“Hoàng thượng
sẽ để cho Bát muội sinh đứa bé kia ra sao?” sau khi kết thúc cung yến
trừ tịch, ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Điềm Nhi hỏi Dận Chân.
“Tại
sao không?” Dận Chân sắc mặt thản nhiên nói: “Nếu Bố Sở Da Khắc sinh hạ
một bé trai, như vậy một đứa bé lớn lên trong hoàng cung Đại Thanh, tiếp nhận lối giáo dục chính thống nhất của Mãn Hán, vô cùng thân cận với
nhà Ái Tân Giác La, đó không phải là một ứng cử viên ưu tú nhất cho một
Đại hãn thế hệ mới của Chuẩn Cách Nhĩ sao?”
Điềm Nhi nghe xong
trong lòng không khỏi buồn bực, nàng cắn môi có chút tức giận nói: “Nam
nhân các người chính là cái dạng như vậy, chuyện gì cũng đều nuôi kế,
tính tới tính lui, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, cũng không
nghĩ lại một chút, lúc trước tại sao Bố Sở Da Khắc phải gả cho Cát Nhĩ
Đan, người xấu, không lương tâm, qua sông đoạn cầu.”
Dận Chân
nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khổ, vươn tay ôm thê tử vào trong lòng: “Được rồi, Hoàng a mã đối với Bố Sở Da Khắc cũng có chút áy náy, nếu
không, cũng không phải nhất định phải là đứa bé kia, hơn nữa, cũng không chắc chắn sẽ là con trai.”
“Nếu là một đứa bé gái thì tốt rồi.” Giờ phút này, tự đáy lòng Điềm Nhi hy vọng như vậy.
“Thích con gái như vậy sao?” Dận Chân hơi hơi gợi lên khóe môi, vươn một bàn
tay đặt trên bụng Điềm Nhi: “Chúng ta tự mình sinh một đứa là được rồi.”
“Sao lại lái sang chuyện này a!” đối với hành vi không đứng đắn của vị hôn
phu đại nhân, Điềm Nhi liếc mắt vô cùng khinh bỉ, phần cảm xúc thương
cảm vừa mới dâng lên kia, lập tức tan thành mây khói.
Qua năm,
thời gian tựa hồ trôi qua nhanh hơn rất nhiều, chớp mắt đã đến thời điểm băng tuyết tan rã, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, chim kêu oanh hót, tiết
trời cũng trở nên ấm áp, không chỉ có vạn vật sống lại, ngay cả lòng
người cũng bắt đầu xao động theo.
Kể từ khi Khang Hy đế phế truất Thái tử Dận Nhưng, trong triều, màn tranh luận lập ai làm Thái tử kế
nhiệm, chưa từng ngừng nghỉ, đặc biệt vào tháng trước, Khang Hy chợt cảm phong hàn, chúng nhân trong triều liền “lo lắng dồn dập” . Dù sao vị
kia cũng đã gần đến độ tuổi thất tuần*, ngươi nói nếu một ngày, không
may có gì bất trắc, giang sơn rộng lớn này nên lấy ai kế thừa?
(* nguyên văn “cổ hy”: từ “thất thập cổ lai hy”: 70 tuổi, người xưa “định
nghĩa” rằng 50 là đã già, thậm chí có nhiều địa phương 40 đã lên chức
lão. Cho đến nay vẫn còn ảnh huởng đến cuộc sống hằng ngà,y chẳng hạn
như nếu ai chết trước 50 tuổi thì gọi là “huởng dương” và nếu ai chết
sau 50 tuổi được gọi là “huởng thọ”. Cho nên “Thất thập cổ lai hy”: sống đến 70 là chuyện hiếm trong vấn đề nhân thọ.)
Vì thế vây quanh
chủ đề “vì giang sơn xã tắc” này, đám văn võ bá quan trong triều bắt đầu mỗi người phát biểu ý kiến của mình. Có người ủng hộ a ca này, có người đề nghị a ca nọ, ngày ngày đều nhao nhao, mắt đỏ au như đám chó dại,
tranh qua cãi lại, ý kiến không hợp thậm chí còn dẫn đến thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Khang Hy đế thấy vậy cực kỳ phiền não, nhưng lời can gián của bách quan, cho dù ông có càn cương độc đoán cũng phải cân nhắc một
hai. Vì thế vào ngày mùng một tháng ba hôm nay, Khang Hy đế cho triệu
toàn bộ chúng quan lại của Mãn - Hán đến Dưỡng Tâm điện thương nghị
chuyện lập người kế vị. Đế nói: “Trong chư vị a ca, chúng nghị theo ai,
trẫm liền tòng chi.” Ý nghĩa là, các ngươi cảm thấy a ca nào có thể đảm
đương nổi xã tắc chúng nhân, nói nghe một chút, chỉ cần nói có lý, ta
liền nghe theo.
