Bleck ngồi trên sàn moóc đọc báo. Gypo cặm cụi với cửa két. Theo tin tức của báo chí: cả cảnh sát và các đơn vị tuần tra quân sự hình như đã bất lực, mặc dù cuộc tìm kiếm vẫn tiếp tục. Theo thông báo của cảnh sát, người ta không tin tưởng vào thắng lợi của cuộc tìm kiếm. Cuối cùng nhà cầm quyền đã đi đến kết luận có lẽ chiếc xe chở tiền được đưa lên một phương tiện vận tải nào đó, như vậy mới giải thích được sự mất tích đột ngột của chiếc xe. Họ cho rằng có lẽ nó đã rời khỏi địa giới của bang. Chiến dịch tìm kiếm bây giờ đã kéo rộng ra trong một khu vực có bán kính là 500 dặm, tiền thưởng cho người tìm ra chiếc xe đó lên tới 5000 đô-la. Hai trăm lính và cảnh sát đã tiến hành chà xát vùng Fox Wood, máy bay lên thẳng tiếp tục kiểm soát trên các trục đường.
Các tướng lĩnh, khác với cảnh sát, họ thông báo chính thức cho rằng trước sau họ sẽ tìm ra chiếc xe ô-tô bọc thép này, vì không thể có chuyện kỳ quặc, chiếc ô-tô không thể biến mất hút được. Cảnh sát cùng lực lượng điều tra quân sự hoạt động ráo riết. Bleck và Gypo cũng vất vả không kém. Hai ngày làm việc vừa qua không thu được một kết quả nào. Cả ngày, Gypo ngồi trên chiếc ghế đẩu cao, như một vị tu sĩ, trong chiếc moóc nhà oi bức, nóng bỏng. Tay quay đĩa số, mắt nhìn, sau đó lại áp tai để nghe, nhưng con số thứ hai không chịu dừng lại cho. Bleck cả ngày không còn biết làm gì ngoài việc đọc báo và nhìn Gypo làm việc. Thần kinh của hắn cũng căng như dây đàn. Trong hoàn cảnh đó, hắn càng tức tối nghĩ rằng trong khi hắn ngồi đây chịu cái nóng bức ghê gớm, bị dày vò và chờ đợi, còn Gypo đang tìm con số thứ hai, thì thằng Kitson và con bé Ginny kia lại được đi dạo mát và tắm nắng.
Theo Bleck, tuy Kitson là một tay kém cỏi trong lĩnh vực đàn bà, nhưng với điều kiện và thời gian như vậy hẳn Kitson cũng gây được tình cảm với Ginny. Theo hắn bất cứ một tay đàn ông nào, dù điếc đến đâu đi chăng nữa, chỉ gần một cô gái độ ba ngày là cũng có thể thổ lộ tình cảm được với cô ta. Nếu vào tay hắn - Bleck - thì việc chinh phục Ginny chỉ cần độ 12 tiếng đồng hồ và cô ta sẽ hết cứng đầu ngay. Vì vậy ý nghĩ cay đắng về việc Kitson và Ginny luôn luôn bên nhau đã làm hắn bực bội, nóng bẳn và ghen tuông.
Khoảng sáu giờ, chiều ngày thứ ba, khi mặt trời đã xuống núi làm cho nước hồ trở thành màu da cam, Gypo lắc đầu chán nản. Đã ba ngày anh ngồi ở trong cái hòm sắt này trong điều kiện ghê sợ, khó chịu để làm một công việc đòi hỏi hết sức nhạy cảm, kỹ thuật trước ổ khóa hóc hiểm. Giờ đây anh cảm thấy mình không thể mở được ổ khóa này. Con số thứ hai vẫn ngoan cố náu mình. Anh quay chiếc đĩa, cẩn thận từng phần trăm ly cho đến khi hết vòng, tất cả đều vô ích. Điều đó có nghĩa là bàn tay mà anh vẫn hãnh diện đã mất độ nhạy cảm cần thiết, nó đã quay chiếc dĩa quá nhanh so với yêu cầu nên không thể tìm ra con số thứ hai.
- Tôi chịu! - Gypo bỗng nói hắt ra, khi nhìn chiếc cửa vững chắc của xe chở tiền - Tôi không thể mở cái khóa này Ed ạ, không thể làm gì được nữa. Dù có thời gian là hai mươi năm để quay chiếc đĩa này, cũng vô ích. Nếu tôi không rời khỏi nơi đây, tôi sẽ điên lên mất.
Nhìn gương mặt hoảng hốt như mất trí của Gypo, Bleck vội đứng lên, tay cầm khẩu súng lục, vòng ra sau xe.
- Im ngay! - Bleck dí nòng súng vào Gypo - quỷ bắt mày đi. Hoặc mở cho được cái này, hoặc tao nổ súng.
Gypo khóc vì bất lực, anh mềm người ngồi bệt xuống sàn xe.
- Nào, bắn đi! - Gypo vừa nói vừa thở - Tôi không còn cách nào khác. Thà chết còn hơn là cứ cặm cụi với cái của nợ kia. Bắn đi, tôi không còn cách nào khác đâu.
Bleck vung tay nện súng lục vào mặt Gypo. Anh lặng người ngã xuống, máu phun ướt má, nhỏ xuống cổ áo.
Anh như một cái bao rỗng ép xuống sàn, mắt anh nhắm nghiền, một phần thân thể lọt vào gầm chiếc xe chở tiền. - Nào bắn chết ta đi! - Gypo thét lên như một mụ đàn bà - Giết đi! Tôi không thể làm được việc đó, với tôi thế là đủ.
- Hãy bình tĩnh lại, đừng làm thế - Bleck nói nhỏ, hắn lo lắng khi thấy Gypo mặt xanh lét. Nếu thằng béo này có bề gì thì toàn bộ kế hoạch tan vỡ như bọt xà phòng.
Gypo lẩm bẩm:
- Đã nói là ta không thể mở được cái cửa này.
