Đám người của Bát a ca đều đánh tâm lý cho rằng mình sẽ thắng lớn, không vì điều gì khác,
chỉ bởi vì bọn họ người đông thế mạnh a, chỉ mỗi tấu chương liên danh
tiến cử Dận Tự làm Thái tử cũng đã có hơn trăm người kí tên. Bọn họ tin
tưởng chỉ cần mình lập trường kiên định, Khang Hy đế nhất định sẽ khuất
phục. Dù sao vô luận nhìn ở phương diện nào, Bát a ca cũng là nhân tuyển duy nhất cho ngôi vị Thái tử a.
Thế nhưng, giống như Dận Chân
từng nói, đám người kia thật sự đã quá coi thường Khang Hy đế rồi, với
tư cách là kẻ thống trị tối cao của hoàng triều phong kiến này, ông ta
tuyệt đối sẽ không cho phép đám đại thần liên hợp lại đi ủng hộ một
người khác, cho dù người đó có là con trai ruột của mình.
Vì thế
ba ngày sau, như lôi đình giáng xuống, Khang Hy đế cấp tốc mà tàn khốc
lấy đủ loại lý do biếm truất Đông Quốc Duy, Mã Tề, A Linh A, Ngạc Luân
Đại, Quỹ Tự, Vương Hồng Tự là đám trọng thần trong triều, cầm đầu đảng
Bát a ca, nhất thời một thế lực lớn giảm sút thậm tệ, chúng đại thần
‘thần hồn nát thần tính’, cũng là lúc Dận Tự rơi vào nỗi kinh hoảng sâu
thẳm, qua một đêm bàn bạc cân nhắc, ngày hôm sau, bèn dâng sổ con thỉnh
tội lên.
Nhìn đứa con thứ tám quỳ trước mặt, Khang Hy đế vậy mà
rất bình tĩnh, lại không thấy nói gì đến chuyện trong triều, cũng không
có lời trách móc gì với lời thỉnh tội của Dận Tự, mà chỉ nhàn nhạt nói:
“Lương phi mấy ngày nay thân mình không khỏe, ngươi làm nhi tử có thời
gian thì đi xem một chút đi.”
Dận Tự nghe vậy mạnh mẽ siết chặt
hai đấm tay, đây là phương thức mà Khang Hy đế luôn dùng để đối đãi với
mình, không phải là từ ái như đối xử với Thái tử, cũng không phải là xem trọng như đối đãi với Tứ ca, thậm chí không thân thiện như với những
hoàng tử khác, phụ thân của hắn, đối với hắn vĩnh viễn chỉ có —— không
đếm xỉa đến. Vô luận hắn có nỗ lực cỡ nào, vô luận hắn có lấy lòng ông
nhiều đến đâu, Khang Hy đế vĩnh viễn đều không thèm liếc nhìn hắn lấy
một cái. Dận Tự thật sự rất muốn lớn tiếng mà hỏi ông, chẳng lẽ ở trong
lòng ông không hề coi ta là con dù chỉ một chút sao? Cắn chặt môi, mặc
cho mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng, Dận Tự dập đầu nói: “Nhi thần
tuân chỉ.”
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện, lê bước chân nặng nề, Dận Tự
hướng về Chung Thúy cung, dọc đường bắt gặp đám nô tài, tất cả đều quỳ
xuống đất thỉnh an, nhưng chẳng biết tại sao, hắn có thể cảm giác được
vẻ chế nhạo trong mắt bọn họ, đúng vậy a, mấy ngày trước đây hắn vẫn còn là nhân tuyển Thái tử độc nhất được một đám tung hô, bách quan cùng ủng hộ, nhưng bây giờ lại trở thành một con gà trống rơi xuống đất. Tim của hắn đang nhảy lên kịch liệt, phẫn nộ như muốn xé toang lồng ngực chui
ra.
