- Mình yếu nó mạnh như voi, nếu lấy sức chống cự thì không lại, chi bằng dùng miếng Huê quờn là một miếng mật nhiệm của thấy ta truyền để hộ thân, khi gặp kẻ mạnh bạo mà dùng miếng ấy thì yếu sẽ trở lại mạnh, còn kẻ mạnh sẽ thất thế trở ra yếu.
(Nguyên miếng ấy không phải nai lưng kịch đánh đở, cứ lo trốn tránh trở né, nhảy trước nhãy sau, hoặc tả, hoặc hữu, lẹ làng như gió, giông tuồn vượn chuyền doanh bên mình, chờ cho Ngưu Hóa Giao mỏi mệt, chậm chơn day trở không kịp sơ sẩy, sẽ ra tay hại lại.)
Khi Ngưu Hóa Giao bị miếng ấy mệt đuối sức thì Hồ Huệ Càng đánh Hóa Giao đà nhừ, song nhờ sức mạnh nên chưa ngã còn ráng cự chống. Xét việc võ nghệ thì Hồ Huệ Càng học hơn Hóa Giao nhiều, còn sự mạnh thì không bằng, nên Huệ Càng dùng trí cậy miếng huê quờn nầy làm cho Hóa Giao hai con mắt sanh huê vì chưa học đến miếng ấy, nên bị đánh mềm xương, muốn nhãy xuống chạy, nhưng sợ mắc cở với bọn Cơ Phòng Tữ nên phải gắng gượng đánh đến chiều, lúc ấy Hồ Huệ Càng thăm hơi biết Hóa Giao đuối sức thì cã mừng, tinh thần thêm tráng kiện, đánh riết theo bên mình Hóa Giao một mảy chẳng rời.
Khi ấy kẻ đồ đệ và bọn Cẩm Luân đường thấy Hóa Giao bị đánh nhừ, muốn lên đài tiếp ứng, song bị mười người anh em bạn của Huệ Càng rút khí giái ra ngăn dưới đài hét lớn lên nói:
- Việc tỳ võ ai chết nấy chịu, nếu ai lên đài binh vực thì ắt bọn ta không dung.
Còn những người coi thấy việc bất bình như vậy, cũng nói y như lời bọn Hồ Huệ Càng, nên phe Cơ Phòng Tử và kẻ môn đệ của Hóa Giao đứng mà ngó trân.
Ðương lúc thiên hạ lao xao xảy nghe một cái đụi, xúm nhau ngó lại thì thấy Hóa Giao bị miếng Bát Khoái Phò Diệp của Huệ Càng đá té nhào xuống nói không được, tưởng có lẻ đã đứt ruột rồi, lại bị đá nhằm bể đầu, máu thất khiếu đều chạy ra đỏ đường, thiên hạ đều khen rộ Hồ Huệ Càng là người anh hùng võ nghệ rất hay.
Phe Cẩm Luân đường lấy ván cửa khiêng thây Hóa Giao về công sở đổ thuốc, giây phút tỉnh lại, mở mắt ra than rằng:
- Ta tưởng ta là một đứng anh hùng, không dè hôm nay chết tại tay Huệ Càng, vậy bọn bây chớ khá diên trì, mau đến Võ Ðương sơn cầu khẩn thầy ta là Phùng Ðạo Ðức mà thỉnh sư huynh ta là Lữ Anh Bố đến trả thù cho ta.
Nói rồi hét lớn lên một tiếng, thổ huyết đi xuôi, cả bọn đều thảm sầu rơi lụy, lo tẩn liệm rước thầy tụng siêu độ vong hồn, sau lại tế trâu, dê, coi rất nên rần rộ, trong vài ngày chôn cất xong xuôi, thì người chủ sự phe Cẩm Luân đường hỏi thăm Lý Hùng là học trò của Hóa Giao rằng:
- Chẳng hay sư bá ngươi là Lữ Anh Bố với thầy ngươi hai người ai giỏi hơn?
Lý Hùng đáp rằng:
- Ngày trước tôi có được tin sư bá tôi ngụ tại Thiệu Khánh phủ, nơi cửa thành phía Nam, lập võ quán dạy học trò, so tài nghề sư bá tôi hơn thầy tôi bội phần, song e rước người không chịu đi, chớ người chịu thì hai mạng Hồ Huệ Càng cũng phải chết.
Bọn Cơ Phòng nghe nói rất đẹp, bèn sắm sửa lễ và ba ngàn lượng bạc, rồi dắt bốn tên đồ đệ của Ngưu Hóa Giao mướn thuyền thẳng qua Thiệu Khánh phủ.