Lời này vừa ban ra, có thể nói là chúng quần thần phấn khích a! Lập tức liền có người nói, nên lập Trực Quận vương Dận
Thì làm người kế vị, bởi vì hắn là trưởng tử, nếu bệ hạ không muốn lập
đích tử, như vậy chiếu theo gia pháp tổ tông, lấy trưởng tử kế thừa gia
nghiệp. Nhưng hắn vừa dứt lời, bên dưới liền có người lên tiếng phản
bác, nói tuy Trực Quận vương lúc trước đã được bệ hạ bỏ lệnh giam lỏng,
nhưng thanh danh đã bị hao tổn lớn. Lại nói hắn chỉ là kẻ hữu dũng vô
mưu, sao có thể đảm đương đại nhậm (trọng trách to lớn).
Hai đại
thần còn đang mặt đỏ tía tai tranh cãi ầm ỹ, lại có một người tiến lên
trước một bước, người này là Trần học sĩ của Văn Hoa các, chỉ thấy hắn
mang theo dáng vẻ trung quân ái quốc, kích động kịch liệt như phải gió,
nói: Các ngươi đều nói sai hết, quân nhân chỉ có thể dùng để tranh đấu
giành thiên hạ, mà thủ giang sơn thì ắt phải dựa vào văn nhân, phải dựa
vào cương thường của nhà Nho, theo như thần thấy Tam a ca Dận Chỉ không
những cần cù hiếu học mà còn ‘hạ mình cầu hiền’, chính là người có thể
đảm đương trọng trách này a! Ngay lập tức liền có vài Thanh lưu văn thần (quan văn) đứng ra, lên tiếng nói: lời ấy là thật, bệ hạ a, Tam a ca ắt có thể trở thành một vị minh quân đầy hứa hẹn, ngài nên chọn hắn đi.
Khang Hy đế ngồi trên ngự tọa cao cao, nhìn chúng quần thần đủ mọi trạng thái bên dưới, khóe miệng gợi lên, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười.
“Trong chư vị a ca, chúng nghị theo ai, trẫm liền tòng chi.” Nếu quả thật tin vào lời này, ngươi cũng quá ngu rồi.
Lần này, việc thương nghị lập người thừa kế này. Thứ nhất là việc cần kíp
dưới áp lực dư luận trong đoạn thời gian này, thứ hai chẳng qua là Khang Hy đế muốn thăm dò một lần, ông muốn xem thử, đứng sau lưng những nhi
tử của mình, rốt cuộc là ai. Thời gian dần qua, bên dưới điện, màn tranh cãi chưa từng ngừng nghỉ, đám quần thần tranh cãi đến đỏ mặt tía tai,
hận không thể xắn tay áo xáp lại một trận mới được.
Khang Hy đế
mục quang hơi đảo, đột nhiên hướng về phía Đông Quốc Duy đứng đầu hàng
bên tay trái, lên tiếng hỏi: “Đông ái khanh, ngươi có ý muốn đề nghị ai
không?”
Đông Quốc Duy nghe vậy, lập tức bước ra đứng giữa điện,
trước làm ra vẻ trầm tư, sau một lúc lâu quỳ nói: “Cựu thần thiết nghĩ,
tuyển chọn Thái tử, quả thực quan hệ đến việc tồn vong của quốc gia xã
tắc, từ trong chư vị a ca nên chọn ra một người anh minh hiền lương.”
“Nga?” Khang Hy đế hơi hơi kéo dài thanh âm, mục quang lấp lóe nhìn về phía
Đông Quốc Duy: “Xem ra trong lòng ái khanh cũng đã có nhân tuyển a.”
Đông Quốc Duy ngẩng đầu, biểu tình nghiêm túc, thanh âm chân thành tha thiết nói: “Bát a ca Dận Tự, đích thực là người tài đức, thần thiết nghĩ có
thể đảm đương trọng trách này.”
