“Này, thằng kia! Thằng quản lợn kia!”
Người kỵ sĩ đang nhìn xuống cậu là một chàng trai chỉ hơn Taran vài tuổi. Mái tóc anh ta hung hung vàng, mắt đen thẳm và sâu hoắm trên khuôn mặt tai tái đầy vẻ ngạo mạn. Y phục của anh ta thuộc loại thượng hạng, nhưng lâu ngày đã sờn hết cả, và chiếc áo choàng của anh được xếp nếp cố tình để che đi bộ quần áo xơ xác bên trong. Taran thấy ngay cả chiếc áo choàng cũng được vá víu rất khéo léo và cẩn thận. Anh ta ngồi trên lưng một con ngựa lang, con vật gầy còm và bồn chồn, lông đốm đỏ và vàng, với một cái đầu dài và hẹp, vẻ mặt cáu bẳn không kém gì chủ nhân mình.
“Này, thằng quản lợn kia.” Anh ta nhắc lại, “đây có phải là Caer Dallben không?”
Giọng nói và dáng điệu của chàng kỵ sĩ khiến Taran bực bội, nhưng cậu nén giận và lịch sự cúi đầu chào.
“Đúng thế,” cậu đáp. “Nhưng tôi không phải là một thằng quản lợn,” cậu nói thêm, “tôi là Taran, Phụ - Chăn lợn.”
“Lợn nào mà chẳng là lợn,” người lạ mặt nói, “và một thằng quản lợn chỉ là một thằng quản lợn mà thôi. Hãy đi báo cho chủ nhân của ngươi là ta đã đến.” Anh ta ra lệnh “Hãy nói rằng Hoàng tử Ellidyr, con trai của Pen – Llarcau…”
Hen Wen liền chộp lấy cơ hội ấy để lăn vào một vũng bùn khác.
“Dừng lại ngay, Hen!” Taran kêu lên, chạy vội theo nó.
“Bỏ mặc con lợn nái ấy đi.” Ellidyr ra lệnh. “Ngươi có nghe thấy ta nói không? Hãy làm theo lệnh ta ngay, và nhanh chân lên.”
“Ngài tự đi mà nói với thầy Dallben ấy!” Taran nói vọng qua vai mình, vật lộn để giữ cho Hen Wen khỏi lăn vào bùn. “Hoặc là đợi đến khi tôi xong việc đã!”
“Hãy coi chừng cái miệng láo xược của ngươi,” Ellidyr đáp, “nếu không ngươi sẽ bị nện một trận ra trò đấy.”
Taran đỏ bừng mặt. Để mặc Hen Wen làm theo ý mình, cậu bước đến hàng rào và trèo qua.
“Nếu tôi có bị nện,” cậu cáu kỉnh trả lời, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mặt Ellidyr, “thì cũng không phải là từ tay ngài đâu.”
Ellidyr cất tiếng cười khinh bỉ. Taran chưa kịp nhảy sang bên tránh đường thì con ngựa lang đã phóng tới. Ellidyr cúi gập người trên yên túm lấy ngực áo Taran. Taran vùng vẫy chân tay một cách vô ích. Mặc dù rất khoẻ, cậu vẫn không thoát nổi. Cậu bị đấm thùm thụp và lắc mạnh đến nỗi hai hàm răng va vào nhau lách cách. Rồi Ellidyr thúc con ngựa lang phóng nước đại, kéo lê Taran qua bãi cỏ về phía căn nhà tranh, và ở đó, trong khi đàn gà chạy tán loạn khắp nơi, anh ta thô bạo ném cậu xuống đất. Những tiếng náo động đã khiến cụ Dallben và bác Coll phải bước ra ngoài. Công chúa Eilonwy cũng vội chạy ra từ buồng rửa bát, chiếc tạp dề của cô tung bay, và trong tay vẫn còn cầm một cái nồi. Với một tiếng kêu hoảng hốt, cô lao tới bên Taran. Ellidyr, vẫn không thèm xuống ngựa, cất tiếng gọi vị pháp sư có chòm râu bạc trắng.