(Người đời sau coi đến hồi truyện nầy cười Ngưu Hóa Giao tham của đã bị chết thì chớ, lại còn tiến cử sư huynh mình chết theo, thật rất ngu dại đến chết mà không biết tự hối.)
có bài thơ như vầy:
Kẻ trí đâu ham giống bạc tiền
Tham tiền thí xác thật cuồng điên
Hóa Giao đến thác còn ngu dại
Xui giục sư huynh xuống cửu tuyền
Việc Cẩm Luân đường qua Thiệu Khánh phủ rước Lữ Anh Bố còn lâu, nên để dẹp lại đó.
Ðây nói về Hồ Huệ Càng tại Thủy Nguyệt đài đánh Ngưu Hóa Giao rớt xuống đài hộc máu chết giấc thì bọn anh em Huệ Càng lên đài tiếp rước Huệ Càng xuống, song gân cốt đà rủ liệt, mặt mày thất sắc, song gắng gượng giã bộ còn sức mạnh, liền lên kiệu theo chư huynh về chùa, pháo đốt mừng theo kêu vang dầy, khi về vừa tới chùa, ai nấy đều hoan hĩ.
Lúc ấy Hồ Huệ Càng bước xuống kiệu đi được vài bước, liền xây xẩm mày mặt, bủn rủn tứ chi, ngất ngư như đứa say, té xĩu xuống đất, cả thảy thất kinh, đở lên giường nằm thiêm thiếp.
Tam Ðức hòa thượng và Hồng Hi Quan biết Huệ Càng dùng hết sức mạnh mà đương cự cũng Hóa Giao. (Nguyên Huệ Càng khí lực yếu đuối, may nhờ có thầy truyền miếng huê quờn mới thắng đàng nọ đặng, nên sanh ra chứng bịnh này.) liền dùng thuốc theo chứng bịnh ấy mà trị, nguyên thuốc ấy của Chí Thiện thiền sư chế luyện làm ra huờn cho môn đệ để ai có bịnh như thì uống vào thì linh nghiệm, nên khi Huệ Càng uống vào trong giây phút thì tinh thần khỏe mạnh như xưa, liền ngồi dậy lạy tạ ơn chư huynh đệ có lòng thương cứu tử và tương tiếp phò nguy.
Tam Ðức hòa thượng đáp rằng:
- Anh em tình như ruột thịt phải giúp đở nhau ấy là thường, can chi phòng ngại.
Bèn dọn tiệc ăn mừng, đương lúc uống rượu thì Tam Ðức hòa thượng và Hồng Hi Quan nói cùng Hồ Huệ Càng rằng:
- Chúng ta xem Ngưu Hóa Giao bị trọng thương tất phải chết, thì oán cừu này khó giải, bởi thầy nó là Phùng Ðạo Ðức với bọn ta như tình sư thúc, nếu hay Hóa Giao chết tại tay em, e người không hỏi minh bạch cội rễ, mà nghe lời bọn Cơ Phòng Tử, ắt là người báo cừu không dung thì em phải chết, lại bọn ta cũng bị liên lụy chớ chẳng không, vậy chúng ta phải lo phương giải cứu trước thì mới tiện, chớ chi em đừng có ra tay độc thủ có đâu sẽ xảy họa to.
Hồ Huệ Càng đáp rằng:
- Khi đầu tôi cũng có vị nhượng, song Hóa Giao lòng độc ỷ mạnh cố ý hại tôi, nếu dung chế thì bị nó hại lại, nên thế bất đắc dĩ phải ra tay trừ khử, như sư thúc có đến đây không biện căn do, cứ việc vấn tội mà giết tôi, tôi há khoanh tay mà chịu chết hay sao. Việc sống thác phú nơi trời, cũng đánh nhầu lại, dầu chết tại tay người cũng cam bụng chịu.
Tam Ðức hòa thượng nói:
- Sự đã dĩ lỡ rồi lui ăn năn cũng không kịp, chi bằng gởi thơ thưa tự sự cho thầy chúng ta hay coi thầy toan liệu lẻ nào. Không biết chư huynh đệ có bằng lòng như thế chăng?
Cả thảy đều khen:
- Sư huynh rất nên cao kiến, tính như thế ắt thuận trăm bề.
Hồng Hi Quan lập tức viết thơ sai người đem đi, hạn trong tám ngày cho có tin tức thì trọng thưởng mười lượng bạc, bằng trể thì truất mổi ngày một lượng, bây giờ giao trước năm lượng đi đường, người lảnh thơ liền thẳng qua Triều châu phủ, tĩnh Phước Kiến.
