Lực lượng tuần tra chỉ chặn lại kiểm tra những xe tải lớn có phủ bạt. Chính quyền có lẽ cho rằng cái loại nhà con trên bánh xe không thể mang nổi một chiếc ô-tô bọc thép. Vì vậy họ không kiểm tra các moóc nhà. Và lái xe trong tình trạng căng thẳng như vậy quả là rất khó. Kitson phải cố gắng giữ bình tĩnh để giữ được đều tốc độ, khoảng 50 dặm mỗi giờ. Họ đi đằng đẵng trong suốt 6 tiếng đồng hồ như vậy. Ginny ngồi cạnh Kitson, họ không nói gì với nhau, và Kitson không còn đầu óc đâu để nói chuyện. Mỗi lần khi họ nhìn thấy các xe tuần tiễu hoặc cảnh sát cưỡi mô-tô, tim Kitson lại đập thình thịch, vì vậy trong chuyến đi họ chẳng còn thiết nói năng gì. Đến bảy giờ tối họ đã đến được đoạn đường bắt vào tuyến lên vùng núi. Mặt trời đã khuất sau núi, trời tối nhanh. Kitson lái chiếc BUICK đi lên theo đường xoắn ốc, có khi bánh xe phải lăn sát trên mép vực thẳm.
Lái xe lúc này phải hết sức chính xác và thạo. Kitson hiểu rằng, nếu anh không tính trước được đoạn đường vòng gấp, thì hoặc là xe đâm vào vách đá, hoặc chiếc moóc sẽ kéo cả ô-tô lùi tụt xuống, khi đó có trời mà kéo được nó trở lại.
Anh cảm thấy độ kéo của moóc rất lớn, vì vậy anh phải cho máy đổi số từ từ khi tăng ga để tránh giật cục. Điều làm Kitson lo lắng là chỉ sau 30 phút nữa đường còn tồi tệ hơn, gồ ghề và vòng ngoặt lớn hơn. Kitson luôn theo dõi xem két nước làm mát có bị sôi không và khi kim chỉ nhiệt độ vượt quá giới hạn quy định, anh biết nước bắt đầu sôi.
- Nước trong két sẽ hóa hơi, - Kitson nói với Ginny - máy yếu ta phải bỏ chiếc moóc ra thôi. Đoạn đường phía trước khoảng 20 dặm đường như ta đang đi. Sau đó đường còn xấu hơn nhiều.
- Xấu hơn đoạn đường này ư? - Ginny hỏi như vậy, khi Kitson đưa chiếc xe ghé sát vào vách đá phía trong.
- Đoạn đường khốn nạn ấy bắt đầu từ chỗ bị sụt ở sau cơn bão mấy tuần trước, nó không được sửa bao giờ. Có lẽ lúc này chả có ai đi đoạn đường đó, vì đã có một đường hầm cho xe vận tải qua núi ở Dukas.
Họ tiếp độ hai, ba dặm nữa. Kitson biết nước trong két bắt đầu bốc hơi, anh hãm chiếc BUICK lại từ từ. Chiếc moóc nhà dừng lại.
- Cho nó nguội đi một lúc nữa, - vừa nói Kitson vừa nhảy ra khỏi xe, bê một tảng đá chắn bánh xe sau của chiếc BUICK. Ginny chạy về đằng sau mở cửa moóc. Kitson cũng bước lại, đưa mắt nhìn vào phía trong xe, trời tối nên anh căng mắt mới thấy Bleck. Bleck từ trong xe cũng không nhận ra Kitson và Ginny. Hắn hỏi:
- Có chuyện gì đấy?
- Nước sôi và bốc hơi. - Kitson trả lời, - chờ cho máy nguội một lát.
Bleck nhảy ra khỏi xe moóc đứng cho đỡ chồn chân, hắn bước ra sát bờ vực thở hít không khí trong lành.
- Như vậy chúng ta đang trên đường đến nơi đã định. Còn bao nhiêu dặm nữa thì đến đỉnh núi?
- Còn 16 dặm nữa thì đến đoạn đường xấu nhất.
- Theo anh chúng ta sẽ đến nơi chứ?
Kitson lắc đầu:
- Không, không thể vì moóc quá nặng.
Ginny bước lại phía họ:
- Thôi, cho chiếc xe bọc thép xuống đất, nó sẽ tự leo lên núi. Trên đường bây giờ chỉ còn lại mỗi cánh ta và trời đã tối.
Bleck hơi lo lắng. Kitson chêm vào:
- Nếu không, chiếc BUICK không đến nơi được, vì ngay chỉ một mình nó leo lên đoạn dốc này cũng mửa mật rồi.
- Thôi được. Nhưng nếu có ai nhìn thấy chúng ta thì khốn đấy, không chạy đi đâu được.
Gypo đứng cạnh chiếc moóc đã nghe hết câu chuyện, anh hỏi:
- Chúng ta đi đâu đấy? Còn bao xa nữa?
- Lên đỉnh núi, trên đó là rừng và hồ, - Kitson trả lời, - nếu lên được đó thì quả là không kiếm được chỗ tốt hơn nữa.
- Nhưng để cho chiếc xe bọc thép này tự leo lên thì phải nối lại dây điện gầm xe, - Bleck chợt nhớ ra, - Nào Gypo, anh chịu khó xuống giúp một tay để chúng ta mau chóng đến được nơi thần tiên như Kitson đã quảng cáo.
Trong thời gian họ bận bịu với công việc nối lại dây điện vì phải mở nắp máy, phải chui xuống gầm xe, phải soi đèn pin, thì máy chiếc BUICK cũng vừa nguội.
- Liệu có thể kéo xe bọc thép này một đoạn nữa không? - Bleck hỏi, hắn còn phân vân: có nên đưa chiếc xe chở tiền này xuống đường hay không?
- Không nên, - Kitson trả lời. - Đường càng dốc và càng nhiều cua vòng, máy chiếc BUICK lại sẽ nóng lên ngay, ta lại phải chờ thì rất mất thời gian.