“Ông có phải là Dallben không? Ta đem thằng quản lợn của ông đến đây để trừng phạt cái tội xấc láo của nó đây.”
“Hừ!” Cụ Dallben nói, không hề nao núng trước vẻ giận dữ của Ellidyr. “Có thật nó đã tỏ ra xấc láo không là một chuyện, còn nó có phải bị trừng phạt hay không lại là một chuyện khác. Trong cả hai trường hợp, ta đều không cần đến đề xuất ý kiến của ngài.”
“Nhưng ta là Hoàng tử Dòng họ Pen – Llarcau!” Ellidyr kêu lên.
“Phải, phải” cụ Dallben ngắt lời, xua xua bàn tay gầy gò. “Ta biết rất rõ điều đó và quá bận để có thời gian quan tâm đến nó. Đi đi, hãy cho ngựa của ngài uống nước, và đổ nước cho cả cơn giận của ngài nữa. Ngài sẽ được gọi khi nào cần.”
Ellidyr toan vặc lại, nhưng cái nhìn nghiêm khắc của vị pháp sư khiến anh ta cứng lưỡi. Anh ta quay con ngựa lang lại và thúc nó về phía chuồng ngựa. Trong lúc đó thì Công chúa Eilonwy và bác Coll to khoẻ, hói đầu đã chạy lại đỡ Taran đứng dậy.
“Cháu phải biết là không nên cãi cọ với người lạ chứ, cậu bé.” Bác Coll độ lượng nói.
“Đúng thế,” Eilonwy nói thêm, “nhất là khi họ đang trên lưng ngựa còn anh lại đi bộ.”
“Lần sau tôi gặp hắn thì…” Taran mở lời.
“Khi con gặp lại anh ta,” cụ Dallben tiếp, “ít ra con cũng phải tự kiềm chế và xử sự một cách tự trọng – ta phải thừa nhận rằng điều đó có thể sẽ không lấy gì làm dễ dàng, nhưng con phải cố gắng hết sức thôi. Giờ thì đi đi. Công chúa Eilonwy sẽ giúp con sửa sang bản thân chỉnh tề hơn.”
Hết sức chán nản, Taran đi theo cô gái tóc vàng vào buồng rửa bát. Cậu vẫn cảm thấy đau đớn, vì những lời của Eilonwy nhiều hơn là vì trận đòn; và cậu chẳng vui vẻ chút nào khi để cho Eilonwy thấy cậu nằm sóng xoài dưới chân gã hoàng tử kiêu ngạo.
“Làm sao mà việc này lại xảy ra thế?” Eilonwy hỏi, lấy một cái khăn ướt lau mặt cho Taran.
Taran không đáp mà chỉ ủ rũ để mặc cho cô săn sóc. Eilonwy chưa làm xong thì một hình thù lông lá, phủ đầy lá cây và cành khô, đã nhô lên ở cửa sổ và nhanh nhẹn trèo qua bậu cửa.
“Đau đớn và thống khổ biết bao!” Con vật than vãn, chạy tới bên Taran. “Gurgi đã nhìn thấy hoàng tử to khoẻ đánh đập cậu chủ! Thật bất hạnh cho cậu chủ nhân từ! Gurgi rất thương xót cậu. Nhưng có tin mới!” Gurgi vội nói tiếp. “Tin vui! Gurgi cũng đã thấy ông hoàng hùng mạnh nhất cưỡi ngựa đến! Vâng, vâng, phi nước đại trên lưng con bạch mã với một thanh gươm đen, thật sung sướng biết bao!”
“Cái gì?” Taran kêu lên. “Mi định nói là Ông hoàng Gwydion sao? Không thể nào…”
“Đúng thế đấy.” một giọng nói vang lên sau lưng cậu.
