Triệu Vĩ đọc lại bức thư mấy lượt sợ mình lầm lẫn, đúng là tuồng chữ của Mỹ Lan rồi, chàng làm sao quên được nét chữ uyển chuyển nhưng không kiểu cách của người yêu xưa cũ.
Cơn mừng lướt qua, Triệu Vĩ lại thắc mắc chẳng hiểu tại sao Mỹ Lan lại muốn gặp chàng tại khám đường phụ nữ. Thế này là nghĩa lý gì? Mỹ Lan có tâm sự gì trong khám?
Triệu Vĩ dò hỏi anh tài xế mang thư nhưng anh này lắc đầu đáp:
- Tôi không được biết. Ni cô Diệu Linh nhờ tôi chuyển gấp lá thư này đến tận tay ông và căn dặn chờ đợi đưa ông vào khám đường.
Biết hỏi nữa cũng vô ích. Triệu Vĩ tức tốc theo anh tài xế ra xe.
Chỉ mười phút sau, Triệu Vĩ đã có mặt tại phòng khách của bệnh xá khám đường phụ nữ. Chàng vừa đẩy cửa bước vào phòng thì thấy bóng dáng quen thuộc của người ni cô thân yêu ngày nào.
Ni cô Diệu Linh đứng phắt dậy.
Hai luồng nhỡn tuyến chạm nhau như hai lằn điện xẹt. Hai đôi mắt đau buồn lặng nhìn nhau trong khoảnh khắc. Họ đang đứng gần nhau mà họ có cảm tưởng như xa nhau ngàn vạn dặm.
Im lặng nặng nề.
Sóng mắt chìm trong sóng mắt. Bao nhiêu kỷ niệm êm đềm lẫn đau xót của những ngày xa xưa ùn ùn kéo đến trước mắt hai người rõ ràng hơn bao giờ hết.
Họ không nói bằng miệng nhưng mắt họ đã trao đổi nhiều câu đồng ý nghĩa.
Trong giâi phút ngắn ngủi, họ nhận ra họ vẫn còn chưa quên hẳn mối tình cũ.
Tình xưa sống mãi, tình cũ nào quên được.
Hai người đứng lặng một hồi lâu hầu như quên hẳn thực tại. Họ muốn sống trở về cõi mộng. Tìm lại những giấc mơ xưa để cho lòng bớt khổ.
Im lặng nặng nề. Họ nghe rõ tiếng đập của hai con tim đang nức nở.
Sầu vạn cổ, buồn thiên thu.
Tiếng nước chảy của dòng sông Trẹm đỏ ngầu màu máu. Tiếng hò êm ả của đám ghe thương hồ dưới ánh trăng xanh vẫn còn đồng vọng mãi trong tâm hồn họ. Yêu nhau mà không được gần nhau.
Giờ đây kẻ đạo, người đời xa cách nhau vời vợi.
Phút xúc động lướt qua.
Triệu Vĩ cố đè nén cảm xúc, sung sướng nói:
- Mỹ Lan em, anh đã chờ đợi giờ phút này bao nhiêu năm tháng rồi. Anh đã tìm kiếm khắp nơi mà không biết em ở đâu.
Thực ra ni cô Diệu Linh cũng xúc cảm bồi hồi. Bao nhiêu năm rồi mà thời gian vẫn chưa bôi xóa được mối tình tuyệt vọng của hai người. Họ vẫn còn yêu thương và mong nhớ nhau mặc dù hoàn cảnh họ đã biến đổi nhiều.
Ni cô cố định tĩnh tâm thần nói với giọng run run:
- Tôi mời ông đến đây chẳng phải vì chuyện riêng của chúng ta, chuyện chúng ta đã chết hẳn từ lâu rồi.
Triệu Vĩ ngắt ngang:
- Em nói dối, thực tại chứng nhận mối tình xưa cũ của chúng ta vẫn chưa chết mặc dù năm tháng dài đằng đẵng đã trôi qua. Em đừng cư xử với anh như một kẻ xa lạ ngỡ ngàng. Em dùng tiếng tôi và ông nghe lạnh lùng làm sao, em không nói chuyện với anh như ngày xưa chúng ta ngồi tâm sự hằng giờ bên dòng sông Trẹm?
Ni cô Diệu Linh tê tái lắc đầu:
- Ông đừng khêu gợi lại dĩ vãng làm đau khổ kẻ tu hành, chẳng được lợi ích gì. Hiện giờ tôi là kẻ xuất gia, chuyện ân tình đâu dám mơ tưởng. Tôi van ông, ông đừng lôi cuốn tôi vào vòng tội lỗi, tâm hồn tôi đã từ lâu yên tĩnh như mặt nước ao hồ. Ông đừng tàn nhẫn quậy sóng tâm hồn tôi. Cảm ơn ông nhiều lắm.
