Cả Thế Gian Trong Túi

Chương XI

Hai người đàn ông xuất hiện trên con đường mòn lượn quanh hồ, họ đến nhà Fred Bradford. Anh ta đang ngồi đọc báo buổi sáng. Chủ nhà vừa ăn sáng xong, cho vợ và con trai ra hồ trước để một mình ở nhà hưởng trọn không khí trong lành buổi sáng cho thoải mái, sau đó, anh sẽ ra với họ. Anh nhìn những người vừa tới, chưa đoán ra họ là ai. Một người trong bọn họ mang trang phục thiếu tá lục quân, người kia mặc một bộ quần áo rẻ tiền mua cửa hàng quần áo may sẵn. Chiếc mũ phớt cói hất ngược ra sau gáy, vị thiếu tá vóc người trung bình, tóc màu sáng, để bộ ria mép kiểu nhà binh, khuôn mặt xương xương cháy nắng. Con mắt của ông ta màu xanh da trời, có thể đoán ngay đó là một người thẳng thắn và cứng rắn. Bạn ông ta trông cao, chắc, có nét mặt hơi ngờ nghệch đỏ tía. Theo Fred có lẽ đó là người của cảnh sát. Vị thiếu tá dừng lại trước ngôi nhà nhỏ, ông ta hỏi:

- Đây là nhà của ngài Bradford?

- Chính thế, - chủ nhà đứng dậy trả lời, - tôi có thể giúp gì cho các vị?

- Ông là Fred Bradford con? - Thiếu tá nhắc lại cho chính xác.

Bradford ngạc nhiên nhìn ông ta.

- Ồ, thưa ông, không! Đó là con tôi, - đặt tờ báo lên bàn, Fred nói thêm. - Thế các ông cần gì đến cháu?

- Tôi là thiếu tá Delaney ở bên an ninh quân đội, - vị thiếu tá tự giới thiệu, quay về phía bạn mình, ông nói: - Đây là trung úy Cooper ở cảnh sát thành phố.

Bradford thấy có gì đó không bình thường, nhưng vẫn cởi mở:

- Rất hân hạnh được làm quen với các ngài, các vị anh hùng. - Sau một lúc im lặng, ông nói tiếp. - Các ngài cần gặp con tôi ư?

- Hiện cháu ở đâu? - Cooper hỏi.

- Ở ngoài hồ cùng với mẹ cháu. À, mà có chuyện gì thế?

- Chúng tôi muốn nói chuyện với cháu, ngài Bradford ạ - Delaney nói. - Ông cứ yên tâm, không có gì đáng lo lắng đâu.

Cùng lúc đó, trên con đường mòn ven hồ, Fred con xuất hiện. Chú bé đi về phía nhà mình, mồm cháu như huýt sáo. Khi thấy hai người lạ, chú bé ngừng thổi sáo miệng, đi chậm lại, trên mặt chú hiện lên nét tò mò.

- Đấy, cháu nó về, - Bradford nói như vậy rồi quay về phía con trai, hất đầu hỏi: - Này con, lại đây, mẹ đâu rồi?

- Đang chơi một trò chơi ngu ngốc trên bờ hồ, - Chú bé trả lời bằng cái giọng khinh bỉ.

Delaney hỏi:

- Cậu là Fred Bradford con?

- Vâng, tôi đây, - vừa trả lời, chú ta vừa đưa mắt nhìn hai người đàn ông.

- Cậu viết lá thư này? - Delaney hỏi lần nữa, lấy từ trong túi ra một quyển sổ con, rồi rút ra một tờ giấy, nó được xé từ một quyển vở học trò. Bradford nhận ra ngay nét chữ to tướng của con mình.

- Đúng, tôi viết. - Fred con trả lời.

Chú bé ngồi xuống lan can cửa, cầm lấy chiếc mũ rơm và đặt nó lên trên cỏ. Bradford tò mò hỏi:

- Con tôi đã viết thư cho các ông?

- Cậu ấy gửi tổng cục cảnh sát, - Delaney trả lời, - cậu quả quyết rằng mình biết chiếc xe chở tiền hiện ở đâu.

Bradford lo lắng nhìn con:

- Con làm sao thế hả Fred? Con thừa biết rằng mình không có khái niệm là chiếc xe ấy ở đâu cơ mà.

Chú bé trả lời bố bằng cái nhìn coi thường và tiếp tục bứt cỏ bỏ vào mũ. Sau đó đội mũ lên đầu, sửa nó lại cho ngay ngắn.

- Phải đội như thế này, - cậu ta nói không hướng vào ai cả, - cỏ sẽ làm cho đầu óc mát hơn, minh mẫn hơn, đó là phát kiến riêng của tôi.

Delaney và Cooper đưa mắt nhìn nhau trao đổi, sau đó thiếu tá nhẹ nhàng hơn:

- Này cháu, thế hiện chiếc xe đó ở đâu?

Chú bé ngồi, nhìn hai chân, sửa lại mũ, kéo dây mũ cho căng.

- Tôi biết hiện nay nó ở đâu, - chú bé khẳng định một cách long trọng.

- Đấy, thế là rất tốt, - Delaney cố gắng chờ đợi, - thế nó ở đâu?

- Thế phần thưởng sẽ được tính ra sao? - Chú bé hỏi, hai mắt không rời viên thiếu tá.

- Này, nghe đây, con!... - Bradford nói, anh hơi lúng túng. - Con tự biết rằng mình không rõ chiếc xe đó ở đâu, con sẽ gây rắc rối vì làm phiền các vị đây.

Chú bé trả lời lạnh lùng:

- Con biết rõ chiếc xe đó hiện ở đâu, nhưng sẽ không nói, nếu chưa nhận được phần thưởng.

- Này cháu, đủ rồi đấy, - Delaney ngắt lời, bực tức. - Nếu biết điều đó thì báo ngay di. Bố cháu nói đúng: cháu sẽ gây ra những chuyện phiền phức, nếu cứ làm mất thời gian của chúng ta.

- Chiếc xe đó được giấu trong một chiếc moóc nhà, - chú bé nói.

- Này con, Bradford ngắt lời con, - chúng ta đã bàn đến vấn đề đó. Cũng như bố con đã biết rằng...

- Khoan, ngài Bradford, - Delaney ngắt lời ông bố, - cho phép tôi nói chuyện với cháu. - Nói xong ông quay lại phía chú bé. - Tại sao cháu lại cho rằng chiếc xe được giấu trong một chiếc moóc nhà?

