Bên Dòng Sông Trẹm

Chương 22

Docsach24.com
hưa bao giờ Tuyết thấy chán Hổ như bây giờ. Gương mặt gã trông sao mà trơ trẽn đến thế! Tuyết không khỏi lấy làm lạ, tại sao nàng lại yêu hắn được bấy lâu nay. Nàng yêu Hổ thật tình hay chỉ để nương tựa? Chính Tuyết cũng không hiểu rõ lòng nàng.

Mồ côi từ nhỏ bé và lăn lộn khổ sở với cuộc đời quá sớm, Tuyết không sao định nghĩa nổi hai tiếng hạnh phúc. Nàng chỉ biết sống một cách bừa bãi, tìm ra nhiều tiền để xài phí, bỏ mặc tương lai hạnh phúc.

Hổ là một gã ném dao tài ba, cùng làm trong gánh xiếc với Tuyết. Gã có tài ném những lưỡi dao tua tủa nhưng không hề trật đích. Gã chuyên môn biểu diễn trò ném dao ghê rợn chung quanh thân hình một thiếu nữ đẹp. Chỉ chệch một phân là giết người như chơi.

Hổ cũng mồ côi cha mẹ, sống đầu đường xó chợ. Gã học nghề ném dao bay của một lão già trước kia làm nghề trộm cướp ở Nam Vang. Và gia nhập gánh xiếc để có thể đi đây đi đó.

Mới lớn lên Tuyết đã bị Hổ quyến rũ.

Có lẽ Tuyết không hề yêu Hổ mà chỉ sợ gã thôi. Tuyết biết Hổ là một tên đàn ông hung tợn, dám làm tất cả mọi chuyện dù ghê gớm đến đâu. Hổ thường lợi dụng sắc đẹp quyến rũ của Tuyết để làm tiền. Tuy bất mãn, Tuyết vẫn không dám phản đối. Nàng sợ Hổ giết vì gã thường hăm dọa nàng.

Sau khi đi nhà hàng uống rượu với Triệu Vĩ về phòng. Tuyết nói rõ hết cho Hổ nghe, không dám giấu diếm một chi tiết nào.

Hổ lắng tai nghe có vẻ chăm chú. Đợi cho tình nhân kể xong, Hổ bắt chụp ngay lấy cơ hội tốt. Gã nắm bàn tay Tuyết và đắc ý nói:

- Thằng già ấy coi bộ “ngon” đấy! Em đừng để xẩy con mồi béo bở, uổng lắm! Coi bộ lão mê em dữ lắm rồi đó. Những thằng nhà giàu sụ hay mê gái bất tử lắm. Mỏ tốt đó! Lão có hẹn với em bao giờ trở lại không?

Tuyết lắc đầu:

- Không! Nhưng thế nào lão cũng mò tới gặp em nữa.

Hổ hôn đánh chụt lên môi Tuyết như thể ban thưởng rồi nói:

- Hay lắm! Lần sau nếu lão có tới, em cho anh hay tức khắc để anh liệu cách xoay xở lão một vố. Chúng ta sắp giàu to đến nơi rồi!

Gương mặt Hổ lúc này trông thật khả ố.

Không dằn được nữa, Tuyết mắng thẳng vào mặt gã:

- Lúc nào anh cũng chỉ biết có tiền! Tiền! Lẽ sống của anh là tiền à? Anh tồi lắm!

Lần đầu tiên Hổ nghe Tuyết nói một câu cứng như thế. Từ nào đến giờ Tuyết rất ngoan ngoãn, luôn luôn sẵn sàng chiều theo ý muốn của hắn. Tuyết chưa hề dám cãi lời Hổ. Thế mà hôm hay Tuyết lại dám chửi ngay mặt hắn. Tại sao?

Quá ngạc nhiên, Hổ nín thinh trong giây lát. Hắn trân trối nhìn Tuyết như nhìn một con quái vật.

- A ha! Hôm nay em có vẻ anh hùng lắm! Em không cần tiền à?

- Ồ! Thật là một chuyện khôi hài! Anh tồi hay em tồi?

- Chưa biết được đấy, em ạ! Trên đời này chỉ có những kẻ điên mới không cần tiền, nhưng anh cần cho em biết...

Hổ gằn mạnh như hăm dọa:

- Thẳng Hổ này chẳng phải là tay vừa đâu nhé! Em liệu hồn đấy!

Để tỏ cho Tuyết thấy rõ quyền lực của mình, Hổ rút trong túi ra mấy lưỡi dao bay nhọn hoắt và sắc như nước. Hắn hất hàm bảo Tuyết:

- Em nhìn bức ảnh mỹ nhân đằng kia xem! Lưỡi dao đầu tiên sẽ trúng ngay giữa tim cô ả.

Hổ vừa dứt lời thì...

Vút!

Một lưỡi dao bay vụt nhanh như ánh chớp và buông ra một tiếng rít ghê hồn.

Phập!

Lưỡi dao cắm đúng ngay giữa tim ảnh thiếu nữ.

Hổ cười khoái trá:

- Em xem tiếp này!

Hắn ném liên tiếp một loạt dao bao chung quanh thân hình mỹ nữ, không chệch mục tiêu lấy một ly.

Thấy Hổ biểu diễn trò ném dao bay thần sầu quỷ khóc, Tuyết khẽ rùng mình, nàng cảm thấy lạnh ở sau gáy. Hiểu sự lo sợ của tình nhân, Hổ cười đắc thắng:

- Em thấy rõ tài ném dao bay của anh rồi chớ? Em đừng mong thoát ly. Em là người yêu của anh, em phải trung thành và nghe lời anh chỉ dạy. Chúng ta không thể nào xa nhau được. Em cần anh, anh cần em. Chúng ta phải nhờ cậy lẫn nhau mới sống nổi ở giữa cái thời buổi khó khăn này. Nếu em toan tính phản bội, anh sẽ giết em ngay. Anh sẽ phóng lưỡi dao ngay giữa tim em. Em hiểu rồi chứ?

Tuyết uất ức vô cùng. Nàng muốn vùng dậy, hét thẳng vào mặt Hổ:

“Bây giờ tôi không cần anh nữa. Tôi đã ghê tởm anh rồi. Tôi muốn lìa xa anh để tạo một cuộc sống lương thiện. Tôi đã chán ngán lối sống bất lương này lắm rồi. Anh có yêu thương gì tôi đâu, anh chỉ lợi dụng sắc đẹp và thân xác của tôi để làm tiền. Tôi không phải là một con nô lệ, làm mọi mãi để cho anh hưởng”.

Tuyết muốn nói tất cả bao nhiêu uất hận chất chứa trong lòng nàng bấy lâu nay để rồi vĩnh biệt Hổ. Nhưng đôi mắt đỏ ngầu, nẩy lửa của hắn làm Tuyết mất hết can đảm. Và nàng thấy nàng yếu đuối hơn bao giờ.

Tuyết cúi mặt, nuốt ực niềm cay đắng. Nàng cố dằn cho hai hàng lệ khỏi trào ra khóe mắt.

Thế là hết. Nàng không thể nào thoát khỏi móng vuốt hung tàn của tên lưu manh Hổ. Suốt đời nàng sẽ làm nô lệ cho gã, là công cụ để gã sử dụng trong những hành động bất chánh.

Nhìn thái độ khuất phục của Tuyết. Hổ bật cười ròn, tiếng cười đắc thắng.