Tuyết ngáp dài một cách uể oải. Nàng quay mặt sang bên thấy Triệu Vĩ đang đứng chải tóc trước gương.
Tuyết ngồi nhổm dậy và lên tiếng hỏi:
- Anh thức dậy sớm quá!
Triệu Vĩ quay lại nhìn Tuyết và mỉm cười:
- Anh thức sớm vì anh đã ngủ quá nhiều, từ trưa hôm qua. Em phiền không?
Tuyết nhảy phóc khỏi giường:
- Đêm rồi anh làm em sợ quá!
Triệu Vĩ ngạc nhiên:
- Anh làm gì đến đỗi em sợ?
Tuyết nheo mắt và duyên dáng đáp:
- Anh uống rượu tới say không còn biết trời đất gì. Em phải dìu anh từ nhà hàng về đây. Anh ngủ mê như chết. Rồi nửa đêm, không biết mắc mớ gì anh lại vùng dậy ôm chầm lấy em và cứ gọi mãi em là Mỹ Lan. Anh nói những gì đâu đâu em không hiểu gì ráo.
Triệu Vĩ biết ngay chàng đã trong cơn say rượu mơ tưởng Tuyết ra Mỹ Lan. Chàng thẹn thùng, cúi mặt:
- Chắc anh say rượu nên anh nói bậy bạ. Em đừng tin.
Cử chỉ ngượng nghịu, kỳ lạ của Triệu Vĩ không thoát khỏi cặp mắt tò mò của Tuyết. Nàng bước vội đến cạnh chàng và ôn tồn hỏi:
- Mỹ Lan là gì của anh? Mà anh cứ nhắc nhở mãi một cách say đắm? Hôm qua, lúc uống rượu ở nhà hàng, anh cũng có ý nhắc tới nàng ta.
Tuyết kéo cánh tay Triệu Vĩ và ỏng ẹo hỏi tiếp:
- Mỹ Lan là ai? Có phải anh yêu Mỹ Lan nhiều lắm không? Anh cho em biết Mỹ Lan là ai đi, anh đừng tìm cách dối em. Linh tính của một người đàn bà bén nhạy lắm. Anh nói mau đi. Mỹ Lan là ai? Có phải là một người con gái đẹp không?
Bị Tuyết hỏi thúc bách mãi, gương mặt Triệu Vĩ vụt sa sầm. Chàng gắt gỏng:
- Em không được quyền hỏi tới cái tên đó. Đấy là chuyện riêng của anh. Em không cần tìm hiểu làm gì?
Tuyết giọng lả lơi:
- Thôi em biết rồi, Mỹ Lan là người yêu của anh chớ gì? Phải không? Thú nhận đi, đừng chối.
Triệu Vĩ bực tức quá hét to:
- Anh đã bảo em đừng đá động tới cái tên Mỹ Lan.
Chàng mở bóp phơi, rút ra một xấp giấy bạc, giúi vào tận tay cô gái:
- Cảm ơn em đã cho anh ngủ nhờ một đêm.
Nếu như mọi lần khác và với những người đàn ông khác thì Tuyết đã vồ ngay lấy xấp bạc. Nhưng lần này, không hiểu sao nàng lại xám mặt. Nàng đẩy mạnh tay Triệu Vĩ ra rồi giận dỗi:
- Bộ anh cho em là một con đĩ à? Dù cho là đĩ đi nữa, anh có ngủ với em đâu mà lại trả tiền. Hừ! Anh khinh em lắm.
Dứt lời nàng trào nước mắt vì tủi hổ.
Triệu Vĩ cũng cảm thấy thương hại, nhìn khuôn mặt Tuyết, Triệu Vĩ nhớ tới Mỹ Lan. Nhưng khi nhìn lại cuộc sống sa đọa của Tuyết, chàng không khỏi có cảm giác nhờm tởm. Chàng tiếc rẻ, tự hỏi tại sao Tuyết không được toàn vẹn từ thể xác đến tâm hồn như Mỹ Lan. Trên đời này có lẽ chàng không bao giờ tìm ra được một người đàn bà như Mỹ Lan.
