Khuất Chấn Hưng cúi người đưa hai tay ra bắt tay với Vương Tử Quân, sau khi buông tay thì người cũng hơi cúi xuống một chút, cho ra động tác mời ngồi. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì hắn nhanh chóng thay nước châm trà:
- Bí thư Vương, ngài cũng đừng quá gấp, lúc này trong phòng bí thư đang có người, ngài uống trà đi, để tôi vào xem thế nào.
Vương Tử Quân cười nói:
- Vậy thì làm phiền cậu rồi.
Phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng không lớn, chỉ có một gian, lại được thu dọn sạch sẽ. Vương Tử Quân đưa mắt đánh giá phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, tự đánh giá xem mình nên đả động Diệp Thừa Dân như thế nào. Dựa theo cấp bậc ngày càng tăng tiến, Vương Tử Quân càng ngày càng quan tâm đến mối quan hệ với các lãnh đạo của mình. Đặc biệt là quan hệ với lãnh đạo đứng đầu một tỉnh, càng hy vọng mình và lãnh đạo có thể hòa hợp êm thấm.
Nhưng chỗ nào có người thì có giang hồ, ngàn người ngàn mặt, hầu như mỗi người đều có ý nghĩ khác nhau ở cùng một sự việc. Nếu muốn thống nhất ý nghĩ của người khác, ít nhất cũng phải xem vào tài nghệ khống chế của mình.
Diệp Thừa Dân đi đến tỉnh Nam Giang có thái độ dễ dàng tha thứ cho Chử Vận Phong ở nhiều sự việc, cũng không phải là vì bí thư Diệp tâm tính lương thiện, mà lão hy vọng quán triệt được ý chỉ của mình, lại bảo trì sự đoàn kết ban ngành. Bây giờ vì vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, có lẽ Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong cũng phải ở vào xu thế quyết đấu.
Dù là bất kỳ ai tiến lên cũng không tránh được tranh chấp, mà tranh chấp như vậy căn bản không quá tốt với hai người. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Vương Tử Quân cảm thấy Diệp Thừa Dân sẽ đồng ý với ý kiến của mình.
Có thể là trọng điểm của sự việc này Vương Tử Quân xem ra cũng không nằm trên người của Diệp Thừa Dân, mà nằm trên người của Chử Vận Phong. Biện pháp tổng hợp này không phải là không có ai nghĩ ra, thế nhưng không có người nào cảm thấy nó có thể làm được, thậm chí có người không muốn làm như vậy.
Khi Vương Tử Quân còn đang suy nghĩ miên man bất định thì Khuất Chấn Hưng đi đến, hắn cười nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Diệp bên kia sẽ trò chuyện năm phút nữa, anh chờ bí thư một chút.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ căn bản không quá quan tâm đến năm phút chờ đợi, vì vào vị trí của Diệp Thừa Dân, trên cơ bản là mỗi ngày đều có lịch trình dày đặc, dù là bí thư thị ủy tuyến dưới muốn gặp mặt bí thư cũng phải hẹn trước. Chính mình tùy ý đến tìm gặp bí thư, bây giờ chỉ phải chờ năm phút, như vậy căn bản là quá tốt rồi.
Sau khi trò chuyện với Khuất Chấn Hưng vài câu, thời gian chậm rãi trôi qua. Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, Khuất Chấn Hưng nhanh chóng đứng dậy, khi Khuất Chấn Hưng đi đến cửa, một người đi đến bên ngoài phòng làm việc của Khuất Chấn Hưng.
- Trưởng phòng Khuất, bí thư cho mời anh đi qua.
Người kia lên tiếng, sau đó bắt tay Khuất Chấn Hưng nói:
- Cậu khi nào có rảnh thì nhất định phải đến thành phố Ba Uẩn chúng tôi đi dạo đấy nhé?
