Boss Là Nữ Phụ

Chương 572: Ranh giới (5)

Vật nặng rơi xuống đất phát ra thanh âm nặng nề.

Thằng nhóc cảm thấy có gì đó bắn lên đầu mình, dinh dính, từ trên tóc nó chảy xuống.

Một mùi vị tanh tưởi đập thẳng vào mặt.

Nó mất nửa ngày vẫn không cảm thấy đau đớn gì, cẩn thận ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy xác sống ngã ngay trước mặt mình.

Một nửa đầu bị chém bay, nằm sấp trên mặt đất.

Bên cạnh cũng có một xác sống khác còn thảm hại hơn, bị chém đứt ngang người.

Thằng nhóc sờ sờ thứ vừa nhiểu xuống mặt, dính dính sệt sệt, dạ dày cuộn lên, nôn ra một trận.

“Một chút tố chất tâm lý này mà cũng đòi sinh tồn ở mạt thế, mau mang con nhóc kia về nhà chờ chết thì hơn.”

Thanh âm lãnh đạm của cô gái rơi vào tai thằng nhóc, nó cảm thấy cực khó chịu trong lòng, nhưng vẫn hiểu đây là sự thật không thể chối cãi.

Thế giới này không còn là thế giới hòa bình trước kia nữa, ở đây lúc nào cũng có thể nhảy ra một đám quái vật muốn lấy mạng nó.

Nó phải kiên cường.

Nó còn có em gái.

Em gái…

Thằng nhóc vội vàng cúi nhìn đứa bé trong lòng mình, vừa rồi nó ôm hơi chặt, mặt đứa bé đã đỏ bừng, chỉ cần đè thêm lúc nữa sợ con bé sẽ bị ngạt thở chết.

Lau đi mấy vết bẩn trên mặt con bé, thằng nhóc ôm nó đứng dậy, chân hơi đau.

Nó nhìn Thời Sênh theo bản năng, nhưng lại không thấy người đâu cả.

Đi rồi ư?

Cũng đúng, nó chỉ là gánh nặng, sao chị ấy có thể mang theo anh em nó được chứ?

Thằng nhóc rốt cuộc vẫn còn rất nhỏ, hốc mắt không nhịn nổi mà hồng lên, nước mắt rơi lã chã.

“Lên xe.”

Thằng nhóc ngẩng phắt đầu, không biết chị gái ấy kiếm được chiếc xe từ chỗ nào, đang dừng trước mặt nó.

Chiếc xe vừa cũ vừa nát, nhưng khí thế của chị ấy bức người làm cho nó có cảm giác như chị đang ngồi trên một chiếc siêu xe vậy.

“Khóc cái lông.” Thời Sênh thấy nước mắt trên mặt nó thì trừng mắt quát, “Đàn ông con trai, đổ máu cũng không rơi lệ, đã nghe câu này chưa hả?”

Thằng nhóc sờ sờ mặt, khẽ gật đầu, ôm con nhóc ngồi lên ghế sau xe.

Nói thật, kỹ thuật lái xe của Thời Sênh không được tốt lắm, chiếc xe chạy lắc lư xiêu vẹo, thằng nhóc ngồi trên mà chỉ sợ bị rơi ra ngoài.

Thời Sênh tới một con phố khác lại đổi xe, thằng nhóc dần dần an tâm trở lại.

Lái xe bốn bánh và lái xe hai bánh quả thực quá khác nhau.

Quá mức thần kỳ.

Thằng nhóc tên Diệp An, em gái nó là Diệp Nhiên.

Ba mẹ hai đứa luôn chỉ mong con cái mình được sống bình yên, an nhiên.

Đáng tiếc, cuối cùng chính họ lại vứt bỏ con mình.

“Chị… Chị định đi đâu?” Diệp An cẩn thận hỏi.

“Căn cứ Diệu Quang.” Tới nơi mà nữ chính sẽ ở.

Cô còn phải đi tìm Cảnh Chỉ, nhưng không biết phải tìm ở đâu nên cứ tới căn cứ Diệu Quang trước.

Hiển nhiên, Diệp An không biết căn cứ Diệu Quang là cái gì, vẻ mặt mù mờ.

Ra khỏi thành phố, các con đường gần như đã bị phá hỏng hết, không xe nào có thể đi qua. Thời Sênh đành xuống xe.

“Có say máy bay không?” Thời Sênh mở cửa xe, hỏi Diệp An đang ôm Diệp Nhiên đi xuống.

“Say máy bay? Nhưng giờ làm gì có máy bay…” Diệp Anh yếu ớt nói.

Đột nhiên hỏi nó chuyện này làm gì chứ?

Hơn nữa nó cũng không biết mình có say hay không, vì bản thân nó còn chưa ngồi máy bay bao giờ.

Hiển nhiên, Thời Sênh cũng không để ý tới câu trả lời của Diệp An. Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó rút thiết kiếm ra. Trước ánh mắt nghi hoặc của Diệp An, thiết kiếm nổ bụp một cái rồi biến lớn, trôi nổi giữa không trung.

Diệp Anh: “!!!” Biến lớn!

Thanh kiếm này biến lớn!

Kỳ diệu quá!

Đây là ma pháp hay là tiên pháp vậy?

Nhất định là tiên pháp, thanh kiếm này nhìn rất giống vũ khí của tiên nhân thời cổ đại.

“Lên đi.” Thời Sênh chỉ chỉ thiết kiếm.

