Nghĩ đến con, lòng Tuyết bồi hồi đau xót, mới lọt lòng đã thiếu mất tình thương của mẹ. Tuyết gắng quay đầu nhìn đứa bé nằm ngủ thiêm thiếp. Nó chẳng biết lo nghĩ gì cả, niềm vô tư của trẻ thơ đáng yêu biết bao. Tuyết mường tượng đứa bé rất giống Triệu Vĩ.
Một tiếng động nhẹ vang lên. Tuyết quay phắt lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi tim nàng như ngừng đập.
Triệu Vĩ và ni cô Diệu Linh vừa bước vào phòng.
Thấy Triệu Vĩ, đôi mắt lờ đờ của Tuyết sáng rực lên. Nàng chỉ gượng cười chớ không đủ sức nói lên lời. Triệu Vĩ cũng thế. Lòng bấn loạn, chàng nhìn Tuyết rồi nhìn đứa bé. Chàng chưa biết phải nói gì, làm gì.
Căn phòng nhỏ u tối như lóe lên chút ánh sáng.
Đôi tình nhân cũ chỉ im lặng nhìn nhau. Sự xúc động mạnh làm Tuyết chảy nước mắt ròng ròng. Nàng nghẹn ngào chỉ thốt được mấy tiếng:
- Anh Triệu Vĩ.
Im phăng phắc. Triệu Vĩ cũng chỉ lắp bắp:
- Tuyết em.
Thấy tình thế, ni cô Diệu Linh lên tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
- Triệu Vĩ, ông còn nhớ thằng bé Trần Đức ngày xưa của chúng ta không.
Tuy cố giữ vững tinh thần, giọng nói của nàng vẫn run run. Nghe mấy lời, cả một thời dĩ vãng khổ đau lại hiện về trong trí Triệu Vĩ, chàng chua xót gật đầu:
- Làm sao quên được! Nó đã hy sinh cho chúng ta sống, nhưng chúng ta đã không tìm lại được hạnh phúc mà chỉ đi tới chia ly và tan vỡ vĩnh viễn. Dưới suối vàng chắc con nó không được hài lòng vì sự hy sinh của nó trở nên vô ích.
Mấy lời chân thành của Triệu Vĩ làm ni cô Diệu Linh xúc động mạnh. Thằng bé Trần Đức bị mìn nổ trọng thương và chết trên vòng tay cha mẹ nó. Mồ nó đã xanh cỏ từ lâu nhưng nàng và Triệu Vĩ đã bỏ rừng U Minh và dòng sông Trẹm để phiêu bạt nơi xứ người với đôi tâm hồn rạn nứt thương đau. Biết bao giờ nàng mới trở về thăm mộ con?
Ni cô Diệu Linh đã hiểu rõ tình cảnh đáng thương của thằng bé Trần Đức. Giờ đây đứa bé sơ sinh đang nằm kia, nàng không muốn thấy nó phải lâm vào hoàn cảnh bi đát như Trần Đức. Nàng phải tìm hết mọi cách để cứu vớt cuộc đời nó.
Nghĩ thế, ni cô Diệu Linh nói:
- Thằng bé Trần Đức của chúng ta là một đứa con rơi không cha nên nó mới lâm vào hoàn cảnh bi đát. Còn thằng bé này ông đừng để nó mang lấy hoàn cảnh não lòng đó nữa.
Một sáng kiến vụt nảy ra trong trí ni cô Diệu Linh. Nàng vội vàng nói ngay:
- Ông Triệu Vĩ, tôi xin đề nghị với ông một chuyện.
Triệu Vĩ hứa hẹn ngay:
- Anh sẵn sàng nghe em. Anh không từ khước bất cứ lời yêu cầu nào của em.
Ni cô Diệu Linh nghiêm trọng nói:
- Tôi muốn ông cưới Tuyết làm vợ ngay tức khắc! Trong giờ phút này, nàng rất xứng đáng là vợ của ông!
Giọng nói cương quyết của ni cô Diệu Linh làm Triệu Vĩ sửng sốt. Nhưng đề nghị của Diệu Linh khiến Tuyết nở nụ cười sung sướng. Nàng không ngờ ni cô lại có thể nghĩ ra một sáng kiến đó, dù rằng sáng kiến đó chỉ đủ để thỏa mãn một kẻ sắp chết.