Nói về Chí Thiện thiền sư chuyên lo dạy học trò tập võ nghệ, mỗi ngày tư tưởng sợ Hồ Huệ Càng báo cừu phải sanh họa to, xảy có tin đến thì sanh nghi về việc Hồ Huệ Càng, lập tức giở thơ ra xem, thì thất kinh mà than rằng:
- Quả thật Huệ Càng mang họa, vã chăng Ngưu Hóa Giao là học trò ruột của Phùng Ðạo Ðức, nếu người hay Hóa Giao chết tại tay Hồ Huệ Càng ắt là không dung, thôi thôi, nó làm nó chịu chớ khá than van, song uổng công ta khổ luyện những nghề hay của ta cho nó bấy lâu. Nói rồi sa nước mắt.
Nguyên Chí Thiện bình nhật thương Hồ Huệ Càng như tình cha con, nay lâm sự nguy nầy, người sợ Hồ Huệ Càng chết, và sợ nhục danh tiếng người, nên người thương xót mà khóc.
Khi ấy chư đệ tử xúm nhau lại hỏi:
- Chẳng hay Tây Thiền tự gởi thơ có việc chi cần kíp mà thầy kinh hải, buồn rầu, khóc như thế. Xin thầy tõ cho chúng tôi biết?
Chí Thiện bèn thuật hết các việc lại cho cả thảy nghe.
Phương Thế Ngọc liền thưa:
- Việc đã dĩ lỡ như vậy, xin thầy định lẽ nào, cứu hay là không?
Chí Thiện nói:
- Ta muốn sai bọn bây làm thế cứu ứng, song sợ bây học chưa lành nghề, chớ chi bọn bây địch với mộc nhơn, mộc mã đặng thì chúng bây đi ta mới yên lòng.
Phương Thế Ngọc ỷ tài năng từ nhỏ đến lớn chuyên lo lập luyện võ nghệ tinh thông, nên thưa cùng thầy xin cho bọn mình đánh thử coi được cùng chăng.
Chí Thiện nhậm lời.
Phương Thế Ngọc liền hội chư huynh đệ lại thương nghị rằng:
- Nguyên một trăm tám mộc nhơn nầy sắp đặt chia ra một trăm tám khoản, vậy anh em ráng cẩn thận coi theo đường đi nước bước của tôi mà theo và dùng quờn cho nhặm lẹ, coi theo tôi mà đở gạt thì ra mới khỏi, nếu sơ sảy chắc là bị hại chớ chẳng chơi, vả chăng mộc nhơn này bằng máy khua động một cách dữ tợn, nó là vật vô tình không vị nhượng ai.
Bàn luận xong rồi dẫn lộ khai tiền đạo cho chư huynh đệ theo đều tận lực, dùng quờn đở gạt cẩn thận nên đánh khỏi một trăm tám mộc nhơn ấy thẳng ra khỏi cửa chánh môn, Chí Thiện xem thấy cả đẹp, bất đắc dĩ mới cho hạ san, vì thương Hồ Huệ Càng lắm, phải gắng gượng làm ngơ, chớ trong lòng không muốn cho đi chút nào hết.
Khi chư đệ tử lạy tạ ra đi, thì Chí Thiện dặn dò Phương Thế Ngọc rằng:
- Phải chuyên lo dạy dỗ chư huynh đệ của con cho nhuần việc võ kinh, chớ nên thấy vắng mặt thầy mà bỏ luống, phòng ngày sau giúp đở nước nhà may được quan chức, trước được tiếng tốt cho thầy, sau là phong thê ấm tử.
Chư đệ tử nghe các lời thầy khuyên bảo thì trong dạ ngậm ngùi, bận bịu không rồi, cực chẳng đả phải ra đi.
Trong bọn học trò nầy có ý hạ san, trước cứu ứng Hồ Huệ Càng, sau về thăm viếng quê hương luôn thể, duy có một mình Tạ Tam Phước không chịu về viếng quê hương, tình nguyện xin ở tại Thiếu Lâm tự cạo đầu tu hành, Chí Thiện thấy Tam Phước tánh ý chơn chất thì nhậm lời, song dạy đi tiếp ứng cứu Huệ Càng xong rồi sau sẽ trở lại qui y đầu Phật. Nên khi Tạ Tam Phước ra đi cùng Thế Ngọc, thì Chí Thiện cho Tam Phước một cái bữu bối kêu là Thiết oan ương, để khi nào gặp cường nhơn chống cự không nổi, thì dùng cặp Thiết oan ương ấy, nhắm ngay mặt quăng đến, ắt kẻ mạnh ấy gảy rụi hai tay, nhưng phải cẩn thận đợi lúc nguy cấp sẽ dùng, lại trao một cái cẩm nang thơ mà dặn Thế Ngọc, chừng nào Phùng Ðạo Ðức xuống báo cừu, khó bề cứu giải, thì hãy trao thơ nầy cho đại sư bá là bà Ngũ Mai xin xuống trợ cứu ắt xong.
