Bên Dòng Sông Trẹm

Chương 23

Docsach24.com
uyết đang ngồi trang điểm trước gương soi thì Hổ đẩy cửa bước vào phòng. Tuyết ngẩng mặt lên chưa kịp hỏi thì Hổ đã cười một cách khả ố.

- Vận may của chúng mình tới rồi em ơi. Cưng của anh mừng đi.

Tuyết ngạc nhiên:

- Anh nói sao?

Hổ cao giọng đáp:

- Cái lão già dê hôm nọ tới rồi. Lần này thì không thể nào lão chạy khỏi bẫy đã giương sẵn của chúng ta. Anh hy vọng hôm nay em không còn giữ khư khư bộ mặt đạo đức giả như hôm trước. Trang điểm nhanh lên nào.

Bị xúi giục làm tiền một cách trơ trẽn, Tuyết muốn hét thẳng vào mặt Hổ: “Anh là đồ tồi”. Nhưng sực nhớ lại cách biểu diễn ném dao bay và những lời hăm dọa hung hăng hôm nọ, Tuyết đành im lặng tiếp tục đánh phấn thoa son.

Một lát sau, Hổ đưa tình nhân ra tận ngưỡng cửa và bảo:

- Con mồi già đứng kia.

Vừa nói gã vừa đẩy mạnh Tuyết về phía trước.

Tuyết bước nhanh về phía bàn Triệu Vĩ trong lúc Hổ nhìn theo với một nụ cười khoái trí nở trên đôi môi đầy thâm hiểm.

Thấy Tuyết, đôi mắt Triệu Vĩ sáng rực lên. Chàng cười tươi mở lời trước:

- Chào em Tuyết.

Tuyết nở một nụ cười duyên dáng:

- Chúng ta lại gặp nhau lần nữa. Hôm nay chắc anh không bận chuyện?

Triệu Vĩ hân hoan đáp:

- Gặp lại em, anh rất mừng. Anh định mời em đi dùng cơm trưa, mong em không từ chối. Để hiểu nhau nhiều hơn, chúng ta cần chuyện trò lâu dài.

Tuyết vui vẻ nhận lời ngay:

- Rất hân hạnh! Còn gì vui sướng cho em nữa! Anh định đưa em đi đâu đây?

Triệu Vĩ hỏi:

- Em muốn đi đâu?

Tuyết nhí nhảnh đáp:

- Tùy ý anh!

Triệu Vĩ đưa Tuyết vào một nhà hàng sang trọng.

Chàng ướm hỏi:

- Em dùng chút ít rượu nhé?

Tuyết duyên dáng:

- Em chỉ uống bia thôi!

- Anh xin phép em uống ly cô nhắc nhé! Hôm nay anh thấy cần uống vài ly rượu mạnh.

Trong lúc bồi rót rượu, Tuyết vụt hỏi:

- Bộ anh có tâm sự buồn hay sao muốn uống rượu mạnh?

Triệu Vĩ kín đáo đáp:

- Cũng có chuyện buồn và chuyện buồn đó do chính em gây ra.

Tuyết hớp một ngụm bia:

- Em làm cho anh buồn? Tại sao? Anh nói khó hiểu quá!

- Sau này em sẽ hiểu.

Câu chuyện bắt đầu nổ ròn rả và thân mật giữa hai người. Tuyết dạn dĩ và tự nhiên. Hơn nữa nàng biết cách gợi chuyện nên rất dễ lôi cuốn người đối thoại.

Triệu Vĩ ít nói. Chàng ngồi im lặng uống từng hơi rượu mạnh và thích nhìn Tuyết hơn là nói. Trong lúc Tuyết nói, hình ảnh Mỹ Lan ngày xưa lại hiện lên trong trí chàng. Chàng tưởng như đang ngồi nhìn Mỹ Lan và nghe Mỹ Lan nói chuyện.

Phải chăng Mỹ lan đang ngồi trước mặt chàng, Mỹ Lan, người đàn bà mà chàng đã yêu trong tuyệt vọng.

Mỹ Lan ơi, hiện giờ em ở đâu? Em có hiểu cho nỗi khổ của lòng anh. Anh vẫn yêu em và thương nhớ em. Em đang ở phương trời nào? Sao em không trở về sưởi ấm hồn anh? Mỹ Lan ơi, anh sẽ chết lần mòn vì tuyệt vọng, vì mong đợi em.

Hình ảnh Mỹ Lan u buồn hiện lên dưới đáy ly.