Tuyết quay nhìn ni cô Diệu Linh bằng đôi mắt biết ơn rồi nói nhỏ:
- Tôi sắp chết rồi, tôi không muốn con tôi sẽ là con hoang không cha không mẹ, phải cho tôi mặc chiếc áo trắng của cô dâu mới.
Triệu Vĩ không thể cưỡng lại ý định của Mỹ Lan dù rằng chẳng hề yêu Tuyết thực tình, nhưng hiện nay nàng sống trong giờ phút hấp hối. Làm sung sướng một kẻ sắp chết cũng chẳng thiệt hại gì.
Hơn nữa, hiện giờ chàng là kẻ cô đơn và Tuyết đã sinh cho chàng một đứa con.
Không do dự, Triệu Vĩ lấy ngay một quyết định, chàng bùi ngùi nắm bàn tay xanh mét của Tuyết:
- Em Tuyết, chúng ta làm lễ cưới ngay bây giờ, em bằng lòng không?
Tuyết chỉ chờ đợi thế. Một nụ cười khô héo nhưng mãn nguyện nở trên môi Tuyết. Nàng không đủ hơi sức để nói nhiều mà chỉ nhẹ gật đầu.
Ni cô Diệu Linh lập tức thông báo cho vị giám đốcc khám đường và bác sĩ Ngọc biết rõ tự sự.
Thật là một đám cưới kỳ lạ mới xảy ra lần thứ nhứt trong khám đường này. Trước hoàn cảnh rất là đặc biệt, không ai nỡ hẹp lượng với một nữ tù nhân sắp chết. Mọi người đều sốt sắng lo tổ chức lễ cưới. Mọi thủ tục rườm rà đều gạt bỏ vì người ta e sợ cô dâu Tuyết sẽ chết trước khi trở thành người vợ chính thức của Triệu Vĩ.
Hôn lễ được cử hành ngay trong sân khám đường trước sự chứng kiến của viên hộ tịch và ni cô Diệu Linh.
Tuyết quá yếu không đứng dậy nổi, phải ngồi dựa lưng trên một cái xe lăn, hai bên có hai nữ y tá kèm giữ.
Súng sính trong chiếc áo cưới trắng tinh vừa mới may, Tuyết cảm thấy hạnh phúc tràn ngập tâm hồn mà đến giờ gần chết nàng mới tìm ra hạnh phúc dù là thứ hạnh phúc mong manh. Nàng sẽ chết nhưng nàng sẽ mang về bên kia thế giới những hình ảnh tốt đẹp của cuộc đời. Nàng chết không ân hận gì cả vì con nàng đã có cha.
Tuyết nhắm nghiền hai mắt lại tận hưởng niềm vui đang lên dần dần trong con tim khô cằn vừa được ít nhựa sống bừng lên trong giờ phút chót của cuộc đời.
Nhân dịp đám cưới kỳ lạ và tưng bừng này, ban giám đốc khám đường ban bố một đặc ân: toàn thể nữ tù nhân đều được thả ra sân để vui mừng cùng với bạn.
Buổi lễ hợp hôn diễn ra giản dị nhưng không kém phần trang nghiêm. Trong lúc viên hộ tịch làm thủ tục như thường lệ nhằm gắn bó hai người. Tuyết cảm động đến ứa nước mắt.
Ni cô Diệu Linh cũng rất hân hoan. Nàng nhìn đứa bé con của Tuyết mà tưởng đến con nàng. Thằng Trần Đức bây giờ đã nằm yên dưới huyệt lạnh, chắc chiều nào hoa lá cũng phủ lên mồ nó. Nghĩ đến đây, nàng nức nở nói thầm trong lòng:
“Con ơi, mẹ sẽ trở về Thới Bình sống gần gũi con để sáng sáng chiều chiều mẹ sẽ ra thăm mộ con để hồn con bớt cô đơn lạnh lẽo”.
