Lời này vừa nói ra, mỗi người có mặt ở chỗ này mang một sắc mặt khác nhau, có bộ dáng xem kịch vui, thương hại có, có người vẻ mặt có chút hả hê.
La phu nhân giận dữ, nhìn nàng ta chằm chằm. Người Từ gia trừ Tiểu Đang ra, đều không có ai là tốt, một đám ngu xuẩn, còn ngu hơn cả heo.
Minh Đang nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Trắc phi nương nương, lời này của ngươi là có ý gì? Ta không hiểu” Nàng không gọi là nhị tỷ, chối bỏ sạch sẽ quan hệ giữa hai người.
Tầm mắt đảo quanh trên người Minh Tuệ, aiz, loại nữ nhân ngu đần này, trong tương lai bản thân chết như thế nào cũng không biết. Trường hợp như hôm nay, vương phi mới là người làm chủ, nàng ta lại còn mặc quần áo màu đỏ tươi, màu sắc còn gần với màu đỏ thẫm. Cũng không biết phải kiêng dè, sách sách sách, từ nhỏ chỉ biết đố kị, hình như sau khi lập gia đình cũng vẫn chưa sửa được.
Xem ra, giáo dục cần phải thực hiện từ khi còn là đứa trẻ mới được.
Minh Tuệ hừ lạnh một tiếng trong lỗ mũi: “Nghe nói ngươi ỷ vào sự thương yêu của Phúc vương gia, muốn phá đổ Từ gia….” Sao lời này khi vào tai nàng lại thấy vị rất chua vậy?
Thật ra tình huống cụ thể như thế nào, nàng ta không rõ lắm, chỉ thấy mẫu thân khóc lóc kể lể mấy câu cho nàng ta nghe. Mẫu thân nàng ta cũng chỉ hiểu biết lơ mơ, thêm vào việc hận Minh Đang thấu xương, cho nên trong lúc kể lể còn thêm mắm dặm muối, chen thêm suy nghĩ của mình vào.
Chuyện này truyền đến truyền đi, khó tránh khỏi sẽ bị rối tinh rối mù. Nàng ta lại chỉ ở trong hậu viện, Tấn vương gia và Tấn vương phi sẽ không nói chuyện này với nàng ta.
Cho nên nàng ta cứ nghĩ Minh Đang tự mình leo lên Phúc vương gia, chuẩn bị ra tay phản kích, đòi lại những gì mà người của nàng ta bị ức hiếp. Kẻ nào ra tay trước thì giành được ưu thế, muốn trước mặt công chúng mà áp đảo Minh Đang, giành được đồng tình của mọi người.
Nàng ta tính toán rất tốt nhưng cũng cần phải có người phối hợp nữa. Minh Đang là người dễ bị bắt nạt như vậy sao? Từ nhỏ các nàng đã giao đấu với nhau, nàng ta chưa bao giờ thắng được Minh Đang. Đã chịu giáo huấn qua nhưng vẫn không biết hối cải.
“Trắc phi nương nương.” Minh Đang một ngụm liền cắt đứt, nàng quyết không cho phép kẻ nào tạt nước bẩn lên người Vân Lam, vẻ mặt nhàn nhạt: “Loại chuyện như vậy chỉ nghe thì chính xác được sao? Ngay trước mặt nhiều khách quý như vây, ngươi lại ăn nói lung tung, không sợ làm mất mặt Tấn vương phủ.”
Ánh mắt như có như không quét về phía Tấn vương phi khiến cho sắc mặt của Tấn vương phi quái dị rất khó miêu tả. Nàng ta là nữ chủ nhân của vương phủ, Minh Tuệ cũng do nàng ta quản.
Nếu không vì nể mặt của Lý Tiêu, còn lâu nàng mới ôn tồn nhắc nhở nữ nhân ngốc nghếch này. Gây ra chuyện như vậy. danh tiếng của Tấn vương phủ cũng sẽ bị liên lụy.
Từ Minh Tuệ này càng ngày đầu óc càng hồ đồ, dám kiếm chuyện với nàng trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ nàng ta điên rồi?
