Bọn hạ nhân chưa từng thấy vương gia nhà mình có dáng vẻ hung ác như vậy, vô cùng sợ hãi, cùng nhau tiến lên kéo Minh Tuệ xuống.
Sauk hi đuổi Minh Tuệ đi, Lý Tiêu đi đến bên cạnh thái giám, dáng vẻ lúng túng: “Khiến cho công công chê cười.” Đại hỉ sự hiếm có này lại bị một nữ nhân ngu xuẩn kia làm hòng. Cấm túc? Hừ hắn sẽ không bỏ qua cho nàng ta dễ dàng như vậy.
Công công cười nói: “Vương gia không cần phải làm như vậy. Nhà nào cũng có khó khăn riêng, cũng có một hai người không biết thời biết thế như vậy. Điều này cũng rất bình thường.”
Lý Tiêu nhìn ông ta mấy lần: “Đa tạ công công thông cảm.”
Đây là lão nhân trong cung của mẫu hậu, ông ta sẽ đứng về phía hắn. Mặc dù chuyện này không thể gạt được phụ hoàng mẫu hậu, nhưng ông ta cũng sẽ không thêm dầu vào lửa.
Sau khi vương phi tạ ơn, nhận phần thường trong cung ban xuống xong, công công truyền chỉ được chú cháu Vân Lam dẫn đến tiền viện.
Vương phi an ủi mấy quý phu nhân có mặt ở đó, cuối cùng đi đến bên cạnh Minh Đang: “Tam tiểu thư, là do lỗi của chúng ta đã quản giáo không nghiêm mới khiến ngươi chịu ủy khuất.”
Minh Đang khẽ gật đầu: “Vương phi quá khách khí, ta sẽ không để chuyện này ở trong lòng.”
“Tam tiểu thư đúng là người hiểu biết lý lẽ.” Thấy nàng thực sự không để ý chuyện này, vương phi thầm thở dài nhẹ nhõm, nữ tử trước mắt là người hoàng thúc yêu, phụ hoàng mẫu hậu cũng rất coi trọng, nàng làm sao dám đắc tội? Chỉ có người không có mắt như Minh Tuệ mới đi xúc phạm vị này thôi: “Di, chiếc trâm này thật đặc biệt, thiết kế xảo đoạt thiên công, không biết tam tiểu thư mua ở chỗ nào?”
Trong lòng Tấn vương phi âm thầm cảm thấy thật may mắn, thật may là Minh Đang không có tình cảm tỷ muội gì với Minh Tuệ, nếu không bằng vào địa vị của Minh Đang trong lòng hoàng thúc và Đế Hậu, nàng khó có thể ngồi vững vàng trên vị trí Tấn vương phi này.
May mắn Minh Tuệ ngu xuẩn, trải qua việc này, sợ rằng địa vị của nàng ta trong lòng vương gia sẽ xuống dốc không phanh, trong tương lai cũng không có cơ hội trở mình.
“Cái này?” Minh Đang rút chiếc trâm kia: “Là hoàng hậu nương nương đưa.” Đây là một thứ trong chiếc hộp gấm kia, thiết kế vô cùng tinh xảo, trân trâu trắng nõn mượt mà điểm thêm ngọc lục bảo, rất chói mắt.
“Bảo sao nó lại đẹp mắt như vậy” Vẻ mặt vương phi hâm mộ.
Khóe miệng Minh Đang mỉm cười, vuốt ve viên trân trâu kia, cảm thụ sự mượt mà như tơ lụa của trân trâu: “Đây là đồ hoàng hậu nương nương đưa, ta cũng không tiện đưa cho người khác, nếu không ta đã tặng cho ngươi rồi.”
“Ta cũng không dám nhận.” Vương phi vội vàng xua tay: “Mẫu hậu rất ít ban thưởng chó người khác. Tam tiểu thư thật may mắn, lọt được vào mắt xanh của mẫu hậu, thật khiến người ta hâm mộ.”
Nàng chỉ muốn kiếm đề tài để nói chuyện cùng Minh Đang, kéo gần khoảng cách giữa hại ngươi, cùng không phải thực sự hâm mộ Minh Đang.
Nàng là Tấn vương vương phi, không biết có bao nhiêu đồ tốt. Hoàng hậu là bà bà ruột thịt của nàng, dĩ nhiên sẽ không kéo kiệt mấy vật ngoài thân này với nàng.
