Edit: sena
Sáng sớm, sau khi thức dậỵ, Minh Đang được đám nha hoàn hầu hạ súc miệng. Xong xuôi hết thảy, Bích Liên đẩy cửa đi vào, nhận lấy cái lược từ tay một nha hoàn, chải mái tóc dài giúp nàng.
Minh Đang nhìn Bích Liên mấy lần trong gương, hé miệng cười nói: “Đến đây sớm như vậy làm gì? Sao không ngủ thêm chút nữa.
Mới qua mấy ngày, Bích Liên đã có bọ dáng thướt tha của một thiếu phụ, giống như thoát thai hoàn cốt, bỏ đi sự kín đáo trước kia, giữa hai lông mày toát lên ánh sáng rực rỡ của hạnh phúc. Những cái này đều là công lao của Bình An, hắn đối xử rất tốt với thê tử của mình.
Bích Liên nhanh chóng giúp nàng mặc y phục: “Hôm nay người làm khách ở Tấn vương phủ, nô tỳ sợ tay chân của mấy nha đầu này vụng về, giúp người ăn mặc không tốt, sẽ khiến người mất thể diện ở Tấn vương phủ.” Đây chính là đại sự, không thể có chút sơ xuất nào.
Kể từ khi vào Phúc vương phủ ở, Vân Lam an bài bốn nha hoàn thân cận cho Minh Đang, còn Bích Liên và Bình An có chỗ ở khác, còn có tiểu nha hoàn để hầu hạ, ngày ngày trôi qua rất thoải mái.
Nhưng trong lòng Bích Liên luôn lo lắng cho Minh Đang, ban ngày, chỉ cần không có việc thì luôn bên cạnh Minh Đang.
“Cũng không cần phải quá chú ý như thế?” Minh Đang nhắm mắt lại, vì Bích Liên đang vấn tóc giúp nàng: “Chỉ là đi chúc mừng người ta, đoạt danh tiếng của Tấn vương phi thì không tốt lắm.”
Tấn vương phủ vì vương phi có thai nên đặc biệt phát thiệp mời vô cùng rộng rãi, mời tất cả mọi người tới tiệc rượu chúc mừng.
Tự nhiên sẽ không bỏ qua Phúc vương phủ, Tấn vương phủ đưa hai tấm thiệp mời đến.
“Rất nhiều người mang đôi mắt chỉ nhìn phú quý, mắt chó nhìn người thấp.” Ngược lại trong lòng Bích Liên nghĩ ngợi tương đối nhiều: “Trước kia người….. không hay xuất hiện ở những buổi tiệc lớn như thế này, những người đó nhất định sẽ có rất nhiều lời khó nghe về người, nhân cơ hội này, chấn chỉnh mấy người kia thật tốt.” (*mắt chó nhìn người thấp: là một thành ngữ, mô tả một người kiêu ngạo coi thường người khác có địa vị kém hơn mình.)
Bích Liên suy tính mọi chuyện, trước kia vì bảo vệ mình, nên danh tiếng bên ngoài của tiểu thư không tốt lắm. Nhưng nếu tiểu thư muốn trở thành Phúc vương phi, thì cần phải một phen tẩy trắng danh tiếng.
Minh Đang nở nụ cười tỏ vẻ không để ý: “Cần gì phải làm thế? Những người đó có quan hệ gì với ta?” Nàng vốn không quan tâm đến việc người khác đồn đãi những chuyện linh tinh.
“Vậy người không lo lắng chó thể diện của Vương gia sao? Hiện tại chúng ta đang ở Phúc vương phủ, khi ra ngoài sẽ là đại diện cho Phúc vương phủ”
Bích Liên đi theo Minh Đang đã nhiều năm, dĩ nhiên sẽ biết cách nói như thế nào để thuyết phục Minh Đang nhất.
Minh Đang nghe lời nói của Bích Liên, khẽ cau mày, suy nghĩ lung tung một lúc: “Được rồi, ta sẽ theo ý tứ của ngươi, ngươi thích làm thế nào thì làm.”
