- Nay con muốn gấp về báo cừu cho cha con, ấy là việc hiếu khá khen, thầy đâu dám ngăn cản, song con cũng biết điều lệ chùa nầy đã có lời truyền bảo trước cho chư đệ tử hay rằng:
- Phải khổ luyện tinh ròng võ nghệ chưa đủ mười năm và phá cho đặng mộc nhơn, mộc mã một trăm tám chặng, thẳng riết ta cửa ngỏ, mới được hạ san, cho khỏi mất danh tiếng chùa nầy, còn như bị mộc nhơn, mộc mã đánh té thì phải khổ tâm tập luyện nữa chớ không đặng ra khỏi chùa, nay thầy xét phận con võ nghệ chưa đặng tinh, e xuống đánh báo cừu không lại chúng, có phải chết uống mạng chăng? Ðã vậy thì chớ lại còn thêm nhục tiếng thầy, vì vậy nên thầy chẳng khứng cho con hạ san gấp.
Hồ Huệ Càng nghe thầy cạn tõ bấy nhiêu lời, bèn thưa rằng:
- Xin thầy cho phép con đánh thử mộc nhơn mộc mã con có tiện việc chăng?
Chí Thiện nhậm lời.
Hồ Huệ Càng cầm thiết côn thẳng ra sân, thấy mộc nhơn, mộc mã đã mở máy khua động chín ghê, Hồ Huệ Càng chuyển thần lực cẩn thận gìn giữ đở trước ngăn sau, chống cự được ba mươi sáu chặng, ấy là cũng khổ luyện công phu lắm, mới đặng đến chặng đó, đánh lần ra một chặng nữa, liền bị mộc nhơn đánh té nhào xuống, lật đật kêu thầy cứu mạng.
Chí Thiện hối học trò khóa máy lại, thì mấy mộc nhơn, mộc mã đều đúng cứng không khua động nữa. Khi ấy các đệ tử mới đám vô cõng Hồ Huệ Càng ra, đem thẳng đến pháp đường, thì thấy Hồ Huệ Càng lỗ đầu xể mặt máu chảy dầm dề, nằm thiêm thiếp, ai nấy xem thấy chắc lưỡi lắc đầu kinh sợ, mới biết máy ấy là dữ.
Lúc ấy Chí Thiện đem thuốc thấm rửa một hồi cho thấm gân cốt, rồi cho uống linh đơn huờn hồn, liền bớt đau và bó thuốc ráng dịt mấy chổ thương tích, trong mấy phút dẫn máu hết sưng, đi đứng như thường, liền quì lạy tạ ơn Chí Thiện, chư đệ tử mừng rỡ khen thuốc hay thần hiệu.
Khi ấy Chí Thiện lấy lời an ủi Hồ Huệ Càng rằng:
- Con hãy bền lòng rèn chí ở lại một hai năm nữa, tập luyện võ nghệ thêm cho tinh, khi ấy sẽ hạ san mà báo cừu cũng chẳng muộn màng gì, nếu ngày nay con nóng xuống báo cừu, thầy e cho con, cừu nhơn trả chưa đặng mà lại bị hại thì bất tiện cho con, và cũng nhục cho thầy nữa.
Hồ Huệ Càng gắng gượng vưng lời thầy, lui vào phòng trằn trọc, ngồi đứng không yên, thầm tính một mình rằng:
- Con người sanh trong đời đất có một việc hiếu làm trọng, nay cừu cha chưa trả đặng sao gọi làm người, như ta húy tử tham sanh ẩn dật xứ người, ngơ lấp việc cừu nầy thật xấu hổ với đời, lại mang thất hiếu, nếu nghe lời thầy ở học thêm võ nghệ phá cho đặng mộc nhơn, mộc mã thì tuổi đã già rồi, nay còn nhỏ phải ráng lo trả thâm cừu, dầu chết cũng cam tâm, ta muốn trốn về Quảng Ðông đặng báo cừu, thì khó bề là vì cửa chùa tăng nhơn canh giữ nghiêm nhặt, muốn nhãy ra tường thì bị lưới sắt phủ giăng. Sực nhớ lại có hào rộng lớn thông ra ngoài tường, vậy sẽ do theo đường thủy đạo mà thoát thân thì xong, tính được kế ấy mới bớt rầu phiền, lo dưỡng thương tích cho lành mạnh, cách vài ngày bịnh lành mạnh như xưa.
Khuya đêm ấy lúc vắng vẽ, Hồ Huệ Càng lén vượt hào ra đến tường, cắt phía lưới sắt, nhảy ra khõi tường, trời vừa sáng tuốt đến tỉnh thành Tuyền Chiêu mướn ghe về Quảng Ðông.