Triệu Vĩ cầm ly rượu lên và uống một hơi hết cạn, như muốn uống luôn hình ảnh người xưa vào lòng. Chàng uống, uống mãi, uống cho đến lúc gục đầu xuống bàn chẳng còn biết trời đất gì nữa.

Tuyết hoảng sợ nhưng không nỡ bỏ Triệu Vĩ. Nàng đành gọi xe, vực Triệu Vĩ ra xe và chở chàng về nhà. Nàng đưa chàng về thẳng phòng riêng, đặt chàng nằm ngay ngắn trên giường và cởi giầy cho chàng.

Triệu Vĩ lần đầu tiên trong đời say rượu nên nằm mê man như một xác chết.

Trông gương mặt xanh ngắt của Triệu Vĩ, Tuyết mất bình tĩnh. Nàng sợ chàng chết trong phòng thì mang hoạ.

Tuyết vội vàng chạy đi gọi điện thoại tìm Hổ. Nàng thầm lo sợ Hổ vắng nhà. Bên kia đầu dây, chuông reo một lúc thì giọng Hổ vang lên:

- A lô! Ai gọi đó?

Tuyết đáp nhanh:

- A lô! A lô! Có phải anh Hổ đó không? Nguy mất rồi.

- Chuyện gì?

Tuyết run run nói:

- Lão già say rượu đang nằm cứng đơ ở phòng em. Em sợ quá, anh đến ngay, kẻo lão chết ở phòng em thì khổ. Anh đến ngay nhé.

Hổ cười to:

- Đừng lo, lão già chỉ say rượu thôi chớ không chết đâu. Em đợi, anh đến ngay.

Tuyết gác máy điện thoại rồi trở về phòng. Nàng hồi hộp, lo lắng nhìn Triệu Vĩ. Chàng vẫn nằm bất động, mặt mày tái xanh trông rất dễ sợ. Nàng cứ nhìn mãi về phía cửa phòng.

Những phút nặng nề, chậm chạp trôi qua.

Cửa mở tung. Hổ xồng xộc bước vào và hất hàm hỏi Tuyết:

- Thế nào? Làm gì mà quýnh dữ vậy?

Tuyết trỏ Triệu Vĩ ấp úng:

- Anh nhìn xem, em sợ quá. Liệu lão ta có chết không?

Hổ lắc đầu:

- Chết cái con mẹ gì. Không quen uống rượu mà bị mỹ nhân phục rượu thì say là cái chắc. Em phục rượu lão tài lắm đấy.

Gã hất hàm hỏi:

- Thế nào? Em đã lục bóp của lão chưa? Tiền nhiều hay không?

Câu hỏi trơ trẽn của Hổ làm Tuyết muốn lợm giọng. Nàng cũng chẳng hiểu tại sao bây giờ nàng lại thấy kinh tởm Hổ quá mức như vậy. Nàng đã sống chung chạ với Hổ từ lâu rồi nhưng trước kia nàng có thấy ghê tởm gã đâu. Tại sao bây giờ nàng lại có thái độ đó? Tại sao? Tuyết không sao trả lời nổi câu hỏi này. Thấy Tuyết có vẻ tư lự. Hổ nói gằng:

- Thế nào? Em đã kiểm soát túi tiền của lão già ngốc này chưa?

Tuyết khinh bỉ đáp:

- Em không đến nỗi hèn hạ như anh.

Hổ trừng mắt sừng sộ:

- Lại giở chứng nữa à? Liệu hồn đấy. Cảnh cáo lần hai đó nghe.

Dứt lời, gã bước nhanh đến cạnh giường thò tay vào túi quần Triệu Vĩ và lôi ra một cái bóp phơi to tướng, trong bóp có một xấp giấy năm trăm và tờ căn cước mang tên “Kỹ sư Triệu Vĩ”.

Một nụ cười nham hiểm nở trên đôi môi thâm xịt của Hổ. Gã nhét trả cái bóp phơi vào túi quần Triệu Vĩ mà không động tới một tờ giấy bạc nào.

Trước hành động kỳ lạ của Hổ, Tuyết kinh ngạc nhìn gã như thăm hỏi lý do.

Hiểu ý tình nhân, Hổ tươi cười bảo:

- Em ngạc nhiên lắm hả? Chẳng có gì đáng lạ đâu. Ông kỹ sư này ở Cà Mau nên giàu sụ lắm. Số tiền nằm trong bóp phơi chẳng đáng giá bao nhiêu. Phải xoay lão một số tiền lớn mới xứng đáng. Đây là trò bỏ cái nhỏ để đớp cái lớn mà.

