Boss Là Nữ Phụ

Chương 574: Ranh giới (7)

Những lời này của Thời Sênh làm cho mấy người đứng xem kịch phụt cười.

Ngay cả nhân tính đều không có, nói đến giáo dưỡng làm gì giữa thời mạt thế này chứ.

“Cô không thể cướp đồ được, mang đồ trả lại cho chúng tôi!” Người đàn ông quát lên.

Kiếm của Thời Sênh nhấc lên rồi chém thẳng xuống, người đàn ông và người đàn bà kinh hãi, phản ứng của thân thể còn nhanh hơn đầu óc, chờ tỉnh táo lại, bọn họ đã tránh khỏi thiết kiếm rồi.

“Giết người, giết người, người đâu mau tới đây!”

“Nơi này có kẻ giết người!”

Người đàn bà há miệng gào ầm lên khiến cho càng lúc càng có nhiều người tới vây xem.

“Các người mau tới mà xem, có kẻ muốn giết người, người đâu mau tới đây!”

Hai vợ chồng nhà kia không ngừng trốn sau lưng mọi người làm Thời Sênh không chém được.

Quân đội ở đằng trước nghe thấy ồn ào liền phái người quay về xem xét: “Có chuyện gì vậy?”

Người đàn bà ngẩng đầu lên, lập tức vui vẻ, “Cô ta giết người, cô ta muốn giết chúng tôi cướp đồ.”

Vài quân nhân cùng nhìn về phía Thời Sênh, cô cầm kiếm trong tay, thanh kiếm nhìn rất sắc bén.

Quân nhân đứng đầu mở miệng hỏi, “Em gái, đúng như họ nói sao?”

“Không phải, đồ là của bọn em, bà ấy muốn cướp của bọn em.” Diệp An ghé vào cửa kính xe, nhỏ giọng giải thích.

Người đàn bà lớn tiếng quát, “Nói hươu nói vượn, rõ ràng là đồ của bọn tao.”

Thời Sênh ném sữa bột lên xe, giọng nói đầy ác liệt, “Của cô phải không? Tới, gọi một tiếng cho tôi xem, xem nó có trả lời cô không?”

Mọi người: “…”

Sắc mặt người đàn bà khó đăm đăm: “Sao nó có thể trả lời được, cô bị điên à?”

“Tôi bị điên, vậy nên bà đừng có chọc vào tôi!” Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn chằm chằm cô ta, “Nói không chừng tôi lỡ tay một cái thì… rắc… đầu và cổ của cô mỗi thứ một nơi đấy.”

“Anh lính, anh nghe xem cô ta nói gì đi. Người này làm sao có thể cho ở trong đội ngũ của chúng ta được, đuổi cô ta ra ngoài đi.”

Đại khái vì có quân nhân ở đây nên người đàn bà cực kỳ kiêu ngạo, không hề sợ Thời Sênh.

“Sữa này rốt cuộc là của ai?” Người lính có phần thiếu kiên nhẫn, bọn họ không có thời gian ở đây nghe cãi nhau.

“Của tôi, của tôi.” Người đàn bà lập tức giơ tay lên.

“Không phải, là của bọn em…” Câu kế tiếp của Diệp An cũng không nói hết, nó nhìn mấy người bên ngoài với vẻ sợ hãi.

Lúc này, trong mắt Diệp An, đám người này đều là mãnh thú dữ tợn, giương nanh múa vuốt lúc nào cũng có thể xông lên cắn xé anh em nó.

“Hai đứa trẻ con chúng mày lấy đâu ra cái thứ này chứ?” Người đàn bà chất vấn.

Người đàn bà dám làm như thế cũng là vì thấy Diệp An và Thời Sênh đều còn nhỏ, có vẻ dễ bắt nạt.

Một đám người tới đây cùng người đàn bà đều ra mặt nói chuyện cho cô ta.

Người của quân đội cũng không phải kẻ ngốc, nhìn cửa kính xe bị đập vỡ, nhìn Diệp An ôm đứa trẻ trắng trẻo, mũm mĩm, vừa thấy là liền biết được uống sữa thường xuyên.

Mà đứa bé gã đàn ông ôm trong lòng thì xanh xao, vàng vọt, tóc khô vàng, lấy đâu ra sữa bột mà ăn?

“Đủ rồi!” Người đội trưởng hét lên một tiếng, “Đồ của một cô gái trẻ thế mà các người cũng muốn cướp, con các người là người, em người ta không phải là người à? Đều tản đi, còn dám ở đây làm loạn thì cút ra khỏi đội ngũ.”

“Hừ, sao các người có thể như vậy được!” Người đàn bà không phục, “Đồ rõ ràng là của bọn tôi, các người…”

Người đàn bà chuẩn bị tiến lên làm loạn tiếp bị mấy khẩu súng chĩa vào, nhất thời nghẹn họng, không cam lòng trừng mắt với Thời Sênh một cái rồi mới rời đi trong bực bội.

“Cô gái trẻ, giờ lòng người đều vậy, cẩn thận một chút.”

Thời Sênh mỉm cười, nụ cười không ác ý cũng không hề thiện chí, chỉ là một nụ cười rất bình thản.

Mấy người lính đều cảm thấy khí chất của cô gái này thật sự rất lớn.

“Tản ra, đều tản hết ra đi, không được ồn ào, lớn tiếng nữa.”