Bleck nhún vai, hắn ngồi vào buồng lái của chiếc xe bọc thép. Kitson hạ tấm sắt làm cầu lên xuống moóc. Bleck nhấn ga, mở máy cho chiếc xe lùi từ từ ra khỏi lòng moóc xuống đường.
- Kitson đi trước, - hắn nói, - Tôi cùng Gypo theo xe anh, tôi không bật đèn và cố bám theo ánh sáng đèn hậu của chiếc BUICK và moóc.
Kitson gật đầu, ngồi vào cạnh Ginny trong chiếc BUICK, mở máy. Cô gái thò đầu ra khỏi cửa sổ để theo dõi chiếc xe đi sau.
Họ lại tiếp tục cuộc leo núi. Chiếc BUICK được nhẹ gánh leo lên rất nhẹ nhàng, nó vượt qua tất cả các đoạn ổ gà, tay lái của Kitson rất nhẹ. Kitson hỏi:
- Họ có bám theo ta không?
- Có, anh đi chậm lại một tí, vì họ đã mất hướng ở các chỗ ngoặt.
Hai mươi phút sau chiếc BUICK đã đến đoạn đường xấu. Kitson bật đèn pha dừng xe:
- Ginny ở lại đây tôi lên xem đường.
Kitson nhảy xuống đất, lại chỗ chiếc xe chở tiền, nói với Bleck rằng muốn đi được phải lên xem hướng đã.
Trước mắt bọn họ, dưới ánh đèn pha của chiếc BUICK, họ nhìn rõ một đoạn đường dốc ngược, trên đường có nhiều tảng đá và ổ gà.
- Lạy chúa và thánh Peter, anh nhìn, bọn ta không còn lối nào đi nữa, - Bleck thốt lên. - Sao chúng ta phải vượt qua đoạn này à?
- Đúng vậy, - Kitson gật đầu, - chúng ta phải cố trước hết phải dọn qua đá ở đoạn này. Anh bước về phía trước hất các tảng đá to sang bên hoặc đẩy xuống các hố, ổ gà.
Họ phải mất đến nửa tiếng để dọn qua con đường. Đoạn lở này phải dài đến trăm rưỡi mét, sau đó đường khá hơn. Kitson nói khi anh cảm thấy xe có thể đi được:
- Có lẽ thế thôi, - anh vừa thở vừa nói, - chúng ta sẽ vượt qua đoạn này, sau đó đường sẽ khá hơn.
Họ quay lại chỗ chiếc BUICK. Kitson nói với Bleck:
- Anh cho xe chạy rất chậm, số một. Phải bật đèn pha lên thôi, để không xảy ra chuyện gì. Anh và Gypo có thể đi bộ lên trước. Còn nếu ngồi lại đây, thì đừng động đến chiếc xe bọc thép này, vì nếu không lại phải mất công kéo kích nó đấy.
- Thôi, thôi, - Bleck nóng mặt, - đừng dạy tôi cách lái xe. Cứ quan tâm đến chiếc BUICK và moóc, còn tôi sẽ lái chiếc xe này, - hắn chỉ vào xe chở tiền.
- Không được cho xe chạy khi tôi chưa được qua đoạn này, - Kitson cũng bực mình. - đôi khi chỉ cần một công thôi để đưa nó lên đỉnh núi, nếu lở dở thì phải phí bao sức lực vào đó. Anh đừng làm phiền tôi.
- Thôi cậu hơi quá lời rồi đó, thôi ngồi vào xe cho nổ máy đi.
Kitson nhún vai trở lại bên chiếc BUICK, ngồi vào buồng lái. Động cơ của chiếc BUICK rất khỏe nên nó chồm ngay về phía trước. Chiếc moóc dù đã rỗng ruột, nhưng vì sức ỳ, nó trở nên như một khối cản. Bánh sau của BUICK đôi khi bị trượt hất tung đá sỏi sang hai bên. Ginny chạy trước xe để thăm dò đường cho Kitson lái theo sau. Khi trên đường có những khối đá lớn thì tự anh xuống xe xắn tay đưa nó ra khỏi lòng đường. Họ tiến lên rất chậm, Kitson nắm chặt tay lái, nhấn ga rất đều, nhưng anh cảm thấy luôn bị hẫng vì chiếc xe luôn chao đảo.
- Nếu chúng ta dừng lại, - anh nghĩ, - tất cả sẽ lộn nhào ngay. Anh lái ngoặt sang phải để cho dây cáp buộc moóc đỡ căng, sau đó đánh tay lái sang trái cho xe chạy trên một dải đất rất hẹp bên bờ vực. Mặc dù là một tay lái rất cứng, anh cũng vô cùng vất vả điều khiển chiếc BUICK trên con đường khốn khổ này. Máy lại nóng nực, nước trong két làm mát lại hóa hơi lần nữa. Ngồi trong xe lúc đó rất nóng. Đèn pha đã giúp cho anh nhận ra đoạn đường bằng phẳng phía trước.
- Xe sắp đến đích, - Ginny reo lên vui mừng, - còn độ vài chục mét nữa thôi.
Kitson sử dụng một số công suất còn lại của máy xe. Lúc này là lúc có thể nhấn hết ga. Anh dùng hết sức nhấn ga, thân xe rung lên, bánh xe chao sang phải, sau đó bánh xe quay tại chỗ. Chiếc BUICK cùng với moóc chồm lên tiến nhanh về phía đoạn đường bằng phẳng, nó đã sẵn sàng tăng tốc. Kitson dừng xe lại.
- Thế là chúng ta đã vượt thêm một khó khăn nữa, vừa nói anh vừa cười thoải mái, - nghĩ mà sợ, tí nữa gãy cổ chứ chả chơi.
- Tuyệt, Alex ạ, - Ginny vui vẻ nhìn anh - Anh lái chiếc xe này rất xiếc.
