Anh hiểu nhưng vẫn phải ngồi yên nơi đó, Vương Tử Quân nghĩ đến ý nghĩa mà Chử Vận Phong muốn biểu đạt, thế là căn bản càng cảm thấy Chử Vận Phong khá thú vị. Hắn ngồi nghiêm chỉnh đối diện với Chử Vận Phong, vừa thưởng thức trà vừa xem xét những vật phẩm trong phòng làm việc của chủ tịch tỉnh Nam Giang.
Tâm tư của Chử Vận Phong cũng không đặt lên phương diện văn kiện, lão sở dĩ làm như vậy chính là phát tiết chút bực bội vì trước đó bị Vương Tử Quân nã pháo lên người. Tuy lão cho rằng lời nói của Vương Tử Quân với mình căn bản là cực kỳ đúng đắn, thế nhưng không phát giận sao được? Hơn nữa cơ hội người này đến phòng làm việc của mình cũng không nhiều.
Nhưng thái độ nhàn nhã bình tĩnh của đối phương lại làm cho Chử Vận Phong cảm thấy bất đắc dĩ, lão thấy xem văn kiện không hứng thú bằng tiếp chuyện Vương Tử Quân, thế nên dứt khoát đặt văn kiện xuống rồi cười hỏi:
- Bí thư Tử Quân, cậu cảm thấy phòng làm việc của tôi thế nào?
- Phòng làm việc dù có diện tích tương đồng, thế nhưng phòng của ngài lại có hương vị khác.
Vương Tử Quân cũng không chút do dự, hắn nghiêm mặt nói với Chử Vận Phong:
- Sau này tôi sẽ cho Du Giang Vĩ đến thăm phòng làm việc của ngài, vì nơi đây vừa phong phú vừa an phận, làm tôi không hiểu ngài thế nào mà sắp xếp tốt như vậy.
Vương Tử Quân mở miệng rõ ràng là nói đùa, Chử Vận Phong đối mặt với một người tự nhiên nhàn nhã như Vương Tử Quân thì chỉ có thể lắc đầu nói:
- Anh chỉ biết nói đùa, đây chỉ là chút trang trí tùy tiện, căn bản không có gì mà phong phú hay an phận.
Vương Tử Quân căn bản cũng không có yêu cầu gì ở phương diện sắp xếp phòng làm việc, sở dĩ hắn nói như vậy chính là muốn hòa hoãn bầu không khí nói chuyện của mình và Chử Vận Phong. Lúc này thấy đã đạt được kết quả thì nhanh chóng nói:
- Tôi cũng sẽ nói với Du Giang Vĩ học tập cách sắp xếp bố trí của ngài, cũng mong ngài đừng trách tôi sao chép đấy nhé?
- Hai mươi phút sau tôi còn có một hội nghị quan trọng, anh có gì cứ nói thẳng, cũng đừng đi đường vòng.
Chử Vận Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó trầm giọng nói với Vương Tử Quân.
Lúc này Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong căng thẳng với nhau, nguyên nhân vốn là cạnh tranh địa vị của nhau. Vài năm qua vẫn luôn là anh truy tôi đuổi, rất tương xứng với nhau. Hôm nay dù Diệp Thừa Dân vẫn dẫn đầu ở tỉnh Nam Giang, thế nhưng vị trí dẫn đầu này cũng không thoải mái, chỉ cần có chút bất cẩn thì sẽ bị Chử Vận Phong cho ăn quả đắng.
Những việc mà Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong muốn làm thì căn bản đều phải đấu trí đấu dũng, hận không thể dùng ba mươi sáu kế với đối phương để đạt được mục đích. Bọn họ tranh chấp gay gắt vài năm, căn bản có khá nhiều ân oán, cũng vì vậy mà trong lòng luôn có chút bức bối, Vương Tử Quân cũng không muốn biến mình thành kẻ gây họa.
Vì vậy trước khi đến phòng làm việc của Chử Vận Phong, Vương Tử Quân đã nhiều lần phỏng đoán, đã sớm suy nghĩ rất kỹ càng. Khi thấy vẻ mặt Chử Vận Phong khôi phục vẻ nghiêm túc thì hắn cười nói:
- Chủ tịch Chử, hôm nay tôi đến đây để đề cử cho ngài một vị cán bộ vĩ đại.
Đề cử cán bộ cho mình? Chử Vận Phong là người có đầu óc nhanh nhạy, chỉ sau nháy mắt đã biết Vương Tử Quân đến vì chuyện của Mạnh Chí Đạo. Chử Vận Phong biết rõ sự kiện Lục Trạch Lương sắp xếp Mạnh Chí Đạo vào trong cạnh tranh vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ là như thế nào, lúc bắt đầu lão còn cảm thấy hả giận, thế nhưng sau đó cảm thấy Lục Trạch Lương là người không đủ khí độ, làm quan đến vị trí này mà còn dùng chút thủ đoạn như vậy, Vương Tử Quân sẽ quan tâm sao?