- Tôi đã thấy nó, - chú bé trả lời, - chúng đã hàn thêm các thanh thép dưới gầm để chiếc moóc chịu được sức nặng của xe bọc thép chở tiền.

- Thế chúng là ai? Cháu nói về ai đấy?

- Về những người đã cướp chiếc xe bọc thép chở tiền chứ còn ai vào đây nữa, - Delaney và Cooper lại đưa mắt theo dõi, có lẽ những gì vừa nghe được làm ông ta thú vị.

- Cháu đã nhìn thấy chiếc xe bọc thép chở tiền đó ư?

Chú bé gật đầu, sau đó hơi cau mày, bỏ chiếc mũ.

- Khi đội nó đầu óc sẽ thông minh hơn, - cậu ta nói rất nghiêm chỉnh, - Sau đó chính mấy túm cỏ hình như cũng bị nóng lên, - cậu ta lại vứt chiếc mũ lên cỏ. - Hình như phải luôn thay cỏ tươi vào, nếu muốn nó làm cho đầu óc luôn được mát mẻ.

Cậu ta lại giơ tay bứt cỏ vào mũ.

- Thế cháu có nghe thấy ta hỏi gì không?

- Thế ông hỏi gì? - Fred con nhìn viên thiếu tá vì ông ta làm cậu phải dừng công việc của mình.

- Ta hỏi cháu chiếc xe đó ở đâu?

Cậu bé vẫn lì lợm bứt cỏ bỏ vào chiếc mũ:

- Bố tôi nói rằng cảnh sát không bao giờ giao tiền thưởng cho tôi, cảnh sát sẽ hưởng hết công lao của tôi!

Bradford đứng ngồi không yên, vội nói bằng một giọng tức giận:

- Tôi chưa nói những điều như thế bao giờ. Con không xấu hổ khi làm một trò ngớ ngẩn như thế này à?

Chú bé đưa mắt nhìn bố, trề môi huýt gió có vẻ ngạc nhiên.

- Thế đấy! - Ngừng huýt gió. - Chính bố đã nói với con như vậy còn gì nữa? Bố bảo rằng nếu con khai với cảnh sát rằng chiếc xe bọc thép được giấu trong một chiếc moóc nhà thì họ sẽ nghĩ ngay đến cái moóc nhà của bố. Bố còn nói rằng bọn cảnh sát là một lũ khốn kiếp.

Cooper ngắt lời:

- Thôi, thôi! Cứ cho rằng bố cậu đã nói những điều đó, không sao, tôi là cảnh sát đây. Chú hãy nói cho tôi biết chú thấy chiếc xe chở tiền ở đâu?

Cậu bé cẩn thận từ từ đưa chiếc mũ rơm chụp lên đầu, buộc lại dây mũ và nói:

- Tôi sẽ không nói gì hết, khi chưa nhận tiền thưởng. - Cậu ta trả lời xong đứng thẳng người, mắt nhìn thẳng vào viên trung úy cảnh sát.

- À ra thế. Nếu vậy xin mời cả hai bố con lên trình diện ở tổng cục cảnh sát, - mặt Cooper trở nên nghiêm túc, - và nếu cố ý chơi trò ú tim thì...

- Anh để đấy tôi, - Delaney ngắt lời Cooper. - Này cháu, bất cứ ai thông báo cho chúng tôi tin tức hoặc tìm giúp cho chúng tôi chiếc xe đó thì đều được nhận tiền thưởng, không phân biệt người đó là ai. Nếu thông báo của cháu giúp chúng tôi tìm được chiếc xe thì người nhận thưởng chính là cháu.

- Đúng thế chứ? Ông thề đi.

- Xin thề! - Viên thiếu tá gật đầu nói.

- Thế các ông trao số tiền thưởng cho bố hay cho tôi?

- Đúng vậy.

Chú bé suy nghĩ hồi lâu. Ba người đàn ông đưa mắt nhìn cậu ta:

- Liệu có ai phá ngang không? - Cậu bé hỏi, đưa mắt nhìn thiếu tá. - Nếu tôi nói ra chỗ giấu chiếc xe bọc thép, các ông trao tiền thưởng cho riêng tôi chứ?

- Không có ai phá ngang đâu, cháu ạ. Trong quân đội người ta hứa điều gì, thì có nghĩa phải thực hiện đầy đủ điều đó.

Cậu bé lại suy nghĩ, sau đó cậu ta nói:

- Thôi được, tôi sẽ khai báo đầy đủ. Họ có bốn người. Ba người đàn ông và một cô gái. Hai gã đàn ông thì ban ngày ngồi trong moóc nhà, họ ra khỏi moóc vào ban đêm. Tôi đã trông thấy họ ra khỏi moóc khi trời tối. Tôi cũng đã ghi lại số xe. Họ nói rằng sẽ đi Stag Lake. Họ cố tình nói dối, họ đã đi ra xa lộ về hướng khác. Moóc nhà của họ màu trắng, xanh da trời phía trên. - Cậu rút trong túi ra quyển sổ, đưa cho viên thiếu tá. - Đây có ghi số xe của họ.

- Nhưng tại sao cháu lại biết rằng chiếc xe chở tiền nằm trong chiếc moóc nhà đó? - Delaney gặng hỏi, tay vuốt vuốt tờ giấy có ghi số xe trong quyển sổ.

- Tôi đã nhìn thấy nó, khi hai tay đàn ông chui vào moóc lúc sáng sớm, - cậu bé nói, - Tôi cố dậy sớm để theo dõi chúng.

- Nhưng cháu làm sao lại nhận ra đúng là chiếc xe đó.

Câu bé khó chịu đưa mắt nhìn viên thiếu tá.

- Tôi đã đọc báo, họ đã tả chiếc xe, các ông yên tâm chính là chiếc xe đó đấy.

- Họ bỏ đi từ bao giờ?

- Hôm qua, vào khoảng giữa trưa. Lúc họ đi tôi có mặt, họ không rẽ sang đường Stag Lake, mà đi về hướng vùng núi.

- Chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian, - Delaney cau mày, - Tại sao cháu không xin phép bố gọi điện ngay cho chúng tôi?