Cùng lúc đó có ai gõ khe khẽ lên thành chiếc xe moóc nhà. Bleck tái mặt đứng im, tim hắn đập mạnh. Hắn đã nhìn thấy Ginny và Kitson đi khỏi bằng chiếc BUICK, hai người vào thành phố mua thức ăn, vì vậy người gõ tất nhiên không phải là họ. Gypo rên rỉ. Bleck nắm lấy cổ áo Gypo giận dữ nói nhỏ: "Im ngay, ngoài cửa có người lạ". Gypo run rẩy im bặt. Cả hai chờ đợi, nghe ngóng. Tiếng gõ lặp lại. Bleck ra hiệu cho Gypo không được cử động, tay cầm súng, hắn rón rén bước về phía cửa sổ. Đứng nép vào thành xe, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Cạnh chiếc moóc có một chú bé trạc mười tuổi. Chú bé cau mày gõ vào thành xe, mắt chăm chú quan sát. Chú cầm một khẩu súng đồ chơi, hướng nòng về phía cửa chiếc moóc nhà. Bleck chú ý quan sát, môi hắn trễ ra để lộ mấy chiếc răng cửa. Chú bé mặc quần Jeans, áo ca-rô đỏ - trắng, đi chân đất, chiếc mũ cói hất ra phía sau, chú tò mò nhìn chiếc xe moóc. Đối với chú bé chắc là đây là điều bí ẩn cần giải đáp. Sự im lặng bao trùm hồi lâu. Chú bé như quyết định điều gì, nên bắt đầu bước dọc theo chiếc moóc nhà. Bleck đứng đằng sau bức rèm, mắt dõi theo chú bé. Hình như chú có ý định nhìn vào trong xe qua cửa sổ. Gypo nhận ra trong nét mặt Bleck nỗi lo ngại và sự liều lĩnh dù gây ra án mạng. Anh lần về phía Bleck, thở gấp khi nhìn thấy chú bé. Bàn tay run run của anh nắm lấy cổ tay Bleck, anh thì thầm:
- Không, không được đụng đến chú bé. Anh điên à!
Bleck hích cùi tay. Hắn thấy hơi yên tâm, vì chú bé không đủ sức nhướng tới cửa sổ. Bị ngã xuống đất, có lẽ bị đau, nên chú vừa ngồi vừa quan sát chiếc xe. Một lúc sau, chú bé đứng lên, quay lưng theo con đường mòn hướng ra hồ.
- Theo anh nó có nghe thấy gì không? - Bleck lo lắng hỏi.
- Không hiểu... - Gypo trả lời - Hình như chúng ta hơi to tiếng... nhưng không đả dộng gì đến chiếc xe chở tiền.
- Nói thật nó làm tôi sợ, - Bleck lấy tay quệt mồ hồi trên mặt... - Thôi anh ngồi xuống đây nghỉ đi. Hãy để tôi thử mở cái khóa này xem sao.
- Anh mở ư? - Gypo nghiêng người nhíu mày - Không được, anh sẽ làm mất số thứ nhất của tôi. Ngón tay anh không hề có cảm giác gì. Tốt hơn hết là không được động tới.
Bleck với tay túm ngực áo Gypo kéo về phía mình.
- Thế chúng ta làm cách nào để mở cánh cửa này hử đồ quỷ? Tôi thì không thể mở, anh thì không muốn, thế ta làm thế nào? - Giọng Bleck hằn học và tức giận.
- Thế anh không hiểu à? Chúng ta không thể mở được. Tôi đã loay hoay với chiếc khóa này ba ngày liền. Tôi đã không một giây nào lơi lỏng sự tập trung, nhưng đã thu được cái gì? Có một số đã đứng im tại chỗ. Chỉ thế thôi, bộ mã này có những sáu số, tôi phải tìm năm số nữa. Nhưng tôi sẽ gục ngay sau đó vì điều kiện như thế này không thể làm việc được, không thể. Tôi bỏ cuộc. Với tôi như thế là đủ. Không có tiền nào bù được những mất mát vừa rồi, anh có hiểu không?
- Thôi im đi, đừng có lặp lại cái vở cũ kỹ của anh nữa. - Hắn thấy lo lắng vì những lời Gypo nói phản ánh một quá trình suy nghĩ rất kỹ. Khi nghĩ rằng phải ngồi hai, ba tuần nữa trong chiếc moóc này hắn thấy lo sợ.
- Thế không cắt tấm cửa này được à?
- Ở đây ư? Không được! Ánh lửa sẽ lọt qua các tấm rèm che cửa sổ. Sau nữa, anh hãy tưởng tượng xem nhiệt độ sẽ tăng vọt, cả ba toa moóc nhà này sẽ bùng cháy.
- Nếu chúng ta đưa chiếc xe này lên núi thì sao? Theo Morgan thì cũng có thể phải lên núi, ở đó ta sẽ cắt bằng hơi hàn. Tại đó chúng ta có thể mở toang cửa khi làm việc. Anh thấy thế nào, Gypo?
Gypo rút trong túi ra một chiếc mùi-xoa lau vết máu trên mặt.
- Tôi xin đủ, bây giờ tôi muốn được về nhà. Cái cửa này không mở được. Anh có hiểu không? Không thể.
- Chúng ta sẽ bàn bạc với Kitson và Ginny, - Bleck xoa dịu với một giọng nhẹ nhàng. - Nào, hãy xứng đáng là một thằng đàn ông. Sau chiếc cửa này là một triệu đô-la. Một triệu chẵn, anh hãy nghĩ xem.
- Tôi thì nhổ vào cái cánh cửa này, dù sau lưng nó giữ đến hai mươi triệu đô-la, - Gypo trả lời với cái giọng giật cục - Với tôi như vậy là đủ. Tôi đã nói với anh rồi đấy, anh không hiểu ư? Bằng tiếng Anh chính cống đấy.
- Thôi bình tĩnh, anh có nghe thấy không. Chúng ta sẽ bàn bạc với Ginny và Kitson.