Vương Tử Quân đến đề cử nhân tài cho mình, nhất định là vì Mạnh Chí Đạo. Chử Vận Phong tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Vương Tử Quân, thế nhưng lão giả vờ như không biết, vẫn không chịu thả ra:
- Bí thư Vương đang nói đến đồng chí nào vậy?
- Chủ tịch Chử, đó là đồng chí Mạnh Chí Đạo của ủy ban tư pháp chúng tôi. Anh ấy có tác phong công tác vững chắc, hơn nữa đồng chí này đặc biệt có ý nghĩ ở phương diện phát triển kinh tế, nếu như ném xuống làm công tác hành chính, căn bản sẽ là một người đắc lực.
"Chẳng lẽ đến nhờ mình giúp đỡ cho Mạnh Chí Đạo tiến lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ? Hừ, anh nghĩ đơn giản như vậy sao? Đừng nói đến sự kiện mình không biết năng lực công tác của Mạnh Chí Đạo là như thế nào, cho dù biết rõ thì mình cũng không thể cho đối phương thay thế Khổng Bỉnh Cương!"
- Bí thư Tử Quân, anh nói như vậy thật sự làm cho tôi động tâm, ý của anh là cho Mạnh Chí Đạo tiến vào ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh sao? Nếu là như vậy tôi sẽ thương lượng với các vị phó chủ tịch một chút, để cho anh ấy làm phó thư ký trưởng!
Tham chính từ vị trí phó bí thư ủy ban tư pháp đến phó thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh cũng xem như là thăng chức, đáng tiếc là Vương Tử Quân đến tìm gặp Chử Vận Phong cũng không phải là vì chuyện này.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Chủ tịch Chử sắp xếp cực kỳ phù hợp, thế nhưng tôi cảm thấy anh ấy vẫn thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở, nếu như có thể được xuống tuyến dưới tìm kinh nghiệm, khả năng sẽ càng có lợi cho sự phát triển về sau của đồng chí Mạnh Chí Đạo.
- Chủ tịch Chử, ngài cảm thấy thế nào khi cho đồng chí Mạnh Chí Đạo làm chủ tịch thành phố Ô Phổ?
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Chử Vận Phong rồi dùng giọng gọn gàng nói.
Chử Vận Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Quân, gương mặt lão cũng trở nên nghiêm túc. Đưa Mạnh Chí Đạo tiến lên làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, như vậy nên sắp xếp cho Khổng Bỉnh Cương như thế nào? Một loạt ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Chử Vận Phong.
Gương mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình tĩnh thế nhưng trong lòng cũng có rất nhiều ý nghĩ, sự việc có thành công hay không thì phải chú trọng vào ý kiến của Chử Vận Phong.
- Thành phố Ô Phổ đã có chủ tịch rồi.
Cuối cùng Chử Vận Phong nói ra những lời này.
Đáp án của Chử Vận Phong làm cho Vương Tử Quân cảm thấy vui vẻ, vì nói ra như vậy thì Chử Vận Phong căn bản đã có dao động. Vì vậy hắn cũng không tiếp tục suy xét mà trực tiếp nói:
- Tôi nghe bí thư Diệp nói đồng chí Khổng Bỉnh Cương hoàn toàn có năng lực đảm nhiệm công tác cao nhất của thành phố Ô Phổ.
Khóe miệng Chử Vận Phong có hơi run, lão chợt hiểu ý của Vương Tử Quân. Diệp Thừa Dân đưa ra điều kiện cho mình ở sự kiện này, để cho Mạnh Chí Đạo tiến lên làm chủ tịch thành phố Ô Phổ. Lão thầm cảm thấy vui cho Khổng Bỉnh Cương, trong lòng lại có chút thấc lạc.
Diệp Thừa Dân có thể đồng ý cho Mạnh Chí Đạo làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, như vậy rõ ràng là Diệp Thừa Dân rất yên tâm về Mạnh Chí Đạo. Ai cũng biết Mạnh Chí Đạo là người có khả năng của Vương Tử Quân, vì vậy đề cập đến phương diện Diệp Thừa Dân yên tâm về Mạnh Chí Đạo, phải nói trắng ra là Diệp Thừa Dân yên tâm về Vương Tử Quân.