Mặt Minh Tuệ trắng bệch, lén lén nhìn khuôn mặt xanh mét của Tấn vương phi, trong lòng cảm thấy chột dạ. Nhưng đến mức này nàng ta cũng không chịu cúi đầu trước Minh Đang: “Ngươi….ngươi chỉ cần đồng ý với ta là được.”
Trong lòng đối với Tấn vương phi lại rất kinh sợ e ngại. Trong thời gian Tấn vương không có ở trong phủ, nàng ta bị Tấn vương phi âm thầm chỉnh sửa nhiều lần, chịu rất nhiều thua thiệt cho nên biết thu liễm bản thân, an phân thủ thường mấy ngày không dám cứng đầu, ra mặt đối nghịch với Tấn vương phi.
Nhưng sau khi Tấn vương trở về phủ, nghỉ ngơi hai đêm trong phòng của nàng ta, nàng ta lại kiêu ngạo trở lại.
“Ta không biết là chuyện gì thì làm sao mà đồng ý được?” Thấy nàng ta vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, Minh Đang cũng không tốn sức đánh thức nàng ta nữa: “Ta khuyên trắc phi nương nương nên an tâm ở hậu viện, đừng có dính dáng đến mấy chuyện này.”
Hiện giờ nàng ta nên im lặng, Minh Tuệ chỉ là Tấn vương trắc phi, tình huống hiện tại không đến lượt nàng ta nói chuyện, không chỉ đoạt mất danh tiếng của chính thất còn ăn nói không biết nặng nhẹ.
Coi như nàng ta muốn nhằm vào nàng thì cũng có hàng trăm biện pháp, nàng ta lại đi chọn lựa cái phương pháp ngu nhất, trực tiếp nhất. Nàng ta muốn mình không thể xuống đài được nhưng lại quên đây là trường hợp gì.
Hình như nàng còn vô ý phát hiện trên mặt Minh Tuệ có một chuyện cực kỳ kinh ngạc. Nếu như không phải do nàng nhìn lầm, dường như Từ Minh Tuệ bị hạ tuyệt dục dược….
Trong lòng nàng cảm thấy rét lạnh cũng không dám nghĩ tiếp nữa, dù sao cũng không liên quan đến nàng. Nàng cũng không muốn biết ai là người ra tay, sẽ không thể ngoài mấy phụ nhân ở Tấn vương phủ này. Hậu viện Tấn vương phủ này cũng là nơi ẩn lang giấu cẩu, độ hung ác tuyệt đối không kém hoàng cung.
Minh Tuệ bị nàng chặn lời, cảm thấy vô cùng mất mặt, giận tím mặt quát mắng: “Ngươi thật to gan, dám bất kính đối với ta.” Bộ dáng kia của nàng giống như mình là quý nhân trên vạn người, kiêu căng phách lối khiến người ta ghé mắt nhìn. Nhưng nàng ta biểu hiện như thế cũng rất bình thường, ở trong lòng nàng ta, cái ghế hoàng hậu cũng là vật trong túi nàng ta. Nàng ta còn cần nhìn sắc mặt của người khác sao? Chỉ cần dụ dỗ vương gia thật tốt là được.
“Câm miệng” Vương phi không nhịn được nữa, nghiệm nghị quát: “Từ Minh Tuệ, ngươi chỉ là một trắc phi Tấn vương phủ, lại dám hô to gọi nhỏ với khách quý mà ta và vương gia mời, quả thực ngươi quá thất lễ rồi” Tấn vương phi bị chọc tức gọi thẳng tên Từ Minh Tuệ, cũng không thể giữ được dáng vẻ giả dối trước đó.
Minh Đang là người mà cả nàng và vương gia không dám đắc tội. Nàng ta muốn chết cũng đừng có kéo cả vương phủ chết cùng như thế.
Trải qua chuyện này, mặt mũi của Tấn vương phủ coi như mất hết. Trong lòng Tấn vương phi vô cùng hối hận, nàng không nên giả bộ làm người tốt, rộng lượng tha thứ cho nữ nhân này có thể đi ra gặp khách, một nữ nhân không lên được mặt bàn* chỉ xứng nhốt ở hậu viện, vĩnh viễn không thể nhìn thấy mặt trời.
