Trong một tòa thiên
điện của Vĩnh Hòa cung, Đức phi ôn tồn nói: “Sắc trời cũng không còn
sớm, con cũng đừng thêu nữa, cẩn thận mắt của mình.”
Bát công
chúa Bố Sở Da Khắc nghe vậy cười cười, cũng không bỏ bộ xiêm y em bé
đang làm trong tay xuống, chỉ nói: “May xong cái áo này con sẽ ngừng
ngay.”
Đức phi khe khẽ thở dài, trong ánh mắt nhìn nữ nhi có tia
nhàn nhạt đau lòng. “Thái y nói, ngày dự sinh của con còn cách vài ngày
nữa, phải cẩn thận một chút, ngạch nương bảo Tần ma ma ở lại nơi này,
cũng có người trợ giúp cho con.”
Bố Sở Da Khắc cũng không chối
từ, nhẹ nhàng gật đầu. Tầm mắt Đức phi đảo qua vòng bụng đã nổi cao của
nữ nhi, trong lòng lại kín đáo thở một hơi thật sâu.
Dường như vì ứng chiếu với lo lắng của Đức phi, Bát công chúa thật sự phát động ngay tại rạng sáng ngày hôm sau. Tần ma ma vội sai người đi thông báo cho
Đức phi, mình thì mang theo đám cung nữ đỡ Bố Sở Da Khắc tới phòng sinh. Theo từng cơn chấn động liên tiếp tăng lên, sắc mặt của Bố Sở Da Khắc
bị đau càng thêm trắng bệch, đợi đến khi Đức phi bị đánh thức từ trong
giấc ngủ vội vàng chạy tới, nữ nhi của bà đã kêu đau khàn cả giọng trong phòng sinh.
Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, bên trong có một người vội vã chạy ra.
“Sao rồi?” Đức phi siết chặt tay Tần ma ma, mặt đầy lo lắng hỏi.
Thần sắc trên mặt Tần ma ma không được tốt, vội vàng nói: “Nương nương, công chúa đã vỡ nước ối, nhưng mà xương chậu quá nhỏ, sản đạo không mở ra
hiện đã thấy màu đỏ.”
“Cái gì!” Đức phi nghe vậy cả kinh thất sắc, quát to: “Còn chờ cái gì, mau truyền thái y cho bổn cung.”
Không bao lâu, Lý thái y phụ trách bắt mạch cho Bát công chúa liền đầu đầy mồ hôi chạy vào. Tần ma ma lập tức liền đem tình trạng của Bát công chúa
thuật lại một lần. Lý thái y nghe vậy, liền biết không thể đợi thêm nữa, nếu trước khi nước ối chảy hết mà không thể sinh đứa bé ra, thì đó
chính là kết cục một xác hai mạng.
“Nương nương, thần lập tức kê
thuốc trợ sản, nhanh chóng cho công chúa uống vào.” Bên này đang nói,
trong phòng liền truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của nữ tử,
Đức phi mặt mày trắng bêch lớn tiếng quát: “Nhanh đi, nhanh đi, nếu nữ
nhi của bổn cung có gì bất trắc, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Không bao lâu, một chén thuốc đen kịt nóng bỏng đã được bưng vào phòng, Đức
phi đứng ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi, nghe tiếng kêu đau lúc mạnh lúc
yếu bên trong, không khỏi chắp tay trước ngực luôn miệng niệm A Di Đà
Phật. Thời gian cứ giày vò người mà chậm rãi trôi qua, đợi đến khi sắc
trời hoàn toàn sáng choang, một tràng tiếng kêu khóc của trẻ sơ sinh oa
oa vang lên, Đức phi nghe vậy trên mặt hiện ra tia vui mừng, nhưng nét
vui mừng này vẫn chưa hoàn toàn lan ra, lại bị một tràng tiếng khóc kêu
mãnh liệt làm cho cứng đờ cả người.
“Công chúa, ngài làm sao vậy, công chúa... Có ai không, mau có ai không...” Đức phi ở cũng không còn
quan tâm được cái gì nữa, lập tức vén rèm vọt thẳng vào trong phòng
sinh, liền thấy trước mắt đã hỗn độn một mảnh, Tần ma ma sắc mặt trắng
bệch, trong lòng vừa ôm một bọc nhỏ, vừa không ngừng lay gọi nữ tử trên
giường.
“Bố Sở Da Khắc, Bố Sở Da Khắc, ta đây, ngạch nương đây a, con mở to mắt ra nhìn ngạch nương một chút a.” Đức phi nhìn dưới người
nữ nhi không ngừng chảy ra máu tươi, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành
một mảnh tối đen.