Kitson trả lời Ginny bằng một nụ cười, phanh xe lại và bước khỏi buồng lái. Bleck cũng bắt đầu cho xe leo lên. Máy của chiếc xe bọc thép rất khỏe, vả lại không phải kéo theo xe moóc. Kitson nhìn xuống, anh giật mình: "Thằng cha này cho xe chạy nhanh quá!". Anh lao xuống phía ánh đèn của chiếc xe bọc thép. Bleck lái cho xe tiến lên, hắn nhấn thêm ga, vì vậy không còn một lượng dự trữ công suất nào nếu trường hợp bất trắc xảy ra. Chiếc xe bọc thép như một khối sắt chồm lên trên con đường dốc đứng, gập ghềnh. Gypo ngồi bên cạnh hắn trong buồng lái luôn bị đập va vào thành xe.
- Cẩn thận, - Gypo thở gấp, - anh đi nhanh quá đấy.
- Im ngay, đây không phải việc của anh.
Một tảng đá to hiện ra dưới ánh sáng của đèn pha xe. Gypo thét lên:
- Cẩn thận!
Nhưng Bleck không nhìn thấy tảng đá, hắn cho xe lao tới. Bánh trước bên phải của xe đâm sầm vào khối đá đó. Chiếc xe nghiêng về phía bên trái. Trước khi Bleck có thể ứng phó được với tình huống thì chiếc xe đã nghiêng hẳn sát mặt đường, máy tắt ngấm, do vậy chiếc xe cũng chao đi. Sợ quá Gypo thét lên:
- Khéo nó lật đấy! - anh cố mở cửa buồng lái, nhưng vì góc nghiêng quá lớn, cửa lại nặng, nên không mở được.
- Đồ ngốc, đừng động đậy, - Bleck thốt lên, - mày làm lật xe bây giờ.
Cùng lúc đó Kitson chạy đến. Anh thấy chiếc xe nghiêng quá có thể sẽ lật. Anh nhảy đến xếp đá ngay vào bánh sau để cả hai bánh sau bám vào được mặt đất. Sau đó anh dằn giọng nói như ra lệnh cho Bleck:
- Cho nổ máy và vào từ từ số lùi.
- Nếu tôi nổ máy tại chỗ, xe sẽ lật và lăn xuống vực, - Bleck vừa nói vừa quệt mồ hôi.
- Không còn cách nào khác. Hãy cho số nhỏ nhất và kéo phanh phải!
Tay Bleck run run ấn nút bộ điện, khi máy nổ, hắn cho vào số một, kéo từ từ cần số. Kitson nói tiếp:
- Không giữ nguyên thế - khi nó bắt đầu xoay tại chỗ, thì phải quay ngoặt ngay tay lái!
Vừa lẩm bẩm mấy câu tục tĩu, Bleck từ từ vào số, khi chiếc xe chuyển động, hắn vội ngoặt ngay tay lái. Trong nháy mắt chiếc xe đang chưng hửng bỗng bám đều bốn bánh xuống mặt đường. Bleck thấy sợ toát mồ hôi lưng, hắn còn hoảng vì nghĩ rằng xe nhất định lật nhào. Nhưng với kinh nghiệm và tài năng của mình, Kitson đã giúp hắn đưa xe về vị trí an toàn. Hắn lái chiếc xe đi một cách chậm chạp, được một lúc, thì nhìn rõ phía trước có chỗ ngoặt vòng và dốc đứng. Khi Bleck định cố cho xe vượt lên thì chiếc xe lại tụt xuống. Vì vậy hắn dùng hết sức để đạp phanh. Máy tắt ngấm, Kitson bước đến lên tiếng, trong giọng nói của anh hắn nhận ra ngay cái vẻ khinh bỉ:
- Thôi xuống xe để tôi lái.
Bleck im lặng chui ra khỏi buồng lái, dù bực mình vì bị coi thường, nhưng hắn thấy nhẹ nhõm vì chân đi chạm đất. Tiếng máy rồ lên ầm ầm, Kitson lắc đầu:
- Mang lại đây vài hòn đá to, chặn cho bánh xe sau, - anh vừa nói vừa đến bên vách đá bê một hòn đá lớn đặt vào phía sau chiếc xe bọc thép chở tiền, xếp chúng vào sau một bánh hậu.
Bleck cũng chạy đi nhặt một hòn đá to chèn vào bánh bên kia. Kitson ngồi vào buồng lái, mở khóa điện, thò đầu ra và nói:
- Anh và Gypo cứ chuẩn bị chèn cho bánh sau, có khi tôi phải lái như vậy đến hết đoạn này, phải chèn liên tục, đoạn đường này toàn dốc đứng như vậy thôi.
- Thôi làm đi, - Bleck nói nhanh như để người ta khỏi nghĩ đến sự bất lực của hắn trong sự đưa xe lên dốc.
Kitson mở máy, thả phanh, hai bánh sau bắt đầu miết lên các tảng đá.
- Thôi ta đi! - Kitson nói to và nhẹ nhàng vào số, chiếc xe chồm về phía trước, bánh sau quay tít, hắt tung đất đá vào mặt Bleck và Gypo.
Mặt đầy đất đá, họ quay đầu lấy tay che mặt, Kitson cố cầm chắc lái điều khiển chiếc xe bọc thép. Anh luôn thêm ga, nhưng tải quá lớn nên máy lại tắt. Kitson phản ứng rất nhanh, anh phanh xe lại, nhưng chiếc xe vẫn tụt xuống. Anh ra hiệu cho Bleck cần chèn bánh xe. Nhưng xe đã tụt xuống mấy mét rồi, Bleck và Gypo mới vứt được đá chèn bánh sau. Lần thứ hai khá hơn, Kitson đưa xe vượt lên được tám mét, máy lại tắt. Bleck và Gypo chạy nhanh lại quăng đá vào bánh sau, không để chiếc xe trượt tiếp. Việc đó lặp đi lặp lại đến ba mươi phút. Kitson luôn tiến xe về phía trước còn Bleck và Gypo thì tay ôm đá lăm lăm để sẵn sàng chèn xe. Cuối cùng họ đã tiến được một đoạn dài và còn cách chiếc BUICK độ 30 mét nữa. Cả ba mệt lử, Bleck ngồi bệt xuống thở dốc, hắn nói:
- Hãy để cho máy nguội đi đã, đồ khốn kiếp.
