Caer Dallben chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đón chào hân hoan đến vậy - mặc dù đến lúc này thì Taran không dám chắc về những điều thầy Dallben đã thấy và chưa thấy nữa - với một bữa tiệc linh đình đến nỗi ngay cả Gurgi cũng no căng bụng. Bác Coll ôm chặt Taran, cậu lấy làm ngạc nhiên là một người anh hùng như ông mà cũng hạ cố nhớ tới một thằng Phụ - Chăn lợn; ông ôm cả Eilonwy, Hen Wen và bất cứ ai ông ôm được; một nụ cười nở bừng trên gương mặt ông như ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông và cái đầu hói của ông bóng lên vì vui sướng. Cụ Dallben ngưng giờ thiền toạ lại giữa chừng để có mặt ở bữa tiệc, tuy nhiên, ngay sau khi buổi hội kết thúc, cụ rút lui về phòng mình và không ai thấy cụ suốt một lúc lâu. Sau đó, cụ nói chuyện riêng với Gwydion trong mấy giờ đồng hồ liền, vì có những điều quan trọng mà Gwydion chỉ cho một mình vị pháp sư già biết. Gurgi, thoải mái tự nhiên như ở nhà, đã ngày khò khò dưới một đám rơm trong nhà kho. Trong khi Fflewddut và Doli đi thăm thú xung quanh, Taran chỉ cho Eilonwy thấy chuồng của Hen Wen, nơi cô lợn lại đang ủn ỉn vui sướng y như trước kia.
“Vậy ra đây là nơi tất cả bắt đầu.” Eilonwy nói. “Tôi không muốn tỏ ý chê bai đâu, nhưng tôi không nghĩ là anh lại phải vất vả đến thế để giữ nó trong chuồng. Caer Dallben quả là đẹp đúng như anh đã nói, và hẳn anh rất mừng được trở về nhà.” Cô nói tiếp. “Giống như bỗng nhiên nhớ ra mình đã cất một vật mình đang tìm ở chỗ nào ấy.”
“Phải, tôi đoán vậy.” Taran nói, dựa vào hàng rào và nghiên cứu nó thật kỹ.
“Bây giờ anh định làm gì?” Eilonwy hỏi. “Tôi nghĩ là anh sẽ quay trở lại làm Phụ - Chăn lợn nhỉ.”
Không ngẩng lên, Taran gật đầu.
“Eilonwy này,” cậu ngập ngừng, “Tôi hi vọng… ý tôi là, tôi băn khoăn không biết…”
Trước khi cậu kịp nói xong, bác Coll đã chạy ra và thì thào bảo rằng cụ Dallben muốn gặp riêng cậu.
“Eilonwy này…” Taran lại bắt đầu, rồi đột ngột ngừng lại và đi về phía căn nhà tranh.
Khi cậu bước vào gian buồng, cụ Dallben đang viết vào cuốn Sách về Bộ Ba bằng một cây bút lông to tướng. Vừa nhìn thấy Taran, cụ vội đóng sập quyển sách lại và đẩy nó sang một bên.
“Giờ thì,” cụ Dallben nói, “ta muốn thầy trò ta bình thản nói chuyện với nhau. Trước hết, ta rất muốn biết con nghĩ gì về việc trở thành một anh hùng. Ta đoán là con phải tự hào về bản thân lắm đấy nhỉ. Mặc dù,” cụ nói thêm, “ta không có được ấn tượng ấy từ vẻ mặt của con.”
“Con không có lý do chính đáng nào để cảm thấy tự hào.” Taran nói, ngồi xuống chiếc ghế dài quen thuộc. “Chính Gwydion mới là người tiêu diệt Vua Sừng, và Hen Wen đã giúp ông ấy. Chính Gurgi, chứ không phải con, mới là người tìm ra nó. Doli và Fflewddur đã chiến đấu hết sức dũng cảm trong khi con bị thương vì một thanh gươm con không được phép rút ra khỏi vỏ. Và chính Eilonwy mới là người lấy thanh gươm ấy từ hầm mộ lên ngay từ đầu. Về phần con thì hầu như chẳng làm được gì ngoài gây ra những lỗi lầm.”
