Diệp Thừa Dân thầm suy đoán mục đích của Vương Tử Quân, sau đó nhấp một hớp nước rồi nói:
- Đồng chí Mạnh Chí Đạo là người có năng lực rõ ràng, tỉnh ủy đã sắp xếp đồng chí Mạnh Chí Đạo làm đối tượng của vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, cũng xem như suy xét nhiều phương diện.
Diệp Thừa Dân nói một tràng, ý nghĩa trung tâm chỉ có một, đó là nhắc nhở Vương Tử Quân, Mạnh Chí Đạo là đối tượng khảo sát, anh cũng không nên ôm hy vọng quá lớn.
Vương Tử Quân cười cười nói tiếp:
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy rất vui vì tỉnh ủy và ngài coi trọng đồng chí Mạnh Chí Đạo, nhưng sau thời gian làm việc cùng nhau, tôi cảm thấy như vậy là nuông chiều cho hư, ngược lại còn sinh bất lợi cho sự phát triển của đồng chí.
- Bí thư Mạnh đến nhận chức bí thư thị ủy Ô Phổ, điều này xem như làm khó anh ấy, tôi cảm thấy nên làm từng bước một, nên để anh ấy đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố thì hay hơn.
Trước tiên đảm nhiệm vị trí chủ tịch thành phố? Vẻ mặt Diệp Thừa Dân chợt biến đổi, Vương Tử Quân đây là lấy lui làm tiến, ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng.
Vương Tử Quân không phải nói đến Mạnh Chí Đạo, rõ ràng đang nói đến phương diện sắp xếp nhân sự ở thành phố Ô Phổ. Lúc này chủ tịch thành phố Ô Phổ là Khổng Bỉnh Cương, nếu để cho Mạnh Chí Đạo làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, như vậy vị trí của Khổng Bỉnh Cương phải thay đổi.
Lúc này mình và Chử Vận Phong đang bất phân thắng bại ở vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, nếu như Khổng Bỉnh Cương không đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, nếu điều đến địa phương khác trừ khi mình mình áp dụng quyền lực của bí thư tỉnh ủy cương chế di dời.
Nhưng Diệp Thừa Dân cũng biết những khó khăn khi sử dụng quyền uy này, biết đâu làm không tốt thì sẽ tổn thương chính mình.
- Đồng chí Khổng Bỉnh Cương nên đi nơi nào?
Diệp Thừa Dân tuy suy đoán được tâm tư của Vương Tử Quân nhưng vẫn trầm giọng nói.
Vào thời điểm quan trọng này Vương Tử Quân cũng không che giấu mục đích của mình, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, để cho Khổng Bỉnh Cương đảm nhiệm vị trí bí thư thị ủy, do Mạnh Chí Đạo làm chủ tịch thành phố, như vậy sẽ có tác dụng lớn xúc tiến thành phố Ô Phổ phát triển kinh tế.
Cuối cùng vì tăng sức thuyết phục của mình, Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Mạnh Chí Đạo là một người rất tốt.
Người rất tốt có rất nhiều, anh không thể nào cứ chụp mũ nói như vậy là xong. Nhưng Diệp Thừa Dân nghe lời nói của Vương Tử Quân và hiểu rõ vấn đề. Hai ngày qua lão rất mất hứng, mình và Chử Vận Phong đang giằng co ở phương diện bí thư thị ủy Ô Phổ, thậm chí ngoài bực bội thì còn có chút lo lắng. Nếu lời đề nghị của mình ở hội nghị thường ủy mà bại trong tay của Chử Vận Phong, như vậy sẽ là đả kích không nhỏ với uy tín của mình.
Dù là mình thắng thì chiến thắng đó cũng rất thảm, chiến thắng thảm thiết càng bộc lộ rõ cái giá trong khi tranh chấp với Chử Vận Phong, căn bản là bất lợi với đại cục của tỉnh Nam Giang.
Một vị lãnh đạo cao cấp phải thành công không một tiếng động mới đúng, trong lúc vô tình có thể nhẹ nhàng quán triệt ý chỉ của mình. Tuy xung đột kịch liệt sẽ làm cho người ta cảm thấy hả giận, thế nhưng thực tế thì không nên làm như vậy.
Nhưng lúc này đã đến mức độ giương cung bạt kiếm, Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão càng phải bảo trì sự tôn nghiêm của mình. Điều này cũng giống như hai con sư tử đụng mặt nhau, ai cũng không muốn chủ động lui về phía sau một bước.