Kitson chui khỏi buồng lái, anh nói:
- Ừ, còn độ một đoạn nữa thôi, chỉ cần vượt nốt đoạn này, sau đó đường khá hơn.
Ginny bước lại bên anh.
- Anh lái rất cừ, Kitson ạ.
Anh trả lời Ginny bằng một nụ cười. Bleck cười đểu giả, hắn nói một cách khinh bỉ:
- Ngồi sau tay lái thì có gì mà tài với giỏi.
Ginny nhìn hắn nói:
- Thế tại sao tí nữa anh để lật chiếc xe? Nếu không có Kitson thì anh đã đi đời rồi có phải không?
Hắn bực tức ra mặt, nói gằn:
- Cứ khen ngợi và dính với nó đi, rồi chả ai cần đến hắn nữa đâu, - Hắn đến bên vách đá ngồi xuống hút thuốc. Họ chờ rất lâu. Cuối cùng Kitson khẳng định máy đã nguội. Anh ngồi vào buồng lái và đưa mắt nhìn Bleck. Mười phút sau chiếc xe đỗ ngay sát chiếc moóc nhà và BUICK.
Kitson nói:
- Bây giờ chúng ta lại cho nó vào trong moóc để kéo, như vậy tốt hơn. Anh lái chiếc xe bọc thép trèo vào lòng moóc. Gypo và Bleck chui vào trong, cửa sau được hạ xuống. Kitson trở lại chiếc BUICK, ngồi vào chỗ lái. Ginny xích lại, cô nói:
- Alex ạ, anh thật tài giỏi. Nếu không có anh thì cả bọn không thể qua khỏi những trắc trở vừa qua.
Nàng nhướn tới đặt môi lên má Kitson, hôn anh.
Tia nắng lọt qua cửa ra vào của chiếc lều rọi thẳng vào mắt Bleck, hắn mở mắt nhìn lên trần chiếc lều bạt. Hắn chưa tỉnh hẳn nên không thể nhận ra ngay mình đang ở đâu. Hắn cau mặt nhắm mắt. Toàn thân ê ẩm, cả đêm qua sau chặng đường vất vả hắn phải nằm trên đất cứng. "Nhưng dù sao chúng ta cũng tìm được một nơi ẩn náu tiện lợi. - Hắn nghĩ thế. - Chốn này có thể bảo đảm an toàn cho đến lúc Gypo mở được cánh cửa thép."
Cạnh lều là một chiếc hồ, nước trong vắt, quanh hồ là một khu rừng khá rậm cây to, họ có thể ẩn nấp tránh được sự phát hiện từ trên không của các máy bay lên thẳng. Và cả bọn sẽ cho xe vào đấy, cách con đường độc đạo đến nửa dặm đường. Không ai có thể nghĩ rằng, chiếc xe chở tiền lại lên được đỉnh núi quái gở này, chả ai nghĩ rằng nó đang ở đây. Bây giờ tất cả phụ thuộc vào Gypo. Nếu như anh ta không xoay xở được với chiếc khóa hóc búa kia thì sẽ phải dùng hơi hàn để cắt tấm cửa. Bleck đã bất lực và mệt mỏi vì chiếc xe rơi vào tay hắn cùng cả bọn đã bốn ngày nhưng vẫn chưa động vào đến tiền. Hắn mở mắt nhìn đồng hồ, sáu giờ năm phút. Hắn ngẩng đầu nhìn Ginny, cô còn đang ngủ, chân co lại, cặp đùi đẹp làm sao, đầu cô gối vào chiếc áo khoác gấp cẩn thận.
Kitson nằm giữa cô gái và Bleck cũng đang ngủ say. Lều không rộng lắm, tất cả phải chui vào đây vì ban đêm trời rất lạnh. Nếu phải ngủ ngoài trời thì quá lạnh.
Bleck đưa mắt về phía Gypo, hắn nhổm dậy cố rướn mắt nhìn: Gypo không có trong lều. Bleck phát hoảng nhưng rồi hắn trấn tĩnh, có lẽ tay này đang chuẩn bị bữa sáng. Những gã nông dân người Ý luôn tỏ ra cần cù chịu thương chịu khó đến ngớ ngẩn. Nhưng hắn thấy cần xác định ngay vấn đề, tung chăn, hắn lấy chân hích Kitson đánh thức anh:
- Dậy, dậy ngay, - hắn thúc giục, - Gypo đã dậy trước, phải làm việc ngay thôi.
Kitson ngáp chui ra khỏi lều thì Ginny cũng ngồi dậy lấy tay dụi mắt vươn vai. Bleck đưa mắt nhìn chiếc moóc đã được giấu kín dưới vòm cây rậm rạp, sau đó nhìn ra hồ nước trong xanh không thấy Gypo đâu. Bleck đưa hai tay lên mồm gọi rất to "Gypo". Không có tiếng trả lời. Kitson và Bleck nhìn nhau lo lắng.
- Thằng khốn nạn này đã bỏ chúng ta mà chuồn, Bleck tức giận nói. - Đáng lẽ tôi phải theo dõi hắn chặt hơn. Thế là hắn đã chạy mất.
Ginny chui ra khỏi lều:
- Có chuyện gì vậy?
- Gypo bỏ đi rồi, - Kitson trả lời.
- Hắn không đi đâu xa đâu. Cách đây 20 phút hắn còn đang ngủ trong lều.
- Phải bắt hắn quay trở lại, - Bleck tức giận gắt. - Thiếu hắn là hỏng việc. Từ đây đến đường cái còn những 20 dặm.
Họ kéo nhau ra bờ cỏ, từ đó có thể nhìn thấy con đường ngoằn ngoèo phía dưới. Còn dưới nữa thì chìm ngập trong sương mù. Kitson bỗng nắm lấy tay Bleck nói:
- Kìa Gypo đang đi!