Ginny và Kitson đi mua hàng ở một thị trấn cách khu nghỉ trên hồ khoảng năm mươi dặm đã trở về, họ hiểu ngay rằng Gypo đang dao động.
Kitson và Ginny quyết định không mua hàng ở cửa hàng thực phẩm khu nghỉ nữa vì như vậy rất nguy hiểm. Chủ hiệu sẽ thấy ngay rằng họ mua quá nhiều thực phẩm - hai người mà mua nhiều như vậy thì hơi lạ. Vì vậy nên hằng ngày họ phải đánh xe đi xa hơn để mua thức ăn. Hai ngày qua Kitson và Ginny vẫn luôn ở bên nhau. Ginny vẫn chưa quyết định được vấn đề là khi có tiền, cô có đi với Kitson hay không. Nàng hiểu rằng Kitson đang yêu mình bản thân nàng ngày càng thấy mến và gắn bó với chàng thanh niên thẳng thắn này. Ginny cảm thấy khi đi bên Kitson cô thật thảnh thơi, yên ổn, mọi sự lo lắng đều biến mất. Còn Bleck là loại người hoàn toàn khác. Ginny và Kitson phóng trên trục đường dẫn về khu nghỉ. Ginny quay một nhìn Kitson, còn Kitson cũng hướng về phía cô. Ginny nghĩ: "Kitson trông rất đẹp, dù có cái mũi hơi xẹp. Ờ, đã từng là võ sĩ quyền anh mà". Ginny bỗng cảm thấy mình tin ở Kitson.
- Alex!
Kitson đưa mắt nhìn Ginny, rồi quay lại theo dõi mặt đường. Khi Ginny ngồi bên, anh lái rất thận trọng.
- Ginny lo lắng điều gì chăng?
- Đúng như vậy, - Ginny hất tung mái tóc màu nâu sẫm - Đã có lần anh hỏi Ginny rằng tại sao Ginny lại biết trong chiếc xe kia có chở tiền và ngày giờ nó đi trên đường. Anh còn muốn biết điều đó nữa không?
Kitson hơi ngạc nhiên.
- Tôi, tất nhiên, cũng muốn biết, nhưng đó cũng chưa phải là việc tôi cố ý tìm hiểu, biết cũng chỉ để hiểu thêm Ginny thôi. Mà tại sao bỗng nhiên Ginny nhớ tới chuyện đó?
- Kitson ạ, anh đối với Ginny rất tốt. Nếu như ở cương vị anh, nhiều thằng đàn ông đã bắt đầu đòi hỏi ở Ginny những điều chúng muốn. Ginny ơn anh và có điều muốn để anh biết rằng Ginny chưa từng ở trong một toán cướp nào.
Kitson lúng túng, anh cảm thấy vụng về. Theo anh, chính Morgan đã nghĩ điều ấy.
- Thế à? Cũng có thể như vậy, nhưng riêng tôi chưa bao giờ nghĩ về Ginny như thế.
- Ginny đã biết được ngày chở tiền và chiếc xe bọc thép kia là do bố của Ginny đã từng làm gác cổng của cơ sở nghiên cứu trạm đó tức là trạm Rocket - Ginny nói rất khẽ.
- Là người gác cổng của trạm Rocket? - Kitson đưa mắt nhìn Ginny - ừ, nếu như vậy Ginny có điều kiện để vạch ra kế hoạch đó.
- Ginny không muốn bào chữa cho mình, - Ginny vừa nói vừa ngã đầu vào thành ghế - Mẹ của Ginny là một người đàn bà hư đốn và cả ngay Ginny đây cũng có nhiều cá tính xấu. Bà ta bỏ bố Ginny khi Ginny vừa tròn mười tuổi. Bà ta luôn khẳng định rằng trong cuộc sống điều chủ yếu và quyết định là tiền. Không có tiền thì không thể làm nên trò gì. Bố Ginny là một người tốt, nhưng lương quá thấp. Ông rất yêu quý Ginny, nhưng Ginny thì lại chỉ nghĩ đến tiền. Càng lớn, ý nghĩ ấy càng thôi thúc Ginny. Chúng thấm vào máu, vào óc, vào mọi sinh hoạt hằng ngày như thuốc phiện, ma túy đối với người nghiện ngập. Ginny chả bao giờ có được một bộ quần áo đẹp, còn phim thì rất ít khi có điều kiện đi xem. Tất cả thời gian rảnh rỗi, Ginny thường đến các cửa hàng bán tặng phẩm sang trọng để xem người ta mua tặng nhau những gói hàng, để xem người ta trưng bày, chào bán. Lúc đó Ginny ước ao có tất cả những thứ đó! Bố Ginny đôi khi nói về số tiền được chở đến trạm nghiên cứu để trả lương cho các nhà khoa học, các kỹ thuật viên, và thế là Ginny nghĩ: Nếu mình đoạt được số tiền đó, thì sẽ sống nhàn nhã cả đời. Về sau người ta đưa vào sử dụng một loạt xe mới, chiếc ô-tô bọc thép chở tiền kia. Cha Ginny cho rằng hãng nhận ký hợp đồng chuyên chở tiền từ thành phố đến trạm, bỏ qua khâu ký hợp đồng bảo hiểm là chuyện ngu ngốc. Theo ý ông cụ, chiếc xe đó rất dễ cướp, chỉ cần tống nó lên một chiếc moóc nhà có kích thước thích hợp. Đấy là ý nghĩ của ông già. Nhưng anh đừng nghĩ rằng ông cụ có ý định ấy, vì ông cụ là người hoàn toàn khác chúng ta. Nhưng đối với Ginny, ý nghĩ cướp xe ấy luôn luôn theo đuổi, nó ngày càng ảnh hưởng đến cuộc sống của Ginny.
Kitson cho xe đi rất chậm vì anh chăm chú lắng nghe. Mặt trời như quả cầu lửa đang chuẩn bị khuất sau núi.