“Trời ạ,” cụ Dallben nói, “những lời ấy đủ làm cho một bữa tiệc linh đình trở nên mất vui đấy. Dù những gì con vừa nói có thể đúng, con vẫn có lý do để tự hào. Chính con là người giữ cả nhóm đoàn kết với nhau và dẫn dắt họ. Con đã hoàn thành điều con định làm khi ra đi, và Hen Wen đã an toàn trở về với chúng ta. Nếu con gây ra lỗi lầm thì con cũng đã nhận ra chúng. Như ta đã nói với con trước đây, có những lúc việc tìm kiếm lại quan trọng hơn kết quả tìm được. Chuyện ai làm việc gì thì có quan trọng không,” cụ Dallben nói tiếp, “khi mà tất cả điều chia sẻ cùng một mục đích và một mối hiểm nguy? Chúng ta không thể làm việc gì một mình cả. Trong tất cả mọi người đều có một phần của bản thân ta – chính con, hơn bất kì ai hết, phải hiểu được điều đó. Từ những gì ta nghe được, con đã tỏ ra hăng máu không kém gì anh bạn Fflewddur của con; ta được nghe kể là có đêm con đã đâm đầu vào một bụi gai, chưa kể đến những việc khác nữa. Và chắc chắn là con cũng đã tự thương thân không kém gì Gurgi; và cũng như Doli, đã cố gắng làm những điều không thể.”
“Đúng vậy,” Taran thừa nhận, “nhưng đó không phải là tất cả những điều khiến con bận lòng. Con đã thường mơ về Care Dallben và con yêu nơi này – và cả thầy cùng với bác Coll nữa – hơn bao giờ hết. Con không đòi hỏi gì hơn là được quay về nhà, và lòng con hết sức hoan hỉ. Nhưng thật là lạ. Con đã quay về gian buồng con vẫn nằm ngủ và nhận ra là nó nhỏ hơn trước kia. Những cánh đồng vẫn đẹp, nhưng không giống như con đã nhớ. Và con lấy làm băn khoăn, không hiểu liệu có phải con đã trở thành một kẻ xa lạ với chính quê hương mình?”
Cụ Dallben lắc đầu.
“Không, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Không phải là Caer Dallben đã nhỏ đi, mà là con đã lớn lên. Có vậy thôi.”
“Và còn Eilonwy nữa,” Taran nói. “chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy? Liệu… liệu thầy có cho phép cô ấy ở lại đây được không?”
Cụ Dallben mím môi lại và lật lật cuốn Sách về Bộ Ba.
“Đúng ra thì,” cụ nói, “công chúa Eilonwy phải trở về với gia đình mình - phải cô bé là một công chúa. Cô bé không cho con biết sao? Nhưng không việc gì phải vội. Cô bé có thể ưng thuận ở lại đấy, nếu con nói chuyện với cô bé.”
Taran đứng bật dậy. “Con sẽ nói ngay!”
Cậu vội ra khỏi phòng và chạy đến bên chuồng Hen Wen. Eilonwy vẫn đang đứng đó, ngắm cô lợn có tài tiên tri vẻ tò mò thích thú.
“Cô có thể ở lại!” Taran reo lên. “Tôi đã hỏi thầy Dallben rồi!”
Eilonwy hất đầu.
“Tôi đoán là,” cô nói, “anh đã không nghĩ đến chuyện hỏi tôi.”
“Phải… nhưng ý tôi là…” cậu lắp bắp, “tôi không nghĩ là…”
“Thường thì anh có nghĩ bao giờ đâu.” Eilonwy thở dài. “Không sao. Bác Coll đã đi thu xếp chỗ cho tôi rồi.”
“Đã thu xếp ư?” Taran kêu lên. “Làm sao bác ấy biết được? Làm sao cô biết được?”
“Hừ!” Eilonwy nói.
“Éc éc!” Hen Wen kêu lên.
Hết quyển 1.