- Tôi đã hỏi, nhưng bố không muốn gọi điện và không cho phép tôi gọi. Chính vì vậy tôi phải viết thư cho các ông. Bố tôi nói bọn cảnh sát, mật thám chỉ gây khó dễ và quen ăn tiền.

Delaney và Cooper bực bội nhìn Bradford, còn anh ta thì điếng người, lo lắng, anh ta ngượng ngập, mặt đỏ bừng nói:

- Tôi đùa đấy. Cái chính là tôi không nghĩ rằng...

Hai người đàn ông không thèm nhìn ông bố, họ quay sang cậu bé:

- Cháu có thể tả bọn người đó chứ? - Delaney hỏi.

- Tất nhiên rồi. - Và cậu tả rất chính xác hình dạng của Bleck, Gypo, Kitson và Ginny.

Cooper ghi vào cuốn sổ của mình.

- Cháu rất tài giỏi, nhanh trí, - Delaney nói, - đã làm một việc rất thông minh. Chúng tôi sẽ báo cáo về cháu. Nếu tìm được chiếc xe, người lĩnh thưởng sẽ là Fred Bradford con. Cháu cứ yên tâm.

- Ồ, các ông sẽ tìm thấy, nhất định tìm thấy, còn phải nghĩ gì nữa đâu, - chú bé quả quyết, lại lấy mũ quẳng ra bãi cỏ. - Đấy, tôi lại chưa làm cho cỏ trong mũ mát mãi được.

Cooper vừa cười vừa nói:

- Ồ, có khó gì đâu, chú thử cho ít đá vào là lập tức nó sẽ mát ngay mà lại lâu nữa.

Fred con nhìn Cooper tỏ ý coi thường.

- Thật là một sáng kiến ngu ngốc, đá sẽ tan ngay chứ còn gì nữa.

Delaney vỗ vai chú bé, ông ta nói:

- Tôi sẽ dạy cậu vượt qua những vướng mắc này nhé. Cậu cứ cắt cho hở chóp mũ ở đầu, như vậy vừa mát và lại tạo ra mốt mới cơ đấy.

Chú bé suy nghĩ về đề nghị đó rồi gật đầu:

- Ồ, một sáng kiến thông minh, tôi sẽ thử. Có lẽ sẽ thành công, có lẽ sẽ thu được nhiều tiền các ông nhỉ.

Hai người đàn ông cáo từ chủ nhà. Trên đường ra xe ô-tô, Delaney nói với Cooper:

- Bọn chúng đã lên vùng núi. Đó là khu vực duy nhất mà chúng ta chưa kiểm tra, có lẽ chúng đang ở đó.

- Không, không thể như vậy, - Cooper trả lời. - Nếu vùng đó mà chúng lên được thì tôi đã kiểm tra khu đó ngay từ đầu, vì không thể nào lên đó được... Con đường đã hỏng hoàn toàn. Ở đó có một đoạn không thể nào đưa chiếc xe bọc thép qua đó được.

- Nhưng nếu chúng gặp may thì sao, - Delaney nói. - Mà chả biết tìm chỗ nào nữa, tôi định sẽ kiểm tra ngay vùng này.

Cooper chui vào xe, mở máy.

- Này, ông định nhất định sẽ trao giải thưởng cho Fred con đấy à?

Delaney ngồi cạnh Cooper, trong mắt ông ta hiện lên những nét mơ mộng.

- Cái thằng bé mười tuổi này sẽ sử dụng 5000 đô-la ra sao? Ông bố sẽ lấy hết cho mà xem. - Ông ta nhìn Cooper cười cởi mở. - Chúng ta là người biết rõ ai sẽ nhận phần thưởng, đúng không nào? Trong thông báo nói rằng ai tìm được chiếc xe chở tiền sẽ là người nhận thưởng. Theo tôi, tôi và anh sẽ là người tìm thấy chiếc xe ấy, thế có nghĩa là phần thưởng đó sẽ dành cho chúng ta.

Cooper thở dài nhẹ nhõm:

- Tôi thấy lo lắng khi ông nói chuyện với chú bé.

Delaney gật đầu:

- Tôi biết cách nói chuyện với bọn trẻ con. Điều chủ yếu là phải hết sức thành thật, nếu không chúng sẽ không tin. Riêng tôi luôn có tiếng là con người thành thật đấy, ông Cooper ạ. - Và ông ta khoái chí cười vang.

 

Kitson trở về nơi cắm trại sau 10 giờ, trên vai cầm chiếc xẻng của Gypo. Chiếc áo sơ-mi bó chặt lấy tấm thân vạm vỡ của anh. Ginny ngồi trên một tảng đá lớn dưới gốc cây. Mặt nàng trông rất tái. Mắt ngấn lệ.

Bleck đã đưa chiếc xe chở tiền ra khỏi lòng moóc. Hắn áp tai vào cánh cửa sau, lấy tay quay đĩa chỉ số của ổ khóa. Kitson đặt xẻng tiến về phía Ginny. Anh ngồi sát chân Ginny, tay luôn luôn lấy diêm châm thuốc hút. Ginny đặt tay lên vai anh.

- Một cái chết ghê sợ! - Kitson nói, anh đưa tay nắm lấy tay Ginny. - Và anh chả giúp gì được Gypo, anh ta tắt thở khi anh đang đánh nhau với thằng khốn kia. Nhưng không có chuyện đó thì cũng không thể nào đưa kịp anh ta đến bệnh viện được.

- Thôi đừng nói nữa, Alex ạ.

- Anh đã chôn anh ta như thế nào, em có biết không? Đã chôn rất vội, như vùi một con chó. Gypo là một người rất tốt Ginny ạ. Anh ta không muốn tham gia vào vụ này, cũng đã cố khuyên anh nên bỏ cuộc, có lẽ, anh nghe lời Gypo thì hơn chăng.

- Đúng thế, Alex ạ.

- Theo Gypo thì vụ này chả mang lại điều gì tốt đẹp và anh ấy đúng. Thôi có lẽ chúng ta đi thôi, Ginny ạ. Em và anh chờ trời tối chúng ta lên đường.

- Vâng. Ginny trả lời. - Tựu trung chỉ tại em. Sẽ không bao giờ em tự tha thứ cho mình vì đã nghĩ ra chuyện này. Khi anh đi mai táng Gypo, ngồi lại một mình em đã suy nghĩ. Mãi bây giờ em mới hiểu rằng mình sai lầm, em quả là một đứa con gái hư hỏng, tham vọng quá lớn. Vả lại cho rằng có mở được két bạc, thì bản thân em cũng không thể động được vào số tiền đó. Hình như em đã suy nghĩ không bình thường trong suốt thời gian qua.