- Ông cụ ốm nặng, - Ginny tiếp tục nói, tay chống nạnh, - mà còn hai năm nữa mới đến tuổi hưu, nên cụ cố gắng làm việc để có hưu bổng, nhưng rồi không thể cố mãi nên cụ phải nghỉ việc. Ban đầu họ cho cụ nghỉ phép trong tiêu chuẩn, nhưng vì quá yếu, cụ trở lại làm việc muộn hơn thời hạn, ban giám đốc quyết định cho cụ nghỉ việc. Thế là hưu bổng coi như mất không. Ginny đã tìm gặp người chỉ huy của trạm để đề nghị tiếp nhận ông cụ vào làm việc lại, nhưng thằng cha ấy không thèm tiếp, hắn nhìn Ginny như nhìn một con ăn mày. Vì vậy, khi ông cụ mất, Ginny quyết định sẽ trả thù bọn khốn kiếp ấy. Ginny cố đạt hai mục tiêu: thanh toán với bọn giám đốc khốn nạn kia, và làm giàu. Ginny đã vạch ra kế hoạch bao gồm cả đến những chi tiết nhỏ nhất. Công việc lúc đó là tìm người cộng tác. Có một buổi chiều, trong tiệm cà phê, Ginny tình cờ nghe được câu chuyện của hai người đàn ông về Morgan. Từ lời họ, Ginny hiểu rằng Morgan là người đàn ông mình cần tìm gặp. Và Ginny đã tìm đến hắn. Đấy là lịch sử bản kế hoạch và chiến dịch chúng ta đang thực hiện. Kế hoạch là do ông bố Ginny vạch ra, nhưng ông cụ không chuẩn bị thực hiện nó.
Nghe đến đó, Kitson nói:
- Tôi rất tiếc cho ông cụ.
- Đúng, cụ thật không may, - tay Ginny nắm lại - Ginny cũng rất tiếc là mình nhảy vào chiến dịch một cách mù quáng, Alex ạ, Ginny hiểu rằng mình hư hỏng, ngang ngược, tham lam tiền bạc. Ginny rất hiểu mình, nhưng đã không nghĩ rằng công việc dẫn đến nông nỗi này. Có cảm giác như mọi việc sẽ tan vỡ, người ta gây ra án mạng thật đơn giản. Anh có thấy không, mọi việc cứ như trong một cuốn phim và không có gì đặc biệt đáng để suy nghĩ. Nhưng trong thực tế, cuộc sống của chúng ta.
Nghe đến đây, Kitson hiểu tâm trạng của Ginny, anh quyết định nói những điều mình suy nghĩ:
- Hãy nghe tôi, Ginny ạ, tại sao chúng ta không bỏ ngay công việc này? Chúng ta sẽ cùng nhau đi Mexico. Nếu chúng ta nhanh chóng bỏ đi thì còn có điều kiện tránh được vụ này. Ginny, chúng ta cùng đi.
Ginny thoáng vẻ lưỡng lự, nhưng sau đó cô lắc đầu:
- Không, lúc này Ginny không thể đi được. Chúng ta có thể bỏ cuộc ở thời điểm trước lúc người ta bắn chết người hộ tống và lái xe. Sau đó, lại là cái chết của Morgan, Alex ạ, bây giờ thì Ginny phải tham gia đến cùng. Nhưng anh nên đi, Ginny không muốn anh dính dáng thêm nữa đến vụ này, còn Ginny phải ở lại đến cùng, còn hy vọng là sẽ có tiền. Bây giờ Ginny chả mất gì. Nhưng anh thì anh phải đi thôi, Alex ạ, chính anh không nên dính dáng ngay từ đầu. - Ginny mở to mắt nhìn anh - Tại sao anh lại đồng ý tham gia? Anh đã không muốn, Ginny biết như vậy. Nói đi, tại sao anh lại đồng ý?
Kitson nhún vai nói:
- Vì Ginny. Ginny đã bước vào cuộc sống của tôi ngay lần đầu tiên tôi nhìn thấy Ginny.
- Alex ạ, Ginny rất lấy làm tiếc vì điều đó.
- Này Ginny... Nếu có tiền, thì sao chúng ta lại không gắn bó với nhau? - Kitson hỏi nhưng mắt anh không rời mặt đường. - Anh yêu Ginny, - Kitson xưng anh rất tự nhiên - điều đó rất bình thường, Ginny ạ, em là người con gái đầu tiên làm anh cảm thấy giá trị của tình yêu, của cuộc sống. Ginny đối với anh là một cái gì đó rất thiêng liêng.
- Alex ạ, em không biết và cũng có thể là như vậy, thôi trước hết chúng ta phải có tiền đã. Ginny rất ngại và sợ chuyện phiền phức. Cho Ginny suy nghĩ đã, đồng ý chứ?
Kitson ngạc nhiên, anh dừng xe lại.
- Chả lẽ em lại phải suy nghĩ kỹ thế ư, Ginny? Và có thể em đồng ý chứ?
- Alex, hãy để em suy nghĩ.
Khi hai người về đến khu nghỉ thì trời đã nhá nhem tối. Kitson rất vui vì đã nói được với Ginny những điều mình ấp ủ, anh vất túi xách có chứa thực phẩm vào nhà bếp, rồi chạy ra chiếc moóc nhà. Trên bờ hồ vắng lặng. Bleck và Gypo có thể tự nhiên đi vào nhà. Khi Kitson nhìn thấy họ, anh hiểu ngay có chuyện không hay đã xảy ra. Gypo bước chậm chạp, nặng nhọc, đầu rũ xuống, trên má phải còn để lại vết thương và những vết máu. Kitson hỏi có chuyện gì xảy ra, anh ta im lặng bước vào nhà, buông mình xuống ghế. Mặt Bleck sa sầm, ánh mắt của hắn uể oải. Bleck bước tới bên chiếc giường xếp, đưa tay với chai whisky, tự rót một cốc đầy cho mình. Hắn ngồi xuống và mệt mỏi nói:
- Hôm nay xuất hiện một thằng bé loanh quanh gần chiếc moóc nhà. Nó có ý định nhìn vào trong xe.