Nghĩ tới đây, Triệu Vĩ chua xót thở dài. Chàng thương hại nhìn Tuyết lần cuối cùng rồi nói:
- Em tha lỗi cho anh.
Chàng bước nhanh ra cửa sau khi đã dúi xấp bạc vào tay Tuyết.
Tuyết gạt nước mắt không có phản ứng và nàng vọng hỏi vói theo:
- Chừng nào em gặp lại anh?
Triệu Vĩ đáp mà không ngoảnh mặt:
- Anh chưa biết. Vĩnh biệt Tuyết.
Cửa phòng đóng ập lại bôi xóa mất hình ảnh Triệu Vĩ.
Cầm nắm giấy bạc trong tay, Tuyết thẫn thờ như kẻ mất hồn. Trong cuộc đời buôn thân bán xác đầy sóng gió, Tuyết đã từng nhận không biết bao nhiêu tiền bạc của những người đàn ông khác, nhưng chưa lần nào nàng nhận tiền mà có cảm giác băn khoăn khó tả như lần này. Nàng vừa tủi nhục, vừa thấy đau xót. Tại sao? Nàng cũng không sao hiểu nổi nàng lúc bấy giờ. Nàng chỉ mơ hồ có cảm tưởng một cái gì khác thường đã len lỏi vào tận tâm hồn nàng. Nó dằn vặt lương tâm nàng, nó làm ray rứt tâm trí nàng.
Ngoài ra, Tuyết còn nhận thấy Triệu Vĩ là một con người thật kỳ lạ, khó hiểu thấu.
Tuyết nghĩ ngợi vẩn vơ và chép miệng:
- Mỹ Lan, nàng là ai nhỉ?
Một tiếng động mạnh cắt đứt luồng tư tưởng đang chảy trong óc Tuyết. Nàng ngẩng đầu lên và chạm gương mặt hớt hải của Hổ.
Tên lưu mạnh vừa xồng xộc tung cửa bước vào phòng. Gã nhìn nắm giấy bạc nằm nhầu nát trong lòng bàn tay Tuyết.
Như chợt hiểu, Hổ quát lớn:
- Thằng già dê Triệu Vĩ đâu rồi?
Tuyết lơ đãng trao hết xấp giấy bạc cho tên tình nhân lưu manh và đáp thờ thẩn:
- Lão đi mất lỗi. Cầm lấy hết số tiền này mà ăn xài.
Hổ vội chụp lấy xấp giấy bạc nhưng mặt gã còn giận hầm hầm. Gã đay nghiến:
- Anh bảo em giữ lão lại mà sao em lại để lão vuột mất?
Tuyết lắc đầu:
- Không hiểu sao em chẳng có ý định làm tiền lão. Có lẽ lần đầu tiên trong đời em.
Nàng bỏ dở câu nói nhưng Hổ đã nhanh trí, gã đã hiểu rõ. Gã chụp lấy hai bả vai Tuyết và lắc mạnh:
- Em yêu lão già đó rồi phải không?
Không đợi Tuyết đáp, gã lồng lộn lên:
- Đừng chối, đồ ngu ngốc. Em có biết lão là một miếng mồi ngon? Chẳng bao giờ chúng mình còn tìm được món hàng nào khác ngon hơn. Ngàn năm mới có một lần. Em theo gánh xiếc suốt đời cũng không làm giàu nổi. Ngu, ngu lắm. Tại sao em làm vậy. Tình cảm cái con mẹ gì. Đời này chỉ có tiền. Tiền là trên hết. Em đã hành động như một con học trò mới lớn lên.
Tuyết thẫn thờ đáp nhỏ:
- Có lẽ em yêu lão mất rồi. Ái tình thật kỳ lạ quá. Nhưng...
Nàng nói tiếp, nghẹn ngào như muốn nấc lên:
- Chẳng bao giờ em còn cơ hội gặp lại lão nữa. Hết rồi. Như một giấc mơ đẹp ngắn ngủi.
Hổ im lặng nhìn Tuyết một lát. Cơn giận của gã đã dịu bớt. Gã chán nản so hai vai mà mai mỉa:
- Con người như em mà cũng nói tới ái tình. Có lẽ vũ trụ này sắp sụp đổ rồi. Nhưng thôi, bây giờ tạm gác qua một bên chuyện lão già dê đó. Anh có chuyện này cần bàn gấp với em.