Mặc dù Vương Tử Quân đã dựa về phía Diệp Thừa Dân, điều này Chử Vận Phong đã nhìn thấy rõ ràng, thế nhưng một nhân tài như vậy gia nhập vào trong đại bản doanh của Diệp Thừa Dân làm cho lão cảm thấy có chút tiếc nuối, vì dù sao đối phương cũng là nhân tài khó kiếm được.
Chử Vận Phong tiếc nuối thì tiếc nuối, thế nhưng lão vẫn là Chử Vận Phong, lúc này khẽ cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Thừa Dân là người nhìn xa trông rộng, tôi xem ra có chút thua kém.
Vương Tử Quân cười cười cũng không nói lời nào, lúc này dù hắn nói lời gì cũng không bằng bảo trì trạng thái trầm mặc. Chử Vận Phong nói câu vừa rồi thật sự chứng minh nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Xem ra đối với Chử Vận Phong thì cũng không muốn gây náo động ở tỉnh Nam Giang.
Hai người đã bàn hết chuyện chính, Chử Vận Phong nhanh chóng dời chủ đề sang phương diện công tác. Lão yêu cầu ủy ban tư pháp tỉnh ủy tiến hành chấp pháp theo đúng quy định, đúng pháp luật, khẳng định công tác vừa qua của ủy ban tư pháp, cũng mong muốn ủy ban tư pháp tiếp tục tạo nên hoàn cảnh xã hội tốt đẹp để thúc đẩy phát triển kinh tế tỉnh Nam Giang.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ tỏ ra khiêm tốn với những lời khích lệ của chủ tịch Chử Vận Phong, hắn nhanh chóng đẩy thành tích sang người của lãnh đạo. Hai người là cao thủ điều tiết bầu không khí, thế cho nên trong phòng liên tục vang lên tiếng cười.
- Bí thư Tử Quân, hai ngày tới tỉnh ủy sẽ có phương án nghiên cứu cán bộ, anh nên đề cử một chút về việc hai đồng chí Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo tiến lên nhận công tác mới.
Khi chấm dứt trò chuyện thì Chử Vận Phong khẽ nói.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt Chử Vận Phong, cuối cùng khẽ gật đầu. Chử Vận Phong nói những lời này khá nhẹ nhàng, thế nhưng bên trong lại ẩn giấu một đòn gõ vào đầu, nhìn từ phương diện này cũng thấy chủ tịch Chử là người cực kỳ khôn khéo.
Có người lên tiếng nói rằng Chử Vận Phong cố gắng gây xích mích và tranh đấu với Diệp Thừa Dân, muốn đục nước béo cò. Lúc này Chử Vận Phong yêu cầu Vương Tử Quân đứng lên đề cử hai đồng chí Khổng Bỉnh Cương và Mạnh Chí Đạo, rõ ràng là muốn gõ lên đầu người kia.
Xà Tiểu Cường luôn chú ý động tĩnh trong phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong, khi thấy cửa mở ra thì nhanh chóng đi đến. Nhưng ngay sau đó hắn lại thấy được một tình huống đáng giật mình: Vương Tử Quân đi ra ngoài, Chử Vận Phong lại bắt tay tiễn chân đến tận cửa.
Người được Chử Vận Phong tiễn đến cửa không những phải có vị trí cao, hơn nữa còn phải có địa vị trong lòng Chử Vận Phong. Thường thì phó chủ tịch Lý Thừa Uyên là người mang đến niềm vui cho chủ tịch Chử, thế cho nên ngoài Lý Thừa Uyên căn bản có ít người được nhận đãi ngộ như thế này.
- Bí thư Tử Quân, hôm nào anh rảnh thì đưa tiểu tử sang nhà tôi chơi, tôi nghe nói tiểu tử kia rất thông minh.
Chử Vận Phong bắt chặt tay của Vương Tử Quân rồi cười nói.
Vương Tử Quân cười cười:
- Ngài nói Tiểu Bảo Nhi nhà tôi sao? Cũng không hiểu như thế nào mà mỗi ngày căn bản đều không chút yên ổn, tôi vì sợ nó ảnh hưởng đến công tác của ngài, thế nên mới không đưa nó đi. Bây giờ thì quá tốt, có những lời này của ngài, hôm nay tôi sẽ cho nó đi tìm Tiểu Thăng Minh, hai đứa tha hồ mà nghịch phá.
Hai người cười hai tiếng, Vương Tử Quân cất bước bỏ đi. Xà Tiểu Cường nhìn Vương Tử Quân nhanh chóng bước đi, hắn thầm nghĩ, bí thư Vương căn bản không tầm thường, chỉ sau thời gian ngắn mà có thể kéo quan hệ thân cận như vậy với chủ tịch Chử Vận Phong.