Minh Tuệ mấy lần chịu thua thiệt trong tay Tấn vương phi, nên có chút kiêng kị, thân thể run lên nhưng nàng ta vẫn chưa chịu thua, cứng đầu: “Nàng là người của Từ gia, có cần phải để ý đến lễ tiết”
“Xem ra nguươi vẫn chưa hiểu được đạo lý lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, đã gả vào Tấn vương phủ thì chính là người của Tấn vương phủ.” Trên người vương phi tản ra hơi lạnh, lại cố gắng hạn chế bản thân, thanh âm rất êm ái: “Đừng có lúc nào cũng đem Từ gia đặt trên miệng.”
Tấn vương phi tức giận tới hộc máu,liều mạng nhắc nhở bản thân không nên có hành động gì, khiến cho mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa.
“Chẳng lẽ ta không phải họ Từ.” Minh Tuệ đúng là người không biết nhìn sắc mặt của người khác, cũng không biết xem xét thời thế.
Người ta đã cho nàng ta bậc thang, nàng ta chỉ cần thuần theo sườn núi để xuống là được. Đáng tiếc bản thân nàng ta lại không hiểu điều đó.
Sắc mặt vương phi không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả được, nàng muốn mắng Từ Minh Tuệ ngu ngốc nhưng sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình nên không tiện trở mặt trước mặt mọi người: “Ngươi đã nhớ mong Từ gia như vậy thì cứ trở về nhà mẹ đẻ ở tạm đi.”
Minh Tuệ cả kinh, nhưng ngay sau đó lửa giận bùng lên: “Cái gì? Ngài có tư cách gì mà nói điều đó với ta?” Nàng ta là trắc phi do đích thân hoàng hậu tứ hôn, ngày thường vương phi cũng phải cho nàng ta ba phần mặt mũi.
Nhất định vương phi ghen tỵ nàng ta được vương gia cưng chiều, vương phi đã giành cơ hội có hài tử trước nàng ta, nàng còn muốn như thế nào nữa? Vương gia đã trở về vương phủ, nàng ta cũng không cần phải sợ hãi vương phi nữa. Trong lòng vương gia vẫn có nàng ta, chắc chắn vương gia sẽ nghiêng về phía nàng ta.
Lý Tiêu vừa bước vào cửa viện, nghe được câu đó của Từ Minh Tuệ, sắc mặt đen như than: Vậy ta có đủ tư cách không? Nếu ngươi đã nhớ nhà mẹ, ta sẽ cho người đưa ngươi trở về.”
Vương phi vẫn còn cố kỵ thể diện của Tấn vương phủ, nên chỉ nói cho nàng ta về ở tạm, như thế nàng ta còn có cơ hội cứu vãn. Lời của Lý Tiêu lại có ý tứ sẽ hưu nàng ta.
Sắc mặt Minh Tuệ trắng bệch, thân thể mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, lôi kéo vạt áo của Lý Tiêu: “Vương gia, ngài hiều lầm, thiếp không có ý này, thiếp chỉ dạy dỗ tam muội của thiếp mà thôi.” Làm sao vương gia lại vào đúng thời điểm này? hÌnh tượng điềm đạm mềm mại mà nàng ta mất công gây dừng đều bị phá hủy.
Từ nhị phu nhân là người thứ nhất quỳ xuống bên người Lý Tiêu: “Vương gia khai ân, nữ nhi nhà ta không hiểu chuyện, ngài muốn đánh muốn phạt thế nào đều được, nhưng đừng có hưu nàng.” Mặt không còn chút máu, bà ta chỉ có một nữ nhi, đây là hy vọng duy nhất của bà ta.
Nếu Minh Tuệ bị hưu về nhà mẹ đẻ, mẹ con các nàng sẽ sống như thế nào đây?