Triệu Vĩ nghiêm giọng nói:
- Em đừng nói vậy, chúng ta đã đau khổ quá nhiều rồi, đừng tiếp tục đày đọa thể xác và con tim chúng ta, đó là một chuyện vô ích và thừa thải. Em thấy chưa, định mệnh đâu muốn chúng ta xa nhau mãi nên xui khiến em gọi anh đến đây. Anh vừa từ miền Trung vô đến Sài Gòn thì nhận được thư. Phải chăng định mệnh mong muốn đôi ta tiếp nối cung đàn dang dở cũ, em nghĩ lại xem.
Ni cô Diệu Linh thở dài:
- Ông đừng lầm lẫn. Tôi đã gác bỏ tất cả chuyện đời từ lâu rồi. Tôi đã quyết tâm theo đạo. Giờ đây tâm hồn tôi hoàn toàn yên tĩnh. Tôi không để một mãnh lực nào lay chuyển nổi lòng dạ tôi. Ông đừng hiểu lầm tình cảm của tôi đối với ông. Tôi xin lặp lại một lần nữa để ông nhớ rõ hơn.
Ni cô nhấn mạnh:
- Tôi mời ông đến đây chẳng phải vì chuyện riêng tư của chúng ta. Chuyện ngày xưa tôi đã nhứt quyết quên lãng rồi. Ông đừng nhắc nhở lại làm gì vô ích.
Không để cho Triệu Vĩ có thì giờ nhắc nhở mãi chuyện tình duyên cũ, ni cô Diệu Linh nói lảng sang chuyện khác:
- Tôi mời ông đến đây vì một chuyện quan trọng khác. Trong khám đường này có một người nữ tù nhân tên Tuyết. Ông có quen biết nàng không?
Nghe tới tên Tuyết, Triệu Vĩ giật nẩy mình. Chàng làm sao quên được người đàn bà giống Mỹ Lan như hai giọt nước. Chàng đã từng thương nhớ Mỹ Lan qua hình bóng Tuyết. Chàng còn nhớ một đêm say nhừ tử nọ chàng đã ân ái với Tuyết để tưởng tượng như là ân ái với Mỹ Lan. Xong đêm ân ái qua đường đó chàng bỏ đi mất, rồi cũng quên hẳn hình ảnh người đàn bà đáng thương đó. Chàng bất chợt nghe Mỹ Lan nhắc đến tên Tuyết. Chàng không khỏi kinh ngạc lẫn bỡ ngỡ, đồng thời chàng cũng thắc mắc tại sao Mỹ Lan lại hỏi chàng một câu kỳ lạ như vậy. Chàng đang ngẫm nghĩ thì ni cô Diệu Linh lại thúc giục
- Tôi gọi ông đến đây vì chuyện của cô Tuyết đó. Vậy ông có quen biết nàng không?
Triệu Vĩ đáp xuôi:
- Tuyết à? Anh vẫn còn nhớ Tuyết là nữ nghệ sĩ trong một gánh xiếc lưu động. Anh đã gặp nàng trong những ngày mà anh đi tìm kiếm em một cách tuyệt vọng. Định mệnh xui khiến anh gặp nàng. Tuyết giống em một cách kỳ lạ, chính vì điểm giống em đó mà Tuyết đã mang hạnh phúc tạm bợ đến cho anh. Yêu qua đường Tuyết, anh vẫn ngỡ là yêu em. Trong thời gian ngắn ngủi, anh yêu nàng say đắm mà vẫn tưởng như yêu em ngày trước nhưng có một hôm...
Triệu Vĩ ngừng nói, hai mắt mơ màng như đang cố nhớ lại hình ảnh và dáng điệu của Tuyết, cô gái mà gương mặt giống Mỹ Lan nhưng tâm hồn thì khác xa. Một người là gái thành thị, một người là gái nhà quê.
Mỹ Lan và Tuyết giống nhau khuôn mặt, tuy nhiên chàng không thể yêu Tuyết như yêu Mỹ Lan vì giữa hai người vẫn có một thời cách biệt. Phải chi Tuyết có thể thay thế được Mỹ Lan để sưởi ấm lòng chàng trong những giờ phút trống lạnh vì mong nhớ Mỹ Lan. Nhưng khổ thay, chàng vẫn không sao quên được cô gái bên dòng sông Trẹm. Hình ảnh kiều diễm lệ đó đã khắc sâu vào tâm khảm chàng mãi mãi không phai.
Triệu Vĩ buồn rầu tiếp:
- Nhưng có một hôm anh trở lại nơi cũ tìm Tuyết thì không thấy nàng đâu. Anh dọ hỏi những người ở kế cận cũng chẳng biết gì hơn. Nàng biến đi như cánh chim tuyệt mù.
Chàng hạ thấp giọng:
- Mỹ Lan em, em đã hiểu lòng anh rồi chứ? Anh vẫn yêu em chớ chẳng bao giờ yêu Tuyết, vì quá nhớ thương em anh mới tìm tới Tuyết. Anh hy vọng nhờ Tuyết mà đỡ phần nào đau khổ. Nhưng đó chỉ là hy vọng hảo huyền. Anh không sao quên được em.
Ni cô Diệu Linh tê tái gạt ngang:
- Tôi đã xin ông đừng nhắc lại chuyện cũ. Nó đã đi qua mất rồi, như một trang sách đã lật. Một chuyện quan trọng khác đang chờ anh vì chỉ có anh mới giải quyết nổi.
