Lúc ấy Hồ Lử chưa kịp an dinh hạ trại, còn đương lộn xộn bị Kim Phiêu đánh gấp tới trở tay không kịp, gần thì bị giản đánh, xa bị thương đâm, sức mạnh vô cùng thật là một tay danh tướng, quân Hồ Lử bị thương, tính bề chống cự không nổi, túng thế phải vẹt đường cho Kim Phiêu xông thẳng vào dinh, tướng giặc chận đường không cho Kim Phiêu đi.
Kim Phiêu nhìn tuớng ấy đầu đội tân châu khôi, mình mặt giáp ô du khải, cởi ngựa bảo nguyệt ô chì, tay cầm xích đồng đao, chơn mày thưa, mặt lớn bề ngang, đầu rắn mặt chuột, râu rìa, lưng đeo cung tiển, bộ tướng dường thể oai phong, thì biết là Cao Phát Sĩ, bộ hạ của Trang Tuần phũ, thì giận mắng rằng:
- Ngươi là đồ phản tặc, ăn lộc triều đình trở lại hại vua, thật là loài súc sanh.
Cao Phát Sĩ bị mắng hổ thẹn, gắng gượng nhìn lại tướng ấy đầu đội ngân khôi, giáp tố, cỡi ngựa trắng, cầm ngân thương, đeo kim nang giản, bên tả đeo cung có ba phi ngư nang bọc ngoài, bên hữu đeo bầu tẩu thú để đựng tên bắn, mặt tợ trăng tròn, môi đỏ dường son, tướng mạo đường đường, oai phong lẩm lẩm, tiếng nói như chuông ngân, thì có lòng khủng khiếp, không biết tướng ấy tên chi, bèn nạt lớn hỏi rằng:
- Nhà ngươi tên gì, đến đây tung hoành vô lễ dường ấy?
Kim Phiêu đáp rằng:
- Hiệu ta là Ngọc Diện Hổ, tên Kim Phiêu chuyên nghề ăn cướp ở tại Hải Ba trang, ai nấy nghe tiếng ta đều sợ hãi.
Cao Phát Sĩ nghe nói thất kinh vì đã từng nghe danh tiếng ấy lâu nên đề phòng dè dặt kẻo bị hại.
Kim Phiêu xưng tên họ rồi liền huơi thương đâm nhầu.
Cao Phát Sĩ lật đật lấy xích đồng đao chân đở, hai đàng đánh nhau được chín mười hiệp.
Kim Phiêu sợ giặc đến tiếp cứu nên không chịu giao chiến lâu, sọ hư sự, bèn giả thua rút thương xông phá trùng vây mà chạy, Cao Phát Sĩ rượt theo, Kim Phiêu cả mừng, gò bớt cương lại cho ngựa đi chậm chậm.
Cao Phát Sĩ rượt gần đến, đưa xích đồng đao ráng sức chém xuống.
Kim Phiêu quày ngựa tránh qua một bên, một tay đưa thương chận đở, còn một tay rút kim nang giản, đánh xuống đầu Cao Phát Sĩ, thì đầu rụng lức đâu không thấy, thân liền ngã ra, rớt xuống đất, miếng tuyệt thủ ấy tục gọi là Tần gia sát thủ giãn.
Binh tướng thấy Cao Phát Sĩ chết rồi, xúm nhau lại vây, Kim Phiêu nổ lực đâm đùa chết thêm hai tướng nữa, đánh rã tan đạo binh giặc ra khỏi trùng vây, nhắm tỉnh thành riết đến, khi ấy Châu Hồ Lử đem binh rượt theo thì Kim Phiêu đã đi xa rồi, phải đem binh trở lại, điểm binh tướng chết hơn một trăm, còn chiến tướng chết hết mười người.
Châu Hồ Lử giận căm gan, khiến quân canh giử nghiêm nhặt mấy nẻo yếu lộ, rồi truyền đào huyệt chôn những thây chết, lại hạn cho quân binh rạng ngày phải ráng sức công phá Hải Ba trang cho được mà báo thù hôm nay.
Nói về vua và các vị anh hùng trèo lên địch lầu dùng ống thiên lý xem thấy Kim Phiêu đại thắng, giết binh tướng giặc rất nhiều, ra khỏi trùng vây thì cả đẹp và khen Kim Phiêu võ nghệ cao cường, đáng rường cột nước nhà, khi ấy chư tướng chúc mừng cho vua và tỏ rằng:
- Kim Phiêu lập được công lớn nầy cũng bởi Bệ hạ hồng phước.
Lúc ấy vua xem bốn phía chung quanh Hải Ba trang chừng vài dặm đều có hào hố, chừa có một đường quanh queo vô Hải Ba trang, mỗi chổ quanh ấy đều có trí pháo đài hỏa pháo, chung quanh có xây tường chắc chắn, còn trên địch lầu có trí đủ các thứ thuốc pháo hỏa nổ, cung tên tẩm thuốc độc, coi bộ vững vàng.
