Còn Bạch long thấy hai người ấy thì lật đật nom theo nghe trộm, nghe người kia hỏi nguời nọ rằng:
- Anh đến chổ ấy làm gì?
Người nọ đáp:
- Tôi cũng tưởng là nghe anh mà nên việc, cho nên vô đơn cáo gian cho Quách Lễ Văn, muốn cho nó thường gia tài, đặng lấy bạc ấy làm vốn, té ra lộng giả thành chơn, nó bị ở tu, còn tôi long nhong mà chịu túng, bây giờ nếu tôi vào xin bải nại, lại e Tri huyện làm tội vu oan, cho nên chưa biết tính lẽ nào, tôi phải ra đó đón kiếm thương khách, họa may gặp người quen lớn, quơ tạm đôi ba chục lượng mà xài đở.
Người kia nói:
- Mới đây tôi có nghe đồn Tri huyện nầy đổi đi chổ khác, trong ít ngày nữa có Tri huyện khác bổ khuyết, chừng ấy anh sẽ đến viếng Tri huyện mà nói Quách Lễ Văn giàu lớn, thì Tri huyện lẻ nào lại không tham tiền mà gở tội cho nó sao. Hễ gở cho nó khỏi tội thì phải dạy nó thường bồi cho anh bải nại, khi bải nại đó lẻ nào anh lại không tiền.
Nói vừa dứt lời Bạch Long nhãy tới điểm mặt người mới nói đó mà màng rằng:
- Thằng khốn kiếp này đã hại cho người ở tù, lại còn toan mưu giựt của người nữa. Ta hỏi mi, Quách Lễ Văn có thù gì với mi, mà mi hại nó như vậy.
Bèn nắm đầu người ấy vật ngữa xuống đất mà đánh vô sườn một hồi.
Người ấy không la chi đặng, hộc máu chết tươi.
Còn người kia thì đã kiếm đường trốn mất.
Thiên tử thấy vậy, lòng sợ Bạch Long đánh quá tay mà chết người ấy, cho nên chạy lại can gián, té ra Bạch Long ngừng tay thì người ấy đã chết rồi.
Bach Long nói với Thiên tử rằng:
- Thằng nầy là thằng mà tôi nói với nhơn huynh hôm qua đó, tên nó thiệt là Vương Hoài, đã hại em tôi ở tù lại còn toan mưu giựt của, chờ cho tân quan đến đây thì nó sẽ làm kế ấy, như vậy mà còn để nó làm gì.
Thiên tử nói:
- Túc hạ giết nó như vậy, quyến thuộc của nó kêu nài thì trốn đi đâu cho khỏi.
Bach Long nói:
- Đứng trượng phu phạm phép thì chịu phép, lẻ nào lại trốn đi đâu, tôi phải đem thây đến quan chịu tội bây giờ đây.
Nói rồi liền nắm hai giò Vương Hoài vác lên vai mình mà chạy tuốt.
Thiên tử thấy vậy nói với Châu Nhựt Thanh rằng:
- Ngươi ấy thiệt đáng anh hùng, nếu để nó chết thì uỗng lắm.
Vừa muốn chạy theo kêu Bạch Long ngừng lại, xảy thấy tám chín người cầm cây hèo, áp đến la lớn rằng:
- Loài hung thủ, mi đã giết thác mạng dân lại còn vác thây mà chạy đi đâu vậy?
Bèn áp lại bắt Bạch Long mà trói ké.
Thiên tử thấy vậy nói với bọn ấy rằng:
- Lão ấy đi vừa đến đây, khi không thỗ huyết chết tươi, nào phải ai giết mà các ngươi phòng trói người ta. Vậy các ngươi phải mở người ấy đặng va đến quan đối nại, bằng không thì ta đánh chết.
Bọn đó nghe mấy lời ấy thì nói với nhau rằng:
- Người nầy chắc là đồng mưu với người sát nhơn đây, cho nên kiếm điều yễm sức cho nhau như vậy. Chúng ta cũng nên bắt nó giải nạp đến quan luôn thể.
Bèn áp lại bắt Thiên tử.
Thiên tử đá một đứa một đá văng ra xa lắc.
Bọn ấy quì lạy xin dung, thiên tử khiến phải mở trói cho Bạch Long.
Bọn ấy vâng lời mở trói cho Bạc Long, song cũng sợ trốn nên theo sau mà giữ.
Nguyên người đi với Vương Hoài đó thiệt là người bị hỏa hoạn, khi ấy chạy về báo với người nhựt thừa nơi nha môn, cho nên bọn ấy đã bắt Bạch Long như vậy đó.
Bạch Long thẳng tới huyện nha, đứng tai giữa cữa mà nói lớn rằng:
- Tôi đã giết thác Vương Hoài tại đường trước mả Tô tiểu tiểu, cho nên đến đây chịu tội.
Người thơ lại lật đật chạy ra hỏi lại, thì Bạch Long cứ việc khai ngay, chẳng giấu chút nào.
Thơ lại giam đở Bạch Long vào trại mà chờ Tri huyện trở về.
Lúc ấy thiên tử cũng có đi theo Bạch Long, thấy Thơ lại giam Bạch Long vào trại, lòng e Bạch Long chịu đói không nỗi, thì hối Châu Nhựt Thanh mua bánh điểm tâm mà cho Bạch Long ăn, rồi mới đi với Châu Nhựt Thanh trở về khách điếm mà ăn cơm.
Ăn rồi Thiên tử đi với Châu Nhựt Thanh thẳng tới Huyện nha đặng có coi thử Tri huyện đã về hay chưa.