Gã cao giọng tiếp:

- Em đừng lo ngại, những thằng say rượu chẳng chết bao giờ.

Gã đặt mạnh tay lên vai tình nhân, dặn dò:

- Em tìm cách giữ lão ở lại đây ít hôm, anh sẽ có mánh mới moi tiền lão.

Dứt lời Hổ cười khan. Tuyết bĩu môi, lẩm bẩm:

- Đồ hèn hạ!

Nhưng Hổ đâu có nghe lọt. Gã đã bỏ đi ra ngoài, để mặc Tuyết ở trong phòng với trăm nỗi ngổn ngang chua xót trong lòng.

Quá nửa đêm thì Triệu Vĩ mở bừng mắt. Chàng chưa tỉnh rượu hẳn và vẫn thấy đầu nặng như tảng đá. Chàng dáo dác nhìn chung quanh như vừa bừng tỉnh một cơn ác mộng.

Lúc đó, Tuyết đang ngồi xem tiểu thuyết. Tuy đã buồn ngủ nhưng nàng vẫn không dám chợp mắt. Thỉnh thoảng nàng ngừng đọc, quay đầu nhìn xem Triệu Vĩ có sao không. Nàng không thể nào an tâm nổi, cứ hồi hộp mãi, mặc dù đã có lời bảo đảm của Hổ là say rượu chẳng chết.

Thấy Triệu Vĩ cựa mình và mở mắt, Tuyết mừng rỡ vô cùng.

Triệu Vĩ đưa tay dụi mắt lia lịa. Chàng vụt ngồi nhổm dậy. Rõ ràng Mỹ Lan đang ngồi xem sách, Mỹ Lan của chàng kia rồi, chớ chẳng còn ai xa lạ.

Triệu Vĩ mừng rỡ nhảy chồm tới ôm chầm lấy Tuyết. Chàng ghì chặt nàng vào lòng và tha thiết nói:

- Mỹ Lan ơi! Mỹ Lan yêu quý ngàn đời của anh. Em lại về đây. Em vẫn trẻ đẹp như ngày xưa. Chúng ta lại yêu nhau say đắm như thuở ban đầu.

Chàng hôn túi bụi lên mái tóc Tuyết.

Tuyết rất đỗi ngạc nhiên nhưng chẳng hiểu sao nàng chẳng chút kháng cự. Nàng cứ ngồi yên để mặc Triệu Vĩ muốn làm gì thì làm. Nàng thản nhiên chờ đợi Triệu Vĩ còn giở trò gì nữa vì nàng đinh ninh chàng vẫn còn say rượu.

Triệu Vĩ say sưa thủ thỉ:

- Mỹ Lan ơi, em có còn nhớ những ngày yêu đương say đắm của chúng ta? Chúng ta ngồi tình tứ bên dòng sông Trẹm âu yếm biết bao nhiêu. Hãy quên những chuyện đen tối vừa qua, Mỹ Lan ơi! Anh vẫn yêu em. Em hãy tha thứ cho anh. Chúng ta đã gặp lại nhau rồi và sẽ chẳng bao giờ xa nhau nữa. Phải không Mỹ Lan?

Tuyết càng lúc càng kinh ngạc thêm. Nàng chẳng hiểu Triệu Vĩ nói cái quái gì. Cái gì là Mỹ Lan? Là bên dòng sông Trẹm? Là những ngày yêu đương cũ?

Thấy Tuyết vẫn im lặng, Triệu Vĩ miên man nói tiếp:

- Sao em không trả lời? Mỹ Lan em, chúng ta không đời nào xa nhau nữa, phải không em?

Tuyết cứ ngỡ Triệu Vĩ còn say rượu nên chẳng có hành động hay lời nói nào phản đối. Triệu Vĩ cứ lải nhải một hồi lâu rồi đột nhiên buông rơi Tuyết và nằm xuống giường, ngủ thiếp đi.

Tuyết lấy gối kê dưới đầu Triệu Vĩ. Nàng ngồi thừ người ra vẻ nghĩ ngợi. Nàng lẩm bẩm:

“Mỹ Lan! Mỹ Lan là ai? Tại sao Triệu Vĩ cứ tưởng ta là Mỹ Lan? Ta có liên hệ gì với Mỹ Lan?”

Bao nhiêu câu hỏi quay cuồng trong đầu óc Tuyết. Nàng không thể nào tìm ra được một tia sáng nào về vấn đề này.

Tuyết băn khoăn thở dài.

Tiếng ngáy ngủ của Triệu Vĩ vẫn vang lên đều đều.