“Muội muội?” Hoằng Thì ngước đầu nhỏ lên, rất khó hiểu hỏi: “Muội muội là cái gì ạ?”
Điềm Nhi cười cười, giải thích nói: “Em giống như các con, cũng đều là con
của ngạch nương, cho nên, cũng chính là muội muội của các con.”
Mấy tiểu tử kia nghe xong lập tức làm ra vẻ mặt “té ra là thế”, một đám
kiễng gót chân, cố gắng nhìn ngắm đứa bé nho nhỏ nằm trên giường, ngắm
mãi một lúc lâu, mới lưu luyến không rời bị Điềm Nhi lùa ra ngoài.
“Đi gọi Tiền ma ma tới cho ta.” Nàng phân phó nói.
“Vâng!” Chỉ một lát sau, Tiền ma ma đầy đầu tóc bạc, nhưng tinh thần cực tốt đi theo Phỉ Thúy đến.
Điềm Nhi cho bà ngồi xuống, lại đơn giản kể lại chuyện tình. Tiền ma ma nghe xong trên mặt cũng hiện vẻ bi thương, nhìn đứa bé nằm trên giường ấm,
đoạn thở dài nói: “Đứa bé này có thể nuôi ở dưới gối phúc tấn, cũng là
có phúc khí.”
Điềm Nhi cười khổ nói: “Nếu trước khi lâm chung,
Bát muội muội đã giao con cho ta, thì đó chính là tín nhiệm ta, tin
tưởng ta, ta cũng tuyệt đối không thể cô phụ một mảnh tâm ý của muội ấy, về sau đứa bé này chính là con gái ruột thịt của ta và gia, cũng không
hề khác biệt với anh em Hoằng Đán gì cả.”
Tiền ma ma nói: “Phúc tấn thiện tâm.”
“Phải rồi, hôm nay gọi bà đến cũng là vì việc này.” Điềm Nhi nhìn bà, điềm
đạm nói: “Hoằng Đán lúc nhỏ chính là nhờ bà trông nom, hiện tại thằng bé cũng đã trưởng thành, bên người cũng có cử người rồi, cho nên ta muốn
gọi bà về.”
“Ý Phúc tấn là muốn lão nô chăm sóc tiểu cách cách sao?”
Điềm Nhi gật gật đầu: “Ta biết bà tuổi tác đã lớn, nhưng mà, trừ bà ra người khác ta đều không yên lòng!”
Tiền ma ma nghe vậy vội vàng nói: “Được chăm sóc tiểu cách cách là ân điển
của ngài, sao lão nô không nguyện ý cho được, vui mừng còn không kịp nữa là!”
Điềm Nhi nghe vậy khẽ mỉm cười, Tiền ma ma là một người rất biết cách chăm sóc trẻ con, có bà ở bên cạnh hầu hạ, Điềm Nhi quả thật
rất yên lòng, sau khi chỉ định Tiền ma ma, Điềm Nhi lại chọn thêm hai bà vú cùng hai nha đầu phục vụ quanh người, lúc này mới xem như là bố trí
người hầu hạ bên người tiểu cách cách cơ bản đầy đủ.
Buổi tối,
Dận Chân từ trong cung trở về, còn chưa vén rèm cửa lên đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng vui cười của trẻ nhỏ. Thần sắc vốn có hơi u ám
của hắn thoáng chuyển biến tốt, xoay tròn ngọc ban chỉ trên ngón tay
cái, nhấc chân bước vào.
Liền thấy trên chiếc giường lớn trải tấm đệm màu đỏ thật dày trông ấm áp như mùa xuân, một nữ tử đang dẫn theo
bốn đứa bé, tụ lại thành một vòng tròn, cả đám chụm đầu, chăm chú ngắm
nhìn vật ở giữa. Dận Chân giơ tay lên chế trụ đám người Phỉ Thúy định
quỳ xuống, chậm rãi bước lại gần, cúi đầu xuống nhìn. Ở giữa mấy cái đầu đen vây xung quanh, một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn liền xuất hiện
trong tầm mắt.