“Thái y, thái y, mau vào đây, mau lăn vào đây
cho bổn cung.” Đức phi đau con đến cháy cả lòng, lúc này cũng không màng đến danh dự tiết tháo gì nữa, chỉ điên cuồng kêu to.
“Nương
nương, công, công chúa nàng đây là bị hậu sản rong huyết.” Lý thái y quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy nói: “Thần đã vừa mới châm cứu, đơn giản cầm
máu cho công chúa, nhưng, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Đức phi ánh mắt sắc như kiếm bắn tới chế trụ hắn. Lý thái y tự biết tháng ngày
mình ở trong Thái y viện sợ là sẽ phải chấm dứt, sau khi ngầm cảm thán,
cắn răng nói: “Nhưng mà công chúa vừa mới sinh xong, đã, đã dùng hết khí lực, lúc này lại mất máu quá nhiều, sợ là... nếu không hay...”
Trước mắt Đức phi ầm ầm biến thành một mảnh tối đen, cả người run rẩy, gần như muốn xụi lơ xuống đất.
Ngay lúc này bên ngoài sột sột soạt soạt vang lên tiếng: “Khấu kiến Hoàng
thượng, Ngô hoàng vạn tuế.”, lại trong chớp mắt sau, một thân long bào
màu minh hoàng, Khang Hy đế vội vã rảo bước đi vào, ước chừng cũng nghe
thấy được lời thái y nói trong phòng, lúc này sắc mặt ông cũng không
tốt.
“Hoàng thượng ——” Đức phi đầy thống khổ khẽ kêu một tiếng,
khóc không ra tiếng: “Ngài mau nghĩ cách đi a, mau cứu Bố Sở Da Khắc đi, nó là con gái của chúng ta, con gái duy nhất của chúng ta a!”
Xông vào mũi là mùi máu tanh khó ngửi, bên tai truyền tới là tiếng kêu khóc
bi thương đến chết của Đức phi, lại nhìn đến bên giường, một nữ tử tầm
hơn hai mươi tuổi sắc mặt trắng bệch, vô tri vô giác nằm ở kia. Lập tức, trong lòng Khang Hy đau xót. “Đi chẩn trị cho Bát công chúa.” ông nổi
giận đùng đùng nói: “Trị không được, trẫm sẽ lấy đầu ngươi.”
Nhưng dù sao thái y cũng không phải là Hoa Đà tái thế, theo thời gian dần
qua, hơi thở của Bát công chúa càng thêm mong manh, đến cuối cùng lại
xuất hiện hiện tượng hồi quang phản chiếu.
“Hoàng, Hoàng a mã...” Nàng mở mắt, nhìn phụ thân mình khe khẽ gọi. Khang Hy đế nắm lấy tay
nàng, trên mặt xuất hiện một tia ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Trẫm ở đây.”
Bát công chúa yếu ớt cười cười, lại tựa như nhớ tới gì đó: “Đứa bé.”
“Bố Sở Da Khắc, đứa bé ở đây.” Đức phi đỏ bừng hốc mắt đem tã lót đặt bên người nàng: “Là một tiểu cách cách xinh xắn.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ xíu đỏ hỏn nhăn nheo như khỉ con trong bọc tã đỏ thẫm,
khóe mắt Bát công chúa đột nhiên lăn xuống một hàng lệ dài.
“Hoàng a mã...” nàng dùng hết tất cả khí lực, nói với Khang Hy đế: “Nữ, nữ nhi có một thỉnh cầu cuối cùng, hy vọng ngài nhất định phải đáp ứng con.”
Khang Hy đế nặng nề gật đầu.
“Sau, sau khi con đi rồi, hãy đem đứa bé này giao, giao cho Tứ tẩu nuôi nấng, tẩu, tẩu ấy là người tốt, sẽ đối xử tốt với đứa bé.”
Nhìn ánh
mắt ảm đạm tắt dần của nữ nhi, Khang Hy đế nhẹ giọng nói: “Được, trẫm
đáp ứng với con.” Bát công chúa nghe vậy khóe miệng gợi lên nụ cười khẽ, cuối cùng ngoảnh đầu nhìn đứa bé nằm bên cạnh: ngạch nương và phụ hãn ở trên trời sẽ phù hộ con, cho nên con gái của ta, đừng sợ....
“Bố Sở Da Khắc!!” Đức phi như phát điên gào to một tiếng, bổ nhào lên trên
thân thể không còn động đậy của Bát công chúa, thất thanh khóc rống.