Thôi Tử Tương sợ vua không yên lòng, liền quì xuống tâu nữa rằng:
- Hải Ba trang nầy tôi đã cụ bị lương hướng dùng đặng nữa năm, các thứ binh khí sẳn sàng, xin bệ hạ cho người luân phiên bảo thủ địch lâu, dầu giặc đông cho mấy cũng không lại gần được, lại chung quanh đều có đào hầm gắn chông tẩm thuốc độc, hễ xông vào thấy máu đều chết, nên giặc khó phá nổi.
Vua bèn khiến Thôi Tử Tương cắt phần cho chư tướng thay phiên canh giử địch lâu.
Thôi Tữ Tương vâng lịnh rồi sai Diêu Lân, Thi Lương Phương, bốn người con trai và một người cháu, mỗi người lảnh hai tên đầu mục và năm mươi gia đinh phòng thủ bốn phía địch lâu và tuần phòng mấy nẽo đường nghiêm nhặt, lại mời Nhựt Thanh gồm lảnh năm trăm binh tuần tra, tiếp ứng các ngả và lo chuyển vận cung tên thuốc pháo chi dụng, khi bài trí xong liền đoạn dứt diếu kiều, lấp ngăn cửa cái đich lầu, để Vương thái công ở đó chuyện cùng vua, lại cắt người đặng chuyên vận dầu đặng làm đuốc, phòng khi dạ chiến thì tiện cho quân lính ; vua thấy Thôi Tử Tương điều độ trúng phép thì yên tâm ; rồi dắt Vương thái công đi do thám các nẻo động tịnh dường bao.
Nói về Châu Hồ Lử rạng ngày kêu Cao Năng Bá là con Cao Phát Sĩ dặn rằng:
- Nay cha ngươi đã chết rồi, ngươi khá đem quan tài về Bạch Liên động an táng.
Năng Bá vâng lời chở quan tài về đặng nữa đường bị giông gió chìm thuyền, cả nhà Năng Bá phải vào bụng cá.
(Cũng vì làm tôi không ngay, mới ra cớ đổi ấy ).
Sau có kẻ làm thơ ai mắng như vầy:
Khi quân tội ác kể khôn ngằn
Trời hại cả nhà tuyệt họa căn
Nhơn bởi thánh quân hồng phước lớn
Anh hùng phò tá trổ tài năng
Khi Châu Hồ Lử khiến Năng Bá đem quan tài Cao Phát Sĩ ra khỏi dinh, liền hỏi chư tướng rằng:
- Ai dám ra khiêu chiến cho bần đạo áp hậu dụng phép thuật trợ chiến?
Mao Anh lảnh chức Tiên phong ấn chịu ra đi.
Châu Hồ Lử dặn phải cẩn thận cho lắm.
Mao Anh vựng lịnh sắm sữa nai nịt, đầu đội thỉ ma đồng thôi, trong mặc miêu cẩm chiến bào, ngoài mặc thêm liên huờn giáp, lưng đeo mười hai cái phi phiêu, cởi ngựa xích thố, tay cầm tam tiếu đao, mặt tợ con beo, râu rìa, giục ngựa tới Hải Ba trang khiêu chiến, còn Hồ Lử thì áp hậu.
Vua trên địch lầu thấy tướng giặc dẫn một đội quân hăm hở đến khiêu chiến, liền phán hỏi :
- Chư khanh ai dám lãnh mạng ra trừ giặc, trẫm sẽ ban thưởng.
Diêu Lân đứng dậy tâu:
- Tôi nguyện chốn chiến trường quyết liều tử chiến trừ giặc ấy.
Vua vừa muốn nhậm lời xảy thấy Thi Lương Phương can rằng:
- Diêu hiền đệ chớ khá liều thân ra chốn chiến trường. Vả tôi từng nghe Châu Hồ Lử ở Bạch Liên động, thường dùng yêu thuật hại người, nay giặc đến bố trận, tôi coi thấy phía sau có cây cờ bát quái, chắc là yêu đạo ẩn thân chổ ấy hòng thi độc kế, chi bằng sai một người Phó tướng, trước ra thân chinh phá giặc, sau là dọ thám binh tình, còn tôi và Diêu hiền đệ phân làm hai đạo, mai phục hai bên, cụ bị thần thương, ná lẩy và hỏa pháo, thoảng như có bại trận, mà yêu đạo rượt gấp đến, thì có hai ta tiếp ứng ắt nên việc.
Vua Nghe nói gật đầu khen rằng:
- Khanh tính kế ấy rất hay song chẳng biết ai chịu đi phá giặc lập công?
Liền có một người tướng bộ mạnh bạo, lãnh mạng ra đi. (Nguyên tướng nầy họ Lôi tên Văn Báu, võ nghệ linh thông sức đánh muôn người, làm chức Giáo đầu), Thôi Tử Tương cả mừng mà dặn rằng:
- Yêu đạo tà thuật phi thường, Tướnh quân có đt trước phải cẩn thận, sau hảy tùy cơ ứng biến mà làm.
Văn Báu vâng lời, rồi lảnh năm trăm binh bộ ra cự chiến, còn Thi Lương Phương và Diêu Lân y kế mai phục hai bên.