“A... A mã...” Hoằng Lịch bé nhất tinh mắt, thấy
Dận Chân đứng bên cạnh mình, vui mừng bật người đứng dậy, giang hai cánh tay nhỏ thịt thịt bèn muốn nhảy phốc lên người hắn.
Dận Chân trừng mắt đe con một cái, nạt: “Quy củ đâu!”
Hoằng Lịch vội quỳ gối trên giường ấm hành lễ một cái nói: “Nhi tử thỉnh a mã đại an!” xong liền hài lòng nhào vào vòng tay ôm ấp của phụ thân đại
nhân.
Ôm con trai út, Dận Chân nói với mấy đứa còn lại đang thay
nhau thỉnh an: “Ừ, đều đứng lên đi!” Nói xong, được đám nha hoàn hầu cởi áo, thoát giày lên giường ấm.
“Đang nói chuyện gì? Cách từ rất xa cũng đã nghe thấy tiếng cười?”
Điềm Nhi nghe vậy, liền ôn nhu nói: “Mấy anh em chúng đang bàn bạc, nên chọn cho muội muội nhũ danh gì?”
“Àh?” Dận Chân nhướn mày, liếc nhìn đứa bé gái xinh xắn đang chu cái miệng
nhỏ xíu oai oai ngáp, nằm trên đệm giường phun bọt khí, nói: “Nghĩ ra
được chưa?”
“Gia cảm thấy, cái tên Nhạc Nhạc như thế nào?” Điềm Nhi cười nói: “Là Hoằng Đán chọn nha.”
“Nhạc Nhạc?” thoáng lẩm bẩm gọi, Dận Chân gật đầu nói: “Trường nhạc vô ưu, cũng là một cái tên rất hay.”
“Không hay! Không hay!” ヽ(`Д´)ノ Hoằng Thì ở bên cạnh cự nự phản đối, thằng bé
vội vội vàng vàng, liến thoắng nói: “Hoa Nhi hay, Hoa Nhi hay.”
Dận Chân nhíu mày: “Hoa gì đẹp?” (hảo: đều mang nghĩa là tốt, đẹp, hay, ở đây DC hiểu lầm)
Hoằng Đán khẽ thấp giọng cười, thay đệ đệ giải thích: “Thì Nhi chọn tên cho muội muội, tên là Tiểu Hoa ạ.”
Dận Chân nghe xong khóe miệng hơi nhếch lên toan mở lời, nhưng chưa đợi hắn lên tiếng, luôn luôn thích làm ngược lại với Hoằng Thì, Hoằng Quân liền lắc lắc cái đầu nhỏ, hết sức là khinh bỉ liếc mắt nói: “Cái tên gì mà
không dễ nghe một chút nào!”
“Vậy cũng so với cái tên Đản Đản của đệ hay hơn nhiều!”
“Đản Đản thì sao? Đản Đản thì sao?” Hoằng Quân rất chi là không vừa lòng,
phản bác một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Nghe dễ thương hơn a, Tiểu Hoa
mới quê mùa đó, một tí ti nội hàm cũng không có.”
“Hầyzz!!! Rõ
thật là, hai người lại cãi vã rùi ~ (ᵕ.ᵕ)~” Ngồi trong lòng Dận Chân,
Hoằng Lịch chớp chớp đôi mắt to, đột nhiên lồm cồm bò tới bên tai phụ
thân, nhỏ giọng nói: “Hay là kêu Đản Hoa đi, bằng không kêu Hoa Đản cũng được ạ!”
Nhìn đứa con trai út bày ra bộ mặt trông như ‘con thông minh hông’, Dận Chân thật sâu thở dài, quả quyết nói: “Ừm, Hoằng Đán
lấy tên rất tốt, vậy gọi là Nhạc Nhạc đi.”
Điềm Nhi ở bên cạnh đã sớm cười đến bò lăn bò càng, cả người nàng run run, vươn tay ôm lấy bọc đỏ nhỏ nhắn kia, nhẹ nhàng vỗ về, không nín được cười nói: “Nhạc Nhạc
à, Nhạc Nhạc bé bỏng của ngạch nương a, con có tên rồi đó, có thích
không?”