“Oa oa oa...” dường như cũng biết mẫu thân mình vừa vĩnh viễn rời khỏi thế gian, đứa bé gái nho nhỏ cũng gào khóc theo.
Khang Hy đế hít một hơi thật sâu, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nỗi bi thương tràn ngập đáy lòng.
Lúc nhận được tin Bát công chúa Bố Sở Da Khắc qua đời, Điềm Nhi chấn kinh
làm rơi vỡ ly trà sứ men xanh trong tay, tức khắc một nỗi bi thương ‘che trời phủ đất’ xông lên đầu.
“Làm sao có thể, làm sao có thể lại
như vậy?” Nàng nói năng lộn xộn lẩm bẩm nói: “Sao lại có thể như vậy
được, đây là giả, nhất định là giả, đúng không, gia?”
Trên mặt
Dận Chân hiện lên nét bi thương, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Tại
giờ mẹo một khắc hôm nay... Bố Sở Da Khắc... đã đi rồi.”
Điềm Nhi gắt gao bụm chặt miệng mình, ngay sau đó, tiếng nức nở không cách nào
đè nén được bật ra, Dận Chân vươn tay đem thê tử ôm chặt trong lòng, mặc cho nước mắt từ khóe mi chậm rãi lăn xuống rơi vào trong mái tóc nàng.
Vĩnh Hòa cung.
Khang Hy đế nhìn Điềm Nhi hai tròng mắt đỏ ngầu cùng Dận Chân tuy mặt không
lộ chút cảm xúc, nhưng giữa hai đầu mày vẫn có thể nhìn ra vẻ bi thương, ông hơi vừa lòng gật đầu, thở dài nói: “Chuyện của Bố Sở Da Khắc chắc
các ngươi cũng đã biết?”
Điềm Nhi nghe ông nhắc tới Bát công
chúa, nước mắt lại không kiềm được chảy ra, nàng quỳ ở nơi đó, đầu cúi
gằm, nỗ lực muốn nuốt ngược nước mắt vào trong, nhưng thân thể không
ngừng run rẩy kia đã sớm vạch trần một cách không thể nghi ngờ rằng nàng đang khóc thút thít.
Nhìn bộ dáng Điềm Nhi khóc đến nấc từng
cơn, Khang Hy đế cảm niệm đến tấm lòng của nàng đối với nữ nhi mình,
thanh âm không khỏi cũng mềm nhẹ thêm đôi phần: “Được rồi, hai người các ngươi đứng lên trước đi.”
Dận Chân đỡ thê tử khóc mãi không thôi đứng dậy.
Khang Hy đế nói với Điềm Nhi: “Trước khi Bố Sở Da Khắc qua đời, từng nói với
trẫm, muốn giao tiểu cách cách cho ngươi nuôi nấng, không biết ngươi có
nguyện ý không?”
Điềm Nhi nghe vậy không khỏi hơi ngẩn ra, bất
quá vẫn cực nhanh chóng gật đầu đáp: “Con nguyện ý, Hoàng a mã, con nhất định sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, tuyệt đối sẽ không, sẽ không cô phụ
lòng tín nhiệm của Bát muội muội.”
Khang Hy đế hài lòng gật đầu, gọi người ôm tiểu cách cách đến.
Tuy thời điểm sinh ra hết sức khó khăn, nhưng đứa bé dùng sinh mệnh mẫu
thân đổi lấy này, hiện tại cũng rất khỏe mạnh, không hề xuất hiện bệnh
trạng khó nào. Điềm Nhi nhẹ nhàng đón lấy bọc tã lót từ trong tay ma ma, ngắm nhìn cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ của bé, một luồng cảm xúc không tự
chủ được mà trào ra từ trong nội tâm, chỉ nghe nàng vừa khóc vừa cười
nói: “Vương gia, ngài mau nhìn xem, đứa bé này trông thật giống Bát muội muội a!”
Dận Chân cúi đầu, biểu tình đóng băng trên mặt dường
như dần dần tan rã, hắn nâng một ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm lên gương
mặt đỏ hỏn của đứa bé, ôn nhu nói: “Ừ, đúng là rất giống.”
Ngồi
phía trên thấy rõ hết thảy, Khang Hy không khỏi ngây ngẩn cả người, đã
bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm ông không thấy được Dận Chân lộ ra vẻ
mặt như thế, trong một chớp nhoáng này, phảng phất như đứa bé kia luôn
quấn quít lấy ông non nớt gọi Hoàng a mã, luôn thở phì phò cáo trạng với ngạch nương, luôn ngồi trên đầu gối ông lớn tiếng đọc sách... đã trở
lại.