Để cho Khổng Bỉnh Cương tiến lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ, người của mình làm chủ tịch thành phố, điều này căn bản cũng không có gì khác biệt. Tuy vị trí chủ tịch thành phố chỉ kém hơn bí thư một chút, thế nhưng vẫn quán triệt được ý chỉ của mình.
Có lẽ Chử Vận Phong cũng không muốn lớn tiếng ở hội nghị thường ủy, cục diện này căn bản là đối phương rất thích. Diệp Thừa Dân nghĩ đến vẻ mặt của Chử Vận Phong, thế là tán thưởng Vương Tử Quân lại tăng thêm vài phần.
Cùng lúc này Chử Vận Phong càng thêm bất mãn với Lục Trạch Lương. Sự kiện này vốn là phối hợp với nhau làm cho xong, ít nhất phải là trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương hoặc là phó bí thư nắm công tác tổ chức là Diêu Trung Tắc làm chủ, thế nhưng hai người kia lại căn bản không nói lời nào, thuần túy là đứng yên chiếm lợi.
Vương Tử Quân người này quả thật rất tốt.
Diệp Thừa Dân càng có thêm ý nghĩ lôi kéo Vương Tử Quân, thế là trên mặt nở nụ cười từ ái, lão cười nói:
- Bí thư Tử Quân, cậu có ý nghĩ rất tốt, tôi cũng tin Mạnh Chí Đạo hoàn toàn có năng lực thực hiện trọng trách này. Nhưng này bí thư Tử Quân, tôi cảm thấy cậu cũng nên liên hệ với các đồng chí khác thêm một chút.
Diệp Thừa Dân nói đến phương diện liên hệ cực kỳ ẩn giấu, thế nhưng ý nghĩa của nó là gì thì Vương Tử Quân rất rõ ràng. Con người một khi đến địa vị nhất định thì một câu căn bản là quá rõ ràng lại nói ra như mây mù dày đặc.
Nếu đã nói đến đây thì Vương Tử Quân căn bản sẽ không tiếp tục dây dưa với Diệp Thừa Dân ở phương diện này, hắn cười nói sang chuyện khác:
- Bí thư Diệp, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác này. Đúng rồi, còn có một việc cần báo cáo với ngài, không biết ngài đã nhận được bức thư tố cáo thế này chưa?
Vương Tử Quân nói rồi lấy tờ đơn tố cáo từ thành phố Lâm Hồ đưa cho Diệp Thừa Dân. Sau khi đưa mắt nhìn qua tờ đơn tố cáo vài lượt, Diệp Thừa Dân đặt tờ đơn tố cáo xuống, lão dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Tử Quân, cậu có ý kiến gì không?
- Chúng ta nhất định phải giữ gìn quyền lợi hợp pháp của nhân dân, cần phải đả kích thật nghiêm những hành vi trái pháp luật. Chúng ta càng phải nói rõ sự thật nếu như quần chúng có hiểu lầm với đồng chí của mình, để tránh tạo nên những ảnh hưởng không tốt.
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Diệp Thừa Dân, dùng giọng rất có lực nói.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lúc này lão cảm thấy mình có chút khó khăn. Vương Tử Quân là một người cực kỳ hợp cách cho vị trí bí thư ủy ban tư pháp tỉnh Nam Giang, căn bản nắm chắc vấn đề, hơn nữa còn nhìn xa trông rộng. Người này nắm chặt những thứ trong tay, căn bản có thể cho ra những thủ đoạn tốt để giải quyết những hoạt động trái pháp luật ở trong tỉnh.
Thông qua những gì mình biết và được tuyến trên phản ánh, Diệp Thừa Dân biết rõ trong tỉnh Nam Giang có tồn tại những tập đoàn tội phạm khá lớn, nhưng khi tiếp xúc thì lại cực kỳ xảo quyệt, thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Vị bí thư ủy ban tư pháp tiền nhiệm căn bản là quá nóng lòng cầu thành, thế cho nên biến thành cánh chim gãy cánh.
Vương Tử Quân căn bản là nhân tuyển cực kỳ tốt cho vị trí trưởng phòng tổ chức, thế nhưng nếu như cho Vương Tử Quân rời khỏi ủy ban tư pháp tỉnh ủy thì xem như cũng cực kỳ đáng tiếc.