- Thế có nghĩa là Ginny đồng ý đi cùng với anh? - Kitson hỏi, nhưng không nhìn vào Ginny - Chúng ta sẽ thử... sẽ làm lại cuộc đời. Ginny à, em đồng ý làm vợ anh nhé!

- Nếu như anh muốn thế, thì em đồng ý. Nhưng ngay anh cũng không tin rằng chúng mình sẽ thoát. Sớm hay muộn bọn mình cũng sẽ bị bắt, Alex ạ.

Kitson tắt thuốc, anh vứt mẩu còn lại sang bên, anh nói sôi nổi:

- Chúng ta có thể gặp may. cần phải thử sức với đời. Chúng ta sẽ dùng chiếc BUICK đến biên giới Mexico, họ không nhận được hình dạng của ta. Nếu như sang được bên Mexico...

Anh đang định nói tiếp, thì nghe tiếng Bleck gọi:

- Ê, Kitson! Lại đây! Anh làm gì đằng ấy đấy, lại đây giúp tôi một tay.

Kitson và Ginny đưa mắt nhìn nhau như trao đổi. Sau đó anh đứng dậy bước về phía chiếc ô-tô bọc thép.

- Này anh có biết sử dụng máy hàn hơi không? - Nét mặt hắn có vẻ tập trung hơi căng thẳng, mắt dại đi.

- Không.

- Thế thì bây giờ ta sẽ học và thực tập. Chúng ta phải cắt cái két bạc khốn kiếp này. Phải lấy được tiền. Nào, giúp tôi đưa mấy cái bình hơi xuống đây.

- Tôi sẽ không làm gì hết. - Kitson trả lời bình tĩnh.

Bleck cau mày nhìn anh.

- Thế nghĩa là thế nào? Có phải là chúng ta cần mở két, đúng không nào?

- Tôi thì tôi không cần, tôi bỏ cuộc. Ngay từ đầu đáng lẽ không nên dính vào vụ này. Anh sẽ tự mở. Nếu mở được thì tất cả số tiền sẽ là của anh. Trong vụ này, từ giờ phút này, tôi không phải là kẻ đồng sự với anh nữa.

Bleck chậm rãi và hít cho sâu không khí vào đầy lồng ngực, hắn nói:

- Này người anh em! Một mình tôi không thể xoay xở được. Thôi bỏ qua những chuyện lặt vặt, giúp tôi đưa các bình kia xuống đây.

- Nhưng khi trời tối, tôi và Ginny sẽ lên đường. Anh cứ làm việc anh, còn chúng tôi sẽ bỏ cuộc.

- Thế đấy! - Hắn nghiến răng. - Anh và cô ta... Thôi, rõ cả rồi. Dù sao anh củng đã đoạt được Ginny, đạt được ý muốn rồi nhá. Tha hồ mà khoái chí với quyết định bỏ cuộc không thèm tiền bạc. Anh điên hay sao đấy? Các người định đi đâu?

- Chúng tôi sẽ lấy chiếc BUICK.

- Tại sao các người lại nghĩ vậy. Ta cũng cần đến BUICK và ta cũng chưa định lên đường vào lúc này. - Hắn đấm vào thành xe chở tiền. - Ta sẽ mở két bạc này. Các người đừng quấy rầy ta. Các người muốn đi đâu thì đi, đi cho rảnh. Ta không thể để xe cho các người.

Bleck chợt nhận thấy Ginny bỗng đứng dậy tiến về phía hai người. Hắn hiểu rằng lúc này mình phải chống lại hai người. Vả lại trong tay Ginny có súng lục, Kitson nhắc lại:

- Tối nay chúng tôi sẽ lên đường, mang theo chiếc BUICK. Nếu muốn đi cùng chúng tôi đến xa lộ thì xin mời, sau đó chúng ta chia tay. Chúng tôi và anh không cùng đường. Anh tự quyết định lấy.

Bleck lo lắng nhìn Ginny. Nàng đứng bất động, tay thọc vào bao súng bên hông. Nếu hắn giở trò gì thì họ sẽ khử hắn ngay. Hắn nhún vai, nói với Kitson:

- Thôi được, nếu như các bạn quyết định như vậy... - Hắn có vẻ suy nghĩ. - Từ bây giờ đến tối, chúng ta có thể xoay xở với két bạc. Còn những 12 tiếng đồng hồ nữa cơ mà. Nếu bỗng nhiên mà mở được thì sao. Anh cũng không thể cứ ngồi chờ suốt từ bây giờ cho đến lúc lên đường. Thôi, giúp tôi một tay để xếp các bình khí xuống đất.

Thấy Bleck bỗng nhân nhượng một cách dễ dàng. Kitson đâm ra lúng túng, anh nói:

- Thôi được, nhưng tất cả những cố gắng của anh cũng chả mang lại kết quả gì đâu. Anh không thể đục được lỗ nào trên chiếc xe bọc thép này đâu, cho dù người ta cho anh hai mươi năm để làm việc đó.

- Cứ thử xem sao, - hắn đưa mắt nhìn Ginny, cô vẫn để ý theo dõi hắn, nhưng cũng bắt đầu hơi lơi lỏng. - Kitson ạ, anh đùa hơi nhiều rồi. Thôi lại đây giúp tôi một tay.

Khi Kitson đến sát Bleck, hắn rút ngay khẩu súng lục gí vào sườn anh, hắn ra lệnh cho Ginny:

- Cô bỏ ngay súng xuống! Nếu không tôi sẽ khoan ngay một lỗ vào ngực anh bạn đây.

Ginny đành phải bỏ khẩu súng dang cầm trong tay, khẩu súng rơi trên cỏ. Bleck lùi về phía sau chĩa súng vào hai người, hắn quát:

- Bước xa khỏi khẩu súng!

Ginny bước đến bên Kitson. Bleck vòng qua chỗ hai người, nhặt khẩu súng lục vứt xuống hồ.