Trên mặt Minh Đang tràn đầy tình cảm lưu luyến: “Con người của hoàng hậu nương nương rất nhân hậu từ ái, mang phong cách của một mẫu nghi thiên hạ, Minh Đang rất ngường mộ.”
Chút tâm tư của Tấn vương phi không thể qua mắt được nàng, nhưng nàng cũng không tính vạch trần nàng ấy. Giả bộ nàng cũng có thể làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.
Người có mặt ở đó sau khi nghe mấy lời này, trong lòng có tính toán riêng.
Cho dù tâm tư của các nàng là khác nhau, nhưng có một điểm chung, nữ tử trước mắt rất được hoàng hậu sủng ái, tương lai cũng là một quý nhâ, đáng để các nàng kết giao.
Chỉ cần như vậy cũng đủ khiến cho Minh Đang thảm, khuôn mặt cương cứng vì cười xã giao quá nhiều
Nhìn mấy phu nhân quyền quý vây quanh Minh Đang, ba nữ nhân của Từ gia tức muốn chết nhưng không dám phát tác, nhẫn nhịn đến mức tim đau, răng sắp bị cắn nát.
Qua mấy ngày, Từ phu nhân mang theo hạ nhân đến cửa cầu kiến.
Đáng tiếc binh lính gác cổng đã sớm nhận được mệnh lệnh của vương gia, không cần thông báo cho bất cứ người nào của Từ gia.
Từ phu nhân gấp gáp xoay quanh, lại không chịu rời đi, đeo bám dai dẳng mấy người lính gác cổng. Bọn nha hoàn của bà ta cũng xuất ra hết cả vốn liếng.
Đáng tiếc binh lính gác cửa thủy chung không nhìn đám người Từ phu nhân một cái, không chịu đồng ý. Mặc kệ bà ta có tìm mọi cách để cầu khẩn, binh lính gác cổng cũng đều lắc đầu liên tục.
Bọn họ vẫn chưa muốn chết, cho nên không dám làm trái mệnh lệnh của vương gia.
Một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy từ bên trong đi qua cổng chính của vương phủ, trong làn gió thổi nhẹ nhàng, một góc rèm cửa hất lên, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Minh Đang, ăn mặc tinh xảo diễm lệ. Mái tóc đen thật dài bay theo gió, xinh đẹp mà ưu nhã.
Từ phu nhân nhào đến: “Dừng xe, dừng xe” Thật trùng hợp, rốt cuộc bà cũng chờ được nha đầu này.
Bình An kinh sợ, vội vàng kéo xe ngựa, ổn định nhìn lại, nhận ra đây là Từ gia đại phu nhân, nhưng còn giả bộ không biết, nghiêm mặt mắng: “Người nào vô lễ như vậy? Dám cản xe ngựa phúc vương phủ.”
Từ phu nhân cầm lấy một góc màn cửa sổ, ăn nói khép nép cầu xin: “Minh Đang, ngươi giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Từ gia đi, van xin ngươi.”
“Gì?” Minh Đang vạch một góc màn lên, mờ mịt hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay ta không ra cửa, cũng không rõ ràng có chuyện gì xảy ra.”
“Phụ thân ngươi bị giáng mấy cấp, hiện giờ đang làm một quan nhỏ, hắn…….” Từ phu nhân vội vội vàng vàng nói mấy chuyện gần đây xảy ra ở Từ gia.
Từ Đạt bị hoàng thượng tìm một lý do thật lớn trách móc một trận, giáng chức ngay lập tức, từ một thượng thư xuống đến làm một viên ngoại lang.
Nhưng vẫn ở công bộ nhậm chức, mấy thuộc hạ trước của ông ta hiện giờ trở thành người lãnh đạo trực tiếp. Tình huống như vậy khiến cho Từ Đạt càng cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt mọi người khác thường, tiếng chê cười không ngừng ở bên tai.
Bà ta cũng trốn tránh ở nhà không dám đi ra ngoài giao thiệp. Mỗi ngày Từ Đạt đều uống đến say mèm, sau khi uống say thì mắng chửi người khác, ra tay đánh đập bọn hạ nhân.
Tình hình xuống dốc không phanh hiện tại khiến cho mọi người không thể thích ứng, trong nhà náo loạn, lòng người hoảng loạn, không thể sống yên ổn nổi một ngày.
Bà ta suy đi tính lại nhiều lần, cảm thấy chỉ có một người có đủ năng lực để làm ra chuyện này. Không còn con đường nào khác, đành nhắm mắt đến cầu kiến Minh Đang, muốn tháo được chuông thì cần người buộc chuông.