Rạng ngày Chí Thiện thức dậy, các đệ tử đến ra mắt trình diện viếng thầy, mà không thấy mặt Hồ Huệ Càng, thì hồ nghi, bảo các học trò lục kiếm trong ngoài, mới hay Hồ Huệ Càng vượt hào phá lưới sắt trốn rồi.
Chí Thiện buồn rầu, than rằng:
- Ðồ đại dột không nghe lời khuyên bảo, nay trốn đi ắt tánh mạng chẳng còn, rất uổng công ta dạy dỗ mấy năm trời, chẳng khác chi công linh thả xuống giòng nước, khá tiếc thương cho đứa hiếu dường ấy.
Các học trò nghe thầy than thở thì xúm nhau can khuyên thầy an tâm, bớt cơn phiền muộn.
Nguyên Chí Thiện bình nhựt thương Hồ Huệ Càng như con ruột nên gắng công dạy võ nghệ lấn hơn các học trò, nay Hồ Huệ Càng trốn về báo cừu cho cha, nên vắng mặt thì đem lòng thương nhớ, song việc dĩ lỡ rồi phải gắng gượng làm lơ.
Nói về Hồ Huệ Càng về đến tỉnh thành ghé chùa Tây Thiền tự, không tỏ sự mình trốn thầy mà về.
Khi ấy mấy người anh em bạn ở chùa này xúm lại mừng rỡ hỏi thăm sư phụ ở Thiếu Lâm mạnh giỏi ra thể nào, cùng sư huynh đệ sức khõe chăng? Khi chuyện vản vừa xong, liền dọn tiệc đải đằng hĩ hạ, thì Hồ Huệ Càng thuật công việc học hành tại Thiếu Lâm tự cho bậu bạn nghe, kế trời tối dọn dẹp đi nghĩ.
Rạng ngày Hồ Huệ Càng tõ thiệt công việc về đây đặng đánh bọn Cơ Phòng tử mà báo cừu cho cha ngày trước, mấy người anh em nghe nói đều ưng ý, song có một hai người trải việc thì ngăn cản không cho, vì xợ dấy động ra việc to ắt phải liên lụy đến bọn mình nên cản trở, song Hồ Huệ Càng quyết tình báo cừu cho đặng, nên không nghe treo lời can gián, liền thân hành đến tiệm đặt một cặp đèn lồng lớn, treo trước cửa Tây Thiền tự và mười mấy cái đèn nhỏ treo chung quanh, mỗi cái có đề chữ son và chữ mực đính tên Tây hội Hồ Huệ Càng, quyết đánh bọn Cơ Phòng tử, song tiệm lồng đèn không dám lảnh làm, vì ở gần Vơ Phòng Tử, nên Hồ Huệ Càng phải đến tiệm khác xa chốn ấy, đặt làm theo các việc đã nói trên đó, rồi tối áp đặt treo đốt rực rỡ cả chùa.
Ðêm ấy bọn Cơ Phòng Tử xem thấy chữ hiệu của lồng đèn Hồ Huệ Càng trả thù đánh bọn mình, thì tức giận căm gan , liền trở về xáng mã la lên, tựu lại hơn mười mấy người, cụ bị khí giới, tính đến chùa, trước là đánh phá mười mấy cái lồng đèn, sau nữa vào chùa tìm huề thượng để tra vấn.
Chẳng dè Hồ Huệ Càng đã sắp đặt với mấy người anh em bạn mà gìn giử, kế bọn Cơ Phòng Tử xốc đến vừa muốn phá lồng đèn, thì Hồ Huệ Càng liền nhãy xòng ra trước cửa chùa cản lại hét lớn:
- Ta là Hồ Huệ Càng đón đây đánh bọn chúng bây.
Bọn Cơ Phòng Tử nghenói không hỏi vì cớ nào, cứ áp cây đánh Hồ Huệ Càng.
Hồ Huệ Càng sẳn giận, nên huơi thiết côn đánh tới, ngọn côn múa như giao long giởn sóng, như tuồn cọp mạnh lìa rừng, đánh bọn Cơ Phòng Tử tan nát dường như hue rụng, máu chảy dầm đường, chết hết mười ba mạng, bị thương chạy vô số, còn bọn Hồ Huệ Càng thì trở vào chùa an nghĩ.
Qua ngày sau bọn Cơ Phòng Tử đầu đơn cáo báo cùng quan huyện Nam Hải là Châu đại gia, xin đến chốn ấy khán luật nghiệm.