Gwydion đang đứng ở ngưỡng cửa. Kêu lên kinh ngạc, Taran chạy vụt tới và nắm chặt tay ông. Eilonwy quàng tay ôm lấy người chiến binh cao lớn, trong khi Gurgi vui sướng nhảy rầm rầm trên sàn nhà. Khi Taran gặp ông lần trước, Gwydion mặc bộ y phục của một ông hoàng Dòng họ Don vương giả. Còn giờ ông chỉ mặc một chiếc áo choàng giản dị có mũ màu xám và bên trong là chiếc áo bằng vải thô không thêu thùa gì. Thanh gươm đen, Dyrnwyn, đeo bên sườn ông.
“Xin chào tất cả các bạn.” Gwydion nói. “Gurgi trông vẫn háu đói như trước, Eilonwy thì xinh xắn hơn nhiều. Còn cháu, cậu bé Phụ - Chăn lợn,” ông nói thêm, một nụ cười nở trên khuôn mặt dãi dầu mưa nắng đầy nếp nhăn của ông, “nom hơi tệ nhỉ. Dallben đã nhắc đến chuyện vì sao cháu lại bị những vết thâm tím ấy.”
”Cháu đâu có định tìm chuyện gây sự.” Taran thanh minh.
“Nhưng dù sao thì nó vẫn tìm ra cháu.” Gwydion nói. “Ta nghĩ rằng với cháu, mọi việc sẽ luôn xảy ra theo cách ấy thôi, Taran xứ Caer Dallben ạ. Nhưng không sao,” ông nói, lùi lại và ngắm Taran kỹ càng bằng cặp mắt ánh xanh lục. “Để ta ngắm cháu xem nào. Cháu đã lớn hơn nhiều kể từ lần trước chúng ta gặp nhau.” Gwydion gật gật mái đầu tóc xám, bờm xờm như lông sói của mình, vẻ khen ngợi. “Ta chỉ hi vọng rằng sự khôn ngoan của cháu cũng tăng lên cùng với chiều cao. Rồi chúng ta sẽ kiểm ra việc đó. Giờ thì ta phải chuẩn bị cho buổi hội nghị đã.”
“Buổi hội nghị gì?” Taran kêu lên. “Thầy Dallben chẳng nhắc đến buổi hội nghị nào cả. Thấy ấy còn không nói là ngài sắp đến nữa kia.”
“Sự thật là,” Eilonwy chen vào, “cụ Dallben chẳng nói gì với ai cả.”
“Đến giờ thì các cháu phải hiểu rằng,” Gwydion nói, “Dallben ít khi nói ra những điều mình biết. Đúng vậy, sắp diễn ra một hội nghị, và ta đã triệu tập những người khác đến đây.”
“Cháu đã đủ lớn để tham dự hội nghị của những người trưởng thành rồi.” Taran sôi nổi ngắt lời. “Cháu đã học được rất nhiều; cháu đã chiến đấu bên cạnh ngài, cháu đã…”
“Từ từ, từ từ thôi.” Gwydion nói. “Chúng ta đã quyết định là cháu cũng sẽ có chỗ. Nhưng tuổi trưởng thành…” ông nhẹn nhàng nói thêm với một thoáng buồn, “có thể không giống như cháu vẫn tưởng đâu.” Gwydion đặt hai tay lên vai Taran. “Trong lúc này thì cháu hãy chuẩn bị sẵn sàng. Một sứ mệnh sẽ sớm được giáo cho cháu đấy.”
Đúng như Gwydion đã báo trước, suốt thời gian còn lại của buổi sáng hôm ấy có thêm rất nhiều người khác đến. Một đội kỵ binh xuất hiện và nhanh chóng dựng trại trên cánh đồng đầy gốc rạ phía bên kia vườn quả. Taran thấy những chiến binh này đều được vũ trang sẵn sàng để chiến đấu. Tim cậu nhảy lên. Chắc chắn việc này cũng có liên quan đến hội nghị của Gwydion. Với vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu, cậu chạy vội về phía cánh đồng. Nhưng chưa được nửa đường thì cậu đã kinh ngạc đứng sững lại. Hai dáng người quen thuộc đang cưỡi ngựa tới. Taran liền lao đến chỗ họ.