Thấy Hổ dịu giọng bất ngờ, Tuyết lấy làm lạ. Nàng đinh ninh sẽ phải đương đầu với cơn thịnh nộ sấm sét của Hổ.
Hổ bảo nhỏ vào tai Tuyết:
- Tổ chức làm bạc giả của anh đã bị cảnh sát để ý tới rồi. Phải tìm cách tống khứ hết số bạc giả còn dư lại. Anh giấu va-li bạc giả trong phòng tắm của em. Cảnh sát chẳng đời nào truy ra. Còn anh, anh đang bị họ theo dõi gắt gao.
Tuyết hoảng sợ:
- Em không muốn dính líu vào vụ này. Tổ chức làm bạc giả của anh, em chẳng hề can dự tới. Làm sao em lãng tránh trách nhiệm được?
Hổ trừng mắt nhìn Tuyết và nói rằng:
- Em nói như trò đùa con nít. Em là người yêu của anh. Từ nào tới giờ em đã dính líu với anh nhiều vụ động trời rồi. Bây giờ em muốn bỏ chạy sao? Đâu dễ vậy em. Chắc em bị thằng già đó dụ dỗ em rồi chớ gì. Em sống với anh đã khá lâu, em đã hiểu hết mọi công việc làm ăn của anh. Em đã là người trong tổ chức này dễ gì em thoát ra được. Em dư hiểu luật của chúng ta rồi chứ?
Tuyết nói khẽ:
- Em biết nhưng em không muốn tiếp tục làm những việc bất lương, mờ ám. Em còn trẻ, em còn đủ ngày giờ để tạo lại cuộc đời.
Nàng dịu giọng nói tiếp, như vang lơn:
- Anh Hổ, chúng ta đã làm nhiều chuyện tội lỗi, nhơ nhớp rồi. Chúng ta nên dừng bước lại là vừa, kẻo có ngày ăn năn không kịp.
Không đợi cho Tuyết nói dứt câu. Hổ quát to:
- Đừng lên mặt đạo đức giả! Quấy lắm. Em sống phủ phê được tới ngày hôm nay là nhờ cái gì? Có phải là nhờ tiền không? Em chê tiền à? Có lẽ em sắp sửa làm bà kỹ sư triệu phú nên không còn cần đến những đồng tiền nhơ bẩn nữa? Chưa chắc tiền chúng ta làm ra là tiền nhơ bẩn. Có khối thằng nhà giàu có cái bề ngoài lương thiện nhưng thực sự đồng tiền của nó nhơ nhớp bằng vạn lần đồng tiền của chúng tìm kiếm. Đời này không có đồng tiền nào là sạch hết! Mà chỉ có đồng tiền dơ thôi!
Hổ vung tay đấm mạnh lên mặt bàn, một cái ly văng rớt xuống gạch bể tan tành.
Tiếng pha lê bể loảng choảng gây cho Tuyết một cảm giác rợn người. Hổ ngừng nói một lát, nhìn sững Tuyết để dò xem phản ứng của nàng ra sao.
Rồi gã bật cười hăng hắc:
- Hà hà! Bộ muốn phản bội thằng này là dễ lắm sao! Phản là chết! Chết! Biết chưa?
Gã gằn đi gằn lại tiếng “chết” mấy lần như để hăm dọa Tuyết.
Trước những lời hăm dọa khả ố của Hổ, Tuyết hoang mang chưa có một thái độ dứt khoát. Nàng nửa muốn chống lại Hổ và nửa muốn phục tùng gã. Bao nhiêu ý nghĩ hỗn loạn đang quay cuồng trong đầu óc Tuyết. Nàng nhận thấy đây là cơ hội duy nhứt để nàng thoát ly khỏi sự kèm kẹp của Hổ. Lần này, nếu nàng không đủ can đảm, nàng sẽ là nô lệ của Hổ vĩnh viễn, phải làm sao đây? Can đảm dứt khoát với Hổ hay vẫn phục tùng gã, những gì sẽ xảy đến với nàng?