Kitson ra khóa cửa chính lại. Ginny cảm thấy lo ngại.
- Thế còn cửa két? - Ginny hỏi.
Bleck nhún vai:
- Cho đến nay không tiến triển gì. - Hắn ngả lưng xuống giường xếp rồi đưa mắt nhìn Ginny - Số thứ hai vẫn chưa tìm được, Gypo đã tìm nó trên cả vòng tròn mà không thấy.
- Đúng, hết cách và đã quay hết vòng đĩa - Gypo nói - Tôi bỏ cuộc thôi, cái khóa này làm tôi phát điên. Các bạn nghe chưa, tôi sẽ bỏ cuộc.
Ginny nói khẽ:
- Nhưng lúc này anh không thể bỏ cuộc được, có chuyện gì vậy?
- Có chuyện gì ư? - Gypo đấm đấm vào đầu gối - Trong cái hòm sắt ấy thì không một sinh vật nào có thể chịu được. Cô không thể hiểu và hình dung được trạng thái của người ngồi trong xe vào buổi trưa nắng gắt. Đã ba ngày nay tôi đã cố gắng mở cái khóa đó nhưng vô hiệu, tốn công vô ích, vì vậy tôi quyết định bỏ đi.
- Chính anh đã nói với Morgan rằng nếu cần có thể làm việc với chiếc két này độ một tháng. Thế mà mới ba ngày anh đã định bỏ cuộc, như vậy là thế nào?
- Thôi hãy để tôi yên. Tôi đã làm hết sức mình khi còn tỉnh táo. Bây giờ phải theo phương án hai của Morgan là lên núi. Ở đấy chúng ta có thể làm việc và mở tung cánh cửa. Ngồi trong chiếc hòm kín kia tôi không thể chịu đựng được nữa.
Ginny cau mày nói:
- Như vậy sẽ nguy hiểm. Ở đây có nhiều nhà moóc giống như cái của chúng ta, còn lên núi nếu nhìn thấy, họ sẽ hạ ngay máy bay xuống để kiểm tra, lúc đó thì hết cách.
- Phải liều vậy, - Bleck trả lời vẻ tức giận - Nếu Gypo không thể mở được cánh cửa đó, thì tất nhiên phải dùng hơi hàn để cắt nó. Ở đây không thể làm thế được.
- Tất cả các con đường đã bị phong tỏa, - Kitson vụng về xen vào - và thứ đến là không biết chiếc BUICK có kéo nổi khối hàng này lên núi không, đường lên đó rất dốc. Tôi đã có lần lên, đường vô cùng xấu. Cách đây hai tuần có đoạn bị sụt lở vì mưa bão.
- Phải theo phương án ấy thôi - Bleck nhắc lại - Nếu chúng ta rời đây vào giữa trưa thì đến đó vào lúc tối. Cần mua thức ăn dự trữ. Sống ở đấy sẽ khó khăn hơn, nhưng gắng chịu cho đến lúc Gypo xoay xở xong với cánh cửa.
- Đừng tính đến sự tham gia của tôi nữa, - Gypo nói, - Tôi sẽ về nhà.
Bleck định trả lời thì ngay lúc đó có tiếng gõ cửa. Tất cả lặng đi. Bleck đứng dậy, tay lăm lăm khẩu súng lục. Gypo nhìn ra cửa, mặt tái mét.
Ginny cau mày khẽ gắt:
- Hãy tránh vào buồng ngủ.
Bleck vội kéo tay Gypo lôi vào buồng ngủ. Kitson bước ra mở cửa. Đứng ở bậc thềm là Fred Bradford, anh ta lên tiếng:
- Xin lỗi, chào anh Harrison, xin lỗi tôi đến hơi muộn, chắc chị ấy đang chuẩn bị bữa ăn tối?
- Vâng, - Kitson trả lời, - có chuyện gì thế?
- Vâng, cũng có vấn đề, cho phép tôi độ vài phút thôi. Tôi không làm phiền anh chị lâu đâu.
Thấy Kitson hơi lúng túng, Ginny nhanh nhẹn bước ra, vồn vã:
- Ồ, tưởng ai hóa ra ông Bradford. Mời ông vào, - vừa nói nàng vừa cười thân thiện - Tôi cũng chưa chuẩn bị được bữa tối, nhưng có lẽ không phải nấu nướng gì nhiều.
Bradford bước vào phòng khách, anh ta có vẻ không tự nhiên trước đôi vợ chồng trẻ. Ginny nhắc Kitson:
- Alex, anh rót gì mời ông Bradford uống.
- Không, xin cám ơn, tôi không khát - Bradford ngồi xuống, tay xoa xoa vào đầu gối - Tôi xin vài phút thôi, không dám phiền anh chị lâu. Thằng bé nhà tôi đã dạo chơi ở đây hồi trưa. Nó về và nói rằng trong chiếc moóc nhà của anh chị hình như có hai người đàn ông.
Kitson lạnh cả người, anh nhìn Ginny chờ đợi.
- Đấy là hai người bạn của chúng tôi, Ginny bình tĩnh trả lời và mỉm cười với Bradford - Chúng tôi đồng ý cho họ mượn chiếc moóc nhà trong thời gian nghỉ. Họ đến xem chiếc xe, khi chúng tôi vào thành phố.
Bradford thở phào nhẹ nhõm:
- Đấy! Tôi cũng giải thích cho thằng con tôi là như vậy, nhưng cháu không nghe. Nó nói rằng hai người đàn ông cãi nhau trong xe, hình như họ còn đánh nhau nữa, vì vậy nó đâm sợ. Nó nói họ là kẻ cướp.
Ginny cười lớn làm Bradford đâm ngượng.
- Ồ, thật buồn cười! Quá quắt lắm! Tôi không thể tin rằng họ có chân trong toán cướp nào, phải nói các bạn của chúng tôi hay cãi nhau thật, nhưng họ vẫn đi nghỉ được cùng với nhau.