- Bây giờ các người hãy nghe ta nói đây. Chúng ta phải mở bằng được cái khóa két bạc này, sau đó ta sẽ thanh toán sòng phẳng với từng người. Tin rằng các người chưa ai quên rằng các người chưa ai quên món nợ đối với ta. Khi chưa lấy được tiền, chưa mở được két bạc chúng ta sẽ không rời khỏi nơi đây dù là một bước. Nếu các người không cần đến nó thì ta cần, và ta sẽ lấy tất. - Hắn hất mũi súng về phía Kitson, - Lên ngay trên moóc, đưa các bình hơi xuống đây.

Kitson nhún vai, nhảy lên moóc nhà. Bleck chú ý theo dõi anh từng bước. Hắn cười khẩy, đút khẩu súng lục vào bao và nói:

- Không được để hở các van bình, đồ khốn ạ. Ta và ngươi sẽ thanh toán với nhau khi thấy cần thiết.

Kitson với lên trên giá để tháo các bình khí, anh đỡ các bình xuống, một đầu tì lên vai, đầu kia cho bình khí trượt trên nền moóc đẩy ra cửa. Khi Kitson đã xuống đất, - anh liền thả tay đang đỡ bình, Bleck bị chiếc bình ngã vào mình một cách bất ngờ, hắn mất thăng bằng. Kitson nhảy về phía trước. Anh giáng cho Bleck một đòn vào cổ và dùng chân đá cho hắn một cú trời giáng. Bleck quờ quạng tìm khẩu súng, nhưng khẩu súng lục đã bị tấm thân lực lưỡng của Kitson đè lên. Hai người đã ẩu đả một lúc lâu như hai con thú dữ, nhưng rồi Bleck cũng nện được cùi chỏ vào ngực Kitson, hắn hất ngửa anh ra, nhanh tay vớ lấy khẩu súng lục, Kitson tóm được cổ tay Bleck đang cầm súng, tay trái anh nện một quả trời giáng vào mặt đối thủ. Bleck loạng choạng buông, súng. Kitson lúc đó dùng đầu gối, chân đánh đá túi bụi cho đến lúc Bleck rũ người. Hắn gục xuống hồi lâu. Khi tỉnh lại, hắn lồm cồm ngồi dậy. Từ đôi lông mày Bleck, máu chảy thành dòng. Mấy chiếc răng lung lay đau nhức. Hắn căm giận thét lên:

- Tao sẽ thanh toán với mày khoản này.

- Mày hãy xéo đi với cái két bạc kia, không ai cần đến nó nữa — Kitson trả lời, anh thở gấp để lấy hơi.

Trong rừng im lặng, bỗng họ nghe tiếng động cơ máy bay. Gió trên không làm lay động cả ngọn cỏ. Trên đầu họ là một chiếc máy bay trực thăng quân sự loại nhỏ. Nó lượn một vòng, rồi bay xuống thung lũng. Bleck ngẩng đầu cố đứng dậy nhìn theo chiếc máy bay.

- Bọn nó đang lùng sục chúng ta. - Hắn vừa thở vừa nói. - Nhưng chúng không thể nhìn thấy bọn mình. Chúng đến đây để tìm chiếc xe đấy!

Cả ba đứng lặng đi, nhìn chiếc máy bay, nó lượn vòng, rồi lại bay về phía họ.

- Phải ẩn đi ngay! - Bleck thét lên, hắn chạy như bay vào rừng. Ginny và Kitson cũng hướng vào rừng cắm đầu chạy. Nhưng chiếc máy bay trực thăng đã nhìn thấy họ. Nó dừng lại trên đầu ba người, hạ dần xuống, dừng lại ở độ cao 30 mét. Một luồng gió mạnh thổi tung đất đá, nghiêng ngả cây cối. Hai người đàn ông thò đầu ra khỏi buồng lái để nhìn những người phía dưới. Sau đó máy bay vòng đi thẳng. Ginny và Kitson đưa mắt nhìn nhau.

Bleck gắt:

- Nấp đi chứ! Các người còn làm gì ở đó thế?

Không thèm để ý đến Bleck, anh nói:

- Ginny ạ, bọn chúng đã phát hiện ra chúng ta, chúng sẽ đến đây ngay bây giờ.

- Đúng, em cũng nghĩ như vậy, chúng đã nhìn thấy bọn mình, chúng sẽ vây tóm cả lũ.

Kitson bước nhanh qua mặt đường. Dừng lại bên bờ vực, đứng bên bờ cỏ anh đưa mắt nhìn những con đường xoắn ốc, dích dắt, tầm nhìn rõ hơn, lúc này có thể nhận được vùng đồng bằng ở phía xa. Cách đó độ mươi dặm, Kitson nhận ra ba chiếc ô-tô đang chạy nhanh về phía họ, cuốn tung bụi đường, để lại đằng sau xe một đám mây bụi màu vàng đục. Lo sợ, Kitson chạy lại phía Ginny:

- Chúng nó đưa xe đến.

Từ trong rừng Bleck vừa đi vừa chửi rủa, chả ai để ý đến hắn nữa. Hắn hỏi một cách rõ ràng:

- Chả nhẽ trông thấy bọn chúng ư?

- Đúng thế, bọn chúng sẽ tới đây trong vòng mươi phút nữa.

Bleck lo lắng, hắn lắp bắp:

- Chúng ta còn hy vọng chạy thoát. Anh sẽ lái chiếc BUICK. Nếu chúng ta vượt qua đỉnh núi thì sẽ sống.

- Con đường này chỉ còn độ nửa dặm nữa là hết, - Kitson nói. - Chúng ta chỉ có thể vượt tiếp đoạn còn lại bằng đôi chân.

Bleck chạy về phía chiếc moóc, hắn quay lại trong tay lăm lăm khẩu súng trường tự động có gắn kính ngắm, vật mà Morgan để lại.

- Bọn chúng sẽ không thể bắt sống được ta. - Hắn thét lên mắt nháy nháy. - Ta sẽ không để chúng đưa vào khám tử tù.

Kitson mở cửa chiếc BUICK, Ginny chui vào ngồi cạnh anh, anh cảm thấy Ginny lo lắng, nàng vẫn run run. Kitson đưa tay lên đùi Ginny an ủi:

- Ginny, em hãy bình tĩnh lại đi. Chúng ta còn hy vọng cơ mà.