Khi Văn Báu cầm thiết côn ra đến trận, mắng rằng:
- Bọn bây là để xã rác, ở đâu dám đến chốn này làm giặc, không sợ chết hay sao?
Mao Anh thấy tướng ấy mình không cởi ngựa, mình cao tám thước, lưng to, cổ lớn, đầu như sao Bắc đẩu, cặp mắt tợ đồng linh, mặc giáp đỏ điều, chơn đi dép nhử bì, tay cầm thiết côn nặng ước bốn chục cân, bộ tướng oai phong.
Mao Anh liền giục ngựa đến gần hỏi rằng:
- Nhà ngươi tên chi nấy nói đi rồi chịu chết?
Văn Báu cả giận hét lớn nói:
- Ta là bộ hạ Thôi đại vương, tên Lôi Văn Báu, còn ngươi tên chi nói cho ta rỏ, đặng lấy thủ cấp lảnh công.
Mao Anh giận đỏ mặt đáp rằng:
- Ta là tiên phuông cũa Châu quốc sư, vưng lịnh đến bắt tôi chúa nhà ngươi, như ngươi thức thời vụ, hãy trở về nói với Thôj Tử Tưưng đem vua ra nạp, thì bờ cỏi sẽ chia hai, bằng chẳng nghe lời, ta đánh rốc đến Hải Ba trang giết sạch.
Văn Báu cả giận liền huơi côn nhắm ngay đầu ngựa Mao Anh đánh tới.
Mao Anh cầm tam tiêu đao chận đở, hai đàng giao chến cùng nhau một cách dữ tợn hơn ba chục hiệp (Nguyên Văn Báu huơi thiết côn lẹ như chong chóng; hoặc trước, hoặc sau, hoặc tả, hoặc hữu, qua hti như nhiếp) tuy là Mao Anh sức mạnh song ngồi trên ngựa lo chống trả với người dưới đất lấy làm cực thân, mắc lo đở cho mình, lại phải đở cho ngựa hết sức mệt lòng, gắng gượng đở gạt mệt đà hết hơi, gân cốt bải hoải, tinh bề cự không lại, bèn chém bậy một đao rồi giục ngựa chạy tuốt lui về trận.
Văn Báu hét nói:
- Ngươi chạy đi đâu cho khỏi.
Liền rượt theo,còn binh bộ của Văn Báu giết binh Mao Anh như thể lặt rau.
Lúc ấy Hồ Lử ở tại môn kỳ thấy vậy thất kinh, lật đật lấy báu kiếm chỉ hướng Ðông và niệm thần chú, xảy thấy cuồng phong thổi đến ào ào, mây phủ mặt trời, rồi lấy một nắm đậu trong hồ lô vải ra trên không, liền biến thần binh vô số, cọp beo lỉnh nghỉnh.
Văn Báu và binh lính hồn vía mất hết đùa nhau mà chạy, binh Hồ Lử thừa thế tri soát.
Văn Báu bị thương rất nặng, còn quân bị chết hết phân nữa, may nhờ có Diêu Lân và Thi Lương Phương đến tiếp ứng, thấy trời thình lình vùng tối thì biết yêu đạo dùng tà thuật, liền khiến quân đốt lửa diêm lên cho quân của mình thấy mà trở về.
Khi Hồ Lử rượt theo đến chổ binh Thi Lương Phương và Diêu Lân mai phục, thì Thi Lương Phương truyền quân lính phải cho tĩnh, bằng loạn động thì chém đầu và truyền phát hỏa pháo, hỏa tiển, nhắm bắn ngay binh thú quái gở ấy tức thì rả tan hết.
Hồ Lử thấy vậy thối quân trở về, nhờ chước hay ấy nên quân Văn Báu thoát khỏi sự hiểm nguy.
Xét lại hai đàng đánh nhau khi thắng, khi bại bị thương tích chết cũng nhiều.
Còn Văn Báu tuy bị thương tích nặng, song có thuốc trị khỏi chết, vua thấy vậy dạy Thôi Tữ Tương biên tên những quân lính tử trận và những kẻ bị thương, đặng ngày sau thưởng công.
Vua lại khen Thi Lương Phương tuổi còn nhỏ mà cơ trí lo liệu hay, nên quân lính khỏi lâm hại nơi tay giặc, công ấy đáng thứ nhứt, rồi truyền bày yến tiệc đải chư tướng.
Nói về Châu Hồ Lử về đến dinh tra điểm quân lính bị thương tích hơn ba trăm, chết hơn bốn trăm năm chục tên, còn tướng cạnh bị Lôi Văn Báu giết hết tám tên và bị thương mươi tên, bèn nói cùng Mao Anh rằng:
- May ta mau tayy dùng phép mới cứu đặng nhà ngươi, nếu ta diên trì một chút nữa thì ngươi đà bị giặc giết rồi.
Mao Anh liền lạy tạ ơn.
Xãy có một tiếng nói lớn rằng:
- Sao Quân sư cứ khen người mà chê đè bọn ta, để rạng ngày mai bổn soái sẽ ra trận giết tướng giặc như thò tay vào túi lấy đồ, như không táng ta nguyền dưng thủ cấp.