Đến nơi, thấy các nha dịch đến nói:
- Lão gia đã về, chút nữa thì người ra khách. Ai nấy đứng cho an chỗ, chẳng nên qua lại lộn xộn mà tôi bị quở.
Thiên tử và Châu Nhựt Thanh đều đứng trước thềm mà chờ Tri huyện ngồi khách đặng có coi thử xử đoán thế nào.
Giây lâu, tri huyện ra khách.
Thiên tữ xem thấy Tri huyện ấy tác chừng năm mươi, mặt đen mày dài, miệng rộng mắt lớn coi bộ phải mặt trị dân.
Tri huyện truyền đòi mấy tên đi bắt Bạch Long mà hỏi trước.
Mấy người ấy cứ việc khai ngay.
Tri huyện khiến dẫn Bạch Long ra đó hỏi rằng:
- Em mi là Quách Lễ Văn đốt nhà người ta, ta đã tra hỏi minh bạch, thì nó cũng chịu án rồi và khi ta hỏi thì cũng chưa hề đánh khảo tới nó, chẳng phải là ta quật giả thành chiêu, ức gì lắm sao, mà mi lại giết Vương Hoài là đứa vô can như vậy?
Bạch Long khai hết đầu đuôi, y như mấy lời đã nói với Thiên tử trước đó.
Tri huyện nói:
- Mấy lời mi khai đều không bằng cớ chi hết, để ta khám nghiệm rỏ ràng, nếu quả cố sát ta sẽ chiếu luật mà xử.
Bèn nhứt diện khiến giam Bạch Long vào ngục, nhứt diện lên kiệu đến mả Tô tiểu tiểu mà khám nghiệm tử thi.
Đến nơi, quả thấy tử thi đều không lằn roi dấu đao chi hết, duy có mấy cái dấu tay đánh nhằm chổ hại, cho nên phải chết.
Khám nghiệm xong rồi, Tri huyện lên kiệu trở lại nha môn, thẳng vào hậu đường mà nghỉ.
Lúc ấy mẹ của Quách Lễ Văn nghe đồn Bạch Long đã giết Vương Hoài mà bị án sát nhơn thì lòng rất kinh hãi lật đật thẳng đến nha môn mà xem, thấy quả như vậy thì khóc rằng:
- Vậy mà hồi sớm mai này nó lại hăm hở về nói với tôi rằng: Có một người họ Cao nào hứa chịu kêu nài cho em nó khỏi tù, té ra chẳng thấy họ Cao nào cứu, mà nó lại mắc tội to như vầy!
Thiên tử thấy bà ấy khóc thì động lòng thương, ngặt vì Tri huyện đã thẳng vào hậu đường khó nỗi kêu nài gì đặng.
Bèn bước lại đánh trống kêu oan om sòm.
Tri huyện lật đật xốc đến thăng đường truyền quan bắt người đánh trống lại đó cho mình tra hỏi.
Thiên tử bước lại trước mặt Tri huyện mà rằng:
- Tôi có hai người bằng hữu đều bị tội oan, cho nên đến xin Tri huyện vị tôi chút đĩnh, cho hai người ấy ở ngoài hầu tra, như có sợ trốn thì để tôi bảo lãnh.
Tri huyện nạt rằng:
- Ngươi là người gì lại dám đến đây bảo lảnh cho tù nhơn, thiệt là ách giữa đàng muốn mang vào cổ. Thôi ta cũng chẳng muốn làm tội nhũng kẻ không biết. Ngươi phải mau mau lui ra, đặng cho khỏi chịu đòn bọng. Từ rày về sau đừng tới nha môn đánh trống la om như vậy nữa.
Thiên tử cười rang:
- Chừng ta muôn đánh thì đánh, dẫu quan Tuần phủ cũng không làm chi ta đặng, huống chi là Tri huyện. Nầy ta nói cho Tri huyện biết, thằng Vương Hoài đó là đứa tữ hữu dư cô, Bạch Long giết nó là rất đáng. Vậy xin Tri huyện hãy tha Bạch Long ra khỏi ngục, bằng không ắt là khó lắm.
Tri huyện nghe nói nổi giận nạt rằng:
- Mi có bịnh điên phải chăng? Ta đã rộng lòng dung thứ, sao mi còn chưa chịu ra. Hay là mi nói ta không làm gì mi đặng. Nầy, ta nói cho mi biết, dầu cho hoàng thân quốc thích đi nữa, đến đây làm ngang như vậy ta cũng không dung.
Thiên tử cười rằng:
- Ta là Cao Thiên Tứ, quen biết với quan quyền nhiều lắm, lẽ nào lại sợ một chú Tri huyện sao? Nầy ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn lấy thế lực mà hiếp ta thì ta ra oai làm trước cho mà coi nói rồi liền giở chơn đạp vô bình phong.
Bình phong ngã xuống tức thì.
Tri huyện thấy vậy nổi giận, kêu quân nha dịch mà khiến bắt.
Quân nha dịch áp lại muốn bắt Thiên tử.
Thiên tữ đá bọn ấy lăn cù.
Bọn ấy đã bị Thiên tử nơi trước mả Tô tiểu tiểu thì đã kinh tâm, bây giờ Tri huyện sai khiến cũng phải gắng gượng vâng lời, kỳ thiệt ý không muốn bắt.
Ðến chừng bọn ấy bị đánh trước mặt Tri huyện, thì lấy cớ ấy mà không bắt nữa.
Tri huyện vỗ bàn vỗ ghế, nạt nộ nha dịch khiến phải áp vô bắt Thiên tử.
Thiên tử nỗi giận nhảy tới muốn bắt Tri huyện.
Tri huyện thất kinh chạy vào hậu đường mà trốn.