Ðơn đầu cáo như vầy:
" Cẩm Luân đường khấu bẩm:
Nguyên bọn chúng tôi từ ngày khai tiệm đến nay, chuyên lo dệt hàng lụa, buôn bán sanh nhai, thủ phận làm ăn, giử gìn phép nước, chẳng dám khi sức đến ai, nay Hồ Huệ Càng hiệp cùng bọn ác tăng là Tam Ðức huề thượng, Hồng Hi Quang và Ðổng Thiên Cân, toa rập đốt đến treo trước cửa chùa Tây Hội, Hồ Huệ Càng độc đả bọn chúng tôi chết mười ba mạng, còn bị thương tích mười người, rất nên oan ức, xin ông đến chốn ấy khán luật nghiệm, phán đoán trừng trị kẻ hung phạm cho chúng tôi thờ phần phước.
Trần Ðức Thơ đẳng khấu bẩm ".
Quan Huyện Châu Hồng Tân xem thấy lời đưn cáo thì thất kinh, xét vì đời thái bình, lẽ nào dám làm việc dữ giết người không sợ phép nước, liền lập tức sai nha dịch đi bắt Hồ Huệ Càng đến đặng hầu tra án mạng rồi thân hành đến chổ đánh lộn ấy đặng khán nghiệm lấy cái tử thi, và xét những kẻ bị thương tích coi nặng nhẹ đặng kết án.
Khi khán nghiệm rồi dạy tẩn liệm, chôn cất mấy cái thây ấy, hến quay về nhà tắm gội, khử uế trược, thay sắc phục triều đình, thăng đường ra khách thẩm vấn Huệ Càng vì cớ nào giết người không kiêng phép nước.
Hồ Huệ Càng khóc bẩm rằng:
- Nguyên cha tôi ngày trước bị bọn Cơ Phòng Tử đánh làm bịnh nặng mà chết, sau lại tôi cũng bị bọn nó đánh ngất ngư, may nhờ Phương Hiếu Ngọc gặp cứu khỏi đem đến Thiếu Lâm tự ra mắt Chí thiện thiền sư, ở đó gắng công khổ luyện võ nghệ, nay về báo cừu cho cha tôi. Nguyên việc đánh cha tôi chết đó cũng mới đây, thiên hạ đều biết, xin ông thẩm xét minh bạch, ngay gian cho kẻ tiểu nhơn nhờ phần phước, dầu chiếu theo luật hình trị tội, xữ giết tôi cũng cam tâm.
Quan huyện nghe mấy lời Hồ Huệ Càng cung khai, lời ăn nói hẳn hòi, chí khí can đảm anh hùng, không sơ chết bó mình chịu tội, thì thầm nghĩ trong lòng:
- Việc này quả chẳng sai, vì khi ta mới đáo nhậm tỉnh này thường nghe đồn bọn Cơ Phòng Tử có thói dữ tợn ỷ mạnh hiếp người hoành hành khi yểm các phố. Bởi vậy án kết bọn nó tại huyện đường vì tội đánh người đã bốn năm án.
Khi quan Huyện nghĩ rồi, thì cất tiếng truyền lịnh dạy Hồ Huệ Càng như vầy:
- Theo lời Ngươi cung khai đó, như quả thật thì ngươi là đứa hiếu tử, ta sẽ chạy tờ bẩm cho Thượng Ti tha tội cho ngươi, song không biết lấy cớ chi làm chắc.
Huệ Càng bẩm rằng:
- Nguyên cha tôi khai tiệm buôn bán tại đây đã lâu, khi bị bọn Cơ Phòng Tử độc đả trọng bịnh mà chết thì lân gia lý hựu đều biết, xin ông do thám, nếu tôi khai gian thì tội tôi phân thân muôn đoạn cũng cam .
Quan Huyện thấy Huệ Càng cam đoan ắt chất, thì dạy quân nha dịch tạm giam Hồ Huệ Càng nơi ngục, còn bọn Tam Ðức huề thượng tha đở cho về chùa nghĩ an, chờ xét minh lẻ vụ nay trong vài ngày sẽ nhứt định.
Khi ấy quan Huyện vào nhà trong thay đổi sắc phục, ăn mặc đồ thường, lén đi một mình đến gần lối tiệm của cha Hồ Huệ Càng ở buôn bán khi trước, làm bộ vô tình không biết gì, hỏi thăm lom thưng ẻ ấy về sự Hồ Huệ Càng làm sao mà dám giết phe Cơ Phòng Tử nhiều như vậy, hay là Hồ Huệ Càng điên cuồng gì hay sao, nên không kiêng phép nước.
Những kẻ ở gần đó thường thường có dạ bất bình về phe Cơ Phòng Tữ húng hiếp người song sợ phe đãng ấy đông, nên phải nhịn thua, nay thấy có người hỏi thăm vụ ấy thì trả lời rằng:
- Số là khách quan không rõ nên gọi Hồ Huệ càng điên, chớ như rõ thiệt thì hắn là người rất chí hiếu.