Tuyết miên man suy nghĩ. Nàng chưa biết chọn giải pháp nào.
Thấy Tuyết vẫn im lặng và có vẻ suy nghĩ, Hổ hằn học nói:
- Còn suy nghĩ gì nữa? Em vẫn trung thành với thẳng Hổ này hay muốn phản bội nó? Nói mau đi! Em nên nhớ, phản bội là chết đó! Chết đó! Nghe chưa! Ha ha!
Mỗi tiếng cười của Hổ là một mũi dao nhọn xuyên qua tim Tuyết. Tiếng cười khả ố, hiểm độc của tên lưu manh vang lên lồng lộng.
Tuyết vẫn ngồi bất động. Bầu không khí thật nặng nề, nghẹt thở.
Từ trong lương tâm Tuyết bỗng vang lên tiếng thét:
“Không thể được! Mầy phải có can đảm chống lại nó, vì đây là cơ hội duy nhứt của mầy thoát khỏi cuộc đời ô trọc, bẩn thỉu mà mầy đã lặn ngụp bấy lây nay. Đừng yếu lòng! Đừng nhu nhược!”.
Một quyết định sáng loé lên trong óc Tuyết. Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt sáng quắc và đôi môi mím chặt. Nàng trừng mắt nhìn Hổ và dõng dạc nói:
- Anh đừng ức hiếp em quá mức. Bao nhiêu lâu nay em đã phục vụ anh quá nhiều rồi. Bây giờ em chỉ có một điều duy nhất yêu cầu anh. Nếu anh muốn, em có thể quỳ lạy anh.
Tuyết ngước mắt nhìn lên và vẻ mặt van nài khẩn thiết.
Thấy Hổ vẫn nhìn chằm chặp và vẫn giữ vẻ im lặng khó hiểu. Tuyết chắp hai bàn tay lại và nói to lên:
- Em van anh. Anh Hổ, em sẵn sàng trao thân cho anh, nhưng lần này là lần cuối cùng, lần cuối cùng em ngủ với anh nghe chưa?
Hổ cứ im lặng, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào mặt Tuyết như một gã luyện thú đang đứng giữa gườm gườm trước con thú chưa thuần.
Bấy giờ tiếng Hổ thật đáng sợ. Tuyết đã hiểu tánh ý Hổ từ lâu. Nàng đón biết sự bình tĩnh của hắn báo hiệu một cơn giống tố dữ dội.
Những giờ phút nặng nề chậm chạp trôi qua.
Tuyết hồi hộp muốn nghẹt thở. Số mạng nàng chỉ được quyết định trong giờ phút quan trọng này.
Hổ bật một tiếng cười ngắn ghê rợn. Hắn lừ đừ tiến tới trước mắt Tuyết, nhanh như chớp, hắn dùng hai bàn tay thô bạo chụp mạnh lấy hai bả vai cô gái. Hai bàn tay lông lá sần sùi đó càng lúc càng siết mạnh như muốn cấu rách làn da trắng trẻo mịn màng, tươi mát của cô gái đẹp. Làn da hồng lên rịn máu.
Tuyết nhăn mặt, cố chịu đau. Hổ hét to lên:
- Đồ đĩ chó. Đã làm đĩ mà còn muốn làm bà hoàng. Dùng lời lẽ ngọt ngào không chịu nghe, bộ muốn ăn đòn đau mới sợ sao? Tao đã nói với mầy từ lâu rồi. Phải trung thành với tao cho đến ngày chết, trừ phi lúc nào tao cho phép rút lui mới được quyền rút lui. Hiểu chưa? Đâu phải muốn chạy lúc nào là chạy. Hiện giờ tao còn cần sắc đẹp và thân xác của mầy. Mầy còn khả năng làm ra tiền, phải tiếp tục nghe lời tao.
Hổ ngừng lại một lát để rồi gằn giọng tiếp:
- Hôm nay tao cảnh cáo mầy lần này là lần cuối cùng. Tao không muốn thấy chuyện này tái diễn vì nó làm mất thì giờ quá. Mẹ kiếp! Cứng đầu gặp tao thì có nước chết.