“Fflewddur!” Cậu gọi to, trong khi chàng ca sĩ, với cây đàn hạc tuyệt đẹp đeo trên vai, giơ tay vẫy chào. “Và Doli nữa! Có đúng là ông đấy không?”
Ông lùn tóc đỏ rực đánh đu từ trên lưng con ngựa nhỏ xuống. Ông cười toe toét trong một thoáng rồi lấy lại ngay vẻ mặt cau có thường ngày. Nhưng ông vẫn không giấu nổi vẻ hài lòng lấp lánh trong cặp mắt tròn đỏ tươi của mình.
“Doli!” Taran vỗ lên lưng ông lùn. “Tôi không nghĩ là sẽ được thấy lại ông. Ý tôi là thật sự nhìn thấy ông đấy, sau khi ông đã có được khả năng tàng hình.”
“Hừm!” ông lùn mặc chiếc áo khoác da buông một tiếng. “Trò tàng hình ấy à! Tôi ngán nó lắm rồi. Cậu có biết phải vất vả đến thế nào mới tàng hình được không? Thật kinh khủng! Nó làm tai tôi kêu ong ong ấy. Và đó vẫn chưa phải là phần tồi tệ nhất. Khi không ai nhìn thấy cậu thì thể nào cậu cũng bị người khác giẫm lên ngón chân hay bị cùi chỏ thúc vào mắt. Không, không, nó không phải là dành cho tôi. Tôi không thể chịu nổi nó nữa!”
“Và anh nữa, Fflewddur!” Taran kêu lên, khi chàng ca sĩ xuống ngựa. “Tôi rất nhớ anh đấy. Anh có biết hội nghị bàn về việc gì không? Đó là lý do anh đến đây, phải không? Và cả Doli nữa?”
“Tôi chẳng biết về hội nghị nào cả.” Doli lẩm bẩm. “Vua Eiddileg đã lệnh cho tôi đến đây. Một đặc ân dành cho Gwydion. Nhưng tôi có thể nói với cậu ngay rằng tôi thà ở lại vương quốc Mỹ Tộc và lo lấy việc của mình còn hơn.”
“Về phần tôi,” chàng ca sĩ nói, “Gwydion tình cờ đi ngang qua vương quốc của tôi, hoàn toàn ngẫu nhiên thôi, có vẻ là như vậy, mặc dù bây giờ thì tôi bắt đầu nghĩ là không phải thế. Ông ấy gợi ý là có lẽ tôi sẽ thích đến Caer Dallben. Ông ấy nói ông bạn già Doli cũng sẽ có mặt, và vì thế tất nhiên là tôi lên đường ngay. Tôi đã thôi không làm ca sĩ hát rong nữa,” Fflewddur nói tiếp, “và đã trở lại làm vua một cách khá là vui vẻ. Thật tình tôi đến đây chỉ là để làm ơn cho Gwydion thôi.”
Anh ta vừa dứt lời thì hai sợi dây trên cây đàn hạc đứt đánh “tưng” một tiếng rõ to. Fflewddur liền ngừng lại ngay lập tức và tằng hắng.
“Ờ, phải,” anh ta nói thêm, “sự thật là thế này: tôi hết sức khổ sở. Tôi sẽ kiếm lấy bất kỳ cái cớ nào để ra khỏi toà lâu đài tối tăm ẩm thấp ấy. Cậu nói là có một hội nghị hả? Tôi đã hi vọng là sẽ có lễ hội tạ ơn sau mùa gặt và người ta sẽ cần đến tôi để giúp vui.”
“Cho dù là vì cái gì đi chăng nữa,” Taran nói “thì tôi rất mừng vì hai vị đã đến.”