Nàng gằn giọng:
- Hiện Tuyết đang hấp hối chờ chết.
Triệu Vĩ biến sắc mặt:
- Tuyết bị bệnh nặng?
Ni cô Diệu Linh lắc đầu:
- Không! Nàng bị bọn nữ tù nhân đánh đập trọng thương.
Triệu Vĩ hỏi nhanh:
- Tại sao Tuyết lại ở trong này?
Diệu Linh giải thích:
- Nàng bị gã tình nhân tên Hổ hãm hại. Hắn làm bạc giả bị bắt. Cảnh sát xét phòng của Tuyết bắt gặp va-li đựng bạc giả giấu trong phòng tắm, Tuyết bị tội đồng lõa và lãnh án tù.
Nàng cao giọng:
- Tuyết vừa hạ sanh một bé trai. Nó là con của anh.
Triệu Vĩ run rẩy:
- Con của anh?
Diệu Linh gật đầu đáp:
- Phải, chính nó là giọt máu của anh!
Cái tin quan trọng bất ngờ này làm Triệu Vĩ đứng chết lặng. Chàng có con với Tuyết. Chẳng lẽ cuộc tình duyên qua đường ngắn ngủi đó lại mang tới kết quả ngoài sức tưởng tượng của chàng?
Giây lâu, Triệu Vĩ ấp úng:
- Thật là con của anh?
Diệu Linh nghiêm trang đáp:
- Tuyết chẳng bao giờ nói dối chuyện đó. Hơn nữa, kẻ sắp chết chẳng bao giờ nói dối! Anh hãy tin lời nàng!
Triệu Vĩ cúi đầu:
- Anh tin vì có lẽ định mệnh muốn như vậy. Em vừa bảo Tuyết bị thương nặng. Còn đứa bé?
- Nhờ tài ba của giáo sư Hải Minh và bác sĩ Ngọc, sau khi giải phẫu khó khăn, sinh mạng đứa bé được bảo toàn, nhưng còn mẹ nó...
Ni cô Diệu Linh bỏ dở câu nói, sườn sượt thở dài.
Hiểu ý nàng, Triệu Vĩ hỏi nhanh:
- Khó sống à?
Ni cô Diệu Linh gật đầu đáp:
- Phải, hiện giờ tính mạng Tuyết như đèn trước gió. Cứu được mạng đứa bé đã là may mắn lắm rồi. Tuyết đã kiệt sức, thuốc tiên cũng không chữa nổi. Do đó, tôi mới gọi khẩn cấp anh đến đây, mặc dù Tuyết không muốn gặp anh trong hoàn cảnh bi thảm này. Tội nghiệp! Nàng muốn anh giữ mãi trong tâm trí hình ảnh xinh đẹp của một Tuyết kiều diễm ngày nào. Tôi không đồng ý với nàng về điểm đó. Tuyết chết rồi, tương lai của đứa bé là hệ trọng. Nó đã mất mẹ, không thể thiếu luôn cha. Anh có bổn phận nuôi nấng, dạy dỗ, gầy dựng nó nên người. Bây giờ có mặt anh tại đây, sự hiện diện của tôi không còn cần thiết nữa.
Triệu Vĩ bồi hồi xúc động khi nghe Mỹ Lan kể lại những lời nàng trăn trối nhắn nhủ của Tuyết. Chàng không ngờ một cô gái sa đọa hư hỏng như Tuyết lại có thể yêu chàng đến mức độ đó. Gái làng chơi cũng biết yêu thật tình ư? Chàng chẳng hề nghĩ tới yêu Tuyết. Chàng chỉ mượn hình ảnh Tuyết để bớt thương nhớ Mỹ Lan và nguôi ngoai mối tình sầu vạn cổ. Chàng nào ngờ việc đó đưa tới một hậu quả ly kỳ, là chàng có con với Tuyết.
Đứa con trai mà Triệu Vĩ có với Mỹ Lan đã chết tại hầm đá. Đứa con gái chàng có với Ngọc Anh đã chết trong tai nạn xe cộ thảm khốc. Hiện giờ chàng chỉ còn đứa con sinh ra trong lao tù và trong hoàn cảnh vô cùng đặc biệt.
Thấy Triệu Vĩ đứng miên man nghĩ ngợi, ni cô Diệu Linh thúc giục:
- Tình thế cấp bách lắm rồi, ông nên vào gặp mặt Tuyết ngay xem nàng có căn dặn điều gì trước khi chết không. Nếu trì hoãn tôi e không kịp đó, ông hãy theo tôi.
Ni cô Diệu Linh tiến lên đi trước, Triệu Vĩ rảo bước theo sau. Trước một việc quan trọng xảy ra bất ngờ, chàng hoàn toàn bấn loạn, chẳng biết tính sao, để mặc Mỹ Lan quyết định. Hai người đi qua một dãy hành lang dài tăm tối, lạnh rợn người. Lần đầu tiên bước vào một bệnh xá của khám đường, Triệu Vĩ có cảm giác lạ thường.