Bleck ngồi cạnh Ginny, Kitson sơn thả phanh, chiếc BUICK rẽ cỏ lao ra đường. Cả ba quay mặt lần cuối nhìn chiếc xe bọc thép và két bạc đang đỗ dưới một gốc cây. Kitson đưa chiếc BUICK ngược lên núi. Anh cố tránh mọi ổ gà và các hòn đá tảng để xe khỏi bị xóc. Tài nghệ của anh được thể hiện ngay ở cả những lúc hiểm nghèo như thế này. Bleck cố thò đầu để có thể nhìn thêm lần chót chiếc xe bọc thép chở tiền mà họ đã giữ trong tay hơn bốn ngày qua. Kitson lao nhanh xe về phía trước, chiếc xe nghiêng đi khi đến các chỗ ngoặt - nét mặt anh đăm chiêu, mắt chăm chú theo dõi con đường. Họ đã đến vòng xoắn ốc thứ nhất, Kitson đã cho xe chạy chậm lại để vòng, nhưng do tính sai, nên phải dừng lại, lùi xe, mãi mới tiến lên được. Bleck được thể chửi bới liên hồi. Cả lần này nữa cũng không ai để ý đến hắn. Khi chiếc ô-tô tiếp tục leo lên dốc, chiếc máy bay lên thẳng quay lại và bám sát họ, như một con chó bám sát đàn súc vật mà nó phải canh giữ.

- Nếu có thể, ta phải bỏ hai thằng khốn nạn kia! - Bleck vừa nói vừa không rời mắt khỏi chiếc máy bay.

Từ dưới thung lũng tiếng còi hú của xe cảnh sát đã vọng lên tận đây. Ginny run rẩy, tay nắm lại. Kitson thấy lúc này rất khó giữ cho xe chạy khỏi xóc, vì các ổ gà và những tảng đá bên đường, hậu quả của cơn bão cách đây không lâu. Bên trái họ hiện ra một bờ vực dựng đứng, bên trái là bờ vực thăm thẳm hướng ra thung lũng. Chiếc trực thăng lượn vòng to, rời bỏ xe BUICK, nó vòng xuống thung lũng. Con đường lúc này càng ngổn ngang các tảng đá, những rễ cây và bị che khuất bởi các bụi cây. Con đường bị lãng quên quá lâu. Đến đây ô-tô không thể đi tiếp được nữa. Nắm chắc khẩu súng trường tự động trong tay, Bleck lao ra khỏi xe. Hắn không còn để ý đến hai người trong xe, hắn cố chạy nhanh để trèo lên một khe núi náu mình vào các hốc đá. Kitson dừng xe, nhìn lên trên núi cao. Chiếc máy bay vẫn chưa xuất hiện. Trước mắt họ là những ngọn núi phủ tuyết trắng. Kitson cầm tay Ginny, anh nói:

- Ginny, anh và em sẽ vượt qua chỗ này, như vậy còn hy vọng trốn thoát. Nếu đi cùng Bleck thì chúng ta sẽ bị bắt ngay. Chiếc máy bay đã lượn đi xa, em cố ngồi cho vững.

Ginny mệt mỏi đưa mắt nhìn vào vách núi dựng đứng.

- Em không vượt nổi các vách núi đó. Anh đi một mình thôi, Alex ạ.

Kitson ôm lấy Ginny.

- Không, chúng ta cùng đi. - Anh nổ máy, chiếc BUICK lại chồm lên. Kitson cố lái chiếc BUICK vượt lên, chui qua các bụi cây trên con đường bỏ hoang. Đi được độ nửa dặm nữa thì hết đường. Bên trái bây giờ là rừng cây, bên phải là bờ vực.

Tiếng còi hú của xe cảnh sát đã gần hơn, Kitson lôi Ginny ra khỏi xe, đặt cô đứng đó, anh ngồi vào buồng lái, mở rộng cánh cửa cho xe hướng về bờ vực tăng ga, chiếc BUICK chồm lên lao thẳng ra bờ vực. Kitson nhảy văng khỏi xe. Chiếc xe mất đà, lao xuống vực. Một lúc lâu họ nghe một tiếng nổ ầm vang. Kitson kéo Ginny chạy theo mình.

Càng lên cao, con đường càng khó đi, họ chuyển dịch càng chậm. Họ cảm thấy đơn độc và không an toàn. Chiếc máy bay mất mục tiêu đang bay lượn. Hình như nó phát hiện ra đám cháy dưới bờ vực. Nó chao xuống đó. Nếu vượt lên trên độ hai chục mét nữa thì trên đó có nhiều mỏm đá lẫn bụi cây, ẩn náu rất tốt. Kitson thuyết phục như vậy và Ginny cũng cố bám sát anh.

Có một lần Ginny trượt chân, nhưng Kitson đã kịp dang tay đỡ và giữ lấy cô, không để Ginny nghỉ, anh kéo cô vượt lên phía trên.

Khi họ đã trèo được lên trên đỉnh núi, Kitson đưa mắt nhìn xuống, bọn cảnh sát đã dừng xe lại, tản ra, Ginny và Kitson vừa nằm vừa thở, đưa mắt xuống phía dưới theo dõi sự việc. Mấy mỏm đá cheo leo trước mặt làm họ không thể quan sát được rõ con đường phía dưới. Nhìn sang phải, Kitson nhận ra Bleck đang trèo lên phía trên. Một tay cắp khẩu súng, một tay bám vào các bờ đá, mắt luôn luôn nhìn về phía sau. Bleck mất hút, khi hắn đi sang phía bên của một vách núi. Kitson nhìn lên phía trên, nghĩ việc tự vạch ra con đường cần phải vượt tiếp.

Phía trên cao kia có một bãi rộng, các bụi cây um tùm, từ ngoài đường không thể nhìn thấy được khu vực đó. Theo Kitson, nếu lên được đó thì bọn cảnh sát khó mà tìm thấy được và hai người có thể thoát.

Anh cầm tay Ginny âu yếm:

- Ginny, liệu em còn có thể đi tiếp được nữa chứ?

Ginny gật đầu:

- Em đi được.

Kitson cười với Ginny. Mặt hai người sát lại bên nhau. Ginny rướn người đặt môi lên môi Kitson, họ hôn nhau. Ginny thì thầm:

- Tất cả tại em, thật đáng buồn. Alex nhỉ.

- Đáng lẽ anh cũng có thể không tham gia vụ này. Chính anh cũng sai lầm. Tại bản thân anh nữa.

Phía xe dưới kia nghe tiếng đàn ông quát tháo.

- Họ đang tìm chiếc BUICK, — Kitson thì thầm. - Thôi ta phải đi ngay kẻo muộn.