Bleck cau mày nhíu mắt. Hắn cố gắng và cũng nhận ra một bóng đen đen đang chạy ở đoạn đường cách đây khoảng nửa dặm.
- Chúng ta có thể tóm được hắn, - Bleck nói. - Lần này mà rơi vào tay tôi thì hắn sẽ hối hận vì việc làm điên rồ này. Cho xe ra đây.
- Không, - Kitson trả lời. - Đường quá hẹp, chúng ta không thể quay xe được, chúng ta sẽ cắt đường mà đi, như vậy sẽ vượt trước Gypo. Anh ta đi được nửa dặm thì chúng ta vượt trước hai dặm đường.
Kitson rời đường tụt xuống dốc, có khi anh phải nhảy, nhưng nói chung là trượt và tụt. Bleck thấy lưỡng lự, trượt theo các sườn dốc như vậy hắn cảm thấy nguy hiểm. Nhưng rồi hắn cũng nhảy theo Kitson. Kitson đã xuống được đoạn đường đầu, anh cắt ngang đường chạy vào bờ cỏ, lại tiếp tục trượt, nhảy xuống vách núi thứ hai chạy xuống. Vách này dựng đứng hơn, Kitson phải thận trọng hơn. Có lần tí nữa thì anh lao đầu về phía trước. Nhưng may anh kịp lùi mạnh về phía sau, anh ngồi ngửa người trượt xuống đoạn đường vòng vèo thứ hai kéo theo cả đất đá. Anh đứng dậy, nhìn xuống đoạn đường thứ ba, bây giờ anh đã nhìn rõ Gypo. Gypo vừa đi vừa chạy. Bleck cũng đã tụt xuống đến nơi, hắn chạy ra đứng cạnh Kitson.
- Gypo đang đi kia kìa, - Kitson chỉ.
Bleck bực tức rút súng lục.
- Này anh định làm gì thế? - Kitson thét lên, tay giằng lấy súng. - Hãy nhớ rằng chỉ có một mình anh ta là xoay xở được với cái ổ khóa gớm ghiếc kia. Anh điên à?
Mồ hôi vã đầy mặt Bleck, hắn thở gấp vì thiếu không khí, tức giận giằng lấy súng đút vào bao và nhảy ngay xuống vách núi thứ ba. Kitson cũng đang định chạy xuống tiếp, thì nhận ra Gypo bỗng dừng lại nhìn ngược lên trên núi. Sau một giây, như nhận ra điều gì, anh ta bắt đầu chạy.
- Hắn đã nhận ra chúng ta - Kitson nói to, sau đó anh lấy hơi gọi lớn: - Gypo, Gypo, quay lại đi.
Nhưng Gypo không đứng lại, anh vẫn cắm đầu chạy. Chân anh như có bánh lao nhanh về phía trước, anh thấy ngạt thở. Anh chợt hiểu ra ra rằng mình bỏ trốn như vậy thật là dại dột, không thể thoát được. Buổi sáng sớm khi tỉnh dậy, Gypo thấy cả ba người còn đang ngủ mê mệt. Bỗng anh có ý định bỏ trốn về nhà. Anh không hy vọng có thể chui ra khỏi lều vì sẽ đánh động người khác. Nhưng ý định bỏ đi đã thôi thúc anh. Gypo vén chăn, khẽ bước qua người Bleck đang ngủ say, mặt trời rọi thẳng vào mặt hắn. Gypo cũng không tin rằng mọi việc lại dễ dàng như vậy. Anh quyết định khi biết rằng chỉ cần đến xa lộ là có thể vẫy xe dọc đường xin đi nhờ, đến chiều thì về đến nhà, về đến cái xưởng nghèo nàn nhưng gắn bó với cuộc đời lao động của mình. Anh phải đi bộ khoảng 20 dặm ở một vùng vắng lặng không một bóng người. Lúc đó là gần 6 giờ. Ba người kia có thể ngủ đến 7 giờ hoặc 8 giờ, như vậy anh vượt họ một giờ hoặc có thể là hai giờ đồng hồ, thời gian đó chắc là đủ để họ không đuổi kịp anh. Anh quyết định và nhanh chóng bước theo đường cái. Gypo đã đi hơn nửa tiếng, được hơn 2 dặm, anh bỗng nghe thấy tiếng đá lăn từ trên cao, ngẩng đầu lên anh nhận ra Bleck và Kitson. Họ đang vượt nhanh theo vách núi gần như đang lao xuống dốc, họ tiến đến gần anh với một tốc độ ghê gớm. Gypo chết lặng vì sợ hãi. Anh nghe rõ tiếng Kitson: "Gypo, Gypo, quay lại ngay", anh cắm đầu nhắm mắt chạy mà không thèm nhìn đường. Chạy được độ vài trăm mét, chợt hiểu rằng nếu cứ cắm đầu chạy thì sẽ nguy hiểm. Anh quay lại nhìn thì thấy Bleck trượt nhanh đã xuống tới đường, đằng sau là đám bụi đất đang lao tới của Kitson. Trước mặt anh có những viên đá sỏi rơi lộp độp. Như con thú lúc sợ hãi và gần như bản năng, Gypo rời đường, không suy nghĩ, anh lao theo bờ dốc để xuống đoạn vòng dưới, tay anh dang rộng nên bị cây cối, đá quệt vào rất đau, nhưng cuối cùng anh cũng tụt được xuống. Khi dừng lại Gypo thở dốc, đứng ở đường vòng này anh không trông thấy Bleck và Kitson, chắc họ cũng vậy. Trước mặt anh có một khối đá lớn, nó làm anh yên tâm được một lát, nhưng vẫn nghe thấy tiếng họ. Anh cảm thấy hai người kia vẫn đuổi theo mình với một tốc độ kinh khủng. Họ đã rất gần đâu đây. Anh có cảm giác là chỉ lát nữa là họ đuổi kịp mình. Bên phải đoạn đường này có một bãi rộng có nhiều bụi cây cao mọc ven theo chân núi. Vì đang sợ hãi, nên anh chỉ có một ý nghĩ phải ẩn nấp cho kín. Và anh vội lao vào khu vực các bụi cây. Cây mọc lúp xúp vượt quá đầu. Gypo bò sát mình xuống đất, anh tìm được một chỗ đất ẩm, có cây cao che khuất kín đáo. Và anh náu mình xuống đất. Cố thở cho lại sức. Gypo nằm im lắng nghe động tĩnh. Kitson là người đến trước, anh đưa mắt nhìn sang phải, sang trái, anh thấy lo vì lại không thấy một bóng người. Anh đang thở dốc thì Bleck cũng xuống đến nơi.