Quan Huyện nghe nói thì hỏi:
- Làm sao gọi rằng nó chí hiếu?
Mấy người ấy đáp:
- Tiên sanh là khách qua đường, bọn tôi cũng không hiềm nghi gì, để tôi nói hết cho tiên sanh nghe: Nguyên việc mới chừng hai năm nay, nhiều người rõ biết vụ ấy mà không ai dám hở môi, là vì bọn Cẩm Luân đường giàu có lớn, thế thần to, ở cùng nhau đồng lòng lắm, phàm có xảy ra việc gì thì chung cùng, vác của xúm lo cho nhau, nên húng hiếp nhung kẻ lân cận coi phép nước như không nay bị Hồ Huệ Càng đánh chết lũ bó cũng đáng kiếp lắm, thật là trời có con mắt, báo ứng rõ ràng, khi đánh chết cha Hồ Huệ Càng, cả thảy đền biết, song sợ bọn nó kết oán, không ai dám làm chứng minh oan, sau Hồ Huệ Càng đến phân biện cũng lũ nó về sự cha bị chết ức, lại bị bọn nó đánh gần chết nữa, may nhờ gặp phe Tây Thiền tự cứu Hồ Huệ Càng khỏi hại.
Quan Huyện nghe như vậy cũng chưa lấy gì làm tin, liền từ biệt đến chốn khác hỏi thăm cũng nói y như thế nên quan Huyện hết hồ nghi, mới trở về nha chạy tờ bẩm cho Thượng Ti rỏ khúc nôi.
Thượng Ti xét theo lời quan Huyện bèn dạy tiêu hủy án ấy, phóng xá Hồ Huệ Càng và truyền dạy hai đàng từ nầy sắp đến sau phải lo làm ăn thủ phận, không đặng tranh đấu cùng nhau nữa, quan Huyện lại lên án phân đoán rao cho thiên hạ biết như vầy:
" Từ ta đáo nhậm tĩnh này, vì nước thương dân trừ hung khữ bạo, thẳng ngay một lẻ, minh điều oan khuất, vạch nẻo gian tà, nay ta tế sát án mạng bọn dệt tơ lụa của Cẩm Luân đường, tục danh là Cơ Phòng Tử bị Hồ Huệ càng giết chết mười ba mạng bị thương tích mười người, án nầy hủy bõ không làm tội Hồ Huệ càng, vì nó có lòng hiếu thảo vẹn trả thù cha, đã bị bọn Cẩm Luân đường ỷ thế húng hiếp đánh chết, ngày trước đã giết chết cha người thì chớ, lại còn mong tuyệt dòng giống người, cường bức Hồ Huệ Càng gần chết ngày nọ, xét lỗi ấy trước tại phe Cẩm Luân đường khởi đoan hoành hành thị cường, coi phép nước như không, nên nay trời xui mang họa dường ấy. Nay ta nhiêu dung hai đàng, song phải bõ thói cũ , thủ phận làm ăn, nếu còn ỷ thế hoành hành ra nữa, hoặc bị người ta thưa kiện hoặc ta nghe được thì gia tội chẳng dung, chớ khá than trách rằng ta không giáo huấn trước ".
Ðây nói về bọn Cơ Phòng Tử thấy án quan Huyện truyền rao như vậy thì biết tại mình gây họa ngày trước nên nay không làm tội Hồ Huệ Càng, thì có ý kiêng sợ, nên dằn lòng lo làm ăn, không dám khởi đoan gây oán thù nữa. Không dè Hồ Huệ Càng lòng dữ không chừa, bởi thấy mình giết người ta nhiều quan không gia tội, nên hoành hành không sợ, mỗi ngày giắt thước sắt vào lưng, ra đường hễ gặp bọn Cơ Phòng tử cứ việc đánh không dung, tối lại vầy bạn tác tại võ quán, cắt phần mỗi người đều có khí giái tùy thân, còn lồng đèn thì đốt theo các nẻo đường, nhứt là tại chồn Hà Cơ, Tân kiều, Kiên sa nang, Thanh tử, Y linh miễu, mấy chổ này đều gần ranh phố bọn Cơ Phòng Tử, ấy là cố ý cho ngó thấy bọn Cơ Phòng đánh cho dễ, song không đánh chết, chớ cũng bị gảy tay lổ đầu mới đã giận.
(Ðến sau Thượng Ti dọ thám hay đặng nên lên án xứ tử Hồ Huệ Càng là việc sau ).
Nói về bọn Cơ Phòng Tử bị thương lần sau rất nhiều, nên đóng cửa tiệm lại không buôn bán nữa.