Hai người tiếp tục leo lên cao hơn. Đối với Ginny, tất cả những gì vừa xảy ra giống như một cơn ác mộng. Nếu không có Kitson thì nàng không thể vượt qua mấy chục mét. Kitson đã đỡ Ginny qua những đoạn khó nhất.

Khi hai người đến được bên một vách đá mà họ phải vượt qua, thì Ginny dừng lại, hai mắt nhắm nghiền:

- Alex, anh hãy đi một mình, - Ginny thì thầm, thở lấy sức. - Em không thể trèo tiếp được nữa. Để em ở lại, em không đủ sức để vượt qua vách đá này.

Kitson ngước nhìn vách núi. Chỉ còn vài mét nữa là họ leo hẳn lên được phía trên. Nhìn Ginny đang đứng sát anh, nhưng sau cô là vực thẳm hun hút, anh bỗng cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Kitson vội nhắm nghiền mắt, trên mặt anh lấm tấm mồ hôi.

Ginny nhìn lên thấy Kitson ngay cạnh mình, nàng cảm thấy Kitson sẽ bị ngã ngay bây giờ. Ginny kêu lên:

- Alex!

- Không sao, - Kitson vừa trả lời, vừa thở nặng nề. Anh tự nhiên thấy chóng mặt. - Đừng nhìn xuống dưới đó nữa, Ginny ạ. Em cố đứng yên, đừng cử động mạnh. - Họ đứng yên trên vách núi như hai con nhện trên tường nhà. Sau đó Kitson cẩn thận trèo lên phía trên, khi tìm được điểm đặt chân rất vững, anh chìa tay để đón Ginny.

- Em đưa tay đây. Đừng sợ, đưa tay đây, anh sẽ đỡ được em.

- Không, anh không kéo được em đâu. Alex ạ. Đằng nào em cũng ngã thôi.

- Em đưa ngay tay đây.

- Alex, em rất sợ. Em bỏ tay đây. Em không thể giữ được nữa đâu.

Nhưng Kitson cũng đã kịp tóm lấy tay Ginny, đúng khi nàng rời tay không thể bám vào hòn đá trên vách núi để đứng vững suốt từ nãy đến giờ. Gió át đi tiếng thét yếu ớt của nàng. Một tay còn lại của Ginny quờ quạng, chiếc váy tốc lên trước gió núi, đôi chân đạp đạp trong không khí giống như nàng đang chạy.

Kitson lúc này bị toàn bộ sức nặng của Jiiu kéo anh xuống, anh nói nhỏ:

- Ginny, lúc này em phải giúp anh, - vừa nói vừa lấy hơi. - Anh sẽ lẳng em vào vách đá đây. Em cố gắng tìm một điểm tựa để đặt chân, sau đó anh sẽ đưa tiếp em lên.

Anh đung đưa cả người Ginny về phía vách núi, nghe tiếng chân nàng đạp vào bờ đá, cố lần tìm một chỗ đứng. Sau đó anh cảm thấy tay mình nhẹ bỗng, chắc chắn Ginny đã tìm được chỗ đặt chân. Tay vẫn nắm chặt bàn tay Ginny, anh nhìn xuống và nói:

- Rất khá, em để anh nghỉ một chút đã.

Cả hai đều im lặng đi sau lần hú hồn vừa rồi. Giây phút đó dài đằng đẵng. Mãi Kitson mới lên tiếng: "Thôi, muộn rồi" và hai người trèo lên vách đá. Kitson nằm bò lăn ngay bờ vực, Ginny cũng khuỵu xuống ngay cạnh anh, họ nằm cạnh nhau im lặng. Trời lúc này xanh trong, ánh nắng gay gắt. Ginny từ từ nhổm dậy, nàng nhích lại bên Kitson, ôm cổ anh. Kitson đưa bàn tay to lớn của mình ôm lấy vai Ginny. Họ nhìn nhau, vừa cười, vừa rưng rưng nước mắt. Cũng lúc đó họ nghe tiếng súng nổ, tiếng nổ súng rất vang. Tiếng vang cũng lớn.

Ginny đưa tay nắm lấy tay Kitson, nàng giật mình, tiếng nổ nghe thấy ở phía dưới vực, mé phải. Kitson thận trọng ghé đầu qua bờ vực nhìn xuống. Con đường phía dưới hiện rõ trước mắt. Trên đoạn đường có nhiều đá hộc và các vật cản đường, có ba cảnh sát và mười người lính đang tiến lên. Còn Bleck thì náu mình cách đó chừng năm chục mét giữa hai khối đá lớn. Hắn đặt khẩu súng trường tự động vào khe đá. Nòng súng chĩa về phía những người lính. Phía dưới nữa, một người lính nằm sấp mặt máu từ vết thương chảy ra thành vũng to. Toán cảnh sát vũ trang và lính lăm lăm súng trong tay, khép chặt vòng vây. Họ thận trọng và có vẻ sợ hãi. Một người trong bọn họ đã ngã xuống, cái chết đối với họ thật đáng sợ. Kitson thấy trước được kết quả của cuộc đọ sức này. Bleck sẽ chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, hắn sẽ chết tại đó. Nhưng bọn lính và cảnh sát tiến lên chậm chạp và ở địa thế trống trải thế kia, thì họ sẽ chỉ làm mồi cho đường đạn của Bleck và còn lâu mới giết được hắn. Tại sao bọn này không dùng máy bay nhỉ? Anh bỗng thấy lo sợ, nếu như vậy bọn chúng sẽ tiếp tục truy lùng đến mình và Ginny. Anh quyết đinh phải tranh thủ thời gian đi ngay. Anh kéo Ginny về phía mình, ôm lấy nàng và nói bên tai:

- Ta phải tranh thủ đi ngay, Ginny. Chúng ta không giúp được gì cho Bleck hết, hắn sẽ tự lo lấy phần mình. Theo anh cuộc đọ sức này phải kéo dài đến chiều tối, nếu bọn cảnh sát cố gắng bắt sống Bleck, nhưng nếu chúng dùng máy bay vũ trang, thì cuộc đọ sức sẽ nhanh chóng kết thúc. Anh đã có lần đến đây, trước mặt ta là dãy núi có các khe hiểm trở, nếu vào được đó thì có thánh cũng không lần được ra chúng ta, phải tranh thủ lúc ngừng tiếng súng. Đi thôi em, Ginny.