- Hắn đâu? - Bleck vừa thở vừa hỏi.
- Hình như nằm trong các bụi cây kia, - Kitson trả lời.
Họ đưa mắt nhìn vào các lùm cây cỏ. Đó là nơi duy nhất có thể nấp ở giữa đường núi trống trải này.
- Hắn ở đấy, - Bleck đưa tay chỉ vào các bụi cây và thét lên, - Gypo ra đi! Chúng tôi biết anh hiện đang nằm ở đây rồi.
Nghe tiếng Bleck, Gypo nín thở nằm im như chờ đợi cái gì.
Bleck quay lại phía Kitson, hắn nói:
- Phải lùng cho bằng được tay khốn kiếp này. Cậu vòng lên phía trên, còn tôi đi thẳng vào chỗ này, - hắn bước qua các bụi cây lấy tay rẽ lá. Nhưng đi như vậy được mươi bước, hắn hiểu rằng phải mất nhiều thời gian thì mới sục được hết khu vực này. Kitson vòng lên phía trên, anh cũng hiểu ra rằng việc tìm Gypo ở đây không dễ, nên anh dừng lại. Họ nhìn nhau qua các cành cây lòa xòa trước mặt.
- Gypo! - Bleck tức tối quát lên, giọng run run tức giận. - Đây là hy vọng cuối cùng của anh. Nếu anh không bước ra ngay, ta mà tóm được sẽ cho anh một trận nhớ đến già. Ra ngay đi!
Sự tức giận chứa chất trong giọng nói của Bleck làm Gypo nằm im hơn. Anh hiểu rằng nếu đủ can đảm anh sẽ thoát khỏi tay Bleck.
Bleck bước về phía trước mặt, dù hắn không hy vọng, Gypo nghe thấy tiếng cỏ lay bởi bước chân Bleck, rồi tiếng động xa dần. Anh cũng nghe thấy tiếng động do Kitson gây ra, Kitson cũng xa dần chỗ Gypo nằm.
Gypo nằm chờ, anh thở đều hơn, tim anh vẫn đập mạnh. Sau vài phút tiếng bước chân mất hẳn. Gypo thấy cần phải chuyển chỗ, vì nếu họ đi lại dọc theo bờ cây thì nguy. Anh bò đi trong chỗ đất mềm, hai tay cố đỡ cho các cành cây không động mạnh. Gypo bò được một quãng, vừa mới cảm thấy yên tâm, thì mặt anh đã tái xanh vì sợ hãi, vừa đưa mắt về phía trước anh nhìn thấy một con rắn cuộn tròn cách tay anh độ vài phân. Con rắn màu xanh lục đầu ngẩng cao. Gypo chết lặng vì sợ hãi, chân tay cứng đờ bất động. Vì quá sợ hãi, máu trong người anh như ngừng chảy. Tim đập mạnh, anh không dám thở. Con rắn cũng nằm im. Qua vài giây cực kỳ căng thẳng, Gypo lấy hết can đảm co tay lại. Cùng lúc đó thấy con rắn lao đến mổ vào tay anh. Gypo thấy bàn tay tê dại. Anh thét lên điên dại như một con thú và vùng đứng lên lao đi như một người mù chạy trong bụi cây.
Kitson và Bleck đã đến cuối bãi và quay lại để trở về con đường phía trên. Tiếng thét của Gypo làm hai người dừng lại. Họ nhìn thấy Gypo, anh ta chạy tay vung cao trông rất lạ.
- Tay béo kia làm sao thế? - Bleck nói, rồi lao về phía Gypo, hắn cố rẽ nhanh các bụi cây. Kitson chạy theo sau.
Gypo kinh hoàng chạy khỏi các bụi cây, bước lại bên bờ đường dốc đứng. Đến đó anh khụy xuống, người lặng đi, một đám bụi tung lên theo thân hình Gypo, mấy hòn đá rơi theo anh.
Kitson đuổi kịp Bleck, anh đến bên Gypo trước tiên. Anh quỳ xuống bên thân hình người bạn Ý. Gypo nằm ngửa sau khi lao từ trên cao xuống, Kitson hỏi:
- Gypo, mọi việc đều ổn cả. Tôi không thể để Bleck động đến anh nữa. Có chuyện gì thế?
Bộ mặt Gypo xám ngoét, mắt dại đi và đùng đục, những cái đó làm cho Kitson lo sợ. Gypo thều thào:
- Rắn...
Bleck thở dốc chạy đến, giọng hắn run run.
- Đồ chó chết, tao bóp chết mày, - Bleck giơ chân định đá vào nạn nhân, nhưng Kitson đã hất ngay chân hắn lên không.
Anh quát:
- Thôi đi! Anh làm sao thế? Không thấy Gypo sắp chết đấy à?
- Rắn... - Gypo cố nâng bàn tay để như giải thích cho Kitson.
Kitson cúi xuống nhìn thấy bàn tay run run của Gypo tím bầm và sưng to. Kitson động nhẹ vào tay Gypo, anh nhăn mặt vì đau.
Kitson thấy lạnh người.
- Sự thể ra sao Gypo? - Anh cúi sát mặt Gypo hỏi
- Rắn... - Gypo thở hắt ra, - tôi bò, bỗng động vào nó.