“Tôi thì không.” Ông lùn càu nhàu, “Khi họ bắt đầu nói ông bạn già Doli thế này, ông bạn già Doli thế nọ là phải coi chừng! Lại sắp có chuyện gì không hay cho mà xem.”
Trong khi họ đi về phía căn nhà tranh, Fflewddur thích thú nhìn quanh.
“Chà, chà, có phải tôi vừa thấy cờ của vua Smoit ở đằng kia không nhỉ? Hẳn là ông ta cũng đến đây theo yêu cầu của Gwydion, không nghi ngờ gì nữa.”
Đúng lúc đó, một kỵ sĩ phi nước kiệu tới và gọi tên Fflewddur. Chàng ca sĩ vui vẻ reo lên.
“Đó là Adaon, con trai của Taliesin, Chủ tịch Hội đồng Ca sĩ đấy.” anh bảo Taran. “Hôm nay Caer Dallben đúng là có vinh hạnh lớn!”
Người kỵ sĩ xuống ngựa và Fflewddur vội vã giới thiệu những người bạn của mình với anh ta. Taran thấy Adaon là một chàng trai cao lớn với mái tóc đen suôn dài đến tận vai. Mặc dù dáng điệu cao quý, anh chỉ mặc bộ quần áo giản dị của một người lính, không mang đồ trang sức gì ngoài một chiếc trâm sắt hình thù kì lạ cài nơi cổ áo. Cặp mắt xám của anh sâu lạ lùng, sáng trong như ngọn lửa, và Taran cảm thấy không có gì thoát khỏi cái nhìn trầm tư mà sắc sảo của Adaon.
“Xin chào Taran xứ Caer Dallben và Doli người Mỹ Tộc.” Adaon nói, siết chặt tay từng người. “Tên của các bạn rất quen thuộc với các ca sĩ hát rong phương Bắc đấy.”
“Vậy ra ngài cũng là một ca sĩ?” Taran hỏi, cung kính cúi đầu chào.
Adaon mỉm cười và lắc đầu.
“Cha tôi đã nhiều lần yêu cầu tôi ra mắt để được kết nạp vào Hội đồng, nhưng tôi vẫn muốn đợi xem. Còn rất nhiều điều tôi muốn học hỏi, và trong thâm tâm tôi thấy mình chưa sẵn sàng. Có lẽ một ngày nào đó tôi cũng sẽ trở thành một ca sĩ.” Adaon quay sang Fflewddur. “Cha tôi chuyển lời chào tới ngài và hỏi xem tình hình cây đàn hạc ông tặng cho ngài sao rồi. Tôi thấy có vẻ nó cần được sửa sang đấy nhỉ.” Anh nói thêm với một nụ cười thân thiện.
“Đúng vậy.” Fflewddur thừa nhận. “Thỉnh thoảng tôi lại gặp rắc rối với nó. Tôi không thể không… ờ… thêm mắm dặm muối một tý cho các câu chuyện - nhiều câu chuyện rất cần cái đó. Nhưng cứ một khi tôi làm vậy,” anh ta thở dài, nhìn hai sợi dây vừa đứt, “thì kết quả là đây.”
“Vui lên nào.” Adaon nói, cười to. “Những câu chuyện đẹp đẽ của ngài đáng giá hơn tất cả những sợi dây đàn trên toàn Prydain này. Và các bạn, Taran và Doli, hãy hứa sẽ kể cho tôi nghe về những chiến công nổi tiếng của các bạn nhé. Nhưng trước hết tôi phải đi tìm ông hoàng Gwydion đã.”
Từ biệt nhóm bạn, Adaon lên ngựa và phóng tới trước. Fflewddur nhìn theo anh vẻ yêu mến và ngưỡng mộ.