Người đàn ông này lên tiếng và thấy được Vương Tử Quân đang tươi cười ngồi bên kia, sau khoảnh khắc ngây người, hắn nhanh chóng tiến lên nói:
- Chào bí thư Vương, vừa rồi tôi không chú ý ngài ở trong này.
Vương Tử Quân đứng lên nó:
- Bí thư Binh Đông, tôi nghe nói thành phố Ba Uẩn có biến đổi rất lớn, khi nào thì anh cho tôi cơ hội đến thăm đây?
Lật Binh Đông nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, hắn có chút chần chờ. Hắn có thể ung dung đối mặt với các vị thường ủy tỉnh ủy khác, thế nhưng đối với Vương Tử Quân thì căn bản có chút gì đó vướng mắc. Hắn không biết mình nên hận hay nên cảm kích Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân làm cho hợp tác của thành phố Ba Uẩn và Kim Bảo Đồng Nghiệp thất bại thảm hại, thế nhưng vì việc xử lý theo đúng quy định với công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp mà tập đoàn Đắc Khố Mạn vốn có ý không đầu tư lại chạy đến thành phố Ba Uẩn.
Đầu tư của tập đoàn Đắc Khố Mạn làm cho thành phố Ba Uẩn lại trở thành một địa phương nóng hừng hực, Lật Binh Đông càng là đối tượng được lãnh đạo tỉnh ủy chú ý. Vừa rồi hắn đến trò chuyện với bí thư Diệp Thừa Dân, căn bản là nói về hạng mục của tập đoàn Đắc Khố Mạn.
- Bí thư Vương, ngài đến thành phố Ba Uẩn chỉ đạo công tác, chúng tôi hoan nghênh còn chưa kịp.
Lật Binh Đông dù sao cũng không phải là người thường, hắn có chút chần chừ, sau đó cung kính nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười của Lật Binh Đông, hắn chợt cười ha hả nói:
- Vậy thì coi như quyết định, vài ngày nữa tôi sẽ đến thành phố các anh tham quan một chút.
Đúng lúc này Khuất Chấn Hưng đi đến, hắn nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười cười nói:
- Bí thư Vương, bí thư Diệp đang chờ ngài trong phòng.
Diệp Thừa Dân căn bản hiểu rõ vì sao Vương Tử Quân lại đến gặp mình. Thật sự là Diệp Thừa Dân có chút tức giận vì danh sách nhân viên được phòng tổ chức khảo sát lần này, mặc dù tất cả danh sách phần lớn chứng thực kết quả thương lượng giữa lão và Chử Vận Phong, thế nhưng đối với chỉ thị của lão về cán bộ của khối tư pháp tỉnh ủy thì Lục Trạch Lương rõ ràng là bằng mặt mà không bằng lòng.
Mạnh Chí Đạo vốn là phó bí thư ủy ban tư pháp, ý nghĩ của Diệp Thừa Dân chính là sắp xếp xuống bên dưới làm chủ tịch thành phố hoặc là phó bí thư, như vậy xem như làm tốt công tác chuẩn bị để được đề bạt tiếp theo. Nhưng không ngờ Lục Trạch Lương lại chứng thực quá mức, ném Mạnh Chí Đạo vào trong danh sách nhân tuyển cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ.
Lần này điều chỉnh nhân sự có độ nặng lớn nhất là vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ. Diệp Thừa Dân muốn quán triệt ý chỉ của mình, tất nhiên vị trí bí thư thị ủy này không thể không tranh chấp được.
Nhưng Chử Vận Phong cũng không nhượng bộ ở vị trí này, vì vậy mới có tranh chấp giữa hai người Khổng Bỉnh Cương và Triệu Cao Tề. Diệp Thừa Dân căn bản là không vui vì sự kiện này, Lục Trạch Lương cho thêm cả Mạnh Chí Đạo đi vào, rõ ràng lại làm cho lão thêm ngột ngạt.
Dựa theo tư chất lý lịch của Mạnh Chí Đạo, sắp xếp một vị trí như vậy căn bản là không có mấy hy vọng. Không những ảnh hưởng đến thể diện của Vương Tử Quân, còn làm cho bí thư tỉnh ủy mất mặt.