Nàng không thèm để ý người khác nói gì về mình, nhưng lại không cho phép người khác nói xấu Vân Lam.
Khi Minh Đang xuất hiện ở trước mặt Vân Lam, khiến hắn bất ngờ kinh ngạc.
Một bộ y phục màu hồng phấn, quần lụa mỏng trắng như tuyết kéo dài trên đất, rất hợp với hoa tai màu tím. Mái tóc dài được cài lên một nửa bằng một chiếc trâm cài đầu bằng ngọc bích khảm chân trâu, nửa còn lại xõa xuống sau lưng. Băng cơ ngọc cốt, thanh lệ thoát tục. (* băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng nói là Băng cơ ngọc thể)
Bỏ tầng phấn trắng dày để ngụy trang, lựa chọn trang điểm nhẹ nhàng khiến cho sắc mặt của nàng nõn nà, lông mày tinh tế, môi tựa cánh hoa phấn nộn tăng thêm vẻ kiều diễm của người thiếu nữ.
Minh Đang xoay một vòng, quần áo bay nhẹ nhàng, bồng bềnh như tiên tử: “Nhìn muội đẹp không?”
“Đẹp lắm” Vân Lam ngu ngơ gật đầu, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm không chớp.
Minh Đang hé miệng cười trộm, biểu hiện của hắn khiến nàng rất thỏa mãn, tiến lên kéo cánh tay của hắn: “Vân ca ca, ta có nên chuẩn bị quà tặng hay không? Đúng rồi, không biết huynh định đưa cái gì?”
Trước kia nàng chưa từng tham gia vào một buổi xã giao, chuyện tặng quà rất phiền toái này nàng càng không hiểu.
Hương thơm nhàn nhạt trên người của nàng tập kích mũi của người ta, thâm nhập vào tận lục phủ ngũ tạng, khiến người ta muốn say trong đó. Vân Lam cố ổn định tinh thần nói: “Ta chọn giúp muội mấy thứ, cùng đưa với quà của ta, muội không cần phải quan tâm đến những chuyện như vậy.”
Có hắn ở bên cạnh thực sự giúp nàng bớt lo mấy chuyện đau đầu này: “Cảm ơn Vân ca ca, lát nữa có phải muội nên đến hậu viện?”
Nếu có người cố ý không mở to mắt mà cố tình tìm chuyện phiền toái, nàng có cần phải kiêng kỵ không phản kích hay không? Hỏi trước cho rõ ràng thì tốt hơn, nàng cần làm việc có chừng mực mới được.
“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo Bích Liên và Quyên Tú đi cùng muội, thân thủ của Quyên Tú khá tốt.” Quyên Tú là một trong mấy nha hoàn thân cận của Minh Đang, trước kia là ám vệ của Vân Lam, hiện giờ trực tiếp để cho nàng sử dụng.
Lời này trức tiếp ám chỉ cho nàng, chuyện gì cũng không phải lo lắng, ngay cả người, ta cũng đã chuẩn bị cho nàng xong. [mồ hôi]
Mặt mày Minh Đang hớn hở gật đầu, vừa vui mừng nhưng cũng có chút xầu hổ. Hình như nàng muốn quá nhiều, nhưng mà hắn cũng quá cẩn thận, chuẩn bị này nọ đầy đủ.
“Muội sẽ không để cho huynh mất thể diện.” Nàng đảm bảo nói.
Vân Lam nghiêm nghị nhìn Minh Đang chằm chằm: “Lời này là không đúng.”
“Hả?” Minh Đang khó hiểu, nhìn hắn, có ý tứ gì?
“Muội không cần phải chú ý đến mấy thứ vô dụng kia, chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, tuyệt đối không được để cho mình bị ủy khuất.” Vân Lam đè hai vai của nàng, trịnh trọng giao phó: “Hiểu chưa? Bất kể ai bắt nạt muội, muội cũng đừng sợ. Bất luận có hậu quả gì, ta sẽ là chỗ dựa cho muội.”