“Không thể là chuyện gì vặt vãnh nếu Adaon cũng có mặt ở đây.” Anh ta nói. “Anh ấy là một trong những con người dũng cảm nhất tôi từng biết. Còn hơn thế nữa, vì anh ấy có trái tim của một ca sĩ chân chính. Một ngày kia, anh ấy sẽ trở thành ca sĩ vĩ đại nhất trong số bọn tôi, các vị cứ nhớ lấy lời tôi đấy.”
“Và đúng là anh ấy biết tên chúng ta chứ?” Taran hỏi, “Và đã có những bài hát về chúng ta thật sao?”
Fflewddur mỉm cười.
“Sau trận chiến của chúng ta với Vua Sừng, phải, tôi đã sáng tác một bài hát. Một tặng phẩm khiêm tốn thôi mà. Nhưng thật phấn khởi khi biết nó đã được lưu truyền. Chừng nào sửa xong mấy sợi dây chết tiệt này, tôi sẽ rất vui lòng chơi cho các bạn nghe.”
Chỉ một lát sau buổi trưa hôm ấy, khi tất cả đã nghỉ ngơi lại sức, bác Coll gọi họ vào phòng của Dallben. Ở đó đặt một chiếc bàn dài, hai bên xếp ghế. Taran nhận thấy vị pháp sư thậm chí còn cố gắng sắp xếp lại tập sách cổ kính nằm chật ních khắp phòng cho gọn nữa. Cuốn Sách về Bộ Ba, quyển sách chứa đựng những bí mật sâu kín nhất của cụ Dallben, đã được cẩn thận đặt lên đỉnh một cái giá. Taran liếc nhìn nó vẻ gần như sợ sệt, cậu dám chắc là nó chứa đựng hơn những gì thầy Dallben muốn tiết lộ rất nhiều. Những người khác đã bắt đầu bước vào khi Fflewddur nắm lấy cánh tay Taran, kéo cậu sang bên tránh đường cho một chiến binh có bộ râu đen nhánh bước qua.
“Một điều chúng ta có thể chắc chắn,” chàng ca sĩ khẽ nói, “đó là Gwydion không định tổ chức lễ hội tạ ơn mùa gặt nào hết. Cậu có thấy những ai đang có mặt ở đây không?”
Người chiến binh râu đen ăn mặc sang trọng hơn bất kỳ ai trong số những người đến dự hội nghị. Chiếc mũi cao của ông ta khoằm như mỏ chim ưng, mắt ông ta sụp xuống nặng nề nhưng vẫn tinh tường. Ông ta chỉ cúi đầu chào có một mình Gwydion; rồi sau khi ngồi xuống bàn, ông ta lạnh lùng đưa mắt nhìn những người quanh mình.
“Đó là ai thế?” Taran hỏi, không dám nhìn lâu con người kiêu hãnh và vương giả ấy.
“Vua Morgant xứ Madoc đấy.” Chàng ca sĩ đáp, “Vị tướng táo bạo nhất trên toàn Prydain, chỉ thua có mình Gwydion thôi. Ông ta trung thành với dòng họ Don.” Anh lắc đầu vẻ thàn phục. “Người ta bảo đã có lần ông ta cứu mạng Gwydion. Tôi tin là như vậy. Tôi đã thấy ông ta trong chiến trận rồi. Lạnh như băng! Hoàn toàn không biết sợ là gì! Nếu Morgant cũng tham gia vào việc này thì chắc hẳn có điều rất đáng quan tâm đây. Ồ, nghe kìa. Vua Smoit đấy. Lúc nào cũng nghe thấy tiếng ông ta trước khi thấy mặt.”
Một chuỗi tiếng cười như sấm vang vọng khắp gian phòng, và chỉ lát sau, một chiến binh tóc đỏ khổng lồ bước vào bên cạnh Adaon. Ông ta cao vượt hẳn tất cả mọi người trong phòng, và bộ râu của ông đỏ rực như lửa bốc quanh khuôn mặt chằng chịt sẹo đến nỗi không thể biết được đâu là nơi cái sẹo này kết thúc và cái khác bắt đầu. Mũi ông ta bị gãy giập xuống sát xương gò má; vầng trán nặng nề gần như biến mất trong đám lông mày rối tung; và cổ ông to ngang eo lưng Taran.