“Bát a ca, Nghi phi nương nương bảo ngài không cần đến thỉnh
an, trực tiếp đến chỗ Lương chủ tử là được rồi!” Dận Tự nghe vậy mặt
không thay đổi gật đầu, trực tiếp quay đầu thẳng hướng đến một Thiên
điện trong góc đông nam.
“Nhi tử thỉnh an ngạch nương.” Hắn quỳ trên mặt đất, muốn làm ra chút biểu tình nhu hòa, nhưng thế nào cũng không thành công.
“Con đã đến rồi đấy à!” Lương phi từ trên chiếc giường hẹp trải thảm nhung, hơi khẽ nâng mình lên, nhìn Dận Tự ôn nhu nói.
Xông vào mũi là mùi thuốc Đông y nồng đậm, đập vào mắt là gương mặt tiều tụy vì bệnh của ngạch nương, trong lòng Dận Tự đau xót vô cùng, đứng lên đi đến trước.
“Ngạch nương bệnh nặng như vậy, sao không sai người báo cho nhi tử một tiếng, đã truyền thái y chưa, nói như thế nào ạ?”
“Bất quá chỉ là bệnh cũ, không quan trọng.” Lương phi kéo hắn ngồi xuống
cạnh mình, tinh tế nhìn Dận Tự một lát, rồi sau đó có chút cẩn thận hỏi: “Con như thế nào, có tốt không?”
Dận Tự nghe vậy hốc mắt lập tức đỏ lên.
Lương phi thấy vậy trong lòng liền hiểu rõ, chỉ thấy bà vươn tay sờ má nhi
tử, sau cùng nói: “Dận Tự, con nghe lời ngạch nương, đừng đi tranh giành vị trí kia nữa, a mã con sẽ không cho con đâu.”
“Tại sao!!” Dận
Tự đột nhiên đỏ bừng hai gò má, nỗi căm tức trong lòng cũng không đè nén được nữa, phun trào như núi lửa bùng nổ.
“Tại sao Hoàng a mã cứ
chán ghét con như vậy, tại sao không hề xem con là nhi tử của người,
chẳng lẽ bởi vì ngạch nương có xuất thân đê tiện sao...” Trong cơn kích
động, Dận Tự đột nhiên im bặt, nhìn sắc mặt Lương phi trắng bệch, hắn có chút ấp úng nói: “Không phải ngạch nương, nhi tử không có ý đó, con,
con...”
“Ngạch nương biết, ngạch nương đều biết hết.” Lương phi nước mắt chảy dài, nói: “Là ngạch nương đã liên luỵ đến con!”
Dận Tự trong lòng hối hận mình nói sai, nhưng nỗi oán hận Khang Hy đế lại
không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể như con thú bị giam cầm,
nắm quyền tay nện mạnh lên giường, kêu khóc nói: “Tại sao Hoàng a mã vẫn luôn không thích con.” Cũng bởi vì không thích, cho nên ngay cả tư cách tranh giành hắn cũng không được có sao?
“Là ngạch nương có lỗi
với con, đều là lỗi của ngạch nương.” Nhìn bộ dáng thống khổ của nhi tử, trong lòng Lương phi như bị thép nóng chảy thiêu đốt, đau đến tê tâm
liệt phế. Dận Tự thằng bé rõ ràng là một đứa con xuất sắc như vậy, nhưng cũng bởi vì có một ngạch nương như bà, mà từ nhỏ đến lớn không biết đã
chịu bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu ủy khuất. Đều là nàng có lỗi với con a!
“Dận Tự, Dận Tự, Dận Tự...” Lương phi vừa khóc vừa gọi tên nhi tử, khóc
không ra tiếng: “Con muốn trách thì trách ngạch nương đi, là ngạch nương bị Hoàng a mã con chán ghét, cho nên mới liên lụy đến con...”
Dận Tự nghe thấy thế lập tức phản bác: “Ngạch nương ở bên cạnh Hoàng a mã
đã hai mươi mấy năm, vẫn luôn thịnh sủng không suy, sao có thể nói Hoàng a mã chán ghét người được?” Hắn mặt đầy nước mắt, đầu mày nhíu chặt
nhưng trong giọng nói lại không có bao nhiêu lo lắng.