Khi ấy chư đệ tử từ tạ ra đi thẳng đến Dương thành thuộc về tỉnh Quảng Ðông, đều trở về nhà thăm viếng cha mẹ vợ con, rồi tựu nhau tại chùa Quang Hiếu tự mà ở, vì Tây Thiền tự với Cẩm Luân đường thù khích, nên sợ đến đó mang tiếng.
Rồi lén sai người đến nói cho Tam Ðức huề thượng và Hồng Hi Quan hay mà dời cả bọn Hồ Huệ Càng đến Quang Hiếu tự đặng tập võ nghệ thêm, phòng khi ứng tiếp.
Khi ấy Tam Ðức huề thượng mới hay thầy mình cho chư huynh đệ đến cứu ứng thì cả mừng, bèn rũ nhau tới Quang Hiếu tự mà luận đàm, lúc ấy chư anh hùng hội nhau một nhà trò chuyện và trách móc Hồ Huệ Càng làm việc tác tệ, cho thầy lo sợ buồn rầu.
Hồ Huệ Càng không dám cải chối, cứ làm thinh mà chịu, nên hờn không chịu ở Quang Hiếu tự tập võ nghệ thêm.
Lý Cẩm Luân thấy vậy thì kêu Huệ Càng an ủi và nói:
- Khi chúng ta hạ san thầy có dặn dò, khuyên bảo anh em phải tập luyện võ nghệ chẳng nên tự thị, rủi có sơ sẩy, trước là tánh mạng không còn, sau hổ nhục đến danh tiếng thầy.
Huệ Càng ỷ mình, không vưng lời bạn khuyên giãi, cứ việc ở riêng một mình, chư huynh đệ thấy vậy cũng không nói năng đến nữa.
Ðây nhắc lại phe Cẩm Luân đường đi với bọn lên học trò của Ngưu Hóa Giao khi đến Thiệu Khánh phủ, tìm qua cửa thành Nam vào nhà võ quán, ra mắt Lữ Anh Bố, quì xuống đất, khóc tỏ về sự Ngưu Hóa Giao bị Hồ Huệ Càng dùng huê quờn đánh nhào xuống đài, lâm trọng bịnh, khi gần chết có di ngôn dặn dò chúng tôi đến đây rước thấy đánh báo cừu giùm, nay bọn Cẩm Luân đường đem trọng lễ là ba ngàn vượng bạc đến cầu khẩn rước thầy, xin tưởng niềm thủ túc ra sức phục thù, ơn ấy cảm độ vô cùng.
Lữ Anh Bố nghe vừa dứt lời liền khóc rống lên mà nói rằng:
- Cách chừng nữa tháng nay, ta nằm ngủ mơ màng, chiêm bao thấy em ta là Ngưu Hóa Giao mình mẩy đầy những máu, đến xin ta đánh báo cừu giùm cho nó. Lúc ấy ta có ý để hỏi nó ai giết, chẳng dè vừa tỉnh giấc thức dậy thì chẳng thấy chi hết, trong mình nổi ốc phát lãnh không biết điềm ứng như lẻ nào, nay đặng tin đây mới hay em ta chết tại tay Hồ Huệ Càng, nếu ta không báo cừu cho em ta thì sao gọi là người.
Bọn Cẩm Luân đường nghe nói lấy làm mừng, liền dưng lễ vật và ba ngàn lượng bạc mà thưa rằng:
- Xin lão sư nhậm tình dùng lễ mọn nầy, trước là báo cừu cho thủ túc, sau tiết hận cho bọn tôi, thì ơn ấy khắc cốt minh tâm.
Lữ Anh Bố đáp:
- Tôi vốn không công đức chi cùng chư vị mà dám thọ của trọng nầy, tôi xin phát hồi lại cho chư vị.
Bọn Cẩm Luân đường cầu xin năn nĩ hết sức, cực chẳng đả Anh Bố phải chịu lảnh, rồi sữa soạn đồ hành lý ra đi, dặn kẻ môn đệ rằng:
- Ở nhà coi sóc võ quán, như có ai đến hỏi thì nói trong vài ngày ta sẽ về, bọn bây không cần gì phải theo ta. Vì có bọn học trò cũa sư thúc đây, chúng nó theo ta thì cũng đủ.
Khi dặn dò xong xuôi, liền mướn ngựa đi vài ngày đã đến Dương thành, vào công sở Cẩm Luân đường, thì có Bạch An Phước đứng chực sẳn tại đó nghinh tiếp vào, trà nước rồi, đứng dậy mà thưa:
- Lão sư đến gặp dịp rất may, vì lúc này học trò Thiếu Lâm tự hạ san rất nhiều đặng tiếp ứng Hồ Huệ Càng, bấy giờ còn ở tại Quang Hiếu tự, xin lão sư hãy để phòng cho lắm.