Nhưng bây giờ căn bản chưa là lúc cho ra quyết định, vì vậy sau khi do dự một lúc thì Diệp Thừa Dân trầm giọng nói:
- Nhanh chóng điều tra cho rõ ràng, tôi chờ kết quả của cậu.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Diệp Thừa Dân mà tâm tình tốt hơn một chút. Hắn biết rõ chuyện của Mạnh Chí Đạo đã thành công hơn phân nửa, nhưng cũng không dễ ăn nói ở phía Chử Vận Phong.
Xà Tiểu Cường vừa sửa sang lại văn kiện trên bàn vừa nghĩ nên phải làm sao đối phó với sự kiện Khổng Bỉnh Cương muốn đến gặp chủ tịch Chử. Hắn là thư ký cho Chử Vận Phong, hắn nắm tương đối chuẩn tâm tư của lãnh đạo, đó chính là lúc này chủ tịch Chử căn bản không hy vọng gặp mặt Khổng Bỉnh Cương.
Nhưng Khổng Bỉnh Cương lại cầu cạnh Xà Tiểu Cường, điều này làm cho Xà Tiểu Cường có chút khó xử, nếu như không giúp đối phương thì xem như cũng phải xin lỗi. Cho đến nay Khổng Bỉnh Cương luôn cung kính với hắn, hơn nữa em trai của hắn còn đang là thủ hạ của người ta.
Cũng vì Khổng Bỉnh Cương cực kỳ quan tâm, thế cho nên người này thật sự là một tồn tại giống như thần linh của em trai Xà Tiểu Cường, không cần phải nói là mang ơn như thế nào. Tuy Xà Tiểu Cường biết rõ chỉ cần mình còn ngồi ở vị trí này, cho dù mình làm không thành thì Khổng Bỉnh Cương cũng sẽ không dám có chút biểu hiện mất hứng, sẽ chủ động quên đi ngay.
Nhưng Xà Tiểu Cường căn bản không phải là một người vong ân phụ nghĩa, vì vậy hắn rất muốn giúp Khổng Bỉnh Cương. Hơn nữa hắn cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh chủ tịch Chử, một ngày nào đó chủ tịch Chử sẽ đẩy hắn xuống địa phương rèn luyện, đến khi đó một người có thực quyền như Khổng Bỉnh Cương sẽ là tài nguyên tốt cho hắn lợi dụng.
Nhưng phải làm sao để mở lời với chủ tịch Chử đây? Điều này làm cho Xà Tiểu Cường cực kỳ khó chịu. Chủ tịch Chử chắc chắn sẽ ra tay tranh thủ vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, nhưng vì sự kiện này mà chủ tịch Chử căn bản là rất mất vui.
Thái độ của bí thư Diệp rất cương quyết, cũng càng thêm cứng nhắc. Tuy Xà Tiểu Cường chỉ là một thư ký thế nhưng cũng cảm nhận được nụ cười bình thản của bí thư Diệp che giấu sự cường thế. Chủ tịch Chử là một cán bộ lãnh đạo lão thành ở tỉnh Nam Giang, càng cảm nhận được khí thế bức người của bí thư Diệp vào lúc này.
Dù là suy xét từ góc độ nào thì chủ tịch Chử cũng sẽ không nhượng bộ, nhưng chỉ sợ chủ tịch Chử cũng có chút lo lắng. Lúc này đã có không ít người phản ánh cán bộ Nam Giang ôm đồm với nhau thành một khối, nếu như ý chỉ của bí thư Diệp không được quán triệt trong lúc điều động nhân sự lần này, chỉ sợ lời đồn kia sẽ càng có thêm bằng chứng có lực, căn bản không tốt cho những sắp xếp của chủ tịch Chử.
Xà Tiểu Cường vốn muốn tác động để chủ tịch Chử Vận Phong gặp mặt Khổng Bỉnh Cương, thế nhưng không ngờ đầu óc lại nghĩ sang phương diện khác. Hắn thở dài một hơi, sau đó nhìn văn kiện trước mặt, chuẩn bị đặt trong đống văn kiện trong góc phòng.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, Xà Tiểu Cường nhìn qua dãy số, sau đó chợt đứng lên nói:
- Chủ tịch Chử, tôi là Tiểu Cường.
- Tiểu Cường, chút nữa bí thư Vương sẽ đến, cậu trực tiếp đưa anh ấy đến phòng làm việc của tôi.
Chử Vận Phong vẫn dùng giọng bình thản như trước nói với Xà Tiểu Cường.
Nhưng giọng nói bình thản của chủ tịch Chử Vận Phong lại làm cho Xà Tiểu Cường chợt kinh hoảng. Bí thư Vương, là bí thư Vương nào? Không phải là bí thư Vương của ủy ban tư pháp tỉnh ủy đấy chứ? Làm sao đối phương lại đến phòng của chủ tịch Chử? Tuy trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ thế nhưng hắn vẫn cung kính đồng ý lời nói của chủ tịch Chử.