Kitson nhìn thấy vết răng cắn trên bàn tay sưng vù Gypo run run.
- Đừng lo Gypo ạ, - Kitson nói, - tôi sẽ giúp anh ngay những việc cần làm, đừng sợ.
- Chở tôi... đến bệnh viện, Gypo thì thào. - Tôi không muốn chết như đứa em tôi, - Kitson rút chiếc khăn mùi-soa xoắn lại, thắt ga-rô cho Gypo.
- Thế nào, hắn bị rắn cắn à? - Bleck động vào vai Kitson, hỏi. - Đồ quỷ, không biết lấy ai mở két sắt cho chúng ta bây giờ?
Kitson thắt ga-rô xong, anh rút từ trong túi ra một con dao nhíp và mở lưỡi ra:
- Có thể hơi đau, Gypo ạ. - Anh cầm tay bị rắn cắn - Tôi sẽ chữa cho anh.
Anh rạch vào vết thương đã sưng tím trên tay Gypo. Gypo hét lên khi lưỡi dao rạch trên tay anh. vết cắt nhỏ và nhẹ. Gypo cố co tay lại, vết cắt do Kitson rạch đã chảy máu. Kitson vẫn giữ tay Gypo, anh cố nặn độc ra khỏi vết cắn. Kitson nhìn Gypo đang tái dần, anh lo Gypo có thể chết.
Gypo thầm thì nặng nhọc:
- Alex cậu... là bạn của tớ. Đừng tin những gì tớ nói đùa ngày trước. Chở... tớ đến bệnh viện nhé.
- Tôi sẽ chở anh đến bệnh viện, đừng lo, - Kitson nói xong, anh thắt chặt thêm ga-rô, rồi đứng dậy. - Tôi sẽ đánh ngay chiếc BUICK đến đây.
Bleck hỏi:
- Cái gì?
- Tôi đánh chiếc BUICK để đưa Gypo đến bệnh viện, - Kitson trả lời. - Anh hãy trông nom anh ta. Gypo rất khó ở. - Kitson quay lưng bước lên theo con đường lên núi.
- Kitson. - Tiếng quát như một phát súng. - Kitson đứng lại.
- Cái gì?
- Quay lại ngay, - Bleck nói như ra lệnh. - Anh điên à? Nhìn kìa. - Hắn chỉ tay lên trời. - Một chiếc trực thăng bay trên vùng núi. - Anh đưa chiếc xe ra đường là chúng lao đến ngay. Liệu anh có thể tính rằng sau bao nhiêu phút là bọn mật thám có thể đỗ xuống đây, để kiểm tra xem có việc gì xảy ra không?
- Thế thì sao? - Kitson tức giận nói. - Chúng ta phải đưa Gypo đến bệnh viện không thì anh ta sẽ chết. Anh không thấy ư?
- Anh không được cho xe rời chỗ cất giấu! - Bleck nói.
- Đến bệnh viện phải đi hơn 30 dặm. Anh bắt tôi làm gì? Vác anh ta ư?
- Với tôi không có gì quan trọng, - Bleck nói nhát gừng. - Tôi chỉ biết rằng không được cho xe rời khỏi khu rừng. Anh cũng không phải đi đâu cả, để Gypo nằm đó vì hắn có tội.
- Anh điên đấy, - Kitson quay lưng trèo lên dốc.
- Kitson! - Sự đe dọa trong giọng nói của Bleck buộc Kitson phải quay lại. Bleck rút súng lục ra khỏi bao chĩa vào Kitson nói gay gắt như ra lệnh: - Quay lại.
- Gypo sắp chết, anh không thấy à?
- Quay lại ngay. - Giọng hắn có vẻ đanh ác hơn, - Anh sẽ không đưa xe nào đến đây hết. Bước lại đây nhanh lên. Ta không nhắc lại lần nào nữa, đồ khố rách áo ôm ạ.
Khi cảm thấy câu nói của Bleck động đến lòng tự trọng của mình, Kitson từ từ tụt xuống bờ dốc, anh nghĩ: "Hừ, bây giờ ta phải tính toán với thằng đểu này, phải cố tránh cú đánh từ bên phải của hắn, cú đánh rất hiểm mà mình đã biết. Hai ta sẽ thanh toán với nhau ngay tại đây. Ta không thể để Gypo chết như thế này được". Anh bước lại gần Bleck và nói:
- Cần phải làm gì đó, chúng ta không thể đứng mà nhìn Gypo chết, phải đưa anh ta đến bệnh viện ngay.
- Đồ ngu, hãy nhìn kỹ hắn ta, - Bleck nhếch mép nói - khi anh lên đến trên đó, đánh xe ra đường, xuống được đến đây và đưa hắn lên xe chở đến bệnh viện, thì Gypo đằng nào cũng chết rồi.
- Nhưng chúng ta phải làm gì chứ, - Kitson nhắc lại, không nhìn vào Bleck, anh tiến lại gần hắn hơn. Các bắp thịt của anh căng lên, liếc mắt nhìn anh thấy Bleck đã hạ súng xuống, Kitson bỗng xoay ngoắt người đánh mạnh vào tay Bleck, khẩu súng lục văng đi bay đi vào bụi rậm. Bleck nhảy lùi lại, hai người đối mặt giữ thế. Họ nhìn nhau gườm gườm hồi lâu. Bleck bỗng nhếch mép:
- Nào, thằng khốn kiếp, - hắn nói dằn từng câu. - Chính mày đã đòi hỏi, tao cũng từ lâu muốn thanh toán với mày, bây giờ tao sẽ dạy cho mày cách ẩu đả, con ạ.