Anh Bố đáp rằng:
- Không cần gì lo, dầu nhiều cho mấy đi nữa ta cũng không sao, vậy xin liệt vị dọn bày tiệc mọn, đặng ta đến Song Sơn tự cúng tế em ta một phen.
Khi cúng tế rồi Anh Bố biểu An Phước dắt đường thẳng qua Quang Hiếu tự thì bọn tăng đồ đón rước vào làm lễ mắt, bái yết Phật Như Lai rồi thẳng đến võ quán ra mắt các vị anh hùng.
Khi ấy Lý Cẩm Luân ra tiếp rước vào trong, mời ngồi trò chuyện, hỏi thăm rằng:
- Chẳng hay sư huynh đến đây có việc chi, xin tỏ cho tôi rõ?
Anh Bố sẳn giận, đáp rằng:
- Ta đến báo cừu cho em ta là Hóa Giao, vậy chớ bọn ngươi không biết hay sao mà hỏi đố?
Lý Cẩm Luân nói:
- Nguyên phe Cẩm Luân đường với Hồ Huệ Càng là có sát phụ chi thù, bởi vậy quan sở tại tra vấn minh bạch mới xử hủy án mạng ấy, tha Hồ Huệ Càng. Rồi Ngưu Hóa Giao nghe lời người ngoài không kể niềm đồng đạo cùng nhau, lại trợ Cẩm Luân đường thị cường gánh vác, ra tranh đấu cùng Hồ Huệ Càng thì Hồ Huệ Càng cũng có phân trần, song Hóa Giao tham tiền nhiều chẳng tưởng tình nhau, nên ra sức tỷ võ lập đoan thệ ai chết nấy chịu, trong việc giao quờn hổn chiến, dẩu cha con cũng không vị tình dung chế được, xét cho kỹ thì Hóa Giao quấy bởi khinh nghĩa trọng tài, nên chết cũng đáng, chớ có thù chi mà sư huynh gọi rằng thù, xin sư huynh xét lại, kẻo tổn thương hòa khí.
Anh Bố nói:
- Bọn nhươi chớ khá chuốt ngót miệng lưỡi vô ích, vậy ai là Hồ Huệ Càng hãy ra cho ta thấy một chút, coi người ra thể nào mà độc dữ đến thế, đánh chó đẳng kiêng chủ nhà, lại không vị đến thầy ta, nay ta quyết đến đây báo cừu cho em mới nghe, như ai biết Hồ Huệ Càng ở đâu phải dẫn đến cho ta, bằng không chớ trách ta sanh sự.
Khi ấy Phương Thế Ngọc thấy Lữ Anh Bố buông lời xấc xược thì nổi xung đáp rằng:
- Như muốn Huệ Càng ra đây không khó gì song sư huynh nói sao không biết xét, như Ngưu Hóa Giao là đứa bất thức thời vụ, ham ăn hiền chúng, không kể người đồng đạo, coi của hơn người nên mới bõ thây, sư huynh muốn trả cho đặng cừu nầy mà Hóa Giao sống lại được chăng? Ðã không được thì chớ lại thêm thù khích với nhau nữa, túng sữ như sư huynh giết được Hồ Huệ Càng, thì bọn ta há khoanh tay ngồi vậy, chẳng biết trả thù lại hay sao?
Anh Bố nghe nói đỏ mặt tía tai, nhưng mà Thế Ngọc nói nhằm lẻ, nên mắc cỏ thẹn thùa, làm thinh gục mặt xuống đất mà than rằng:
- Thôi, ta vị tình các ngươi phải sao chịu vậy, song phải kêu Hồ Huệ Càng đến trước mặt lạy thì ta tha.
Lý Cẩm Luân nói:
- Huệ Càng không có ở chùa nầy, y ở bên Tây Thiền tự.
Lữ Anh Bố liền từ biệt mấy vị anh hùng, thẳng qua chốn ấy, khi đến nơi thì mấy chú sải nhỏ vào thông tin cho bọn hào kiệt Tây Thiền tự hay, thảy đều thất kinh. Song Hồ Huề Càng tự thị tài năng, không có một mảy chi sợ, khi Anh Bố vào liền nạt lơn mà hỏi rằng:
- Ai là Huệ Càng?
Hồ Huệ Càng xốc đến nói:
- Ta đây, vậy ngươi có phải là Lữ Anh Bố chăng?
Anh Bố trả lời:
- Phải.
Huệ Càng nói xốc ý rằng:
- Ngươt hỏi danh tánh ta đặng nạp mạng phải chăng?