Khi ấy ba ông chủ là Trần Ðức Thơ, Lý Quế Phương và Bạch An Phước, mời cả phe lớn nhỏ nhóm nhau nghị rằng:
- Bởi ngày trước bọn ta sanh sự, nên dấy việc họa ngày nay, bị quan Huyện mật thám rõ biết sự tình, tiêu hủy án mạng, lại bị trách cứ, bởi vậy Hồ Huệ Càng đặng nước không kiêng nể phép quan, cứ theo làm hại bọn chúng ta hoài, thì chịu nhục sao kham, còn như muốn lựa người ra chống cự với nó, thì bọn ta không có kẻ giỏi. Vậy chúng ta ai biết chước chi hay đặng trừ nó cho được, thì mới an việc bán buôn.
Khi bàn luận thì mấy kẻ khởi đoan việc họa ngày trước tự hối trong lòng rằng:
- Phải dè như vầy thì ngày trước chẳng nên làm dữ làm chi.
Còn kẻ trải việc thì có lòng hờn giận mấy tay khuấy rối sanh ra điều sầu thãm hôm nay, căm giận không đám nói ra, thảy đều nhìn nhau làm thinh lẳng lặng, không ai nói chi hết.
Bạch An Phước thấy vậy thì có lòng phiền tính kế như vầy:
- Nếu muốn trừ kẻ nghịch cho tiện, thì đừng sợ tốn tiền, phải đậu cùng nhau, mượn một người khí khái võ nghệ cao cường về đây giết nó cho đặng, mới tiêu oán hận nầy.
Nội bọn nghe nói đều mừng khen tính kế ấy rất hay, song không biết đâu có người võ nghệ siêu quần, chớ tay tầm thường ắt không xong.
Bạch An Phước nói:
- Ta có nghe tại Võ Ðương sơn có một người đạo sĩ hiệu là Bát Tý Na Tra, tên chũ là Phùng Ðạo Ðức, có dạy ba tên học trò võ nghệ tinh thông, bây giờ có người học trò thứ ba là Ngưu Hóa Giao ở tại Tây pháo đài, đương tập võ dạy kẻ môn đệ, nếu bọn ta dem bạc đến thĩnh người ấy về đây, ắt Hồ Huệ Càng phải mạng vong, nhưng chúng ta phải dùng lễ trọng mới đặng, bằng tiếc tiền ắt là người chẳng khứng ra tay.
Nội bọn nghe nói đều vui lòng, liền đậu cùng nhau được ba ngàn lượng bạc, cậy An Phước lập tức ra đi, đến Tây pháo đài ra mắt Ngưu Hóa Giao.
Chuyện vản trà nước, hỏi thăm danh tánh cùng nhau, và tõ sự tình Hồ Huệ Càng húng hiếp.
Hóa Giao đáp rằng:
- Theo lời cậu nói tôi đâu dám từ, việc đánh cho chết Hồ Huệ Càng thì không khó, nhưng e lúc thái bình giết người không dể gì, phải khó cho phận tôi.
An Phước nghe nói lật đật lấy ra ba ngàn lượng bạc, hai tay dưng lên thưa rằng:
- Bởi bọn tôi khốn đốn, nay xin dưng lễ mọn nầy, rước thày về trừ kẻ nghịch ấy, như quan hay bắt tội thầy, thì bọn tôi chịu làm cam đoan gánh vác sự họa ấy chẳng dám sai lời.
Hóa Giao ý không chịu nhưng thấy lễ trọng rước mình đến ba ngàn lượng bạc thì xiêu lòng ưng chịu ra đi.
An Phước mướn kiệu khiêng Hóa Giao về đến công sở Cẩm Luân đường, bọn Cơ Phòng thấy An Phước xuống kiệu lại có rước được thấy nghề võ, lật đật chạy ra nghinh tiếp vào công sở, thết đải một cách trọng hậu và lấy lời bợ đở rằng:
- Bọn tôi nghe danh tiếng của lão sư bấy lâu như sấm vang tai, nay rước đặng về đây trừ kẻ nghịch, thật là bọn tôi rất nên có phước, xin lão sư thương mười mấy mạng đã chết, ráng ra sức giết Hồ Huệ Càng, trước là mấy đứng vong hồn chết oan ấy được siêu thăng, sau là bọn tôi được nhờ phần phước, xin lão sư lấy bụng hải hà thương xót, thì bọn tôi sẻ đặng toàn sanh thời chớ, lại vửng bền nghề nghiệp làm ăn, khỏi nổi chia ly lìa thảm, giết một mạng cứu đặng muôn người thì ơn ấy sánh tày tái tạo.