Xà Tiểu Cường đặt điện thoại xuống và nhanh chóng suy xét lời nói của chủ tịch Chử. Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy, người họ Vương được chủ tịch tỉnh gọi là bí thư Vương chỉ có thể là Vương Tử Quân, nhưng Vương Tử Quân đến gặp chủ tịch Chử, điều này sao có thể?
Sự kiện nã pháo ở hội nghị thường ủy của Vương Tử Quân căn bản làm cho Chử Vận Phong tổn hao nhiều uy tín, đây cũng chính là lần đầu tiên Xà Tiểu Cường thấy có người dám phê bình Chử Vận Phong trong hội nghị thường ủy. Tuy chủ tịch Chử biểu hiện là cực kỳ mây trôi nước chảy, xong cũng không nói gì, thế nhưng Xà Tiểu Cường biết rõ chủ tịch Chử là người có tính cách cực kỳ kiên cường, khó chịu nhất là người ta vung tay múa chân với công tác của mình, đừng nói là sự kiện phê bình.
Xà Tiểu Cường căn bản có chút bội phục với bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử Quân. Người trong quan trường nếu không có dũng khí bất phàm, căn bản không cho ra những hành động đại nghịch bất đạo như vậy. Hắn là thư ký của lãnh đạo, hắn hiểu tình huống khi đó là như thế nào. Nếu như bí thư Vương không có phản ứng, chỉ sợ sau đó sẽ có một vị phó chủ tịch tỉnh làm trợ thủ. Nhưng nếu Chân Hồng Lỗi là trợ thủ tiến lên áp sát, như vậy công tác của Vương Tử Quân về sau sẽ rơi vào trạng thái cực kỳ xấu hổ.
Xà Tiểu Cường đối mặt với tình huống như vậy cũng đặt mình vào hoàn cảnh của Vương Tử Quân để suy xét vấn đề, giống như không có bất kỳ biện pháp nào để giải quyết nan đề này. Nhưng Vương Tử Quân lại căn bản không im lặng, trực tiếp nã pháo lên người Chử Vận Phong, khôi phục lại tất cả quyền uy của mình.
Người này căn bản là rất khó đối phó.
- Cốc cốc cốc.
Khi Xà Tiểu Cường thầm nghĩ đến bí thư Vương, tiếng đập cửa chợt vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chợt thấy người kia đang mỉm cười đi về phía mình.
- chào bí thư Vương.
Xà Tiểu Cường không ngờ mình nghĩ đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, thế là có chút kinh ngạc.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bối rối của Xà Tiểu Cường, thầm nghĩ, vị thư ký của chủ tịch tỉnh đang làm gì với máy tính vậy? Tuy hắn có chút hoài nghi thế nhưng cũng biết đối phương là thư ký của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn cũng không thể mở miệng phê bình được.
Vì vậy Vương Tử Quân chỉ cười cười nói:
- Tiểu Cường đang suy nghĩ để cho ra tác phẩm vĩ đại, mong sao tôi cũng không quấy rầy ý nghĩ của cậu. Lúc này chủ tịch Chử có rảnh không?
- Tôi đi vào xem thế nào.
Mặc dù trước đó đã nhận được chỉ thị của Chử Vận Phong, thế nhưng Xà Tiểu Cường vẫn chú ý ứng phó. Hắn sợ râu ông nọ cắm cằm bà kia, chỉ sợ dẫn nhầm người vào phòng của chủ tịch Chử.
Xà Tiểu Cường nhanh chóng đi vào, sau đó cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bây giờ chủ tịch Chử đang có thời gian rảnh.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên cười nói:
- Xem ra tôi đến rất đúng lúc.
Khác biệt với tình huống tiếp đón của Diệp Thừa Dân, Chử Vận Phong ngồi sau bàn làm việc, sau khi Vương Tử Quân đi vào thì trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, anh ngồi đó một chút, tôi xem xong văn kiện này đã.
Câu nói xem văn kiện chính là ép người ta ngồi trong chốc lát, loại thủ đoạn nhỏ này căn bản không xa lạ gì với Vương Tử Quân. Hắn nhìn vào mắt Chử Vận Phong, thấy ánh mắt đối phương có vài phần nụ cười, hắn cũng đoán được chủ tịch Chử hiểu ý nghĩ của mình.