Bé gái xinh xắn hớn hở phun nước dãi phì phì. Tỏ vẻ như mình thật thích (chắc là vậy nhỉ!)
Cả nhà cùng nhau ăn tối xong, Dận Chân kiểm tra bài vở của Hoằng Đán, thấy tay cầm đầu bút luyện chữ đã vững vàng hơn ban đầu, trong lòng vừa ý,
nhưng ngoài miệng lại không nói, ngược lại vẻ mặt nghiêm nghị chỉ ra vài chỗ sai sót. Hoằng Đán nghe vậy cũng không nản lòng, biểu hiện rất
nghiêm túc, mình sẽ nỗ lực luyện tập hơn. Kiểm tra bài vở của Hoằng Đán
xong, lại nhìn chữ nghĩa của ba đứa con trai nhỏ, nhìn mấy nét hất ngang phết dọc đầy giấy kia, hắn nhìn kỹ lại một lần, rồi sau đó cầm bút son
lên, viết lên mấy vòng tròn chấm điểm trên góc giấy.
Kết quả, Hoằng Thì được hai vòng tròn, Hoằng Quân được một vòng tròn, Hoằng Lịch lại được ba vòng tròn.
Đã sớm biết vòng tròn đỏ đại biểu cho “tốt”, Hoằng Lịch lập tức mừng rơn, dùng vẻ mặt khoe khoang liếc nhìn hai ca ca bên cạnh.
Hoằng Thì không phục lầu bầu hai tiếng, Hoằng Quân thì thất vọng cả mặt mày đều xụ xuống.
Điềm Nhi nhìn tình cảnh trước mắt, nhưng cũng không hề lên tiếng, ở vấn đề giáo dục con cái, Dận Chân tự có phương pháp.
Quả nhiên, một lúc sau, Dận Chân bắt đầu giáo dục, thanh âm của hắn khi thì nghiêm khắc, khi thì mềm nhẹ, nên biểu dương thì biểu dương, nên quở
trách thì quở trách, bất quá qua một lúc sau, mấy đứa bé đều được lần
lượt dạy dỗ một lần.
Lúc thời điểm hơi trễ một chút, ba đứa nhỏ được dẫn về phòng ngủ, Nhạc Nhạc cũng được Tiền ma ma ôm đi bú sữa.
Hai vợ chồng nằm trên giường, Điềm Nhi thu lại biểu hiện trên mặt, khe khẽ
thở dài một hơi, hai bàn tay Dận Chân chầm chậm vuốt ve mái tóc thê tử
thoáng dừng lại. Điềm Nhi nhẹ giọng nói: “Đợi đến ngày cúng thất của Bát muội muội, thiếp sẽ mang Nhạc Nhạc tiến cung một chuyến, cũng coi như
đưa tiễn ngạch nương con bé đoạn đường cuối cùng!”
“Ừm...” Dận Chân khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng ứng tiếng.
Điềm Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, người này vừa mới mất đi một muội muội ruột,
giờ phút này, trong lòng của hắn cũng rất đau, rất đau đi! Giang hai tay ra dùng sức ôm chặt hông trượng phu, Điềm Nhi cảm thấy mình lại muốn
khóc.
Tang sự của Bát công chúa cũng không thể làm long trọng, dù sao thân phận của nàng ở triều Đại Thanh cũng có vài phần khó nói, cho
nên chỉ đặt linh đường ở tại Thiên điện Vĩnh Hòa cung, nơi nàng từng ở
khi còn sống để làm lễ truy điệu. Từ sáng sớm, Điềm Nhi đã mang Nhạc
Nhạc tới, nhìn linh đường cùng những dải lụa trắng đong đưa trong một
màu sắc ảm đạm, và cả hòm quan tài bằng gỗ lim viền vàng đặt trơ trọi
nằm giữa kia, lập tức hốc mắt Điềm Nhi trào lên đỏ bừng.