“Đúng là một con gấu!” Fflewddur nói với tiếng cười trìu mến. “Nhưng không hại ai bao giờ. Khi các vương quốc phía Nam nổi dây chống lại các Con trai của Don, Smoit là một trong những người hiếm hoi vẫn trung thành với họ. Vương quốc của ông ấy là xứ Cadiffor.”
Smoit dừng lại giữa phòng, hất tấm áo choàng về phía sau và thọc ngón tay cái vào chiếc đai lưng kết sù bằng đồng thắt ngang người, căng như sắp đứt.
“Chào, Morgant!” ông nói lớn. “Vậy ra họ mời cả ngài đến hả?” ông ta khịt mũi thật to. “Tôi ngửi thấy sắp mùi máu đổ trong không khí đây.” Ông ta tiến về phía vị tướng nghiêm nghị và đập mạnh lên vai ông ta.
“Hãy coi chừng,” Morgant nói với một cái nhếch môi cười chỉ để lộ ra chút đầu răng. “đừng để nó là máu của ngài.”
“Hô! Ô Hô!” Vua Smoit rống lên và vỗ vào cặp đùi đồ sộ của mình. “Hay lắm! Hãy coi chừng đừng để là máu của tôi! Đừng lo, ông bạn băng giá ạ! Máu thì tôi có thừa!” Ông ta nhìn thấy Fflewddur. “Lại một người bạn cũ nữa!” Ông nói lớn, vội đi đến bên chàng ca sĩ và vung tay ôm chặt anh ta, nhiệt tình đến nỗi Taran nghe thấy những chiếc xương sườn của Fflewddur kêu răng rắc. “Trái tim tôi ơi!” Smoit reo lên. “Máu thịt tôi ơi! Hãy chơi một điệu gì nghe cho vui đi nào, anh bạn gảy đàn hạc tóc vàng!” Mắt ông chạm phải Taran. “Cái gì thế này, cái gì thế này?” Ông ta túm lấy Taran bằng một bàn tay mạnh mẽ phủ đầy lông đỏ. “Một con thỏ mới bị lột da à? Một con gà mới bị vặt lông à?”
“Cậu bé là Taran, Phụ - Chăn lợn của pháp sư Dallben.” Chàng ca sĩ đáp.
“Tôi ước gì nó là đầu bếp của Dallben.” Smoit kêu lớn. “Tôi hầu như chưa được miếng nào vào bụng cả!”
Cụ Dallben bắt đầu gõ lên bàn ra hiệu im lặng. Smoit bước đến chỗ ngồi của mình sau khi tặng cho Fflewddur một cái ôm nữa.
“Có thể ông ta không làm đau ai bao giờ,” Taran nói với chàng ca sĩ, “nhưng tôi nghĩ sẽ an toàn hơn nếu làm bạn với ông ta.”
Tất cả giờ đã ngồi vào bàn, cụ Dallben và Gwydion ở một đầu còn bác Coll ở đầu kia. Vua Smoit, tràn cả ra ngoài ghế, ngồi bên trái vị pháp sư, đối diện vua Morgant. Taran ép mình ngồi xuống giữa chàng ca sĩ và Doli, ông ta đang bực bội kêu ca rằng cái bàn quá cao. Ngồi bên phải Morgant là Adaon, và bên cạnh anh là Ellidyr, từ sáng đến giờ Taran chưa gặp lại anh ta. Cụ Dallben đứng dậy và im lặng hồi lâu. Mọi người quay về phía cụ. Vị pháp sư giựt giựt một nhúm râu.