- Họ đã làm cho thằng bé nhà tôi sợ hãi, - Bradford nhắc lại, - vì vậy tôi quyết định đến gặp anh chị nói về việc này. Ở vùng hồ này cũng đã xảy ra vài vụ ăn cắp và cướp giật. Nhưng nếu là bạn của anh chị thì...
- Rất cám ơn, vì được ông cho biết chuyện này. Có lẽ ông nên uống một chút gì chứ?
- Không, không, cám ơn, tôi không dám làm phiền anh chị, - Bradford suy nghĩ - Anh chị có biết không, ở cái tuổi thằng bé nhà tôi, bọn trẻ con chúng tưởng tượng ra nhiều chuyện kỳ lạ lắm. Thằng bé có lý luận riêng về việc chiếc xe bọc thép bị mất tích, nó bảo chiếc xe đó được giấu trong một chiếc moóc nhà.
Kitson run bắn người, tay anh nắm chặt lại, dù đang thọc trong túi quần. Ginny cũng chết lặng đi nhưng cô trấn tĩnh rất nhanh.
- Trong chiếc moóc nhà ư? Làm sao mà cháu nó có thể nghĩ như vậy được nhỉ?
- Có lẽ vì ở đây nhìn đâu cũng thấy moóc nhà - Bradford cười khiêm nhường trả lời - Nhưng phải công nhận rằng ý nghĩ đó rất thông minh, theo cháu thì cảnh sát chưa đến khu nghỉ này, lý do đó có thể đúng.
- Tuyệt thật, cháu rất chịu khó suy nghĩ.
- Tất nhiên. Cháu muốn tôi đến báo cảnh sát. Theo cháu thì sẽ tìm ra chiếc xe chở tiền trong một chiếc moóc nhà nào đó và phần thưởng sẽ về cháu. Anh chị có biết không, bây giờ tiền thưởng đã lên tới năm ngàn đô-la, một khoản tiền khá lớn đấy.
Ginny nín lặng hồi lâu, cuối cùng nàng nói:
- Tôi thấy không tin lắm cái chuyện cảnh sát sẽ thưởng cho chú ấy, - Ginny cố ý cười mỉa mai - Ông biết đấy, chính bọn cảnh sát cũng phí người tốn của nhằm tranh giành số tiền đó.
- Đúng vậy, vì thế tôi không muốn đến gặp cảnh sát. Theo tôi, cháu cũng phần nào có lý. Nhưng cảnh sát khi nghe hết ý kiến của mình họ sẽ nói rằng: này anh bạn, đừng có nhúng mũi vào chuyện người khác, thế là hết.
- Chính ông cũng có một chiếc moóc đấy, tôi sẽ không ngạc nhiên khi bọn cảnh sát bắt đầu đặt vấn đề về chiếc xe được giấu trong moóc của ông trước tiên. Tôi còn nhớ có lần bố tôi nhặt được một chuỗi trang sức bằng kim cương, ông dại dột mang đến cảnh sát với hy vọng lĩnh thưởng. Đồn cảnh sát lập tức bắt ông cụ, đòi tiền chuộc và hối lộ thì mới thả, còn phần thưởng thì chả ai đả động tới.
Bradford mở to đôi mắt lo lắng.
- Ôi, thế nữa ư? Tôi chưa nghĩ đến điều đó. Họ tự giải quyết công việc thôi, tôi không dại gì dính vào mà chuốc lấy tội. Rất mừng là đã được nói chuyện với anh chị. Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng có chuyện lắt léo đến vậy. Rất cám ơn.
Bradford đứng dậy rời khỏi bàn. Ginny vừa cười vừa nói:
- Chúng tôi tạm biệt ông, Bradford ạ, ngày mai chúng tôi lại lên đường.
- Ngày mai ư? Thật tiếc, anh chị không thích chốn này hay sao?
- Ngược lại, ở đây rất tuyệt, nhưng chúng tôi mới bàn nhau là sẽ đi du lịch đường dài, bắt đầu là đến Stag Lake, sau đó là Deer Lake.
- Một chuyến đi xa! Chúc các anh chị hạnh phúc - Bradford nắm chặt tay từng người. Ông ta còn dừng lại, tiếp tục nói chuyện ở cửa một lúc. Ginny và Kitson sốt ruột chỉ mong khách đi cho mau, họ nóng lòng như lửa đốt. Cuối cùng Bradford cũng rứt ra, quay lưng bước theo con đường mòn về phía hồ. Ginny đóng cánh cửa, vặn ổ khóa lại cẩn thận.
- Thế đấy! Theo ông ta nói, chúng ta phải rời nơi đây ngay.
- Ginny cũng nhanh và khéo, không thì chết cả lũ.
- Thôi, thôi! Ra đây, - Bleck bước ra, quay lại gọi Gypo - Thật quỷ quái, tôi không ngờ thằng bé lại nghe thấy chúng tôi cãi nhau.
Gypo đứng ở cửa buồng lặng im không nói.
- Có nghĩa là chúng ta lên đường vào ngày mai, - Bleck nói tiếp: - Chúng ta không thể liều lĩnh, nếu thằng bé đi báo cảnh sát thì lôi thôi to. - Hắn nhìn Kitson - Ra ngồi vào moóc đi. Nếu nó đến và sục vào đó thì gay go to. Cứ như hoạt động tình báo ấy.
Kitson gật đầu, anh đóng cửa lại bước vào trong đêm tối. Gypo lên tiếng, giọng bình tĩnh:
- Ngày mai tôi sẽ về nhà, hiểu không? Với tôi thế là đủ, còn bây giờ thì đi ngủ.
Nói xong Gypo bước ngay vào buồng ngủ, đóng cửa lại.
- Tôi sẽ bắt hắn phải ở lại, - Bleck nói, mắt hắn long lên - Tôi rất bực mình vì gã béo người Ý này.