Hắn biết lần này Tấn vương phủ cũng đưa thiệp mời đến Từ gia, mà hắn cùng bắt đầu ra tay. Xem ra lần này Từ gia cũng bắt đầu có động tác. Nhưng mà, trong tình huống công chúng này, dưới con mắt của mọi người, Từ gia sẽ khó mà rat ay.
Chỉ cần là người có chút đầu óc, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ra tay trong trường hợp như vậy. Nhưng khó mà bảo đảm rằng, trong đám người đó không xuất hiện một kẻ không có đầu óc.
“Muội biết rồi” Minh Đang rất vui vẻ khi nghe hắn lải nhải, trong lòng ấm áp vô cùng: “Nhưng mà Tấn vương phủ có kinh khủng như vậy không, nghe huynh nói cứ như là đầm rồng hang hổ vậy. Nếu A Tiêu mà biết, chắc chắn sẽ mắng chúng ta là đồ nhỏ mọn.”
“Lòng người khó dò, cứ chuẩn bị sẵn sàng còn tốt hơn là hối hận sau này.” Vân Lam không nhịn được mà sờ sờ tóc của nàng, mặc cho cảm giác trơn nhẵn in sâu trong nội tâm.
“Nói cũng đúng” Minh Đang con ngươi xoay tròn: “Nếu vương phi của A Tiêu đắc tội muội, muội có thể phản kích sao?”
“Đương nhiên, bất cứ người nào, cho dù A Tiêu có đắc tội với muội, muội cũng có thể phản kích lại.” Vân Lam cười thầm, trong hoàng cung nàng còn không đem Tấn vương ở trong mắt, ở chỗ khác, trước mặt người lạ cũng đừng mong khiến nàng do dự: “Nhưng mà Tấn vương phi vô cùng hiểu rõ đạo lý, chắc sẽ không làm chuyện ngốc như vậy.”
Minh Đang chu cái miệng nhỏ nhắn, trong lòng có vị chua chua: “Huynh có ấn tượng rất tốt với nàng ấy sao, trước kia hai người có quen biết nhau?”
Hắn không khỏi bật cười, trấn an nàng: “Trong cung cũng từng gặp vài lần, không quá quen.”
Minh Đang vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, một lúc lân sau đột nhiên nói: “Thành thật khai báo, có phải trước kia huynh cũng có ý tứ với nàng ấy?” Sự ghen tuông trong lời nói toát ra rất rõ ràng.
“Nói lung tung cái gì vậy, ta không thích kiểu nữ nhân nào, chẳng lẽ muội còn không biết.” Vân Lam dở khóc dở cười, nha đầu này lôi đâu ra cái suy nghĩ linh tinh như vậy: “Chỉ vì nàng ấy là thê tử của A Tiêu, lời này truyền ra ngoài sẽ gây ra rất nhiều phiền toái không nên có.”
“Thực xin lỗi” Minh Đang tin tưởng lời của hắn, có chút thẹn thùng quẫn bách, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng: “Muội sai rồi, sau này sẽ không bao giờ nói…những lời nói như vậy nữa.”
Không hiểu tại sao nàng lại có suy nghĩ đó? Ai bảo hắn khen nữ nhân khác trước mặt nàng đây? Từ trước đến giờ, trong mắt hắn luôn không để ý đến nữ nhân khác, cũng khó trách nàng hiểu lầm.
Vân Lam cười an ủi với nàng, không hề để ý: Muội cũng biết nàng? Nhưng hình như muội không thích nàng ấy?”
“Trước kia khi ở La gia muội cũng từng gặp nàng ấy, nàng ấy….. thôi, đều là chuyện đã qua, không nên nói đến nữa.” Minh Đang lắc đầu một cái, không muốn nhắc lại chuyện cũ: “Nhìn mặt mũi của A Tiêu, muôi cũng sẽ khách khí với nàng ấy, sẽ không dễ dàng gây chuyện với nàng ấy.” Điều kiện tiên quyết là nàng ta cũng không gây phiền toái cho nàng.
“Giả vờ chút là được.” Hắn không chấp nhận để nàng chịu ủy khuất, không yên lòng dặn dò: “Nếu thực sự không thích chỗ đó, muội bảo người tìm ta ở tiền viện, ta sẽ đưa muội về nhà.”