Nhìn cảnh Triệu Vĩ và Tuyết thân yêu nắm chặt tay nhau để trở thành chồng vợ chính thức. Ni cô Diệu Linh ngậm ngùi tủi phận mình. Dù sao Tuyết cũng sung sướng hơn nàng, Tuyết được đóng vai cô dâu mới, được trở thành vợ của người mà nàng yêu thương. Còn Mỹ Lan, nàng là một kẻ đau khổ không chồng, cả một cuộc đời hoàn toàn vô vọng. Tuyết chết trong sung sướng, còn nàng sống như chết. Thể xác sống nhưng tim óc chết.
Số phận một ni cô nào có nghĩa lý gì, nàng tiếp tục sống chỉ để vun vén mồ con trẻ xấu số. Bây giờ Triệu Vĩ đã có con, chàng có trách nhiệm mới. Thằng bé sẽ là niềm vui, nguồn an ủi của đời chàng. Riêng nàng, nàng sẽ trở về Thới Bình thôn, trở về ngôi chùa cũ bên dòng sông Trẹm để chôn chặt mộng đời nơi quê hương yêu dấu. Mãi mãi nàng sẽ xa cách Triệu Vĩ, không còn nhịp cầu nào có thể nối liền chàng và nàng lại với nhau.
Mộng đẹp ngày xanh đã tàn, duyên xưa đã lỡ, thế là hết, hết thực sự rồi.
Ni cô Diệu Linh cố nén một tiếng thở dài uất nghẹn. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Tuyết. Gương mặt xanh mét của kẻ sắp chết đó đang tươi lên như ngọn đèn phựt lên lần chót rồi tắt hẳn, nàng không khỏi nao nao trong lòng.
Tuyết gần kiệt sức không ở đến cuối buổi lễ. Người ta phải đưa nàng về phòng.
Trong lúc buổi lễ đang tiếp tục trong vòng thân mật trang nghiêm thì mụ Quỷ Sử bỗng hét to lồng lộn:
- Vượt ngục mau chị em ơi, ngàn năm một thuở, không vượt ngục còn đợi đến bao giờ! Hành động mau lên!
Thì ra mụ Quỷ Sứ khôn lanh đã sắp đặt chương trình vượt ngục sẵn với mấy tay bộ hạ thân tín thì hay tin nữ tù được tự do để tham dự lễ cưới của Tuyết và Triệu Vĩ. Mụ biết lợi dụng đúng cơ hội bằng vàng.
Sau hiệu lệnh của mụ Quỷ Sứ ban ra, bọn nữ tù la ầm lên và đổ xô chạy tứ tán, vừa chạy vừa gào thét inh ỏi. Trật tự hoàn toàn bị xáo trộn vì các trật tự viên không sao ngăn cản nổi bọn tù đang hăng tiết. Thật là một cảnh hỗn loạn chưa từng thấy. Lễ cưới bỗng biến thành đám hỗn loạn.
Trong lúc bọn nữ tù chạy tứ tung hỗn độn tìm cách thoát ra cửa thì mụ Quỷ Sứ toan tính một hành động khác. Bỏ mặc đám tù bộ hạ loạn xạ với cảnh sát trong tiếng nổ chát chúa, tiếng chửi rủa tục tằn, tiếng la khóc thất thanh, mụ Quỷ Sứ chụp lấy một thanh gỗ và chạy bay vào chỗ Tuyết nằm hấp hối. Mụ vẫn căm thù Tuyết. Hơn nữa mụ ghen tỵ trước hạnh phúc bất ngờ của Tuyết.
Bản tính vốn hung ác, ti tiện, mụ Quỷ Sứ dám làm tất cả mọi chuyện.
Cơ hội trả thù đã tới, mụ nhứt quyết không bỏ qua, mụ hùng hổ chạy đi tìm Tuyết.
Hai mắt trợn trừng đỏ màu máu, mụ Quỷ Sứ hét to:
- Tao phải giết mầy mới được! Tao không để mầy hưởng hạnh phúc lâu dài đâu!
Tuyết đang nằm hấp hối trên giường. Nàng đang chờ buổi lễ chấm dứt để gặp riêng Triệu Vĩ căn dặn chàng vài điều rồi mới yên tâm nhắm mắt ra đi vĩnh viễn.
Thấy mụ Quỷ Sứ hùng hục xông vào với thanh gỗ lớn trong tay, Tuyết đoán được ngay ý định hung tàn của mụ. Nàng không biết tính sao trước tình cảnh nguy ngập này.