Hai vợ chồng người đàn ông quay lại xe của mình thì lại vừa gặp Mộc Hâm mặt mũi hằm hằm nhảy ra khỏi xe.

Cô ta hắng giọng rồi gọi to: “Mộc Hâm.”

Mộc Hâm cau mày nhìn tới, thấy người kia thì đáy mắt tỏ rõ sự không vui nhưng vẫn đáp một tiếng. “Thím Lý, chú Lý.”

Gia đình này là hàng xóm của ông Mộc, bình thường hay tham vặt, không ăn được thì sẽ không bỏ qua.

Mặc dù ông Mộc không nói ra nhưng gia đình này cũng đã chiếm của ông Mộc không ít lợi lộc.

“Tiểu Hâm à!” Thím Lý tiến lên giữ chặt tay Mộc Hâm, nước mắt ào ào lăn xuống, “Cháu xem đứa bé nhà thím đi, nó sắp không xong rồi. Cháu có thể giúp thím Lý nghĩ một biện pháp hay không?”

Mộc Hâm thoáng nhìn đứa bé, đáy mắt có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn lạnh lùng nói, “Cháu thì có cách gì được chứ?”

“Tiểu Hâm, thím Lý cũng không không cầu cháu cái gì. Thím Lý biết cháu có tài, cháu mau nghĩ cách giúp thím Lý đi.” Thím Lý than thở khóc lóc.

Trong siêu thị của Mộc Hâm có sữa bột cho trẻ nhỏ, nhưng bây giờ cô ta chưa thể giải khóa, căn bản không đổi được.

“Thím Lý, cháu thật sự không có cách nào cả…”

“Tiểu Hâm, cháu không thể thấy chết mà không cứu.” Thím Lý càng nói càng tỏ ra đau lòng, “Thím Lý quỳ xuống xin cháu đấy.”

Miệng nói như thế nhưng cô ta lại không hề có nửa ý tứ muốn hạ mình xuống.

Ông Mộc vừa nghe được câu này liền đi tới gần, “Thím Lý, có chuyện gì thế? Đang yên đang lành quỳ lạy cái gì?”

Thím Lý lau nước mắt, nức nở nói: “Hổ Tử nhà tôi mấy hôm nay chưa được ăn gì, nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sợ nó sẽ không chống đỡ được. Tôi cũng không có tài cán gì, Tiểu Hâm nhà anh chị giỏi giang như thế, cho nên tôi muốn xin Tiểu Hâm nghĩ giúp biện pháp.”

“Vất vả lắm tôi mới sinh được một đứa con, ai biết tận thế lại tới rồi. Hu hu hu hu… Sao số tôi lại khổ thế này.”

Ông Mộc tính dễ mềm lòng, thím Lý vừa khóc thế, ông ta đã không chịu nổi, “Tiểu Hâm, con có cách nào không?”

“Ba, con thì có biện pháp gì được?” Mộc Hâm nhíu mày.

Hành vi của ông Mộc càng ngày càng quá đáng, cứ tiếp tục như thế này, Mộc Hâm cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi.

Đáy mắt ông Mộc hơi tỏ ra thất vọng nhưng vẫn nhỏ nhẹ khuyên, “Tiểu Hâm, chúng ta không có tài cán gì, chỉ có thể trông cậy vào con. Hổ Tử vẫn còn nhỏ như thế, con không thể cứ trơ mắt nhìn em ấy ra đi như thế được. Thím Lý của con vất vả lắm mới sinh được một đứa con, nếu không có nó, sao thím ấy còn sống nổi nữa.”

“Đúng thế, Tiểu Hâm, cháu mau nghĩ cách giúp thím Lý đi.”

Chú Lý cũng ôm Hổ Tử tiến lại, “Tiểu Hâm, vừa rồi ở bên kia có một cô gái có sữa bột, chú và thím Lý của cháu vụng về không biết ăn nói nên không xin được. Cháu có thể giúp chú thím xin một chút được không? Không cần nhiều, chỉ một chút thôi.”

Nơi tranh cãi vừa rồi cách bên này khá xa, Mộc Hâm cũng không ra khỏi xe nên không biết chuyện ở bên đó.

Nhưng cô ta biết tính cách của gia đình nhà này, chắc chắn vì không chiếm được lợi ích từ chỗ người ta nên mới về xin cô ta hỗ trợ.

Mộc Hâm cứng rắn, lạnh giọng đáp: “Giờ vật tư thiếu thốn như thế, cho dù người ta có sữa bột thì cũng sẽ không cho đâu.”

“Tiểu Hâm, con đi giúp đỡ một chút đi, nếu thật sự không được thì chúng ta đổi bằng đồ ăn.” Ông Mộc bắt đầu đưa ra chủ trương, “Bọn họ kiểu gì mà chẳng phải ăn cơm?”

“Đúng thế, đúng thế!” Thím Lý đứng bên cạnh phụ họa.

Mộc Hâm: “…”

Bọn họ thì không cần phải ăn sao?

Đi theo quân đội, đến căn cứ cũng phải nộp đồ ăn lên, đến lúc đó sẽ càng thiếu thốn.

Mộc Hâm cảm thấy mình sắp tức chết tới nơi rồi.

Bị vài người thay phiên nhau làm phiền, lời từ chối của cô ta chẳng có một chút hiệu quả nào.