Ngay sau đó đại phu nhân cũng tới quỳ xuống cầu xin: “Vương gia, ngài đừng nóng giận, đứa nhỏ Minh Tuệ này cũng chưa nói cái gì, Tỷ muội nhà ai cũng từng đấu chút võ mồm, đây cũng là điều rất bình thường.” Vẫn là bà ta có chút cơ trí, giải thích tất cả mọi chuyện thành cuộc cãi vã gia đình, không ảnh hưởng đến toàn cục.
“Vương gia” Con ngươi tam phu nhân loạn chuyển: “Minh Tuệ là người ngài tự mình lựa chọn, hoàng thượng đích thân tứ hôn, không thể tùy tiện hưu nàng.” Bà ta không thèm để ý Minh Tuệ là ai, chết cũng được, nhưng không được bị hưu về nhà mẹ đẻ. Danh tiếng của Từ gia không thể bị hủy, con trai của nàng còn phải thừa kế Từ gia.
Vân Lam đi sau Lý Tiêu, nghe vậy nhíu nhíu mày, đi đến bên cạnh Minh Đang, ánh mắt quan tâm nhìn nàng: “Nàng ta có bắt nạt muội không? Muội có bị làm sao không?”
Minh Đang nghịch ngợm le lưỡi: “Thật xui xẻo, đang yên lành, ngồi cũng bị người ta kéo vào.”
“Đừng sợ, ta giúp muội xả giận.” Vân Lam không muốn gặp người của Từ gia, nhất là hiện giờ không muốn nhìn thấy nhất là Từ Minh Tuệ này.
Dám bãi sắc mặt cho Minh Đang nhìn trước mặt nhiều người như vây. Thật sự không hiểu rõ thân phận của mình, đúng là quá coi trọng bản thân mình rồi.
Minh Đang lắc đầu, không lên tiếng ý bảo bốn phía còn có người đang mở to hai mắt để xem náo nhiệt. Nàng không muốn cho người ta hiểu lầm Vân Lam ỷ thế hiếp người.
Mặc dù nàng rất muốn hắn làm như vậy, chấn chỉnh người phụ nữ không biết xấu hổ kia, nhưng suy nghĩ lại việc này vẫn để tự mình giải quyết thì hơn. Làm quá lớn chuyện sẽ gây ra vô số phiền toái. Làm người nên khiêm tốn chút là biện pháp tránh được tất cả mối bất hòa..
“Sao hai người lại vào đây? Không cần tiếp đãi khách nhân sao?” Nàng chủ động nói sang chuyện khác.
“Vừa rồi công công trong cung đến đây truyền chỉ.” Vân Lam chỉ chỉ người có cái cằm bóng lưỡng đang đứng bên ngoài: “Hoàng thượng ban thưởng cho không ít dược liệu quý báu, A Tiêu cố ý mang công công vào đây để đích thân Tấn vương phi tạ ơn.”
Đây là quy củ, nhưng không ngờ lại gặp trường hợp lúng túng như vậy.
Công công người ta không biết làm gì khác là chờ ở bên ngoài, không tiện đi vào.
“Trách không được.” Trong lòng Minh Đang có chút hả hê: “Tất cả đều nghe được?”
“Chỉ nghe được mấy câu, nhưng cũng có thể đoán được mọi chuyện.” Mấy người trong cung đều là người tinh ý, nhất là người có thể từ trong đám người đó leo lên vị trí cao, đều là tinh anh cả.
“Coi như xem chuyện cười đi.” Chẳng qua phu thê Lý Tiêu thật đáng thương. Mặt mũi coi như vứt bỏ, ngay cả sứ giả trong cung đều nhìn thấy được, aiz, thật là…
Vân Lam nghe ẩn ý trong câu nói của nàng: “Đây cũng là do hắn tự tìm.”
Bản thân hắn không có nửa điểm đồng tình Tấn vương, ai bảo nữ nhân của hắn ta muốn bắt nạt Minh Đang. Người hắn phủng trong lòng bàn tay, cố gắng che chở, bất cứ người nào cũng không được phép tổn thương nàng.
Cho nên mới nói, không nên tìm nữ nhân một cách lung tung, nếu không sẽ nếm mùi đau khổ. Nữ nhân nhiều, đây cũng không phải là việc tốt.