Anh Bố nổi giận xốc đến huơi qườn đánh xuống.
Huệ Càng cũng không nhịn, nhảy lại đá nhầu cả hai vừa muốn hỗn chiến.
Tam Ðức huề thượng và Ðồng Thiên Cân lật đật can hai đàng ra, rồi Tam Ðức huề thượng khuyên giải mà Lữ Anh Bố không thèm nghe, liền tuốt trở về công sở Cẩm Luân đường, lập tức viết phiếu hồhg đem dán tại cửa chùa Tây Thiền tự, tỏ như vầy:
" Bọn ta hiệu là Cẩm Luân đường, thường bị tay Hồ Huệ Càng hàm hại rất thảm thiết. Nay có Lữ Anh Bố là thầy nghề võ không tham tài lợi, có tình báo cừu cho bạn là Ngưu Hóa Giao, chết tại tay Hồ thị. Như Hồ Huệ Càng là người anh hùng khí khái không sợ chết, thì rạng ngày tựu tại Thủy Nguyệt đài mà thí võ, ai chết nấy chịu không thường nhơn mạng ".
Bọn Tây Thiền tự thấy lời hịch thì lo rầu cho Hồ Huệ Càng, song Huệ Càng ỷ mình có tài không lo sợ, bèn sửa soạn định ngày mai đến nghinh địch.
Khi ấy chư anh hùng tại Quang Hiếu tự hay được việc ấy thì thất kinh, rũ nhau qua Tây Thiền tự khuyên giải Hồ Huệ Càng chớ nên thượng đài thí võ, nhưng mà Huệ Càng không chịu nghe lời can gián, ai nấy đều chắc làm sao Huệ Cáng cũng chết tại tay Anh Bố chớ chẳng không, nếu làm thinh để vậy thì mất danh tiếng chùa Thiếu Lâm tự của bọn mình.
Ðương lúc lo liệu, xảy thấy Tạ Tam Phước vổ tay cười mà nói:
- Ta có kế rất mầu nhiệm song chờ lúc Huệ Càng nguy cấp sẽ ra tay giải cứu.
Cả thảy nghe nói đều mừng, hõi kế ra thế nào?
Tạ Tam Phước nói:
- Lúc hạ san thầy có cho ta một cặp Thiết oan ương và dặn đò kỷ lưởng, khi gặp giặc mạng đánh không lại thì lén quăng cặp Thiết oan ương ấy vào mình giặc tức thì chặt rứt gân cốt hai tay, việc ấy thầy đã truyền dạy nhuần nhả rồi, và ta đã thí nghiệm bá phát bá trúng, nay gặp lúc nầy phải dùng nó thì cứu Huệ Càng đặng cho khỏi nhục danh tiếng thầy. Vậy để mai ta giã dạng kẻ đi đường đến coi rồi tay lại gần bên đài ra tay ắt là xong việc.
Cả thảy đều khoái chí, còn Phương Thế Ngọc thì lo phụ ích thêm cho Huệ Càng, trao giáp cho mượn mặc coi cho lịch, đưa yếm tâm mang trước ngực phòng sự rủi ro.
Huệ Càng mầng, tạ ơn bậu bạn có lòng chiếu cố, thương tưởng phận mình.
Rạng ngày Anh Bố nai nịt tề chỉnh, nhóm bọn Cẩm Luân đường và bốn tên học trò của Hóa Giao thẳng đến Thủy Nguyệt đài, dàn giá nghiêm chỉnh, cởi ngựa tuấn mã, đầu bao khăn đen, mình mặc giáp nhiểu, cỏ đeo yếm âm đồng ở trong, chân đi dép giát sắt, mặt nở nang, mắt như lục lạc, râu ria tua tủa, lưng dài lớn rộng, sức mạnh ngàn cân, cao tám thước, tiếng nói tợ thanh la, xem càng mạnh bạo.
Khi Anh Bố đến đài, xuống ngựa đi thẳng lên đài, dòm xuống thấy thiên hạ coi đông như kiến cỏ, bên vòng lấy thủ lể nói rằng:
- Tôi là Lữ Anh Bố đến Thủy Nguyệt đài này báo cừu cho em là Hóa Giao chẳng phải tham tiền hay là cầu danh vọng, xin các người miễn nghị.
Nói rồi ngồi ngay giữa đài mà chờ.
Xa xem thấy Hồ Huệ Càng tuồng mặt như uống rượu ngồi kiệu đi đến, có một bọn anh em bạn theo sau, khi kiệu đến trước đài, Hồ Huệ Càng xuống kiệu, có ý khoe tài hay, liền nhắm đài nhảy thóc lên lẹ như chim bay, khi hai chơn nhón đụng tới đài nhẹ nhàng không động địa, những ngươi coi đều khen rộ.