Hóa Giao nghe bấy nhiêu lời, liền đứng dậy lấy lời khiêm cung nói rằng:
- Vốn tôi là đứa võ phu học hành võ nghệ không bao nhiêu, nay các cậu lấy lễ trọng rước tôi đến đây, trong lòng tôi rất thẹn, nhưng mà tánh tôi bình sanh hay giúp đỡ kẻ nguy, chống ngăn người cường bạo, dầu Hồ Huệ Càng có dữ như cọp đi nữa, tôi cũng ráng sức trừ không khó gì, nay các cậu khiến tôi giết nó, tôi e nhơn mạng là điều hệ trọng, xin liệt vị tính lẽ nào?
Trần Ðức Thơ đáp:
- Xin lão sư ra sức giết Hồ Huệ Càng chết mà quan ta vấn làm tội lão sư thì bọn tôi xin ra chịu tội thế, chẳng để lão sư mang tội đâu phòng sợ.
Hóa Giao nói:
- Theo lời lịệt vị đoan thế thì tôi xin tuân.
Mày người chủ liền làm tờ cam kết cho Hóa Giao cầm làm bằng, rồi bày tiệc đải đằng ăn uống cùng nhau, khi ấy Hóa Giao tra vấn cật hỏi tự sự trước sau, rõ hết ngọn ngành, thì nổi giận nói:
- Theo như lời liệt vị tỏ đây thì Hồ Huệ Càng báo cừu cho cha nó thì phải lẻ, song cừu oán đã trã được rồi thì thôi, có đâu khắc bạc mỗi ngày đánh phá giết người, tuy là nó không thù chi với tôi, nhưng nghe nó làm sự hoành hành như thế, khó nổi nhiêu dung, vậy rạng ngày mai hãy viết phiếu rao cho Hồ Huệ Càng, hẹn trong ba ngày đến Y Linh miễu tại lôi đài tỷ võ, chớ giao chiến ngoài đường sợ đánh nhằm kẻ đi đường hóa ra bất tiện.
Ai nấy nghe nói phải lẽ lấy làm ưng phục.
Có bài thơ như vầy:
Dốc trả cừu xưa đáp nghĩa thân
Cớ sao đon đạo chẳng tương lân
Tham tiền gánh vác thân tiêu tán
Chớ trách đây rằng dạ bất nhân
Nói về Hồ Huệ Càng thì ngày đánh phá bọn Cơ Phòng Tử thì người bị thương tích không xiết kể. Bởi vậy Tam Ðức huề thượng và mấy người anh em bạn của Hồ huệ Càng thấy Hồ Huệ càng hoành hành làm vậy, thì lấy lời phải can gián rằng:
- Chớ nên dấy việc hung bạo nữa, nếu không nghe sẽ gởi thơ thưa cho thầy hay.
Hồ Huệ Càng nghe nói thất kinh, bèn cầu xin chư huynh đệ đừng viết thơ cho thầy, từ rày sắp sau không làm thiệt hại cho chúng nó nữa.
Tam Ðức hòa thượng nghe nói thì mừng mà nói:
- Vã càng hiền đệ ở tại đây, nếu còn sanh sự nữa, trước là liên lụy tới anh là người tu hành, sau nữa mất bề danh tiếng chùa này, có phài là bất tiện cho anh chăng? Em phải biết ngày trước em đã đánh chết mười ba mạng con người, may nhờ Bồ Tát che chở phù hộ em được vững vàng bổn mạng, nếu lấy em còn khởi đoan ra nữa thì anh e quan sở tại không nhiêu dung. Phàm ra làm người phải dè dặt cẩn thận thì khỏi sự nhục đến mình, em là một đứng thông minh nói ít biết nhiều, xét theo các lời anh can gián đây có phải lẽ cùng chăng?
Hồ Huệ Càng nghĩ lại biết mình lổi, thì tự hối ăn năn mà thưa:
- Em rất cám đội ơn anh giáo huấn.
Ngày kia Hồ huệ Càng thấy giấy trường hồng dẫn ngoài chùa như vầy:
" Bọn ta làm nghề dệt tơ lụa hiệu là Cẩm Luân đường nguyên có thù khích với Hồ Huệ Càng, bởi nó nhiều phen ỷ sức, đánh giết bọn ta kẻ chết người đau, tính đà vô số, nay oan gia này khó giải, nên bọn ta có rước được một người thầy nghề võ tên là Ngưu Hóa Giao đặng trừ nó, kỳ cho ba ngày dến tại Y Linh miếu là chổ có lập một cái nguyệt đài đặng tỷ võ, như Hồ Huệ Càng có tài hãy đến đó cự đương, chết ai nấy chịu, chẳng khá than van, bằng sợ chết chớ gọi đứng anh hùng ".