“Ừ” trong lòng Minh Đang tràn đầy sự ngọt ngào.
Minh đang vừa tới Tấn vương phủ, ngay lập tức có người dẫn đường vào hậu viện, trực tiếp đến Huyên Thảo viện chỗ ở của chính phi.
Một phòng toàn nữ nhân, nhìn chằm chằm nàng giống như đang nhìn kỳ trân dị thú bàn. Khiến cho nàng có chút khó chịu, nàng đứng thẳng lưng trực tiếp nhìn lại, không chịu yếu thế.
Tấn vương phi lại cực kỳ nhiệt tình đối với nàng, giống như thân tỷ muội , hàn huyên hỏi thăm, cung phụng như khách quý. Thân thiết, ngang hàng, không có một chút gì gọi là cao cao tại thượng.
Làm Minh Đang có chút thụ sủng nhược kinh, trong lòng thầm than, nữ nhân này rất là thông minh, biết cách làm người, quả nhiên vô cùng thích hợp ngôi lên vị trí Tấn vương phi này. (thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh sợ)
Động tác của hai người khiến vô số người ghé mắt nhìn vào, nhưng không nói ra nói vào mấy lời ghen tỵ. Tin tức của mấy người này vô cùng nhanh nhạy, đã sớm biết vị Từ gia Tam tiểu thư này đã từng được hoàng thượng hoàng hậu triệu kiến,. Mặc dù không ai biết tình huống cụ thể, nhưng việc nàng ở lại phúc Vương Phủ đủ để các nàng suy nghĩ tính toán.
“Tiểu Đang.”
“Nương” Minh Đang mới phát hiện La phu nhân cũng có mặt ở đây, vội vàng tiến đến hành lễ.
La phu nhân kéo nàng lên, quan sát nàng từ đầu đến chân, thần sắc vô cùng kích động, trong miệng lại trách cứ: “Đứa nhỏ này, ngươi nói đi là đi, có biết nương rất lo lắng cho ngươi hay không?”
Mặc dù lúc Minh Đang quay trở lại kinh thành, cũng đưa tin báo bình an với bà, nhưng bà không có tận mắt thấy, vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
"Nữ nhi biết sai lầm rồi." Minh đang thẹn thùng cúi đầu: "Thật xin lỗi. Nương."
Đối với mấy kiểu suy nghĩ của những người khác, nàng không ngần ngại chút nào, nhưng đối với người phụ nhân thật lòng thương yêu nàng này, nàng lại có chút hổ thẹn.
Đáng nhẽ lúc nàng quay trở lại kinh thành, nên đến La phủ bái phỏng, nhưng chẳng hiểu tại sao Vân Lam không chịu để một mình nàng đi ra ngoài. Khiến cho nàng rất buồn bực.
La phu nhân vuốt khẽ sau lưng nàng: " Bình an trở về là tốt rồi, những thứ khác không quan trọng."
Biết nàng sống ở Phúc vương phủ rất tốt, còn nghe thấy phúc vương rất che chở Minh Đang, cuối cùng tâm tình luôn bị treo cao của bà cũng buông lỏng một chút.
Minh đang oai đầu tựa vào bả vai của La phu nhân, hốc mắt ẩm ướt: "Sau này nữ nhi sẽ không tùy hứng như vậy nữa."
"Nương biết ngươi chịu ủy khuất." Làm sao La phu nhân có thể trách nàng, vẻ mặt tràn đầy đau lòng: "Đừng sợ, hết thảy mọi chuyện đều có nương che chở ngươi. " Sau này Minh Đang cũng có thể không cần bà phải bảo hộ. Bà mừng thay cho nàng nhưng đồng thời cũng xen lẫn mấy phần ghen tuông.
Nếu là không có mấy chuyện lộn xộn phát sinh, đứa nhỏ này sẽ là con dâu của bà.
"Cảm ơn nương." Minh đang cảm động ôm La phu nhân.