Nói xong, hắn đẩy Tuyết té ngửa trên giường nệm. Hắn với tay lên tường rút cây roi da và quất túi bụi lên mình cô gái.
Bị tên ma cô hành hạ tàn nhẫn. Tuyết nằm lăn lộn cắn răng chịu đựng không thèm rên siết lấy một tiếng nào.
Những nét bầm rướm máu đã nổi bật lên thân hình vệ nữ.
Hổ buông tiếng cười hăng hắc, chẳng chút thương hại. Hắn ném mạnh roi da xuống sàn gạch, buông một câu hăm dọa cuối cùng:
- Liệu hồn đó, muốn mò tôm thì ông cho mò tôm ngay tức khắc? Hãy chờ đợi, nằm ở nhà mà chờ nhận chỉ thị mới của tao.
Hổ hục hặc nện mạnh gót giầy cồm cộp và bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng đóng sầm lại.
Bây giờ, trong phòng đã yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng khóc tưng tức của Tuyết.
Thế là hết.
Hổ không chịu buông tha nàng. Tuyết chẳng đời nào thoát khỏi móng vuốt của tên lưu mạnh bán máu người này. Nếu nàng hành động liều lĩnh nàng sẽ bị hắn thủ tiêu. Điều này nàng không sợ, mà chỉ sợ vô tình nàng làm hại lây tới Triệu Vĩ. Nàng còn lạ gì thủ đoạn đanh ác và xảo quyệt của tên đại lưu manh này. Hắn dám làm hại Triệu Vĩ như không. Mà Triệu Vĩ có mệnh hệ nào thì nàng sẽ hối hận suốt đời. Nàng không có quyền làm hại Triệu Vĩ. Từ trước tới nay nàng đã hại biết bao nhiêu người đàn ông rồi mà nàng có bao giờ thương hại hay nghĩ tới họ đâu. Nay cớ sao nàng mới gặp Triệu Vĩ mà nàng phải khổ tâm mệt trí vì chàng?
Tuyết nằm úp mặt xuống gối khóc như mưa như gió. Sự đau đớn thể xác do những lằn roi vọt gây ra không ảnh hưởng tâm hồn và cơn đau bị tàn phá não nề.
Tuyết phải xử sự sao đây? Nàng phải hy sinh theo Hổ tiếp tục để Triệu Vĩ khỏi bị hãm hại hay tách rời Hổ để lập lại cuộc đời, bỏ mặc số mạng Triệu Vĩ?
Tuyết bị lâm vào hoàn cảnh khó xử. Tại sao nàng lại nghĩ tới Triệu Vĩ? Nàng phải rời xa Hổ để xây dựng tương lai và cuộc đời.
Thật là một bài toán nan giải.
Từ thuở biết yêu tới giờ, Tuyết chưa biết tình yêu chân thật là gì. Chắc chắn là nàng chẳng hề yêu Hổ. Bây giờ mới gặp Triệu Vĩ, nàng đã khổ tâm, nhọc trí vì chàng, phải chăng nàng đã yêu Triệu Vĩ. Nàng cũng hoang mang chưa hiểu được lòng dạ nàng.
Tuyết chỉ thấy mình không thể để Triệu Vĩ bị hại vì dính líu tới nàng. Thà rằng nàng hy sinh để bảo toàn sinh mạng Triệu Vĩ. Như vậy, có nghĩa là nàng nhắm mắt tuân theo mệnh lệnh của Hổ. Nếu thế, liệu Triệu vĩ có hiểu thấu sự hy sinh cao quý của nàng không. Hay chàng sẽ vĩnh biệt nàng, xem nàng như một con gái điếm chuyên làm tiền?
Dù sao tạm thời Tuyết cũng phải theo Hổ, mặc cho định mệnh đưa đẩy tới đâu cũng phải chấp nhận.
Tuyết hy sinh nhưng nàng không sợ hãi, mà nàng chỉ sợ Triệu Vĩ không hiểu lòng dạ nàng.
Trong căn phòng yên lặng nặng nề, chỉ còn vang lên tiếng khóc sụt sùi của cô gái hồng da đầy đặn đang đau khổ vì tình yêu vô vọng.