Ginny bước sang bếp để chuẩn bị bữa ăn tối. Bleck dựa lưng vào cửa, nheo con mắt một cách đểu giả, hắn nói:
- Mèo con ạ, em thật khéo léo đánh lạc hướng gã đàn ông vừa rồi. Thế em đã suy nghĩ về ý kiến cùa anh chưa? Anh là một chàng trai dũng cảm, còn em thì rất thông minh. Chúng ta rất đẹp đôi, cả hai đều rất hăng hái. Em nghĩ sao?
Ginny đặt hai miếng bít-tết vào chảo, nàng lạnh lùng và khinh bỉ nói:
- Dù trên đời này chỉ còn lại mình anh là đàn ông tôi cũng không để mắt tới. - Ginny không thèm quay mặt lại.
- Ô-kê, mèo con ạ, chúng ta chờ xem!
Hắn bước tới bên chiếc ghế tựa, ngã lưng cười nham hiểm, như đang nghĩ tới một trò bí mật nào đó.
Sáng sớm Kitson đánh xe vào thành phố, để Ginny ở nhà canh chiếc moóc. Bleck và Gypo ngồi trong nhà. Điều đó hơi mạo hiểm, nhưng Gypo không thèm để ý đến sự có mặt của Bleck, hắn cũng không thể bắt anh vào xe moóc được. Bleck và Kitson đã phải trói Gypo vào giường và đút một miếng giẻ vào miệng. Gypo đã ở trong trạng thái bắt buộc Bleck, Kitson và Ginny phải làm như vậy. Nhưng rồi họ cũng thỏa thuận được với nhau về kế hoạch. Bleck thở khó nhọc, mắt long lên sòng sọc, hắn nói:
- Thôi, để nó đấy cho tôi. Khi anh quay trở về, hắn sẽ đồng ý đi với cánh ta.
Kitson thấy không yên tâm khi để Gypo ở lại, anh hiểu rằng không có bàn tay và kiến thức của anh ta về các ổ khóa, thì cả bọn không làm ăn gì được. Gypo lúc này đã cựa quậy, Kitson thấy nhẹ gánh vì Bleck sẽ phải chịu trách nhiệm về những sai lầm trong quan hệ với anh chàng to béo kia. Vào thành phố, Kitson mua một chiếc lều bạt khổ rộng cùng một lượng dự trữ các loại đồ hộp. Cả bọn đã bàn về vấn đề ăn uống và quyết định phải đi vào thành phố trước lúc lên núi, như vậy đỡ nguy hiểm hơn. Vì số thực phẩm chuẩn bị phải lớn mới đủ dùng cho đến khi Gypo mở được cánh cửa thép của chiếc xe chở tiền nên Kitson phải mất khá nhiều thời gian. Kitson trở về khu nghỉ, trong xe chở đầy các loại đồ ăn. Khi anh bước ra khỏi xe, Ginny tiến lại.
- Có chuyện gì thế? - Kitson hỏi.
Ginny lắc đầu nói:
- Không, không có gì đáng ngại cả. Nhưng Ginny rất mừng vì anh đã về, Ginny luôn nghĩ về chuyện thằng bé kia. Phải đi càng sớm càng tốt.
Họ cùng bước vào nhà. Gypo ngồi trên một chiếc ghế tựa. Đôi mắt của Gypo đùng đục như thiếu sinh khí, anh không ngẩng lên khi Ginny và Kitson bước vào. Bleck từ trong buồng ngủ bước ra, tay cầm điếu thuốc lá, hắn nói:
- Mọi việc ổn cả chứ?
- Tôi đã mua đủ các thứ.
Kitson đưa mắt nhìn Gypo dò hỏi, sau đó nhìn Bleck. Bleck nói ngay:
- Gypo đã bình thường trở lại. Tôi đã nói chuyện với anh ta, anh ta đồng ý với chúng ta.
- Anh đã dùng áp lực ép tôi với anh, - Gypo nói giọng run run - Tôi đã nhắc các anh từ trước, kết quả của vụ này không tốt đẹp gì. Tôi đã nói, nay xin nhắc lại - Gypo bỗng quay sang Kitson - Chú mày là bạn của tớ. Bạn tốt, đừng ép tớ mà không chịu suy nghĩ gì hết.
- Có chuyện gì? Tại sao vậy? - Kitson hỏi.
Bleck chen vào:
- Đã phải hơi gây sức ép với hắn. Phải cho hắn biết nếu hắn bỏ cuộc thì hắn sẽ phải chịu một số phận cay đắng.
- Bleck nói sẽ bẻ gãy tay tôi, - Gypo giải thích bằng một giọng run run, lý nhí - Con người sống làm gì nếu không có đôi tay? Anh ta sống bằng gì?
Kitson định nói gì đó thì Bleck cướp lời:
- Thôi ta lên đường, muộn rồi. Ngoài chỗ xe moóc không có ai chứ?
Ginny và Kitson ra khỏi nhà. Trên mặt hồ có nhiều thuyền qua lại, nhưng gần đó hầu như không có ai. Kitson mắc chiếc moóc vào chiếc BUICK, sau đó lái xe lùi sát ngôi nhà.
- Sẵn sàng chưa các bạn?
Bleck và Gypo ra đến cửa. Kitson nâng rất nhanh cánh cửa sau của chiếc moóc. Bleck và Gypo chui nhanh vào lòng moóc, tất cả mất có hai giây đồng hồ.
- Tôi ở đây, còn Ginny thanh toán tiền nhà với văn phòng, - Vừa nói Kitson vừa đưa tiền cho Ginny. Kitson hút thuốc, lưng dựa vào thành xe moóc. Anh rất lo lắng. Họ rời khỏi đây là lao vào một cuộc mạo hiểm. Nhưng không còn con đường nào khác, vì không thể nào mở được cái két sắt thổ tả kia ở đây.
- Chào chú.
Kitson giật mình quay lại. Một chú bé mặc quần Jin, áo sơ-mi ca-rô đỏ trắng, đầu đội mũ rơm xuất hiện ở đầu xe moóc.
- Chào cháu, - Kitson đáp.