Hồ Huệ Càng coi rồi, nổi xung mà nói thầm rằng:
- Ta đã hết lòng nhơn đức nghe lời bọn ta can gián, dung cho lũ bây được toàn sanh, nay bây lại viết trường hồng dán đây mà khiêu khích ta, ta há lại đi nhịn thua, để ta làm cho bây một trận nữa mới đã nư.
Nói rồi xách đao đến cữa Cơ Phòng Tử xông phá chém rả những hàng lụa đương dệt.
Lúc ấy bọn Cơ Phòng Tử không dám cự bõ chạy hết.
Khi Ngưu Hóa Giao hay đến tiếp cứu, thì Hồ Huệ Càng đã trở về chùa rồi, Hóa Giao liền sai cắt bốn tên học trò là Lý Hùng, Mã Dỏng, Châu Oai, Hầu Mãnh và mười người mạnh dạn có khí giái tùy thân giữ canh các nẻo đường, sợ Hồ Huệ Càng trở lại phá nữa, và dặn dò như thấy Hồ Huệ Càng đến thì xáng mã la đặng nghe đến tiếp ứng, sai cắt xong rồi, liền khiến người quét tước Y Linh miếu cho sạch và dọn dẹp thủy nguyệt đài cho tử tế, trên đài treo màn trướng, trước dán trưòng hồng, căn giữa treo một tấm trướng đề bốn chữ: " Thượng nghĩa tranh hùng " Nghĩa là hơn, sau tranh sự giỏi dở cùng nhau cho biết, còn hai cột đài treo một đôi liễn như vầy:
Vì bạn báo cừu trọng nghĩa ra oai tróc hổ
Cùng người trả hận quyết tình diễn võ đảo long.
Khi bài trí rồi, thì bọn Cẩm Luân đường hộ tống Hóa Giao thẳng đến thủy nguyệt đài, Hóa Giao khi ấy mặc sắc phục như vầy: đầu bao khăn tơ, chơn đi dép sắt, mình mang giáp nhiễu, ngực nịt yếm đồng, mặt lớn, râu rìa, mắt lộ, hình to, cao tám thước, lưng ước một vừng, tay chở trăm cân, coi bộ vạm vở, bọn môn đồ đều nai nịt gọn gàng, phương thiên hạ đến coi chen chơn không lọt.
Hóa Giao lên đài liền sắp đặt kẻ môn đệ đứng giữ hai bên phòng lo tiếp ứng, rồi đứng giữa đài cấ tiếng lên nói cùng những kẻ đứng coi dưới đài:
- Ta nhơn đi đường thấy Hồ Huệ Càng húng hiếp bạn tác của ta, nay ta vì bạn ra sức chống đương, vậy trong đám đông này ai tên Hồ Huệ Càng hãy lên đài tỷ võ cùng ta cho biết thư hùng.
Nói vừa dứt lời, xảy thấy một người còn trẻ, hình dung tuấn tú, đương vịn trên vai chúng, vùng nhãy lên đài nhẹ như chim bay.
Ngưu Hóa Giao xem thấy người ấy ăn mặt tầm thường, không nai nịt, đầu đội mủ, mình mặc áo sô sa, chơn đi giày mã vĩ, tay cầm quạt kim phiến, mình cao tám thước, mặt mày xinh đẹp, má phấn môi son rất nên phong nhả.
Ngưu Hóa Giao khen thầm, nghĩ rằng:
- Người này hình dung giống đứng tư văn, không lẻ mạnh dạn, ắt là dễ giết.
Bèn vòng tay đáp lễ hỏi rằng:
- Ngươi có phải là Hồ Huệ Càng chăng?
Hồ Huệ Càng đáp:
- Phải.
Và hỏi ngươi có phải là Ngưu Hóa Giao không?
Như phải thì khá nghe ta phân tõ đôi lời rồi sẽ tranh đấu không chầy.
Ngưu Hoá Giao nói:
- Ngươi hãy phân mau đi.
Hồ Huệ Càng rằng:
- Vã chăng ta cùng ngươi kẻ một nơi người một ngã không quen biết nhau, cũng không thù nghịch chi, nay bọn Cẩm Luân đường tục danh là Cơ Phòng Tự đã giết cha ta vô cớ lại độc đả ta trọng bịnh, thiệt lũ bất nhơn, may nhờ có bạn ta cứu khỏi, tìm thầy chuyên học đả lâu năm đặng báo cừu cho cha ta, việc ấy quan Huyện sở tại đả tế sát rỏ rằng, thương ta là đứa đại hiếu, nên mới hủy án, ấy là người dưng còn biết xử nghĩa như vậy, huống chi thầy ta là Chí Thiện thiền sư với thầy ngươi là Phùng Ðạo Ðức vốn đồng môn cùng nhau, tình như thủ túc, sao ngươi không nghĩ bọn đồng đạo cùng nhau, nỡ tham tiền mướn là trọng, không kể người đồng đạo đến gánh vác việc này, trước không kể mạng sau đừng trách ta không nghĩ niềm hòa khí.