Hồ Lữ nghe nói ngó lại thì là nguyên soái Miêu Oai, sức mạnh vô cùng, dùng binh khí cầm tay tên là Lưu kim đấu nặng ước sáu mươi bốn cân, sức cự muôn người. (Nguyên người nầy ở tại Bát Bài miếu động, xưng là đệ nhứt anh hùng, tự thị tài cao, coi thiên hạ vô nhơn, nên khoe khoang lổ miệng dường ấy.)
Hồ Lử mỉm cười nói rằng:
- Nguyên soái có ra trận xin hảy tiềm tâm cẩn thận, chớ khá khinh địch, vì Thôi Tử Tương là
người danh tướng ít kẻ bì kịp, nguyên soái không nhớ ngày trước Kim Phiêu phá trùng vây, Cao Phát Sĩ cũng là tay anh hùng còn bị giết thay, nên nay nguyên soái phải đề phòng cho lắm, chẳng nên thị cường mà lâm hại.
Miêu Oai nói:
- Bỗn soái sẽ tự liệu, xin Quân sư chớ lo sợ.
Hổ Lữ rằng:
- Tôi cầu nguyện cho Nguyên soái thành công, thì chúa ta rất có phước lớn.
Chuyện vãn xong rồi sai quân đi bắt dân làng đào huyệt chôn những thây đà bị chết đó.
Qua ngày thứ Hồ Lử thăng trướng, điều khiền binh nhung, thì Miêu Oai đã nai nịt sẳn sàng từ biệt Hồ Lử, dẫn tám trăm quân, cầm kim đản lên ngựa thẳng đến Hải Ba trang khiêu chiến.
Khi ấy Hồ Lử thấy Miêu Oai tự thị tài cao, thì sợ lầm tay giặc nên lén đem quân theo tiếp ứng.
Ngày ấy vua đang hội chư tướng thương nghị lo kế trừ giặc, xãy thấy quân vào báo có giặc khiêu chiến.
Vua liền phán hỏi chư tướng:
- Nay Hồ Lử dùng yêu thuật rất nên lợi hại, vậy phải dùng kế chi trừ khử?
Thi Lương Phương tâu rằng:
- Tôi đã cụ bị huyết gà, máu chó, hòa với đồ nhơ uế, lấy tranh cỏ tẩm đồ nhơ uế đặng buộc tên mà bắn, và buộc theo thương đao phòng khi trừ khữ yêu thuật, họa may nhờ hồng phước cũa Bệ hạ có lẽ nên việc, còn quân thì phân làm ba đạo đầu đuôi tiếp ứng cứu nhau, ắt giặc không làm chi nổi.
Vua nghe có lòng mừng liền nói:
- Theo như lời khanh tính kế ấy rất phải, chắc chế giặc đặng, trẫm lấy làm vững lòng.
Khi ấy vua cắt phần cho Thôi Long là con trai lớn Thôi Tử Tương và Thi Lương Phương đem binh mai phục hai bên tả hữu, cụ bị cung tên đao thương có tẩm đồ ô uế phòng yêu thuật và hỏa tiển, hỏa pháo, để tiếp ứng khi giặc hảm đến.
Còn Diêu Lân thì ra trận cự chiến, điều khiền xong xui, bèn truyền phát pháo xuất binh.
Diêu Lân xông đến trận thấy tướng giặc mặt tợ con heo, Con mắt tròn lỉnh, râu rìa, mình
cao tám thước, tay cầm Lưu kim đản, cỡi ngựa thanh long, mặc cẩm bào, ngoài mặc giáp ngư lân, đầu đội đồng khôi, bộ tướng dữ tợn.
Diêu Lân nạt lớn hỏi:
- Tướng giặc tên gì khá nói cho mau mà chịu chết.
Miêu Oai nghe hỏi thì nhìn trực thị, tuy Diêu Lân tướng mạo ăn mặc tề chĩnh, bộ giống thiên thần, đầu đội kim khôi, mình mặc liên huờn giáp, trong mặc hồng bào, bên tả đeo cung, phía hữu mang tên, mặt mày sáng rỡ, mắt sáng tợ sao, râu vừa mọc le the, mình cao chín thước, vạm vở tốt người, cởi ngựa xích thố, tay cầm thanh long đao, tuổi chừng đôi kỹ dư, thì đáp rằng:
- Ta là bộ hạ Tân đại vương, lảnh chức Ðại nguyên soái, tên là Miêu Oai, ngươi khá xuống ngựa lai hàng thì đặng toàn thây, còn nhà ngươi tên chi nói cho Bổn soái biết.
Diêu Lân cười nói rằng:
- Ngươi là đứa vô danh, không tài chi, bọn bây dường thể chuột bầy, cậy thế yêu thuật hại người, nay gặp la mà không sợ chết, còn dám khoe khoang lổ miệng, vốn ngươi chưa biết danh ta, để ta tỏ cho nghe, ta là Diêu Lân con quan Diêu Tuần phủ, trấn tại Sơn Tây, nay ta phụng thánh chỉ ra đây lấy thủ cấp nhà người.