Khang Hy đế cảm xúc tuôn ra chồng chất, một loại cảm xúc
‘năm tháng trôi mất’ đánh úp vào trái tim, vào giờ khắc này, ông không
thể không thừa nhận rằng, đứa bé kia giờ đã thật sự trưởng thành mà
chính ông cũng già đi thật rồi.
Lúc rời khỏi cung đã là giờ ngọ,
Điềm Nhi ngồi trên xe ngựa khẽ khàng vỗ về đứa bé trong lòng, bởi vì Dận Chân phải ở lại lo chuyện hậu sự cho Bát công chúa nên cũng không về
cùng nàng. Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại, Điềm Nhi cẩn thận đem áo
choàng bọc đứa bé lại chặt một chút, rồi mới xuống xe.
“Ngạch
nương, ngạch nương, đây là cái gì dạ, cho chúng con xem với.” Đám anh em Hoằng Thì, đang ở trong phòng chơi với đám Phỉ Thúy, bắt gặp Điềm Nhi
ôm một cái bọc đỏ rực đi vào, từng đứa không khỏi nghển dài cổ, tò mò
chớp mắt.
Điềm Nhi đem đứa bé trong lòng cẩn thận đặt lên giường
ấm, cởi ra bọc tã trên người con bé, lộ ra thân thể nho nhỏ mềm mại, nhẹ giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, đây chính là muội muội của các con!”
***
MTY lan man:
Ttrong truyện này, cặp đôi Bát công chúa và Cát Nhĩ Đan là cặp đôi mình thích
nhất (sau cặp nam nữ chính), vì mình rất có ấn tượng với những mối tình
nghiệt ngã, không thành. (Hay nói cách khác là SE đấy.)
Hai người họ có một bi kịch tình yêu kinh điển: một cuộc hôn nhân chính trị, để
rồi một người thì chết người còn lại mang theo đứa con của chàng.
Kẻ thất bại, người khổ đau.
Chàng, một đại hãn, một anh hùng hảo hán, có lẽ trong lòng chàng cũng có Bát
công chúa, nhưng đại nghiệp gánh trên vai lại nặng nề và to lớn hơn
nhiều. Nàng, Bát công chúa dịu dàng là thế, yếu đuối mỏng manh là thế,
nhưng lại kiên định với tình yêu là thế.
Mình vẫn còn nhớ hình
ảnh khi Điềm Nhi gặp lại Bát công chúa, sau bao nhiêu đau khổ, người
mình yêu, trượng phu của mình, cha của con mình bị chính cha mình giết.
Nàng trở về trong bao con mắt của mọi người, dè bỉu có, khinh thường có, thương hại cũng có. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh, vẫn trầm ổn mà sống, cứ
như nàng vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi vậy.
Nhưng, số phận
thảm thương của nàng đã định trước, nàng từ nhỏ đã lặng lẽ một mình lớn
lên trong chốn thâm cung, có lẽ thời khắc hạnh phúc nhất đời là những
tháng ngày bên người mình yêu, được quan tâm, lo lắng đến từng chút, để
rồi tình yêu dần dần nảy nở cho nàng hy vọng, cho nàng biết thế nào là
hạnh phúc và cũng nhanh chóng bị tước đoạt đi. Nàng giống như một bông
sen, u nhã thanh tĩnh nở hoa, lặng lẽ tỏa hương và cũng lặng lẽ úa tàn
đi.... Lời cuối cùng của nàng nói với đứa con gái mới sinh của mình đã
khiến mình bật khóc, nàng đã thay cả trượng phu chúc phúc cho con, muốn
cho con có một cuộc sống hạnh phúc, không lo nghĩ cả đời: “Ngạch nương
và phụ hãn ở trên trời sẽ phù hộ con, cho nên con gái của ta, đừng
sợ....”
Mình có sở thích nghe nhạc khi edit truyện, mà là thường
chỉ nghe một bài phát đi phát lại. Hôm nay tình cờ khi edit chương này,
mình lại đang nghe bài “Khoan thứ”, vậy mà rất thích hợp cho mối tình
của Bát công chúa và Cát Nhĩ Đan:
“...Chàng chở che cho thiếp, thiếp hoàn lại chàng lời chúc phúc.
Chàng là anh hùng hảo hán, lòng theo đuổi hoài bão.
Vậy còn hạnh phúc chàng nợ thiếp, lấy gì để bù đắp đây?
Lẽ nào, yêu còn khó khoan dung hơn cả hận?”