Minh Đang nghe hết mọi chuyện, trong lòng âm thầm vui sướng: “Ngươi nói chuyện này với ta làm gì? Ta cũng không có năng lực lớn như vậy.”
Nói thực, nàng không hề biết chuyện này. Vân Lam chỉ nói với nàng một câu, mọi chuyện cứ để hắn xử lý.
Từ phu nhân không biết lời của Minh Đang là thật hay giả, nhưng vẫn hết sức cầu xin: “Ngươi đi cầu xin Phúc vương gia đi, xin Phúc vương thu tay lại đi.” Chỉ có vì Minh Đang nên Phúc vương mới trở mặt, còn ai có đủ khả năng để đối phó Từ gia?
“Im miệng, ngươi nói lung tung gì đó.” Minh Đang giận dữ: “Phúc vương gia sẽ không làm chuyện như vậy, ngươi định phá hỏng thanh danh của vương gia, ta sẽ không đồng ý.”
“Không, ta không dám, ý của ta…” Từ phu nhân biết mình nói quá mức trực tiếp, suy nghĩ một lúc cố gắng cứu vãn: “Chẳng qua phụ thân ngươi phạm vào một lỗi nhỏ bé không đáng kể, chỉ muốn cầu xin vương gia giúp đỡ một chút.”
Minh Đang mặt lạnh, chối đẩy không còn một mống: “Ngươi cầu xin nhầm người rồi, vương gia không tham dự triều chính, không xen vào được chuyện của quan viên.”
Từ phu nhân không chịu buông tha cho một cơ hội yếu ớt này: “Được mà, chỉ cần hắn chịu ra tay là có thể chiếu cố giúp phụ thân ngươi.”
“Loại đại sự triều đình này không phải là ta và ngươi có thể tham dự, nếu để cho ngự sử nghe được sẽ tham tấu ta và ngươi lên triều đình.” Minh Đang thầm nghĩ, tại sao nàng muốn giúp Từ gia? Từ gia thất bại thảm hại mới là cái mà nàng hy vọng nhìn thấy.
“Minh Đang, cầu xin ngươi rộng lượng tha thứ, đưa tay giúp đỡ.” Từ phu nhân thực sự không hiểu, cho dù Từ gia đối xử với nàng không tốt thì cũng là nhà của nàng. Phu quân có coi thường nàng thì cũng là phụ thân của nàng. Chưa từng gặp nữ tử nào có lòng dạ ác độc như vậy, thấy trong nhà xảy ra chuyện như vậy cũng không muốn rat ay cứu trợ. Hoặc là nàng còn ở sau lưng thêu dệt thêm chuyện ….
Minh Đang quyết định không dính dáng đến chuyện này: “Từ phu nhân, đừng dây dưa nữa, ta không có biện pháp gì, có cầu xin cũng không được.”
Từ phu nhân thầm cắn rằng, mặt nghiêm lại: “Vậy ta sẽ quỳ xuống.” Bà ta muốn để cho mọi người xem một chút Phúc vương phủ ỷ thế hiếp người như thế nào? Dân chúng Đại Chu nghe được ngọn nguồn mọi chuyện chắc chắn sẽ phỉ nhổ đám quyền quý bọn họ.
Đến lúc đó nha đầu này nhất định không chống được nổi áp lực của dư luận mà bỏ qua cho Từ gia.
Minh Đang lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo như băng, như mũi băng đâm thẳng vào lòng người: “Bình An, gọi Cửu môn Đề đốc đến đây để đuổi người.”
Hừ, mưu đồ độc ác, muốn dùng biện pháp như vậy để ép buộc nàng thỏa hiệp, nằm mơ đi.
Không phải bà ta nói nàng ỷ thế hiếp người rất tốt hay sao? Vậy thì nàng sẽ khiến bà ta mở rộng tầm mắt xem xem ỷ thế hiếp người chân chính là như thế nào?
Cửu môn Đề đốc sẽ giúp Từ gia sao? Thật là nực cười.
“Minh Đang, ta là mẹ cả của ngươi, tại sao ngươi có thể lãnh huyết vô tình như vậy?” Từ phu nhân không dám tin tưởng, tại sao nàng có thể tuyệt tình như vậy?