Nói rồi hét lên tợ sấm vang, giục ngựa huơi đao chém ngay đầu Miêu Oai, sức đao chém xuống một cách như núi Thái sơn ngã.
Miêu Oai lật đật cầm Lựu kim đản chận đở, tiếng đụng nghe rúng đất, hai đàng giao chiến hơn một trăm hiệp cầm đồng với nhau, hai bên đều có chư tướng và quân lính thực hờ phía sau, phòng khi tiếp ứng, chiêng trống vang trời, đánh nhau từ sớm mai đến xế chưa ai hơn thua.
Diêu Lân nghĩ thầm rằng:
- Thật là Miêu tặc rất mạnh, thương pháp tinh thông. Bèn tính kế thí đao thì mới chém đầu nó đặng, liền giả thua chém bậy một đao, quày ngựa chạy.
Thi Lương Phương đứng áp trận, thấy ngọn đao Diêu Lân chưa loạn sao lại tháo ra mà chạy, thì thầm tưởng:
- Chắc là giả thua đặng đùng chém tướng giặc.
Bèn dặn Thôi Long đừng tiếp chiến, cứ việc giã không biết.
Khi Diêu Lân trá bại, Miêu Oai giục ngựa rượt theo.
Diêu Lân nghe lạc ngựa gần đến, biết nó trúng kế, còn bên nầy Châu Hồ Lử cũng áp trận, ở cách xa thấy Miêu Oai thị dỏng, nếu cản Diêu Lân thì sợ trúng kế, liền hồi chiêng thâu quân, Miêu Oai cũng không thèm đếm xĩa, cứ dung ruỗi đuổi theo gần đến khít, Diêu Lân quày ngựa lại thình lình, giơ đao tận lực chém xuống ngay đầu.
Miêu Oai tránh đở không kịp nên đứt hai cã người và ngựa, Diêu Lân cắt lấy đầu rồi giục quân thẳng tới giết quân giặc vô số, quân Miêu Oai chống cự không nổi, vừa muốn chạy xãy có Châu Hồ Lử đến cãn lại hổn chiến, lại bị quân Thi Lương Phương và Thôi Long kéo đến ; Châu Hồ Lữ tính bề cự không lại, bèn dùng yêu thuật làm tối mịt trời đất, gió thổi ào ào, cát bay đá dậy, ma quĩ hét rân thần binh vô số, kỳ hình quái vật rất đông ào ào xông đến, làm cho Diêu Lân và chư tướng thất kinh, chạy thối lui đạp nhau rối loạn.
Lúc ấy Thi Lương Phương lật đật khiến quân phóng hỏa tiển hỏa pháo và vải nhầu đồ ô uế ra, trong giây phút yêu thuật đều rã tan.
Châu Hồ Lử thấy vậy nổi xung, liền lấy ngủ độc hầu châm trong túi da beo, niệm chú rồi vải trên không hóa ra mây năm sắc rơi xuống nhằm mình Diêu Lân.
Diêu Lân liền lé nhào xuống đất chết giấc, nhờ có hai tên tướng cạnh cỏng chạy đem về, còn chư tướng và quân lính cũng bị độc châm nhiều.
Thi Lương Phương thất kinh truyền quân phát hỏa tiển, hỏa pháo vải ra như mưa bất và hỏa hổ cháy rần rần làm cno quân giặc thất kinh phải lui lại.
Hồ Lử truyền cho quân thối lui, rồi giựt đầu và thây Miêu Oai trở về tẩn liệmchôn cất, rồi chạy sớ cho Miêu vương hay đặng xin thêm binh trợ chiến.
Nói về vua ở trên địch lầu thấy Diêu Lân cùng chư tướng giết giặc rất nhiều thì có lòng mừng, sau lại thấy chư tướng bị độc châm bại quân thối về, tin buồn và thấy Diêu Lân mê man bất tĩnh nhơn sự, càng thêm chua xót, rồi nghe cả nhà Diêu Lân than khóc om sòm thì càng thảm thiết, liền sực nhớ lại trong mình có mặc đến ngũ báu trân châu giải tà độc, bèn cởi ra đắp cho Diêu Lân thí nghiệm coi có hiệu nghiệm chăng?
Vừa đặng một lát thì năm hột trân châu rút ra châm độc, Diêu Lân liền tĩnh lại mạnh như xưa, còn chư tướng bị độc châm ấy cũng nhờ báu đó đều được khỏe mạnh lại như trước.
Khi ấy chư tướng đồng ra lạy tạ ơn vua cứu mạng và tâu:
- Bệ hạ có báu nầy thật là phước trong nước nhà rất lớn.
Rồi Thôi Tử Tương dọn tiệc ra mừng chư tướng đặng tráng kiện như xưa.
Khi giữa tiệc vua nghị luận cùng chư tướng rằng:
- Giặc nầy nếu thiết kế đánh phá thì không khó gì, chỉ hiềm yêu đạo phép thuật dữ tợn khó nổi khu trừ.
Chư tướng tâu :
- Theo lời Bệ hạ luận rất nhằm lẻ, vậy xin Bệ hạ sai người phá trùng vây đến Giang Tây, núi Long Hổ, đặng rước Thiên sư phủ Trương chơn nhơn đến, họa may trừ được yêu đạo.