Diệp Thừa Dân đã cho ra hứa hẹn với Vương Tử Quân, thế nhưng lần này khối tư pháp lại xảy ra sự kiện như vậy, điều này làm cho mình nói với Vương Tử Quân thế nào đây? Nhưng nếu như vì chuyện này mà oán trách Lục Trạch Lương, như vậy Lục Trạch Lương có thể dùng lời nói đường hoàng để chứng thực chỉ thị của mình, đây cũng không phải là vấn đề gì cả.
Vấn đề nhân sự chỉ cần động vào một điểm sẽ ảnh hưởng toàn thân, lúc này trên cơ bản là ý đồ đã được thực hiện, Diệp Thừa Dân không muốn làm phức tạp vấn đề, vì vậy cuối cùng mới cố gắng áp chế tâm tư bức bối vì danh sách khảo sát cán bộ của Lục Trạch Lương.
Nhưng tâm tư bỏ cũ thay mới với vị trí của Lục Trạch Lương trong lòng Diệp Thừa Dân càng thêm mãnh liệt.
Nhưng Vương Tử Quân đến tìm Diệp Thừa Dân khá sớm, điều này làm cho Diệp Thừa Dân có chút bất ngờ. Lão đã nghĩ kỹ biện pháp trấn an Vương Tử Quân, đó chính là sau này sẽ tiến hành đền bù cho Mạnh Chí Đạo.
- Bí thư Tử Quân, mời cậu ngồi?
Diệp Thừa Dân đi ra khỏi bàn làm việc, lão cười nói với Vương Tử Quân.
Diệp Thừa Dân không mở miệng, chỉ là chờ Vương Tử Quân lên tiếng. Nhưng trong lòng lão cũng không bình tĩnh, dù sao thì lão cũng không hoàn thành được lời hứa hẹn của mình với Vương Tử Quân ở sự kiện Mạnh Chí Đạo.
- Bí thư, tôi cảm thấy cảm động vì những gì ngài đã giúp đỡ cho khối tư pháp, đồng thời cũng cảm thấy rấ có áp lực.
Vương Tử Quân nở nụ cười thản nhiên rồi dùng giọng bình tĩnh nói:
- Tất nhiên sau này chúng tôi công tác phải biến áp lực thành động lực, sáng tạo ra thành tích tốt nhất.
Diệp Thừa Dân cười cười, cũng không nói lời nào. Lão biết rõ lời nói trước đó của Vương Tử Quân chỉ là chăn đệm, ngay sau đó mới là lời thật lòng.
- Bí thư, đồng chí Mạnh Chí Đạo có năng lực công tác tốt, thế nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm chấp chưởng một phương, nếu trực tiếp dể cho anh ấy tiếp nhận vị trí cao nhất của thành phố Ô Phổ, tôi cảm thấy dù là tín nhiệm đồng chí của mình, thế nhưng rõ ràng cũng là một hành động cực đoan không chịu trách nhiệm.
Diệp Thừa Dân nhìn vẻ mặt chăm chú của Vương Tử Quân, lão thiếu chút nữa thì cười rộ lên. Nếu như không phải lão hiểu tình huống sự việc, lúc này nhìn mặt Vương Tử Quân thì thật sự giống như Mạnh Chí Đạo sẽ tiến lên làm bí thư thị ủy Ô Phổ.
Mạnh Chí Đạo là đối tượng được khảo sát, thế nhưng căn bản không có hy vọng với vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, khoảng cách tiến lên nói dài không dài nói ngắn cũng không phải ngắn, đối với một số người thì đó là bước ngắn, thế nhưng đối với một số người thì đó lại là con rạch ngang trời, khó thể vượt qua.
Mạnh Chí Đạo hầu như là người ở phía sau.
Vương Tử Quân không thể không biết tin tức, bây giờ nói như vậy là có mục đích gì?