Bên kia, Lý Tiêu tức giận chồng chất, không thèm để ý đến người Từ gia đang quỳ trên mặt đất: “Tam tiểu thư cho dù có làm gì sai, cũng không đến phiên ngươi, một tỷ tỷ đã xuất giá này dạy dỗ. Ngươi quá mức thất lễ.”
Không thể để cho hắn bớt lo được sao? Việc này mà truyền đến tai của phụ hoàng, mẫu hậu, hai người sẽ nghĩ về hắn như thế nào? Ngay cả hậu viện trong phủ của mình cũng không quản lý cho tốt, làm sao có thể làm được đại sự?
Xem ra nữ nhân chỉ có mỗi đẹp cũng không phải là chuyện tốt, không có đầu óc, lòng dạ lại ác độc, để cho làm vật trang trí cũng khiến hắn cảm thấy phiền toái.
Hắn có chút hối hận lựa chọn ban đâu của mình, thiên hạ nhiều nữ nhân, cần gì chọn kẻ ngốc này? Vốn hắn tưởng rằng, người không có đầu óc sẽ dễ dàng khống chế, lại quên loại người như vậy cũng rất dễ dàng gây họa.
Thôi, sau này nên cách xa một chút.
Tấn vương nghĩ như vậy coi như đã quyết định sau này Minh Tuệ hoàn toàn thất sủng. Nữ nhân bị thất sủng khó mà sống được tốt. Giường chăn lạnh lùng, bị hạ nhân chèn ép, bị người khác chê cười, bị nữ nhân hậu viên kinh bỉ, mỗi một thứ cũng đủ để khiến cho Minh Tuệ tâm cao khí ngạo chịu hết thống khổ, hành hạ, sống không bằng chết.
“Vương gia, thiếp biết sai lầm rồi” Lúc này Minh Tuệ mới phát hiện ra chuyện này có chút nghiêm trọng, giả vờ tội nghiệp cầu xin tha thứ.
Lý Tiêu hung hăng trợn mắt nhìn nàng ta, xoay người: “Vương phi, đây là trách nhiệm của ngươi, mọi chuyện sẽ do ngươi xử lý.”
“Dạ, vương gia” Tấn vương phi biết Lý Tiêu lập uy vì nàng, nàng cũng muốn vãn hồi một chút ảnh hưởng: “Sau này trắc phi chỉ được ở trong viện của mình, không được phép ra ngoài.” Thật tiện nghi cho nàng ta, nhưng mà nàng ta còn ở trong phủ, tương lai nàng ta như thế nào còn không phải do nàng quyết đinh. Chỉ cần trong mắt vương gia không có tiện nhân này là được.
Nói thật, từ lúc gả vào vương phủ đến này, nàng ghét nhất là vị trắc phi này, toàn ỷ vào mình có danh tiếng tài mạo song toàn cùng với việc vương gia cũng yêu thích nàng ta, cho nên nàng ta không để chính thất này vào mắt, thỉnh thoảng còn ngáng chân nàng. Thật may vương gia là người biết nặng nhẹ, cho nên nàng không bị gặp chuyện xui xẻo.
Vốn là chờ sau khi vương gia rời khỏi vương phủ, nàng hạ thủ chấn chỉnh nàng ta, cho rằng nàng ta cũng đã biết điều, bây giờ nhìn lại, nàng suy nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Minh Tuệ ủy khuất, nước mắt lưng tròng: “Vương gia” Nàng ta không thể để mình bị giam cầm.
Không thể đi ra ngoài xã giao, nàng ta làm sao khiến cho người ngoài nhớ đến? Nàng ta còn muốn sinh hạ nhi tử, mẫu bằng tử quý. [mồ hôi, còn muốn sinh con nữa?] (*mẫu bằng tử quý: mẹ được lợi nhờ con.)
Lúc này Lý Tiêu không có nữa điểm thương hương tiếc ngọc, chán ghét nhìn nàng ta. Khó có một lần hắn không bày ra bộ dáng đa tình dịu dàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, sắc mặt khó coi: “Còn không nghe thấy mệnh lệnh của vương phi sao? Người đâu, đưa trắc phi lui xuống.”