"Hiện giờ ngươi đã quen ở Phúc vương phủ chưa? Nếu không quen, thì đến La phủ của ta ở." Mặc dù khả năng đó không lớn, nhưng bà vẫn muốn nói một chút. Minh Đang không có sự quan tâm của mẫu thân, sau này La gia chính là nhà mẹ của nàng, cho dù Phúc vương gia rất tôn quý đi chăng nữa, bà cũng không cho phép hắn khi dễ Minh Đang.
"Nữ nhi cũng quen rồi, người trong vương phủ đối với ta rất tốt." Minh Đang cười híp mắt trò chuyện cùng La phu nhân về những chuyện sau đó.
Nàng nghe nói thê tử La Đình Hiên Mạc Phong lại có bầu, cho không có đi cùng La phu nhân nên lần này. Nhưng cũng không tới phiên Minh Tuyết ra mặt, từ ngày nàng ta bị giam ở trong viện, không được phép hành động tự do. Lúc ban đầu còn có tinh thần làm loạn, về sau không có người để ý tới nàng ta, nàng ta cũng không có sức lực để náo loạn nữa, sống như một hoạt tử nhân, cả ngày lẫn đêm nằm không nhúc nhích ở trên giường, cho nàng ta ăn cơm thì ăn, bảo ngủ thì ngủ. Giống như tượng gỗ không có linh hồn. (hoạt tử nhân: người đần độn, giống như người chết nhưng vẫn còn hơi thở, vẫn ăn uống được.)
Mà La Đình Hiên cũng không bước vào phòng Minh Tuyết nữa, Mạc Phong chủ động cho hai nha hoàn thân cận làm lễ chải tóc thành thông phòng của La Tử Hiên, để hầu hạ trượng phu. Khiến trên dưới La gia đều khen ngợi.
Minh Đang nghe đến đó, trong lòng không khỏi thầm than, nữ nhân này quá hiền lương, sợ rằng không biết trong lòng chua xót đến mức nào. Nàng cũng không tin một nữ nhân yêu trượng phu sẽ độ lượng đến vậy. Chỉ vì muốn có danh tiếng hiền đức, đưa một nửa trượng phu ra cho người ta, thật là khờ.
Nếu đổi lại là nàng, có đánh chết nàng cũng sẽ không làm chuyện như vậy, phu quân của nàng chỉ có thể là của một mình nàng, người khác đừng mơ tưởng có thể được chia sẻ.
Mặc dù nàng đã sớm thấy phu nhân Từ Đạt mang theo hai phòng thiếp thất khác cũng đang ngồi ở đây, còn thỉnh thoảng quyét về phía nàng, vẻ mặt cổ quái, ánh mắt ác độc.
Nàng vẫn coi như không thấy, chỉ tập trung nói chuyện cùng La phu nhân, không thèm để ý tới mấy kẻ đó.
Mặc dù mọi người vừa nói chuyện, nhưng tầm mắt cũng chuyển động vây quanh các nàng.
Đám người Từ phu nhân tức giận, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng không dám làm gì trước mặt mọi người, chỉ có thể âm thầm nén giận trong lòng, trong đầu mắng Minh Đang hàng trăm lần.
Mặc dù các nàng không dám, nhưng có người lại được sủng mà kiêu, trực tiếp làm khó dễ Minh Đang. (được sủng mà kiêu: được sủng ái nên kiêu ngạo, không để ý đến ai)
Vốn đang đứng sau lưng vương phi làm vật trang trí, đột nhiên Minh Tuệ cất cao giọng, đè thanh âm những người khác trong phòng xuống: "Tam muội, ngay trước mặt nhiều tân khách như vậy, ta thay mặt người trong nhà cầu xin muội tha thứ, muội rủ lòng từ bi mà bỏ qua cho Từ gia đi." Tuy nói là cầu xin tha thứ, nhưng giọng nói ngang ngạnh, vẻ mặt cao ngạo, ẩn dấu trong đó một chút khinh thị.
Lời nói này rất ác độc, cố ý muốn quét sạch thể diện của Minh Đang, muốn để nàng không có chỗ đặt chân ở kinh thành.