Vua vừa muốn nhậm lời, xảy thấy Thôi Long quì tâu rằng:
- Tôi có một người sư phụ tên Vân Hà đạo nhơn, họ Huỳnh, hiệu là Giã Tiêu quán ở Sơn Ðông, tu tại La Phù sơn, vân du đến đây dạy anh em chúng tôi học võ nghệ thao lược đã đặng ba năm, mỗi năm thường đến nhà tôi ở chơi hoặc đôi ba ngày hoặc vài tháng, toán âm dương, nói việc tiên tri thường hay ứng nghiệm, trừ tà trục quĩ cũng hay, hô phong, hoán võ rất mầu, lại hay cứu giúp người, nên đến đâu thiên hạ đều lưu luyến cầm ở chơi, bởi vậy nên không dám chường mặt cho ai thấy. Hôm trước có đến đây, bây giờ còn ở tại Lữ tổ am ; nguyên am ấy của cha tôi cất ra phụng cúng nhang khói đêm ngày, có cắt hai tên đạo đồng ở trước, vật thực phụng cấp cho sư phụ tôi về phần cha con tôi chịu ; lúc ngặt nghèo nầy xin Bệ hạ sai kẻ rước người dđến phá yêu thuật, họa may người có kế chi giỏi chăng?
Thôi Tử Tương liền tiếp tâu:
- May có cơn tôi nhắc sự ấy, bằng không thì tôi đã quên rồi. Cách ba năm nay ông đạo nhơn ấy có nói tiên tri mà dặn rằng:
- Trong ba năm nữa tại Hải Ba trang nầy sẽ nổi giặc giã lung tung, bị yêu đạo vây phủ, biểu tôi phải cất bát tòa vọng lâu tứ phía. Ngoài thì lập thêm hào hố cho chắc chắn và bốn phía tường tu bổ cho vững, thì bảo thủ mới đặng vẹn toàn, lại dạy tôi làm một cái đường bàn đạo vô Hải Ba trang, hình khu ốc quanh quẹo, các chổ hiểm trở phải đặt hỏa lôi, phục và trử lương hướng cho nhiều, để dành phòng khi cự địch với giặc, nay thật quả y như lời người nói tiên tri không sai, nay được vẹn toàn cũng nhờ có sức ông đạo nhơn ấy bày trước.
Vua nghe cha con Thôi Tử Tương tâu các việc thì có lòng mừng liền phán rằng:
- Theo như lời hai khanh tâu thì người đạo nhơn ấy chẳng phải tay tầm thường, thật là người tu chơn đạo đức, vậy khanh khá đến rước giùm cho trẫm.
Thôi Tử Tương lãnh thánh chỉ đến am ra mắt đạo nhơn, tỏ bày các việc vua ái mộ cầu hiền khiến đến rước.
Ðạo nhơn nghe nói liền chịu, lên ngựa theo Thôi Tử Tương đến ra mắt vua.
Vua thấy đạo trưởng mặt mày nở nang, tóc bạc phơi phới, cốt cách thần tiên, liền đứng dậy chào mầng.
Huỳnh đạo nhơn cúi đầu đáp lễ tâu rằng:
- Bần đạo tu hành sơ lược, ở theo non núi, trí siễn tài thưa, sợ e chẳng đũ tài giúp Bệ hạ, xin miễn tội.
Vua lấy lời ngon ngọt phủ ủy mà rằng:
- Xin đạo trưởng chớ nài lo nhọc, ráng sức giúp trẫm một phen trước trừ yêu đạo, sau khi phá trùng vây, công ấy trẫm sẽ đền.
Ðạo nhơn tâu rằng:
- Nguyên Bệ hạ tai ách chưa mãn, nên khiến phải kinh khủng vài ngày, chờ các nẻo cần vương tiếp binh đến chận được giặc, khi ấy bần đạo sẽ ra nhận trừ yêu đạo một trận thì xong, vậy phãi nhẫn nhục một đôi ngày nữa, chờ chư cầu vưong đến, nội ngoại hiệp công, tóm thâu dư đảng, thì dân sự mới yên.
Vua nghe mấy lời đạo nhân cạn tỏ rất vui lòng, bèn phán rằng:
- Nay trẫm gặp tiên trưởng đến trợ chiến thì dạ trẫm chẵng còn lo sợ nữa.
Vua liền sai người đưa đạo nhơn về am an nghĩ, rồi sai người dọ thám coi binh viện chừng nào đến.
Ðây nói về khi Kim Phiêu xông phá trùng vây rồi giục ngựa đi riết cả ngày đêm, đến tỉnh Giang Tô, thẳng vào viên môn nói với quân giử cửa rằng:
- Có mật chỉ vua đến cho Trang Tuần phủ.
Quân vào báo, Trang đại nhơn lập tức rước vào nội thất lạy tạ thánh chỉ, rồi mở chiếu ra thấy như vầy:
" Trẩm này ở tại Hải Ba trang bị Miêu tặc Châu Hồ Lử sanh tâm cướp giá, đem binh vây khổn thậm cấp, nên trẫm sai Kim Phiêu phá vây, đến viện binh giải ách. Khanh đặng chiếu nầy phải lập tức, dẫn đại binh bộ và thũy đến cứu cho mau, chớ khá diên trì, ngộ sự ".