“Ta đã quá già rồi, không cần phải tỏ ra lịch sự nữa,” cụ nói, “và ta cũng không có ý định đọc một bài diễn văn chào mừng các vị. Nhiệm vụ của chúng ta hết sức khẩn cấp và chúng ta sẽ bàn đến nó ngay. Chưa đầy một năm trước, như một số các vị vẫn còn nhớ,” cụ Dallben nói tiếp, đưa mắt nhìn Taran và các bạn, “Arawn, Chúa Tể xứ Annuvin đã phải chịu một tổn thất nặng nề khi Vua Sừng, tên thuộc hạ mạnh nhất của hắn, bị tiêu diệt. Sức mạnh của Vùng Đất Tử Thần đã bị ngăn chặn lại trong một thời gian. Nhưng ở Prydain cái ác không bao giờ thoái lui. Không ai trong số chúng ta lại ngu ngốc tin rằng Arawn có thể chịu thua dễ dàng như vậy.” cụ Dallben tiếp tục. “Ta đã hi vọng sẽ có thêm thời gian để suy ngẫm về mối đe doạ mới ở Annuvin. Nhưng than ôi, thời gian không cho phép. Kế hoạch của Arawn đã quá rõ ràng rồi. Để nói về chúng, ta xin nhường lời lại cho Ông hoàng Gwydion.”
Gwydion liền đứng dậy. Gương mặt vô cùng nghiêm nghị.
“Có ai mà chưa từng nghe về bọn Vạc Dầu, những tên lính câm lặng bất tử phục vụ cho Chúa tể Annuvin? Chúng là những xác chết của các chiến binh tử trận, bị lấy cắp, sau đó được nhúng vào chiếc vạc của Arawn để hồi sinh. Chúng xuất hiện tàn nhẫn như chính cái chết vậy, mọi nhân tính đều đã biến mất. Thực ra chúng không còn là người nữa mà chỉ là những vũ khí sát nhân, vinh viễn là nô lệ cho Arawn. Để thực hiện công việc ghê tởm này,” Gwydion nói tiếp, “Arawn đã ăn cắp xác ở những ngôi mộ của các chiến binh thiệt mạng trong chiến trận. Giờ đây, trên khắp Prydain đang xảy ra vô số những vụ mất tích bí hiểm, nhiều người đàn ông biến mất, không để lại dấu vết gì; và những tên Vạc Dầu xuất hiện ở những nơi chưa từng thấy chúng bao giờ. Arawn đã không để mất thời gian. Như tôi đã khám phá, bọn hầu cận của hắn giờ còn sát hại cả người sống và đem họ về Annuvin nhằm bành trướng đội quân bất tử của hắn. Thế là cái chết lại đẻ ra cái chết; hung ác lại đẻ ra hung ác.”
Taran rùng mình. Ngoài kia cánh rừng cháy rực lên màu đỏ thắm và vàng óng. Không khí ấm áp dịu dùng như thể một ngày hè vẫn còn vương vấn lại đâu đây. Nhưng những lời của Gwydion khiến cậu lạnh cóng chẳng khác một làn gió buốt giá bất giờ. Cậu còn nhớ rõ những đôi mắt đờ dẫn không sức sống và khuôn mặt xám ngắt của bọn lính Vạc Dầu, sự im lặng ma quái và những lưỡi gươm tàn bạo của chúng.
“Chúng chỉ là những bị thịt thôi mà!” Smoit gầm lên. “Chẳng lẽ chúng ta là một lũ thỏ cả sao? Chẳng lẽ chúng ta lại phải sợ lũ nô lệ của cái vạc ấy hay sao?”
“Rồi sẽ có khối thịt cho ngài nhai đấy.” Gwydion đáp với một nụ cười nghiêm nghị. “Tôi xin nói ngay rằng chưa có ai trong số chúng ta từng thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm đến thế. Tôi mong các vị giúp đỡ, bởi vì tôi có ý định tấn công thẳng vào Annuvin, cướp lấy chiếc vạc của Arawn, và phá huỷ nó.”