Boss Là Nữ Phụ

Chương 573: Ranh giới (6)

Người trong xe rất đông, trai gái già trẻ đủ cả, bên trong còn có không ít đồ ăn.

Nhìn tới đồ ăn, mắt của mấy người vừa lên xe sáng lên, có ăn.

Một người đàn ông trung niên cầm lấy túi bánh quy đưa cho bọn hắn: “Các anh ăn trước lót dạ đi.”

“Cảm ơn!” Những người này liền cầm lấy, mở ra rồi ăn ngấu nghiến.

Ở một góc, có một nữ sinh, trên người mặc quần áo sạch sẽ, nhíu mày nhìn đám người đó.

Người này chính là nữ chính, Mộc Hâm.

Lúc trước, sau khi chạy đi, cô ta và đám đồng bạn kia đều lạc nhau. Vốn cô ta muốn trở về tìm cha mẹ nên sau khi chỉ còn lại một mình, cô ta quay về nhà.

Không ngờ ở nhà mình lại có một đám người, cái gì mà họ hàng gần xa, hàng xóm bên cạnh đều ở đấy hết.

Cha cô ta là một người ưa vác tù và hàng tổng, tuy rằng cô ta đã dự đoán được là sẽ có kết cục này nhưng cũng không ngờ lại nhiều người tới mức ấy.

Thậm chí còn cả một đứa trẻ sơ sinh nữa.

Cô ta không muốn đưa những người này theo. Dù cho bản thân có siêu thị làm hậu thuẫn nhưng muốn đồ gì cũng đều phải đổi mới có, cô ta làm sao mà nuôi nổi cả một đám người như thế này?

Nhưng cha cô ta lại uy hiếp cô ta, nói không đưa những người này theo thì ông cũng không đi.

Mộc Hâm không còn cách nào khác, đành mang theo cả nhóm người này ra đi.

Nhưng giờ ông ấy lại lôi thêm vài người nữa lên xe, trong lòng Mộc Hâm cực kỳ không vui.

“Tiểu Hâm.” Người đàn ông trung niên kia đi tới bên người Mộc Hâm, “Vẫn còn giận dỗi à?”

Mộc Hâm phụng phịu, hạ giọng nói: “Ba, bọn họ nhìn đã biết không phải người tốt. Ba cho bọn họ lên không phải là hại chính chúng ta sao?”

Ông Mộc tỏ ra không đồng tình, “Nhưng bọn họ bị đám xác sống mà chúng ta đưa tới truy đuổi. Giờ đã là mạt thế, mọi người càng cần phải đoàn kết.”

Mộc Hâm chán nản, hiện tại ai cũng đều nghĩ tới mạng sống, ai quan tâm được người khác sống chết thế nào.

“Tiểu Hâm, con không thể ích kỷ như thế. Chúng ta có năng lực, tại sao lại không giúp họ một chút?”

Mộc Hâm tức giận tới mức không muốn nói chuyện với ông Mộc nữa.

Cô ta thì muốn tốt cho bọn họ, vậy mà ở trong mắt họ lại trở thành ích kỷ.

Mộc Hâm nhắm mắt lại không nói chuyện. Ông Mộc nhìn con gái vài lần, há miệng thở hổn hển, những cuối cùng cũng không nói gì nữa.



Thời Sênh nhặt được một cái bản đồ trong một căn hộ, cuối cùng cũng không phải chịu cảnh lạc đường nữa rồi.

Trong xe nóng nực, tiếng trẻ con quấy khóc không dừng.

Thời Sênh phiền chán: “Nó khóc cái gì?”

Diệp An cũng không biết tại sao Diệp Nhiên khóc, dỗ một hồi cũng không chịu nín, cho ăn cũng không ăn, chỉ có khóc.

Thời Sênh liếc mắt nhìn con bé một cái, “Nhóc cởi bớt quần áo ra cho nó.”

Diệp An nhanh nhẹn cởi bớt quần áo ra cho Diệp Nhiên. Quả nhiên sau khi cởi bớt đồ, Diệp Nhiên chỉ y ỷ thêm một chút rồi dừng khóc.

Mấy hôm nay, thời tiết đột nhiên nóng hơn, Diệp An vẫn chỉ là một đứa trẻ con, sao có thể biết được hết, nó cũng chỉ bắt chước người lớn mà thôi.

Thời Sênh hạ cửa kính xe xuống một chút, khí nóng từ bên ngoài phả thẳng vào mặt.

Nắng nóng đã kéo dài vài tháng, càng về sau càng nóng, quả thực là không biết phải làm sao.

“Chị, chị có đói bụng không?” Diệp An xé một túi bánh quy đưa ra trước mặt Thời Sênh.

Thời Sênh đang nghĩ tới kem, làm sao có thể nuốt nổi thứ này, lắc đầu không cần.

Diệp An biết hiện giờ đồ ăn rất quý nên nó chỉ ăn mấy cái, không đói thì sẽ không ăn.

“Chị, hình như đằng trước bị chặn rồi.” Diệp An nhìn về phía trước.

Ở phía trước có vài cái xe đứng yên tại chỗ, có người đi đi lại lại bên dưới.