Anh Bố lật đật đứng dậy, chăm chỉ ngó, thấy Huệ Càng đầu đội nhỉ bì khôi nhuyễn, mình nịt giáp, trước ngực có thiết yếm tâm hộ thân, chơn đi giày cửu huờn kiếm, diện mạo siêu quần, nhơn tài xuất chúng, liền nạt mà nói:
- Ngươi đã giết sư đệ ta, thù ấy bất cọng đái thiên, nên ngươi đến chịu chết, chớ trách ta sao không nghĩ tình đồng đạo cùng nhau .
Hồ Huệ Càng vỗ tay cười mà đáp rằng:
- Bớ Anh Bố, ngươi vì bạn đến tìm ta mà trả thù, song ta e ngươi đã đa đến kỳ chết nên khiến cho ngươi đến nạp mình, vậy ta ra tay làm phước đưa ngươi xuống diêm đài kẻo Hóa Giao trông đợi.
Anh Bố nghe nói nổi xung không thèm nói lại, cứ dùng quờn ráng sức đánh tới, miếng quờn nầy kêu là Diện Hổ Thân Khai rất nên hung ác, Huệ Càng né khỏi, dùng miếng Thiên Tự Thiết đấu thủ đánh trã phá miếng quờn của Anh Bố.
Anh Bố một tay ra miếng Thôi Sơn Quá Hải, và một tay ra thế Mảnh Hổ Cầm Dương đánh xuống Hồ Huệ Càng nhảy tránh khỏi, hai đàng chống chỏi giải phá cùng nhau hơn hai mươi miếng từ sớm mai cho đến xế, tranh đấu gần bốn chục hiệp.
Lữ Anh Bố sức mạnh vô cùng, đánh chừng nào thì tinh thần càng thêm bội sức chừng nấy, còn Hồ Huệ Càng xương hóc nhỏ, sức không bao nhiêu mà chống chọi được lâu không sơ sẩy là nhờ học đã tinh thông, và thầy thương truyền nhiều miếng tuyệt diệu, bí yếu, đang lúc giao chiến Huệ Càng nghĩ rằng:
- Sức nó thì mạnh còn mình thì yếu nếu dùng sức chống chỏi nữa ắt phải bị hại, vậy ta dùng chước khác họa may thắng đặng chăng?
Liền ra miếng huê quờn nhảy nhót lẹ làng như chim.
Anh Bố thấy miếng ấy thất kinh vì chưa biết đến, nên ráng đề phòng gìn giử nguyên Lữ Anh Bố công phu học nghề võ hơn Hóa Giao thập bội (Nói sơ lược về sự võ nghệ học đến nước, mỗi ngày phải tập ngó mặt trời, ban đầu thì xốn xang, cong đầu nhức óc khó chịu, lần lần quen, hết sợ ánh sáng, không đau mắt khi lâm trận, dầu kiếm kích lăng xăng, đao thương mật bố thì con mắt cũng không loạn).
Khi Huệ Cng dùng miếng huê quờn, song Anh Bố cũng không náo thì biết mình thua, lại đuối sức nhảy không được nhanh lẹ như trước.
Anh Bố thấy rất mừng, bèn ráng sức dùng miếng La Hán ngủ hành đánh ngay khắp sanh Huệ Càng như núi Thái sơn ngã.
Huệ Càng chắc chết khó bề trốn tránh, may nhờ Tạ Tam Phước thấy vọi Huệ Càng gần thua nên hảm cận bên đài, thò tay vào tay áo rút cặp Thiết oan ương nhắm ngay tay Anh Bố quăng vô, hơi bay như luồng gió, rồi giựt thâu vào tay áo. (Vật nầy hại người không thấy). Lúc Anh Bố vừa ra tay hại Huệ Càng, chẳng may chạm nhằm cặp Thiết oan ương, hai tay gảy xụi lơ.
Hồ Huệ Càng cả mừng, sẳn trớn lộng quờn đánh ngay cổ.
Anh Bố tránh không kịp, gảy đoạn xương cổ té chết tươi trên đài rất thảm thiết.
Bởi vậy kẻ sau coi đến hồi truyện này thì thì ta thán thương tiếc Anh Bố võ dỏng, nên có bài thơ thư vầy:
Thủ túc tình thán nghĩa rất thâm
Báo cừu vì bạn phải đồng tâm
Tuy nhiên bị hại tay gian trá
Roi để danh thơm quán cổ câm
Khi Anh Bố bị hại thì học trò của Hóa Giao và bọn Cơ Phòng Tử tuốt lên đài cứu ứng, nhưng gân cốt Anh Bố đã đoạn lìa chết ngắt, còn Huệ Càng nhảy xuống đài như chim đáp, thần sắc như thường, rồi bước lên kiệu.