Mấy thằng bé luôn rất hứng thú với vũ khí loại này, Diệp An cũng không lớn tuổi, tất nhiên không thể tưởng tượng được quá nhiều.

Nó ôm em gái, vui vẻ bò lên kiếm.

Nó nặng như thế mà ngồi lên cũng không hề thấy kiếm có chút phập phồng nào.

Thời Sênh cũng nhảy lên kiếm, sau lưng đột nhiên nổ mạnh, một đám người lao ra từ trong tòa nhà lớn ở gần đó, sau lưng cát bụi mù mịt, một xác sống phi vèo ra như đạn bắn.

“Cứu mạng!”

“Đợi chúng tôi với!”

Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay lên cao, đám người dưới đất tức giận kêu gào: “Cô mau hạ xuống, cho chúng tôi lên.”

Thời Sênh im lặng, bất động.

Có người bên dưới bắt đầu tung dị năng.

Nhưng vì khoảng cách tới chỗ Thời Sênh quá xa nên dị năng của bọn họ cũng không bắn tới.

Sắc mặt Diệp An trắng bệch, không biết là do bị đám người đó dọa hay vì bay quá cao nữa.

“Grào!”

Xác sống gầm nhẹ một tiếng, tiếng gầm hòa cùng với tiếng quát tháo, mắng chửi.

Ánh mắt Thời Sênh vẫn bình tĩnh, điều khiển thiết kiếm bay ra khỏi thành phố.



“Ọe!”

Diệp An một tay chống thân cây, một trận nôn thốc nôn tháo, quá mức khó chịu.

Thời Sênh ôm Diệp Nhiên, nhìn Diệp An đầy ghét bỏ.

Tay nhỏ của Diệp Nhiên sờ sờ mặt Thời Sênh, cho dù không được nuôi dưỡng tốt nhưng làn da của trẻ con vẫn luôn tốt hơn so với người lớn.

Thời Sênh cúi đầu nhìn con bé, Diệp Nhiên kêu a a, y y, đôi mắt sáng ngời và trong suốt như thủy tinh không bị vẩn đục.

Thời Sênh vỗ vỗ lưng con bé, chờ Diệp Anh nôn xong mới đưa lại cho nó.

Diệp An nôn tới mức cả người đều trắng nhợt, nhưng nhìn thấy Diệp Nhiên thì trên mặt nó lại lộ ra vẻ tươi cười.

Thời Sênh nhìn hai đứa không nói gì, một hồi lâu mới xoay người đi tìm xe.

Ở ngoại thành, cô tìm được một chiếc xe, ba người lại lên đường.



Trên đường quốc lộ đầy ổ gà ổ voi toàn những vệt máu đen, dọc hai bên đường có thể thấy xe hỏng hoặc các đoạn chân tay.

Thời tiết nóng cháy làm cho cả thế giới đều như biến thành một cái lò hấp thịt.

Một đám người từ trong rừng cây chạy ra tới đường quốc lộ. Có mười mấy người, ai nấy đều lưng hùm vai gấu, thời tiết quá nóng nên họ chẳng buồn mặc quần áo, để lộ ra hình xăm đầy người.

Bọn họ dừng lại dưới bóng râm mát của một gốc cây.

“Lão đại, chúng ta hết nước rồi.”

“Mẹ!” Gã được gọi là lão đại tức tối chửi đổng một tiếng, “Thành phố gần nhất còn cách bao xa?”

Có người mở bản đồ ra nhìn nhìn. “Ít nhất phải 30km.”

Trong đội ngũ kêu rên một trận, 30km, bọn họ liệu có còn sống nổi mà đi được tới đó không nữa?

“Than cái gì mà than, đi xem xét xung quanh đi.” Lão đại buồn bực phất phất tay.

Một đám người nhấc tấm thân mỏi mệt tản ra tìm kiếm.

Vào thời điểm bọn họ còn chưa tìm tòi được gì thì trên quốc lộ lại đột nhiên vang lên tiếng gầm rú của động cơ xe, cả đám người đều đưa mắt nhìn về phía đó.

Giây tiếp theo, mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Có xe.

Nhưng sau xe lại có một bầy xác sống, trong đó có hai con còn chạy rất nhanh.

Xác sống cấp hai!

“Chạy mau!” Lão đại rướn cổ gào một tiếng, một đám người liền chạy như điên về phía trước.

Tốc độ của xe nhanh hơn hai chân nhiều, rất nhanh đã vượt qua bọn họ, chạy lên phía trước.

Xe chạy qua được một quãng thì đột nhiên dừng lại, sau đó chầm chậm lùi về sau.

Đó là một chiếc xe vận tải, cửa sau xe được mở ra, có người thò tay ngoắc với người bên dưới đường, “Mau lên xe.”

Vài người chạy nhanh nhất lao lên xe tải.

“Không kịp đâu.” Lái xe thò đầu ra, hét lên, “Tôi phải lái tiếp đây.”

“Đợi bọn tôi với! Đợi nhóm bọn tôi với!”

“Lão đại! Cứu mạng!”

“Nhanh lên, nhanh lên.” Người trên xe rướn ra, cố gắng vươn tay ra cho những người còn chưa kịp lên.

Nhưng những người đó quá mệt mỏi, căn bản là không thể đuổi kịp.

Xe tải lại tăng tốc, khoảng cách giữa xe và những người chạy đằng sau càng lúc càng xa, cuối cùng tất cả đều bị bao phủ trong đám xác sống.

Những người vừa kịp lên xe đều bày ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.