Sự việc đã hoàn thành viên mãn, Vương Tử Quân có tâm tình rất sảng khoái. Hắn quay lại phòng làm việc của mình thì nhận được điện thoại của Mạnh Chí Đạo. Sau khi điều tra thì tất cả những gì được phản ánh trong đơn tố cáo là thật, trưởng phòng tài chính thành phố Lâm Hồ vì muốn con trai thoát tội mà dùng số tiền lớn mượn người ra chịu tội thay.
Sau khi nghe báo cáo kết quả của Mạnh Chí Đạo, Vương Tử Quân trầm ngâm một chút. Lúc này mình vừa đạt thành hiệp nghị với Chử Vận Phong, nếu như cho ra hành động lớn với thành phố Lâm Hồ, như vậy có tạo nên ảnh hưởng lớn đến tương lai của Mạnh Chí Đạo hay không?
Nhưng mình nên áp chế sự việc xuống sao? Nếu như áp chế thì xem ra khinh nhờn pháp luật, càng không tôn trọng sự công chính của pháp luật.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân trầm giọng nói:
- Chuyện này có tính chất nghiêm trọng, nhất định phải điều tra đến cùng, căn bản nghiêm khắc xử lý tất cả những người có liên quan, quyết không nuông chiều.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà vẻ mặt không quá tốt, dù sao thì chỉ thị vừa rồi của hắn sẽ có thể dẫn đến những hệ lụy xấu. Nhưng đôi khi có một số việc mà hắn không thể lùi bước, nếu như Chử Vận Phong vì một sự việc như vậy mà lật lọng, như vậy cũng không cần phải có quá nhiều phối hợp với đối phương.
Thành phố Lâm Hồ tuyệt đối không thể nào biến mình thành một đặc thù của xã hội.
Khi Vương Tử Quân đang cho ra chỉ thị với Mạnh Chí Đạo, lúc này trong phòng làm việc của trưởng phòng tài chính thành phố Lâm Hồ, trưởng phòng Uông Rừng Minh đang rít thuốc, gương mặt tròn cả ngày cười như phật Di Lặc cũng căng cứng.
Uông Rừng Minh năm nay bốn mươi sáu tuổi, là một trưởng phòng tài chính ở thành phố Lâm Hồ, cũng xem như là nhân vật số một ở Lâm Hồ, ngay cả lãnh đạo thị ủy cũng phải xưng hô anh em với hắn, nhiều chuyện ở thành phố Lâm Hồ sẽ được giải quyết chỉ bằng một câu nói của Uông Rừng Minh mà thôi.
Nhưng những ngày qua Uông Rừng Minh luôn ở trong phiền muộn, không vì cái gì khác, là vì con trai bảo bối Uông Kính Đỗ. Những năm qua nếu nói Uông Rừng Minh có gì đó không hài lòng thì đó chính là con trai ma vương của mình, đúng là căn bản không thể nào bớt lo cho được.
Mỗi lần nghĩ đến con mình thì Uông Rừng Minh không khỏi cảm thấy bức bối, tuy năm nay Uông Kính Đỗ mới mười tám tuổi, thế nhưng tiểu tử kia căn bản có cảm giác ưu việt bẩm sinh, ăn uống gái trai đủ cả. Tên này cả ngày liên hệ với đám côn đồ, đã gây ra nhiều phiền toái cho Uông Rừng Minh.
Tuy Uông Kính Đỗ đã gây ra không ít chuyện nhưng người ta phần lớn vì nể mặt Uông Rừng Minh mà biến chuyện xấu thành tốt, dàn xếp ổn thỏa. Chưng từng nghĩ là tiểu tử kia càng ngày càng kiêu ngạo, căn bản là coi trời bằng vung, trước đó đã gây tai họa ngập trời.
Vì một nữ nhân viên quán bar mà Uông Kính Đỗ đã vung dao đâm người, tên thanh niên kia cũng căn bản là xui xẻo, chưa kịp đi đến bệnh viện thì đã chết giữa đường.
Uông Rừng Minh vừa nghe đến chuyện này thì cảm thấy tay chân lạnh buốt, thiếu chút nữa thì ngất đi. Đây là một sự kiện lớn, phản ứng đầu tiên chính là để con mình ra đầu thú, tranh thủ hưởng sự khoan hồng của pháp luật.
Nhưng tình thế phát triển quá bất ngờ, Uông Kính Đỗ đánh nhau thì là anh hùng, thế nhưng khi thấy sự việc náo loạn thì biến thành chó hùng. Khi đó hắn khóc lóc cực kỳ thương tâm, chết sống cũng không chịu đi đầu thú.