Bỏ vài
tờ tiền giấy vào trong chậu đồng, nhìn ánh lửa như con hỏa xà bừng lên
liếm sạch mấy tờ giấy vàng, Điềm Nhi lẩm nhẩm nói: “Bát muội muội, hai
người chúng ta tuy thời gian chung đụng không dài, nhưng ta thật sự rất
quý muội, thật sự xem muội là muội muội ruột của ta. Nay muội bất hạnh
rời khỏi thế gian chỉ để lại một ấu nữ. Muội yên tâm, ta và gia nhất
định sẽ xem con bé như con ruột, nuôi nấng lên người, đúng rồi, con bé
đã có một cái tên mới, tên là Nhạc Nhạc, mong cho cả đời này khoái khoái nhạc nhạc, vô ưu vô lự, muội ở trên trời nhất định phải phù hộ cho con
bé, được không?”
Hỏa xà trong chậu đồng bừng cháy lên kịch liệt, phảng phất như đáp lại lời Điềm Nhi từ trong chốn U Minh.
Tiền ma ma tiến lên vài bước, ôm Nhạc Nhạc trong lòng, hướng về chiếc quan
tài gỗ lim viền vàng kia, khom người nói: “Công chúa điện hạ, tiểu cách
cách dập đầu cho ngài.” Nói xong, liền quỳ trên mặt đất, nặng nề mà dập
đầu ba cái.
Cuối cùng, đưa mắt nhìn lại quan tài một lần, Điềm
Nhi ôm Nhạc Nhạc vẻ mặt ngây ngô hoàn toàn không biết chuyện gì, đi ra
linh đường, hướng về tẩm cung của Đức phi.
Nữ nhi đột ngột qua
đời, làm cho Đức phi bị đả kích cực kỳ, cơ hồ lập tức đổ bệnh nằm xuống. Lúc Điềm Nhi đến, bà đang nửa tựa trên chiếc gối đỏ thẫm thêu uyên
ương, yên lặng chảy nước mắt, còn Thập Tứ a ca Dận Trinh cùng phúc tấn
Hoàn Nhan thị đang ngồi ở bên cạnh bà nhẹ giọng nói gì đó.
“Con dâu thỉnh ngạch nương đại an!” Điềm Nhi cúi người hành lễ.
Ánh mắt Đức phi đảo qua bọc tã lót đỏ thẫm trong lòng nàng, trên mặt đột
nhiên hiện lên vẻ chán ghét, chỉ nghe bà lạnh nhạt nói: “Ngươi đã đến
rồi, đứng lên đi!”
“Đệ đệ bái kiến Tứ tẩu.” Thập Tứ a ca cúi đầu chào, không mặn không nhạt nói.
Điềm Nhi cũng không thèm để ý, chỉ hồi lễ lại, lại cùng chào hỏi với Hoàn Nhan thị, rồi mới ôm đứa bé đến ngồi trên một tú đôn.
“Ôi!!! đây là tiểu cách cách của chúng ta sao!” Hoàn Nhan thị giả vờ ngạc
nhiên kêu lên một tiếng, rướn người qua nhìn bọc nhỏ trong tay Điềm Nhi, thở dài nói: “Thật là một tiểu cô nương đáng yêu.”
Nghe thấy có
người khen con gái mình, Điềm Nhi không khỏi mỉm cười. Nàng nhẹ giọng
nói: “Nhạc Nhạc vậy mà rất ngoan, không khóc không nháo, thấy người còn
hay cười.”
“Con bé tên là Nhạc Nhạc?” Hoàn Nhan thị cười nói: “Thật là cái tên rất hay!”
“Hừ! Hay gì mà hay! Bất quá chỉ là đứa con hoang của ngoại tộc cướp đi tánh
mạng của mẫu thân.” Đức phi đột nhiên như nổi điên, phẫn nộ chỉ vào Điềm Nhi, mắng to: “Ôm nó tới đây, bổn cung phải ném chết thứ tạp chủng đã
giết chết Bố Sở Da Khắc này.!!”
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt nhỏ của Điềm Nhi trở nên cứng lạnh như thép không gì sánh được.