“Hài tử
ngốc, con thật sự cho rằng hoàng thượng yêu thích ta sao?” Lương phi
dùng vẻ mặt thương tâm muốn chết nói: “Không, ông không thích ta, ông ấy hận ta.”
Dận Tự nghe vậy hơi trợn to mắt, thái độ Khang Hy đế
đối đãi với Lương phi vẫn luôn là vấn đề nan giải mà mọi người không tài nào hiểu nỗi, một mặt ông rất sủng ái bà, một mặt lại vô cùng khinh bỉ
bà, ngay cả lời ‘tiện phụ Tân giả khố’ cũng có thể đường đường hoàng
hoàng mà nói ra trên điện Kim Loan, cho nên Dận Tự hắn quả thật không
rõ, tại sao Hoàng a mã lại đối xử với ngạch nương mỹ lệ hiền thục của
hắn như vậy.
“Vì sao?” Dận Tự khàn khàn hỏi: “Vì sao ông ta hận
ngài!” Nếu là hận, thì một dải lụa trắng là được. Vì sao lại còn để cho
ngạch nương hắn hầu hạ bên người ngần ấy năm.
Nhớ lại chuyện cũ,
trên mặt Lương phi xuất hiện nụ cười thống khổ, chỉ nghe bà lầm bầm nói: “Bởi vì ngạch nương đã phạm sai lầm, ngạch nương, ngạch nương thương
tổn tới nữ nhân mà ông ta yêu nhất.”
Lớp bụi phủ nhiều năm trên
một câu chuyện xưa một khi được vạch trần, đó chính là nỗi thống khổ đến thấu tâm thấu cốt. Nhiều năm về trước, bà khi đó chỉ là một cô gái trẻ
không nơi nương tựa, làm việc trong Tân giả khố, nhưng có một ngày, trời cao chiếu cố để cho nàng được gặp Hoàng thượng. Người ấy là mây trên
trời, còn mình bất quá chỉ là một bãi bùn dưới đất, người ấy là thiên tử anh tuấn cao cao tại thượng, mà mình chỉ là một thiếu nữ thê lương
trong Tân giả khố cam chịu vận mệnh an bài. Nhưng lại có một ngày bọn họ được gặp nhau, sau đó, nàng liền trở thành nữ nhân của hắn.
Khoảng thời gian đó, là thời khắc hạnh phúc, là hạnh phúc không gì sánh kịp
của đời bà. Hoàng thượng đối với nàng ôn nhu đến thế, ánh mắt khi ngài
nhìn nàng là yêu thương đến thế. Mãi đến một hôm thị nữ bên người nói
với bà: “Chủ tử, Hoàng thượng đối với ngài thật là tốt a, cơ hồ gần như
vượt qua cả Đồng quý phi rồi.” Đó là lần đầu tiên nàng nghe thấy ba chữ
‘Đồng quý phi’, trong thoáng chốc, một nỗi ghen tuông xông lên đầu,
người con gái bị tình yêu làm cho mê muội, vĩnh viễn vẫn là một kẻ ngốc, nàng đã quên mất ngày thường mình cẩn thận dè chừng thế nào, sau một
màn triền miên, nàng dùng giọng điệu làm nũng đối với Khang Hy đế đã nói ra ba chữ không nên nói kia.
“Ngươi là ai!” nàng vĩnh viễn cũng
không cách nào quên được gương mặt trong nháy mắt âm lãnh xuống của nam
nhân kia, trong đôi mắt nhìn nàng kia, không còn ôn nhu, cũng không phải nùng tình mật ý, mà chỉ là lãnh khốc: “Trẫm vĩnh viễn không hy vọng từ
trong miệng của ngươi nghe được danh tự của nàng.” thanh âm của hắn rét
lạnh tựa như băng: “Bởi vì ngươi không xứng.”