Kitson thủ thế, anh nắm chặt nắm tay, mắt căng ra sẵn sàng. Bleck tiến về phía trước, hơi xoay lưng, tay hơi hạ xuống để che sườn. Kitson đánh một đòn từ phía trái, Bleck nhanh mắt nghiêng đầu né được. Đòn đánh của anh sượt vào tay đối thủ. Bleck vội xoay người để tránh và hắn tấn công ngay Kitson bằng một cú đấm tay phải vào ngực. Cú đánh khá mạnh, Kitson nhảy lùi lại thở gấp để lấy hơi. Bleck tiếp tục tấn công. Kitson cũng lao vào tấn công bằng các cú đâm trái phải. Bleck tối mặt tối mũi lùi lại. Họ rời nhau, nhưng sau đó lại cùng một lúc lao vào nhau, họ lại tấn công nhau, hai người lúc này không sử dụng những cú đánh quyết định mà cố sử dụng những đòn nhẹ hơn, chính xác hơn và nhanh hơn. Họ luôn gườm gườm nhìn nhau chọn thời điểm tấn công. Kitson thấy Bleck hơi hở mặt, anh đánh mạnh bằng một cú tay trái, nhưng Bleck đã kịp xoay người, cú đấm lại trúng vào vai. Bleck nghiến răng vung mạnh tay phải, cú đấm rất mạnh này nện đúng ngực vùng dưới tim. Đó là một đòn hiểm quyết định. Kitson choáng váng khuỵu xuống. Bleck hăng máu bước tiếp một bước đánh mạnh vào cổ Kitson. Anh ngã xuống bãi cỏ, mặt úp sấp, lịm đi. Bleck đứng chờ. Kitson gắng gượng đứng dậy, tay chống vào đầu gối, đầu lắc lắc cho đỡ choáng nhức. Anh thấy Bleck đang xô tới, anh thu hết lực bật lao vào đầu gối hắn, giang tay ôm lấy hai chân. Bleck ngã ngửa, nhưng hắn cũng còn kịp dùng hết sức đạp mạnh vào đầu Kitson. Cả hai ngã lịm trên mặt cỏ. Tuy chưa tỉnh hẳn, nhưng Kitson cũng đã tóm được cổ của đối thủ, nhưng Bleck đã đánh mạnh vào sườn anh, làm Kitsonscm bật sang một bên. Bleck vùng đứng dậy, nhưng Kitson cũng đã kịp đứng lên, khi chưa kịp dùng tay che, thì một cú đấm từ bên phải của Bleck đã trúng vào ngực anh, cú đấm đó làm Kitson đứng không vững. Kitson lao về phía trước ôm được ngang hông Bleck từ phía sau. Họ giằng dập nhau hồi lâu trong tư thế đó. Bleck cố thoát khỏi tư thế bị giữ chặt, hắn biết nếu để thế lâu hơn nữa thì Kitson sẽ hạ hắn, còn Kitson thì cố hết sức không để Bleck thoát khỏi tay mình, khi anh còn thấy mình chưa lại sức. Bleck cuối cùng cũng vùng ra được, hắn quay mình vung tay trái, nhưng Kitson đã né được, đến lượt mình anh giáng cho Bleck một cú đấm phải rất mạnh vào hàm. Bleck choáng váng vì đau. Phấn chấn hơn Kitson bắt đầu tấn công, anh đánh liên tục vào đầu Bleck bằng các cú đấm trái, phải nhanh mạnh của võ sĩ quyền anh. Bleck làu bàu, lùi lại. Cú đấm tạt sườn của Kitson giáng đúng vào đầu đối thủ. Bleck chúi về phía trước, hai tay buông xuôi, Kitson móc một cú đúng bụng. Bleck ngửa người, mồm há hốc đớp không khí. Lúc đó Kitson quyết định đánh đòn cực hiểm cuối cùng, không hề nghĩ đến hậu quả của nó. Anh vung tay để đánh, nhưng đã chậm hơn Bleck độ một phần trăm giây. Hắn đã kịp vung tay phải lao mình về phía trước. Kitson thấy choáng váng, sau đó trong đầu anh hiện lên một lớp sương mù đùng đục và nóng bỏng. Khi ngã xuống, anh cũng đủ thời gian để nhớ ra rằng mình phạm sai lầm, đã để cho Bleck sử dụng cú đấm nổi tiếng ác hiểm bằng tay phải của hắn. Anh hiểu ra nhưng không còn cách nào khác. Kitson đổ gục, mặt anh đập vào những hòn đá sắc cạnh. Anh lăn mình, mặt cau cau nhìn lại vì ánh sáng mặt trời chói chang nóng bỏng. Anh nằm như vậy trong vài giây, mơ màng sau đó lấy hết sức mình ngóc đầu dậy. Bleck quỳ gối bên cạnh Gypo, hắn đang chăm chú nhìn anh. Kitson lúc lắc đầu, sau đó cố ngồi lên, đứng dậy. Những bước đi lúc đầu yếu ớt, anh bước lại phía Bleck. Hắn ngoái đầu nhìn anh, mặt hắn đanh lại và nanh dữ.
- Gypo đã chết, - giọng hắn lạnh lùng, thờ ơ. - Thế là bọn ta phải làm cái việc đáng lẽ Gypo phải đảm nhận.
Kitson quỳ xuống cạnh thi hài Gypo, anh nắm lấy bàn tay ẩm và lạnh ngắt của Gypo. Mặt Gypo trông bình thản, mồm hơi mở. Đôi mắt màu sữa như đang nhìn bầu trời cao xanh ngắt. Mặc dù toàn thân đau đớn, nhưng Kitson vẫn nghĩ "Thế là Gypo đã qua đời, chúng ta không còn hy vọng gì để mở két nữa. Một triệu đô-la bây giờ chỉ là ảo ảnh: "Cả thế gian nằm gọn trong túi!" - lần này thì Morgan đã không rút trúng quân bài. Hắn tính sai".
Bleck nhìn Kitson nói:
- Thôi để đấy. Gypo đã chết, chúng ta chả còn giúp được gì cho anh ta.
Kitson không trả lời, anh vẫn nắm lấy tay Gypo, mắt không rời bộ mặt đã tái đi của người bạn tốt bụng. Bleck nhún vai quay lưng bước theo con đường lên đỉnh núị, nơi họ giấu chiếc xe bọc thép chở tiền.