Thời Sênh dừng xe ở phía sau: “Đợi trong xe.”

Diệp An gật đầu như gà con mổ thóc.

Thời Sênh đi tới phía trước, phía trước có người của quân đội đón người, những người này muốn theo quân đội rời đi.

“Khi nào thì có thể đi? Nếu xác sống đuổi theo thì phải làm sao?”

“Sợ cái gì? Họ ở đây rồi, xác sống có tới thì cũng có bọn họ chống đỡ.”

Có người bên cạnh châm chọc: “Giờ là thời buổi nào, người ta có thể tới đón chúng ta là tốt lắm rồi, nếu xác sống thực sự tới đây, cho dù người ta thấy chết không cứu cũng chẳng trách được, trông cậy vào người khác thì thà tự trông cậy vào mình còn hơn.”

“Anh khác thường nên anh có thể đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng. Nhưng chúng tôi chỉ là người thường, còn biết làm sao chứ?”

“Người thường thì không thể giết xác sống à. Quân đội đa số là người thường, bọn họ chẳng lẽ khác các người sao? Một người đàn ông còn muốn được phụ nữ bảo vệ, không thấy mất mặt à?”

Hai bên từ tranh cãi miệng tới động thủ đánh nhau. Thời Sênh bị cản đường một lúc, chờ họ tản ra cô mới trở về được.

Còn chưa tới gần xe đã thấy một người đàn bà đang cố gắng mở cửa xe, định cướp thứ gì đó từ bên trong.

Thời Sênh nhướng mày, bước tới, kéo áo người đàn bà ra, đẩy sang một bên.

Người đàn bà bị đẩy một cái lảo đảo, sau khi đứng vững thì lập tức trừng mắt: “Cô là ai? Đừng có chõ mõm vào việc của người khác.”

Trong tay người đàn bà cầm một hộp sữa bột và quần áo trẻ em, Thời Sênh thò tay chộp lấy lại.

Người đàn bà sao có thể nhanh nhẹn như Thời Sênh được, chỉ có thể trơ mắt nhìn sữa bột bị cướp lại.

“Mày mau trả đồ lại cho tao, đồ không biết xấu hổ, trả lại cho tao! Tiểu tiện nhân thích xen vào việc của người khác. Mày là cái gì mà dám xen vào việc của tao?” Người đàn bà tức tối chửi ầm lên, lao tới muốn đánh Thời Sênh.

Thời Sênh giơ chân đá lên đầu gối người đàn bà. Cô ta lảo đảo một chút, một chân quỳ sụp xuống.

Diệp An ôn Diệp Nhiên ngồi ở trong xe. Diệp Nhiên đang khóc lóc. Diệp An cũng bị dọa không nhẹ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Thời Sênh liếc nhìn cửa kính xe, chỉ thấy kính xe bị đánh nát, cánh tay Diệp An bị thủy tinh cứa vào nên chảy đầy máu.

“Cướp đồ còn dám cướp đồ của ông đây, muốn chết hả?” Thiết kiếm của Thời Sênh chĩa về phía người đàn bà.

Khuôn mặt đau đớn tới vặn vẹo của người đàn bà được phản chiếu trên lưỡi kiếm, xấu xí không chịu nổi.

Người xung quanh tò mò đi về phía này.

Vừa rồi khi người đàn bà này đập vỡ kính xe cướp đồ, họ đều thấy cả.

Nhưng trong xe cũng chỉ có sữa bột và đồ dùng trẻ em. Giờ nước đang khan hiếm như thế, có sữa bột cũng làm sao mà ăn được? Cho nên bọn họ đều thờ ơ, lạnh nhạt.

Cuộc sống ở mạt thế mọi người đều tường tận, không cần xen vào việc của người khác, chỉ cần quản tốt bản thân, sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.

“Ôi, anh Lý, anh Lý, anh mau tới đây, đánh người, đánh chết người rồi!” Người đàn bà ngồi bệt xuống đất, há miệng gào lên.

Tiếng khóc nỉ non của trẻ con hòa cùng tiếng tru tréo của người đàn bà làm cho chỗ này cực kỳ ồn ào.

Một người đàn ông ôm một đứa trẻ chen vào trong đám người, thấy người đàn bà ngồi trên mặt đất thì biến sắc.

“Bà xã, sao thế?”

“Cô ta đánh người!” Người đàn bà thấy chồng tới thì lập tức ngừng gào khóc, chỉ vào Thời Sênh, “Cô ta đánh em, cô ta còn cướp đồ của em.”

“Đánh em?” Người đàn ông quát to lên, trừng mắt nhìn Thời Sênh tức giận, “Cô gái trẻ, sao cô có thể như thế được, cướp đồ còn đánh người, không có giáo dục à?”

Mẹ kiếp, bối cảnh cực phẩm thế này sao tác giả có thể viết được nhỉ?

Ác nhân còn cáo trạng trước, dám nói xấu ông đây à?

Tưởng kiếm của bản cô nương là đồ chơi chắc?

Thời Sênh nhếch miệng cười, gợi lên một chút trào phúng, “Anh lại đi nói chuyện giáo dưỡng với tôi giữa thời mạt thế đấy à?”