Chú bé đưa mắt chăm chú nhìn Kitson:
- Cháu tên là Fred Bradford con!
- Thế cơ đấy! — Kitson cố giữ giọng thật bình tĩnh, vẻ bất cần. Chú bé hơi cau mày, sau đó đưa mắt nhìn chiếc xe moóc một cách chăm chú rồi đưa tay vào xe, hỏi:
- Của chú à?
- Đúng!
- Của nhà cháu tốt hơn cơ.
Kitson không trả lời. Anh đang nóng lòng chờ Ginny và mau chóng rời nơi đây. Chú bé ngồi xuống, quan sát gầm chiếc moóc và nói:
- Chú nhìn mà xem, xe của chú có bao nhiêu là dầm sắt.
Chú bé ngước nhìn Kitson dò hỏi:
- Để làm gì hả chú? Nó chỉ làm cho xe nặng thêm.
- Chú không hiểu, - Kitson lau tay vào áo, - người ta bán lại nó đã như vậy rồi.
- Bố cháu nói với cháu là ngày hôm qua ở đây - chú bé chỉ vào xe, - có hai người bạn của chú phải không?
- Ừ!
- Giữa họ có chuyện gì trong đó thế?
- Chả có chuyện gì cả.
Chú bé ngước đôi mắt tò mò nhìn Kitson, trước cái nhìn đó anh đâm lúng túng.
- Không, giữa họ hình như có chuyện gì đó, cháu nghe thấy họ chửi nhau.
- Họ hay tranh luận, nhưng không sao, đó là thói quen.
Chú bé lùi lại mấy bước ngắm nghía chiếc moóc.
- Có thể cho cháu xem bên trong được không chú?
- Rất tiếc là vợ chú cầm mất chìa khóa, - Kitson trả lời, anh cảm thấy mình bị tấn công bất ngờ.
Chú bé ngạc nhiên:
- Bố cháu chả bao giờ giao chìa khóa cho mẹ cháu, mẹ cháu hay làm mất mà. - Chú bé lại ngồi xuống đất, tay bứt cỏ vất lung tung - Thế các bạn chú ở trong xe này à?
- Không.
- Thế họ hiện sống ở đâu?
- Ở Saint Laurens.
- Họ sống gần nhau à?
- Đúng.
- Họ cãi nhau, đánh nhau nên cháu sợ.
Kitson nhún vai:
- Thỉnh thoảng hay tranh cãi nhưng không sao. - Chú bé nhấc chiếc mũ rơm, vất nó lên trên cỏ.
- Một người trong bọn họ đe dọa người kia vì người kia hình như đã không làm được điều gì đó. Họ phải làm gì trong đó hả chú?
- Không hiểu, - Kitson hút hơi cuối cùng của điếu thuốc.
- Hình như họ rất bực tức nhau.
- Không sao đâu cháu ạ, họ là những người bạn tốt.
Chú bé bứt cỏ bỏ vào mũ, nhìn anh giải thích:
- Như vậy đầu sẽ mát hơn, minh mẫn hơn. Đó là phát kiến riêng của cháu. Có lẽ phát kiến đó sẽ giúp cháu đạt được số tiền thưởng lớn đấy.
- Có thể như vậy. Nhưng này bé con, có lẽ cháu nên về nhà thôi. Có thể bố cháu đang phát sốt lên vì đi tìm cháu dấy.
- Không, bố cháu không đi tìm đâu. Cháu đã nói với bố là cháu đi tìm chiếc xe chở tiền bị cướp và trong xe chở những một triệu đô-la cơ mà. Bố cháu chỉ mong cháu sau độ một giờ nữa. Chú đã đọc về chiếc xe bọc thép đó chưa?
- Đã đọc.
- Chú có biết cháu nghĩ gì không?
- Có, bố cháu đã nói hôm qua.
Chú bé cau mày:
- Đắng lẽ bố cháu không nên nói ra điều đó. Nếu bố cháu gặp ai cũng kể thì cháu mất cái giải thưởng kia.
Kitson bỗng thấy Ginny đang vội vã đi lại chỗ anh trên con đường mòn. Chú bé nói tiếp:
- Cháu nhất định phải giành lấy cái giải thưởng ấy. Năm ngàn đô-la chứ có ít đâu. Chú có biết cháu sẽ làm gì với số tiền đó không?
Kitson lắc đầu.
- Cháu sẽ không trao số tiền đó cho bố cháu, cháu sẽ sử dụng chúng.
Ginny đã đến bên họ, Kitson giới thiệu:
- Đây là Bradford con.
- Chào cháu, - Ginny cười lên tiếng trước.
- Chìa khóa của chiếc moóc cô cầm phải không ạ? - Chú bé hỏi - Vậy cô có thể cho cháu xem phía trong xe được không?
Ginny và Kitson nhìn nhau, Ginny hiểu ngay, nàng nói:
- Xin lỗi cháu, cô để chìa khóa trong chiếc va-ly, phải mất công tìm cơ.
- Cháu thì nghĩ rằng cô đánh mất nó rồi, - chú bé nói, nhưng con mắt vẫn thăm dò thái độ của Ginny và Kitson - Thôi cháu phải về nhà đây. Bố cháu nói cô chú sắp lên đường.
- Đúng vậy! - Ginny khẳng định.
- Ngay bây giờ?
- Ừ.
- Tạm biệt cô chú, cháu về đây - Chú bé quay lưng bước theo con đường mòn, hai tay thọc vào túi, mồm thổi sáo theo nhạc một bài hát nào đó.
- Ginny nghĩ sao?... - Kitson dừng lại giữa chừng - Thôi ngồi vào xe, chúng ta phải đi ngay thôi.
Chiếc BUICK nổ máy lên đường. Chú bé Fred đi hết con đường mòn, dừng lại nấp trong một bụi cây, nằm im đưa mắt nhìn chiếc ô-tô. Chú lấy trong túi ra một cuốn sổ con và chiếc bút chì ghi biển số xe.