Trang Tuần phũ đọc biểu rồi cả kinh, liền ra mắt Kim Phiêu hỏi thăm các việc.
Kim Phiêu tõ hết ngọn nguồn và thuật chuyện Cao Phát Sĩ tư thông với giặc, sanh sự cướp
giá, giao chiến bị mình giết tại trận, xin Ðại Nhơn phải hỏa tốc điều khiển các đạo binh đến cứu viện cho mau, mà giải giá, kẻo sợ Hải Ba trang không được chắc ắt là bị giặc hảm phá.
Trang Tuần phủ nghe nói cướp giá, thì kinh khủng, tỏ cùng Kim Phiêu rằng:
- Tại ta không cẩn thận tế sát, tội ấy ở nơi ta. Nguyên ngày trước Cao phát Sĩ kiếm cớ xin ta đặng thăm quê quán, ta ngở thật mới cho đi, nay sanh ra điều tác tệ dường ấy, may nhờ Tướng quân giết nó rất đáng, công lao Tướng quân rất hệ trọng.
Nói rồi điểm đại binh giao cho Từ Chiêu quản suất trung quân, và cắt mười người chiến tướng xuống chiến thuyền dẫn quân đi trước, còn Trang Cữu Cung và Kim Phiêu dẫn đại binh do nơi đường cái thẳng đến Hải Ba trang, tổng cộng cả hai đạo binh là ba muôn, còn thành quách thì giao cho Từ Lưu ở lại gìn giử ; lại tư tờ cho quan Ðề đốc ở Hải Biên quan tên là Diêu Văn Thắng và quan Tổng đốc Hà đạo quan, tên là Bá Ðạt, khởi binh lập tức đến Hải Ba trang tiếp chiến.
Nguyên Diêu Văn Thắng là chú ruột Diêu Lân, khi đặng tờ công báo lập tức khởi binh, đi dọc đàng gặp đạo binh Bá Ðạt dẫn đến.
Hai đàng hiệp binh lại, hỏa tốc đi riết không kể ngày đêm.
Nói về đạo binh của Trang Tuần phủ đi trước còn đặng ba chục dặm nữa, thì đến Hải Ba trang, quân do thám báo rằng:
- Xin Ðại nhơn hãy đình quân, vì giặc đóng binh cách đạo binh ta chừng vài dặm thôi.
Trang Tuần phũ liền truyền lịnh gaii đạo binh an dinh hạ trại nghĩ một đêm, rạng ngày sẽ giao chiến, rồi nghĩ thầm rằng:
- Miêu tặc hạ trại kết dinh còn đương phòng giử ở ngoài, thì chắc là Hải Ba trang chưa bị hại.
Qua ngày thứ, Trang Tuần phủ vừa thăng trướng, có quân vào báo:
- Có Ðề đốc Diêu Văn Thắng và Tổng đốc Bá Ðạt dẫn năm ngàn binh mới đến, còn ở ngoài dinh, dạy tôi vào bẩm cho Ðại nhơn hay.
Trang Tuần phủ cả mừng vội vàng ra rước vào dinh, trò chuyện khắc kỳ cũng nhau rằng:
- Nội ngày nay bọn ta phân ra bốn binh bốn ngã đánh riết vào dinh giặc ắt chúng nó rả tan.
Nghị luận xong rồi, mỗi người đều trở về dinh đặng điều khiển dấy binh .
Phía Ðông về phần Bá Ðạt sai Trung quân là Dương Ứng Long dẫn quân riết đến, phía Bắc thì Diêu Ðề đốc dẫn binh đánh tới ; phía Tây thì Kim Phiêu cũng dẫn binh áp đến, còn phía Nam thì Từ Chiêu và quan Tuần phũ đánh vô ; bốn đạo quân cờ xí gươm giáo người như rừng, tiếng ó la chém giết vang trời.
Lúc ấy Châu Hồ Lữ đang đốc quân phá Hải Ba trang, song bị hào hố chông gai tứ diện hiểm trở, lại các vọng lầu theo đường lớn vô Hải Ba trang đều trí hỏa pháo khó nổi lại gần nên vô kế khả thi.
Xảy nghe bốn phía quân la ó đánh tới dường như hỏa ngộ phong, thì biết có binh đến tiếp ứng.
Hồ Lữ ỷ mình có phép tà thuật nên không sợ, liền đốc suất cầm binh khiển tướng ra cự đương cùng bốn đạo binh ấy.
Lúc ấy vua ở trên địch lầu thấy cờ hiệu quan quân của mình, bốn phía áp vào dinh giặc, bèn lật đật cho triệu Huỳnh đạo nhơn vào thống lảnh chư tướng ra tiếp ứng.
Khi Huỳnh đạo nhơn dẫn binh đánh nhầu vô trung ương, đạo binh Hồ Lử cả loạn, đầu đuôi cứu nhau chẳng đặng.