“Ngươi nên trở về sớm để chuẩn bị đi.” Minh Đang không nhịn được, nếu Từ phu nhân đã xé rách da mặt, nàng cũng không cần phải che giấu nữa: “Cũng chỉ là giáng chức mà thôi, có cái gì mà ngạc nhiên?”
Mẹ cả? Hừ, nàng có giá trị để lợi dụng liền coi mình là trưởng bối, tới dọa nạt nàng. Nàng cũng không sợ. Cho rằng nàng là quả hồng mềm dễ nắn, đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Từ phu nhân nghe được ẩn ý sau câu nói của Minh Đang, trong lòng chấn động mạnh, giáng chức mà thôi? Chẳng lẽ còn có chuyện gì đáng sợ hơn sẽ xảy ra sao?
Gấp gáp kêu to: “Minh Đang, ngươi không thể bỏ đá xuống giếng.”
Nếu Từ gia kết thúc, bà ta còn có ngày sống tốt hay sao? Rất có thể là nhà tan cửa nát. Nghĩ đến kết cục đáng sợ như vậy, cả người bà ta phát run, trong lòng sợ hãi.
“Chuyện này cần ta rat ay sao, nghe nói những năm gần đây phụ thân chọc cho mình không ít địch nhân, những người này đủ để cho Từ gia sụp đổ.”
Vẫn không lên tiếng từ đầu đến giờ, Bình An lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta vào cung không đúng giờ, để cho hoàng hậu nương nương đợi lâu sẽ không tốt lắm.”
Loại người gì vậy, còn cố ý tìm đến cửa? Da mặt cũng đủ dày. Có chút chuyện như vậy còn chống đỡ được, sau này sẽ như thế nào?
Ánh mắt Từ phu nhân sáng lên, nắm chặt rèm cửa sổ quyết không buông: “Ngươi đi gặp hoàng hậu nương nương? Cầu xin hoàng hậu khai ân cho Từ gia được không.”
“Đùa gì vậy?” Minh Đang một ngụm từ chối, nàng không phải ngốc: “Từ trước đến nay hoàng hậu nương nương luôn thực hiện nam chủ ngoại, nữ chủ nội, ngươi cố ý làm hỏng quy củ của nương nương không?”
Chưa từng thấy loại người vô liêm xỉ như vậy, còn nhờ cầu xin hoàng hậu nương nương khai ân? Đầu óc của bà ta có bị ngập nước không?
Bất kể là ai làm chuyện này, nàng cũng rất thích nhìn thấy Từ gia có kết quả như vậy.
“Ta…ta không…” Từ phu nhân giật mình, cái mũ lớn như vậy chụp xuống bà ta không gánh được.
“Tiểu thư, người đừng để ý đến bà ta” Bình An lạnh lùng mở miệng: “Cử chỉ hôm nay của bà ta đủ để tạo thành tội lớn.” Việc hù dọa một nữ nhân, hắn vẫn có thể làm được.
Đối với Từ gia hắn chán ghét vô cùng, không cách nào áp chế. Từ trong miệng của thê tử kể về cuộc sống gian khổ của hai chủ tớ khiến hắn cảm thấy đau lòng.
Từ gia có ngày hôm này đều là tự tìm lấy. Giờ còn cố ý tìm tới cửa để cầu xin tha thứ, thật đúng không biết xấu hổ.
“Tội lớn?” Sắc mặt Từ phu nhân trắng bệch, bà ta chỉ là một phụ nhân, nào biết quy định của triều đình?
Vẻ mặt Bình An nghiêm túc, từng chữ nói ra như đâm thẳng vào tim Từ phu nhân: “Có ý đồ bất lương, cố ý muốn hãm hại hoàng hậu nương nương.”
Từ phu nhân mặt xám như tro tàn, bọn nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy: “Ta…ta tuyệt đối không có ý đó.”
“Đại phu nhân.” Bình An còn không chịu bỏ qua cho bà ta, giọng nói tỏ vẻ khinh miệt: “Ta cho ngươi một đề nghị, thời điểm như thế này tốt nhất đừng có ra ngoài chạy lung tung, rơi vào tầm mắt của người có ý đồ, sẽ được quy thành không an phận. Đây là một tội lớn.”
Dám bắt nạt thê tử của hắn cùng chủ nhân, không thể tha thứ cho bà ta. Hắn rất vui lòng chen thêm một tay để làm sụp Từ gia.
“A?” Bà ta vừa sợ vừa vội vàng, cả người lảo đảo như muốn ngã.