Ngưu Hóa Giao nghe Hồ Huệ Càng khuyên giải mấy điều thì tưởng thầm rằng:
- Một là Hồ Huệ Càng học hành không bằng ta, hai là sức yếu mới kiếm lời trau chuốt dịu ngọt làm vậy, thì đáp rằng:
- Theo lời nhà ngươi nói đó cũng phải, song nội bọn Cẩm Luân đường người nào hại cha ngươi thì ngươi tầm kẻ ấy trả thù mới phải, chớ lẻ nào đánh giết kẻ vô can, còn cha ngươi chết có một mạng mà ngươi đã đánh chết hết mười ba mạng chưa vừa lòng, lại còn hung hăng theo nhiểu hại người nữa, có phải là coi phép nước như không, cứ lo phận mình báo cừu được thì thôi, chớ cần gì sợ ai trả oán, như trong số mưòi ba mạng đã thác tại tay nhà ngươi đó. Nếu ngươi biết ta là một tay dữ, mưốn khõi chết hãy đến tại Cẩm Luân đường lạy tạ xin lổi, trước an táng và để tang cho mấy vong linh đã thác đó, sau nữa bõ xứ nầy mà đi, chớ khá gây sự tác tệ nữa, ấy là ta tưỡng niềm sư bá lắm, nên mới phân giải như thế, thì ta dung tánh mạng ngươi đặng.
Hồ Huệ Càng nghe nói nổi xung, nạt lớn lên rằng:
- Nhà ngươi hôm nay đến kỳ chết, nên mới buông lời nói vô lể như vậy.
Nói rồi cỗi áo ngoài quăng xuống đài cho bọn mình giữ, còn đồ mặc trong đã nịt sẳn sàng, liền vo tay áo, kêu Ngưu Hóa Giao nói:
- Phen nầy ta đưa ngươi về thiên đàng cho biết cỏi ấy ra thế nào.
Liền ra miếng Hắc Hổ Tán Tâm đánh tới, Ngưu Hóa Giao khen hay, rồi né lại một bên, dùng phép Ngân Long Thám Trảo ráng sức giơ tay mặt chống đở miếng Tán Tâm, còn năm ngón tay trái thì đâm vô sườn ba, Hồ Huệ Càng né khỏi, hai người ráp quờn đánh nhau qua lại như giao long giởn sóng, gạt đở nhậm lẹ giống cọp mạnh lìa rừng, qnờn đánh chơn đá như nhiếp, cả hai đều trí mạng cho nhau, kẻ nông sức trã thù cha, người ráng hơi trã cừu cho bạn, vốn hai người đều là học trò danh sư mà ra, võ nghệ cao cường, đánh từ sớm mai cho đến xế, thiên sầu địa thảm chốn chiến trường bụi hay cuồn cuộn, mặt trời u ám, chưa ai ăn thua, thiệt là: Kỳ phùng địch thủ, nan phân biện, tướng ngộ lương tài, các biển danh.
Những kẻ đứng coi dưới đài ngó sửng, ban đầu thay dạng hai người đánh quần cùng nhau, sau lần lần thấy quờn xoang lẹ như gió, chơn đá như mưa, ngó tá hỏa con mắt, đều khen rộ lên.
Nói về Hồng Hi Quan khi ấy dắt chư huynh tệ cùng kẻ môn đồ đến lôi đài, đem khí giới hộ thân phòng tiếp ứng, đứng dưới đài giử gìn sợ kẻ khác ám hại Hồ Huệ Càng.
Lúc ban đầu thấy Hóa Giao cao lớn vạm vở, tướng mạo hung ác thì có lòng lo cho Hồ Huệ Càng yếu đuối chống cự không lại, sau thấy Hồ Huệ Càng đánh quờn nhặm lẹ lui tới đũ phép tỷ với thầy mình nhắm cũng sâm si, xét lại thì hay hơn quờn mình nhiều lắm, có ý mừng thầm và khen Hồ Huệ Càng khổ luyện công phu, ngày nay mới rỏ là thầy mình thương Hồ Huệ Càng hơn hết, nên dạy các quờn biến ấy khác hơn của mình nhiều lắm, xét lại thì Hồ Huệ Càng nhờ các miếng tinh xảo mới đỡ gạt chống chọi với Hóa Giao được, chớ Hóa Giao thì sức mạnh vô cùng, nếu lấy sức cự thì Hồ Huệ Càng chống sao cho nổi.
Hóa Giao nhơn bởi tham tài lợi
Khiến phải mạng căn chẳng vẹn toàn