Hồ Lữ thấy thế nguy cấp bèn lấy thư hùng bảo kiếm ra họa phù niệm chú, thì thiên ám địa hôn, cuồng phong khởi loạn, đá dậy cát bay, quái thần binh vô số, bốn đạo binh cứu ứng đều hoảng kinh hồn vía, vừa muốn chạy, còn Thi Lương phương vừa muốn dùng ô uế trừ tà thuật, xảy thấy Huỳnh đạo nhơn rút cây đào mộc kiếm chỉ ngay mấy vật quái ấy niệm thần chú, bắt ấn, liền nỗ ra một tiếng sấm vang tai, các vật quái ấy đều tiêu hủy, trời sáng lại như thường.
Hổ Lữ cả giận mắng rằng:
- Ngươi là đồ dã đạo ở đâu đám đến đây phá phép tiên của ta?
Huỳnh Giả Tiên cười nói rằng:
- Bọn bây là Miêu tặc tự thị yêu thuật hại người, nghịch mạng trời trợ kẻ tàn bạo hại dân, ngươi sẽ chết tại tay ta, sao không hối ngộ hàng đầu, còn dám khoe khoang lổ miệng.
Hồ Lữ nghe nhiếc nổi xung nói :
- Ngươi là đồ khốn kiếp, ta nguyện giết ngươi cho đặng mới phỉ tấm lòng.
Liền thò tay vào túi da có lấy ra một cục đá tên là Thạch bửu ngũ sắc thần quang, niệm chú, nhắm ngay đầu Huỳnh đạo trưởng mà quăng, hào quang túa ra sáng lòa rất nên dữ tợn.
Quỳnh Giả Tiên lật đật lấy đào mộc kiến ra đở, miệng niệm chú tay chỉ, vùng nổ ra một tiếng lớn chém đứt bưu thạch ra làm hai.
Châu Hồ Lử thất kinh liền lấy thần châm quăng lên hại Huỳnh Giã Tiên.
Huỳnh Giả Tiên biết là đồ độc, liền lấy quạt phong hỏa bồ quăng tên đở độc châm, rồi niệm chú biểu Huỳnh Cân lực sĩ đến rút châm dạy đem về La Phù sơn đặng phát lạc.
Lực sĩ vâng lịnh rứt đi mất.
Hồ Lư chưng hửng rút thư hùng kiếm ra sáng lòa như tuyết, nhắm chém Huỳnh Giã Tiên.
Huỳnh Giả Tiên lấy bửu kiếm ra đở, hai đàng đánh nhau được vài hiệp, thì Miêu binh bị binh trào chém giết mười phần hết bảy.
Hồ Lử thấy việc không xuôi, vừa muốn độn thổ chạy, chẳng dè bị Huỳnh Giả Tiên quăng đào mộc kiếm ra rớt xuống nhằm mình Hồ Lữ đứt làm hai đoạn.
Trang Tuần phủ thấy đầu đãng giặc đã bị giết rồi, bèn bảo quân giặc hàng đầu thì khỏi chết.
Quân gịặc nghe truyền ân xá mừng rỡ qui hàng.
Bá Ðạt truyền lịnh hồi chiêng thâu quân.
Các quan vào Hải Ba trang bái yết, vua lấy lời ngon ngọt phủ ủy các quân đâu về trấn nhậm đó, chờ vua về trào sẽ thăng thưởng ; còn bọn giặc hàng đầu thì giao cho Trang Tuần phủ biện liệu, rồi truyền bày yến tiệc ăn mừng giải lao chư tướng.
Khi ấy Huỳnh Giả Tiên cáo biệt về núi thì vua phong làm Thanh Hư diệu đạo nhơn.
Giả Tiên tạ ơn vua, rồi độn thổ đi mất.
Các quan lấy làm lạ tâu:
- Bởi chúa thượng nhơn từ mới có chơn tiên đến giúp.
Khi mản tiệc các quan từ giả trở về bổn trấn.
Sẳn dịp ấy vua tả một đạo chĩ giao cho thôi Tử Tương, Diêu Lân, Thi Lương Phương, Kim Phiêu và Lôi Văn Báu, đem đến Kinh ra mắt Binh bộ thượng thơ đặng cấp bỗng cho năm ngườii làm Tham đu đô tư, bổn trấn các tĩnh, năm người lạy tạ ơn vua ; khi vua phán đoán các việc an bài, bèn đem Nhựt Thanh nhắm Cô Tô thẳng đến.
Ðây nói về tĩnh Phước Kiến tại chùa Thiếu Lâm tự có một ông hòa thượng lên là Chí Thiện thiền sư, đang giảng dạy kẻ môn đệ học tập võ nghệ, lộng quờn, phi khước; xảy thấy Hồ Huệ Càng quì trước mặt xin trở về Quảng Ðông, trước thăm viếng mộ phần, sau báo cừu bọn Cơ phòng tữ giết cha ngày trước ; xin thầy nhậm tình thương xả ơn ấy cám đội vô cùng.
Ấy là:
Chí tâm muốn trã oan cùu trước
Ðoái lụy liên hờn các giáo sư