Bốn phía thiên hạ đều khen, rộ lên rằng:
- Quả thiệt Hồ Huệ Càng anh hùng đệ nhứt.
Huệ Càng nghe lấy làm đắc ý, bèn vầy cùng chư huynh đệ trò về Tây Thiền tự, pháo đốt tiếp rước rầm rộ.
Nói về bọn Cẩm Luân đường sắm sửa quan cách tẩn liệm Anh Bố cho người khiêng đến Song Sơn tự để tạm chớ không đem về công sở, rồi nhóm nhau thương nghị rằng:
- Bọn ta tốn bạc ngàn mà trừ kẽ nghịch không đặng, lại thêm hai mạng nữa, vầy tính lẻ nào? Nếu bỏ qua thì nó cũng không dung, còn làm sấn tới thì sợ khó nổi, có phải là tấn thối lưỡng nan chăng? Xin chư huynh đệ ai có kế chi, bày ra mà trừ hậu hoạn.
Ngưu Cường nói :
- Nay chú và sư bá ta đều bị tay Huệ Càng hảm hại, cừu ấy ví như biển, há bỏ qua sao. Nay ta phải dùng kế như vầy thì trả thù ấy mới xong. Nguyên sư bá, sư thúc tôi vốn là học trò ông Phùng Ðạo Ðức, tình yêu mến như cha con, vậy xin liệt vị chớ nài hao tốn, sắm sữa hai quan tài ấy cho trọng hậu, và chuẩn bị lễ vật cho nhiều, rồi mướn thuyền đưa hai linh cữu ấy đến Võ Ðương sơn trước là cho người thấy mũi lòng, sau bọn ta dùng lễ vật ra mắt người tỏ sự oan ức ấy cho người nghe, ắt lập tức hạ san, dù một trăm mạng như Huệ Càng cũng phải tan xương, không lẻ người để cho thiên hạ chê Võ Ðương sơn không bằng Thiếu Lâm tự sao? theo ý tôi xét việc võ nghệ và sức của sư bá tôi, đương trường chống trã đánh với Huệ Càng thì mười phần thắng hết chín, song Huệ Càng tráo trất linh lợi dùng miếng huê quờn, làm cho sư bá tôi khó hề hạ thủ, lại chẳng biết vì cớ nào đương lúc giao quờn mà tay sư bá tôi gảy lọi thình lình, chắc là bị nó ám toán binh khí mà đánh mới ra cớ ấy, như không phải Huệ Càng thì ắt có kẻ khác đứng gần bên đài ám trợ, thật việc vô bằng, khó bề phân định.
Ai nấy nghe Ngưu Cường nói thì lấy làm lạ, vì khi hai đàng giao chiến thì không có binh khí, nên không lẻ nghi ngờ, song cũng phải tỏ việc ấy cho Lão đạo sư nghe phòng sau đối địch chẳng khá dùng quờn nữa, phải đánh bằng binh khí và để phòng kẻ ám toán mới xong, cả thảy đều khen phải.
Bèn sắm sửa lễ vật, tu chĩnh quan quách và đem theo sáu ngàn lượng bạc, mướn thuyền thẳng đến Võ Ðương sơn, những người hộ tống là bốn người họ trò Hóa Giao và hai người bọn Cẩm Luân đường.
Nói về tại núi Võ Ðương sơn có một tòa miếu võ thờ Huyền thiên Thượng đế, có một lão đạo sĩ là Phùng Ðạo Ðức hiệu là Bát Tý Na Tra ở tu hành, và có một người đồ đệ tên Lôi Ðại Bàng con Lôi Lão Hổ, cảnh chùa nầy thiên hạ thượng hương cúng kiến rất đông, song Phùng Ðạo Ðức tánh ưa thanh tịnh, nên ở hậu điện cho thanh vắng.
Ngày kia Ðạo Ðức ngồi trên giường nhắm mắt niệm Phật đến canh ba, mơ màng thấy Hóa Giao và Anh Bố, cả mình bị thương tích, quì khóc xin thầy báo cừu dùm.
Ðạo Ðức thất kinh lật đật bước xuống hỏi bị ai làm hại thân thể ra như vậy. Chẳng dè bị dương khí xung đến nên hai hồn liền biến mất, Ðạo Ðức mở mắt không thấy gì hết trong mình vùng phát lảnh, rởn ốc, kế rạng ngày đương ngồi bàn luận cùng Lôi Ðại Bàng, xảy thấy Ngưu Cường và bọn Cẩm Luân đường chở hai quan tài đến quì lạy tỏ khúc nôi, Ðạo Ðức nghe liền ngã ngữa chết giấc.