Trong phòng chỉ có mình nàng với con trai bé nhỏ của nàng? Làm sao đây? Làm sao chống cự nổi với mụ trong khi nàng đang nằm chờ chết, kêu cứu cũng hoài công vì nàng không còn đủ hơi sức để la và chắc cũng chẳng có ai đến cứu mẹ con nàng.
Bi đát!
Mụ Quỷ Sứ toan đập bổ thanh gỗ nặng xuống đầu Tuyết nhưng mụ vụt dừng tay lại. Mụ vừa liếc thấy đứa bé nằm ngủ ngon lành trong nôi.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mụ Quỷ Sứ bỗng nảy ra một quyết định mới. Bộ óc gian xảo của mụ sắp xếp ngay một quyết định hay ho. Trong tình cảnh gay go này, vượt ngục ra khỏi chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Ngoài sân khám đường, từng loạt súng nổ ròn rã, cấp bách. Ban an ninh khám đường đã được báo động kịp lúc, lính chữa lửa cũng đã tới nơi. Mụ Quỷ Sứ nghe rõ tiếng còi xe cứu hỏa thét vang dội. Mụ Quỷ Sứ đoán chắc bọn nữ tù đang bị đàn áp và chẳng mấy chốc sẽ bó tay đầu hàng, như vây mụ cũng khó lòng thoát thân, phải dùng mưu cơ quỷ quyệt và áp lực mới xong.
Nghĩ vậy, mụ Quỷ Sứ buông rơi thanh gỗ và xông tới bồng đứa bé, mụ cười hăng hắc:
- Gặp tay tao thì mầy phải biết!
Trước hành động bất ngờ của mụ Quỷ Sứ, Tuyết đoán ngay được dã tâm độc ác. Tuy kiệt sức, nàng vẫn gắng gượng chồm tới chụp lấy vạt áo mụ Quỷ Sứ. Nàng van lớn khẩn thiết:
- Chị hãy giết tôi nhưng đừng làm hại đứa bé! Nó vô tội, tôi lạy chị! Chị tha cho nó!
Mụ Quỷ Sứ cười rùng rợn:
- Mầy đừng lo, tao không làm hại nó đâu! Tao cũng không giết mầy làm gì bẩn tay vì mầy không còn sống bao lâu nữa. Ha ha. Đã sa vào tay tao thì đừng hòng thoát.
Tuyết vẫn cố gắng giữ chặt vạt áo của kẻ địch. Nàng nhứt định giành lại đứa bé.
Thằng bé đang ngủ, giật mình mở bừng mắt và khóc thét lên. Tiếng khóc thảm thiết của nó làm Tuyết đau xót vô cùng. Bản năng của người mẹ nổi dậy mãnh liệt. Nàng bảo vệ con bất cứ giá nào.
Mụ Quỷ Sứ vẫn ôm gọn đứa bé trong lòng tay thô kệch. Không do dự, mụ co chân đạp mạnh vào ngực Tuyết một cái. Tuyết buông vạt áo kẻ thù. Nàng ôm lấy ngực rú lên một tiếng đau đớn.
Được tự do, mụ Quỷ Sứ vội vàng bế đứa bé chạy tuôn ra ngoài. Tiếng khóc hãi hùng của đứa bé như xoi thủng tâm can người mẹ khốn nạn.
Tuyết gục đầu xuống nhưng cũng cố thu hết hơi tàn ngẩng đầu lên. Đôi mắt lờ đờ, nàng nhìn theo bóng mụ Quỷ Sứ đã biến dạng. Chỉ còn tiếng khóc thét của con nàng nghe văng vẳng.
Tuyết rên rỉ một cách tuyệt vọng:
- Trời! Con tôi!
Nàng nấc lên:
- Triệu Vĩ ơi! Em vẫn yêu anh, vĩnh biệt anh.
Tuyết gục đầu xuống và không bao giờ nàng dậy nữa.
Hy vọng chót của nàng là gặp mặt người yêu để trăn trối những lời cuối cùng cũng không thực hiện được.
Mới hạnh phúc đó đã đau thương đó!
Hồng nhan bạc mệnh!
Tình tuyệt vọng! Tình thiên thu!