Cảm giác từ trên
trời cao bị ném xuống đại khái cũng là như thế đi!! Từ một khắc kia trở
đi, nàng liền hiểu rõ, mình rốt cuộc là thứ gì.
Được thịnh sủng
ắt sẽ bị người đố kỵ, hứng lấy oán khí ngút trời của đám nữ nhân trong
cung, đứa con đầu tiên của nàng cứ thế mà biến mất một cách không minh
bạch. Vì bảo vệ chính mình, nàng càng phải trở nên khiêm tốn, vì có thể
sinh tồn được, nàng càng phải trở nên thấp kém hơn. Nhưng mặc dù đã làm
những việc như vậy, nàng vẫn không lấy lại được trái tim của mình, cuối
cùng nàng cũng đã yêu nam nhân đó.
Vì thế nàng đã sử dụng thủ đoạn không nên sử, làm ra chuyện sai lầm không nên làm.
“Đều là ngạch nương không tốt, tất cả mọi chuyện đều là ngạch nương không
tốt.” Lương phi lệ rơi đầy mặt lẩm bẩm nói: “Là ngạch nương xa cầu hão
huyền thứ không nên cầu, là lòng ta quá tham lam.”
Dận Tự nhìn
mẫu thân như đã sụp đổ, trong lòng rốt cuộc cũng không đành lòng, không
khỏi vươn tay ôm lấy bà. “Nhi tử không hỏi, ngạch nương, nhi tử không
hỏi nữa.”
Hai mẹ con cứ như vậy mà ôm nhau, thoạt nhìn thật bi thảm như không nơi nương tựa.
Thời gian dần qua, khi ánh trời chiều đã ngã về tây, Dận Tự trong lòng tràn
đầy ấm ức cùng mất mát đi ra từ chỗ Lương phi, hắn không trực tiếp hồi
phủ mà đi đến chỗ Cửu a ca, hiện tại hắn chỉ muốn tìm một người, có thể
thống thống khoái khoái mà uống say.
“Nương nương, ngài đừng
thương tâm nữa, thuốc của ngài đến rồi, mau nhân lúc còn nóng mà uống đi ạ.” Thị nữ bưng chén thuốc bằng sứ men xanh nhẹ nhàng khuyên nhủ. Lương phi hồi thần từ trong trạng thái ngẩn người, vươn tay đón lấy chén
thuốc, có chút suy yếu nói: “Đã biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.” Đợi
sau khi thị nữ lui ra, bà lại không uống chén thuốc trong tay, mà trực
tiếp đổ vào chậu hoa nhỏ bên cạnh giường.
Mình sớm nên làm như vậy, Lương phi nghĩ, mình sớm nên làm như vậy.
Trên triều đình, từ khi đảng Bát a ca bị Khang Hy đế lấy thủ đoạn lôi đình
mà mạnh mẽ đánh tan, nhiệt độ của chuyện “lập Thái tử” đột nhiên giảm
xuống hơn phân nửa. Mỗi người cũng bắt đầu ngôn hành cẩn thận, không dám tùy ý mở miệng. Khang Hy đế vì thế mà cũng vui vẻ, trong lúc đó, trong
hậu cung lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ, đó chính là
muội muội gần đây được sủng ái của Tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu,
Niên phi nương nương mang thai. Đây chính là một tin vui nhất mà ba bốn
năm nay trong hậu cung truyền ra. Khang Hy đế hay tin, cao hứng cực kỳ,
còn có gì có thể so sánh được với việc vẫn còn khả năng làm cho nữ nhân
thụ thai, càng chứng minh được mình “Bảo đao chưa cùn” đấy. (MTY: khụ
khụ)
Trong thời gian ngắn, hai chữ ‘Niên phi’ liền trở thành vật
quý giá nhất trong cung, vô số người tâng bốc bợ đỡ hòng muốn dựa vào,
khí thế cực nóng kia, khiến người ta chướng mắt không thôi.