Ginny nhìn thẳng vào đôi mắt Kitson. "Ôi sao lúc này anh ấy dũng cảm và sáng suốt thế. Mình chẳng ân hận gì khi hiến dâng cuộc sống cho một người như Alex, nhưng...". Cô nghĩ như vậy, ý nghĩ còn đang triền miên, thì Kitson đã cầm tay cô kéo đi, hai người hướng về phía dãy núi trước mặt

 

Lúc đó là hai giờ chiều. Viên thiếu tá tóc đen, mình mặc bộ quần áo đi trận, bước xuống, đưa mắt nhìn xác người lính, ông ta bực tức. "Hừ, lũ này đến ngoan cố. Điều quyết định của chiến dịch là đã tìm được chiếc xe chở tiền. Lạy Chúa nó còn nguyên vẹn. Thằng nhóc con Fred quả là thông minh. Ta và Cooper sẽ hưởng trọn số tiền thưởng, không phải là 5000 đô-la nữa, mà là 8000! Cho Cooper 3000 thôi... Theo lệnh thống đốc bang phải bắt gọn bọn cướp này, tòa án liên bang cũng ra lệnh như vậy, chứ không thì ta gọi máy bay đến cho lũ kia biết tay...". Viên thiếu tá suy nghĩ mông lung, lại có tiếng súng nổ ở phía mỏm đá, nơi bọn cướp cố thủ, lại một cảnh sát ngã vật ra, tiếng nổ làm ông ta mất hứng suy nghĩ, quay trở về với thực tại. "Nếu không bắt được bọn này thì lôi thôi to, đã mất hai người thuộc lực lượng xung kích". Viên thiếu tá cầm lấy chiếc loa tay, chĩa về phía vách núi, nói to như ra lệnh:

- Chúng ta biết rằng các người đã cùng đường. Chớ liều lĩnh chống cự! Ra hàng ngay, bọn bay đừng hòng thoát!

Im lặng... Toán lính và cảnh sát từ từ tiến lên. Bleck nhìn rõ từng đứa trong bọn vây ráp. Bây giờ hắn chỉ còn một con đường là đánh đến cùng và chết tại đây, hắn không muốn vào nhà lao tử tù, không muốn chết theo kiểu văn minh của Hoa Kỳ là ngồi ghế điện. Số đạn còn là 30 viên, phải hạ thêm vài đứa nữa. Mắt hắn long lên dữ tợn, như một con thú cùng đường.

Tiếng viên thiếu tá lại léo nhéo:

- Này, các người có ra hàng không? Hay để chúng ta lên tóm cổ các người.

Bleck thét lên điên dại:

- Mẹ kiếp, có giỏi thì cứ lên đây!

Hắn rê nòng súng nhằm vào một tên lính đang lom khom di chuyển chỗ, nín thở bóp cò, sau tiếng nổ, hắn thấy bóng đen ngã xuống, một tiếng rú yếu ớt, rờn rợn. Toán lính và cảnh sát nằm ép xuống đất nín thở. Viên thiếu tá tức tối, mất quá nhiều thời gian với bọn này, toán lính không thể tiến được lên phía trước. Đồng hồ lúc này chỉ 6 giờ chiều. Dưới chân vách núi, chỗ bọn cướp cố thủ, bốn xác lính và cảnh sát dã chiến nằm lại. Trời sắp tối, bọn cướp có thể tẩu thoát. Viên thiếu tá quyết định dùng điện đài báo cáo với sở chỉ huy, xin máy bay vũ trang lên thẳng diệt bọn cướp. Qua máy vô tuyến, viên thiếu tá sợ vã mồ hôi khi bị cấp trên khiển trách và cảnh cáo vì quá thời gian quy định để giải quyết bọn cướp này. Không bắt sống được lũ này cũng là một cái án với bản thân.

15 phút sau, một chiếc máy bay vũ trang xuất hiện, nó bay nhanh và dừng lại trên đầu mọi người. Qua máy vô tuyến, viên thiếu tá được biết phi công đã bắt được mục tiêu, đang chuẩn bị phóng tên lửa. Trong khu vực ầm ầm tiếng động cơ máy bay, gió thốc xuống làm tung đất đá. Chiếc máy bay dừng lại ở độ cao 100 mét. Một tia chớp xanh lóe lên dưới bụng máy bay, tiếng nổ đanh và vang vào vách núi. Khu vực bọn cướp cố thủ bụi mù, đất đá bay rào rào. Một phút sau mọi vật đều lặng đi, chiếc máy bay nghiêng thân bay về phía đồng bằng.

Hai người lính nhanh chóng trèo lên mỏm núi, nơi bọn cướp cố thủ. Họ dùng máy thông tin báo về:

- Chỉ có xác một tên. Hai tay kia biến đâu mất, cô gái cũng không thấy đâu.

"Thế là hết. - Viên thiếu tá lo lắng, suy nghĩ. - Một thằng cướp đã ngốn hết 4 giờ đồng hồ, mất 4 nhân mạng, bọn còn lại đã tẩu thoát. Phen này cơ sự sẽ ra sao?"- Hắn lắc đầu thở dài, tối nay lại phải ở lại vùng núi lạnh lẽo này để ngày mai tiếp tục truy lùng, mà chắc gì đã tóm được bọn kia. 8000 đô-la không biết sẽ vào tay ai?

 

Hai tuần sau, Kitson và Ginny đã bí mật vượt biên giới sang Mexico. Chặng đường của họ đi rất gian truân nguy hiểm. Hai người phải đi bộ, phải chịu đói, chịu rét, tránh mọi điểm đông dân cư. Với khát vọng được sống yên ổn, họ đã vượt qua tất cả. Trông họ mệt mỏi, tiều tụy, nhưng chặng đường gian truân kia đã gắn bó họ lại với nhau.

Ginny và Kitson quyết định phải đi tiếp về phía Nam, xa hơn nữa cái đất nước mà họ vừa trải qua trong một cơn ác mộng. Trong túi họ không có cả thế gian. Họ còn lại một số tiền ít ỏi Morgan giao cho lúc bắt đầu chiến dịch chưa sử dụng hết. Số tiền đó họ đã dùng một phần để đến được thị trấn nhỏ trên đất Mexico này.

Nghỉ lại quán trọ một đêm, sớm hôm sau họ lên đường trên chuyến xe lửa đi về phía Nam.

HẾT