“Thần phục nghị!” Bảo Hòa điện Đại học thị Mã Tề quỳ nói.
“Thần phục nghị!” Lĩnh thị vệ nội đại thần A Linh A quỳ nói.
“Thần phục nghị!” Lĩnh thị vệ nội đại thần Ngạc Luân Đại quỳ nói.
“Thần cũng phục nghị!” Đại học sĩ Vương Hồng Tự quỳ nói.
“Thần...”
Trong thoáng chốc, toàn bộ Kim Loan điện lặng ngắt như tờ.
Nhìn đám trọng thần trong triều quỳ bên dưới không dưới mười người, trên mặt Khang Hy đế lần đầu tiên là biến sắc, đến tột cùng từ lúc nào mà Dận Tự đã lung lạc được nhiều người như vậy. Hai chữ “Đảng họa”, gần như trong nháy mắt liền vụt lên trong đầu ông. Liền nghe Khang Hy đế không chút
do dự nói: “Chuyện lập Hoàng Thái tử là chuyện vô cùng hệ trọng, quan hệ thậm đại, các ngươi nên tận tâm mà cân nhắc kỹ càng, Bát a ca chưa từng trải việc, gần đây lại còn phạm tội, lại thêm nhà mẹ hắn cũng rất ti
tiện, các ngươi có nghĩ đến những điều đó không.”
Đám người Đông
Quốc Duy nghe Khang Hy đế nhắc tới chuyện thời gian trước Dận Tự bị cách chức, vội vàng biện giải giúp hắn, biểu thị nào là: tất cả việc này đều do Phế Thái tử chỉ thị, Bát a ca bị che mắt, mới có thể phạm lỗi lầm,
bệ hạ ngài là người lòng dạ rộng lượng hãy thứ lỗi cho hắn đi. Về chuyện nhà mẹ Bát a ca ti tiện, lại lấy Vương Thái hậu của đời Hán ra làm ví
dụ, người ta chẳng những có địa vị thấp hèn, sau khi được gả cho người
khác, vậy mà sanh ra nhi tử, không phải là một minh quân của một triều
sao. Cho nên nhà mẹ đẻ thấp hèn, căn bản không hề quan trọng, chỉ cần
bản thân hoàng tử xuất chúng là được.
Nghe đám người Đông Quốc
Duy lên tiếng biện giải hùng hồn đầy lý lẽ cùng với dáng vẻ như: bệ hạ
a, Bát a ca thật là một người đại hiền đại huệ, ngài không lập hắn làm
Thái tử thì thực có lỗi với liệt tổ liệt tông, thực có lỗi với muôn dân
trăm họ trong thiên hạ a. Trong lòng Khang Hy đế càng am trầm, làm một
đế vương tại vị đã mấy chục năm, ông tuyệt đối không thể cho phép loại
chuyện này phát sinh.
“Ừm... ý kiến của các khanh trẫm đã hiểu
rõ, nhưng Hoàng Thái tử là chuyện hệ trọng rất lớn, còn cần phải cân
nhắc kỹ lưỡng. Hôm nay liền tới đây thôi.” Khang Hy đế thần sắc lạnh
nhạt nói.
Lý Đức Toàn bên cạnh ông lập tức tiến lên một bước, cao giọng hô: “Bãi triều!!”
Chúng đại thần quỳ hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!”
Trong thanh âm vạn tuế cuồn cuộn như thủy triều bên dưới, Khang Hy xoay người đi, trong mắt lại tràn đầy cổ hàn ý.
Hảo cho một cái Hiền Vương, hảo cho một cái Dận Tự!!!
Cứ thế, lại ba ngày trôi qua, vì việc lập Thái tử, trên triều tranh cãi ầm ỹ càng trở nên dữ tợn, nhưng dần dà, cũng có thể khiến người khác nhìn
ra được hình thái trong đó.
Có tư cách cạnh tranh Thái tử, đơn
giản chính là mấy vị a ca trưởng thành, ở trong đó, ủng hộ Trực Quận
vương Dận Thì phần lớn là võ thần, ủng hộ Thành thân vương Dận Chỉ đa
phần là văn thần, có điều những nhân vật trong cả hai phe này đều không
có gì cấp bậc quan trọng gì, xem ra trụ cột cũng trống rỗng. Trừ hai
người đó ra, Bát a ca Dận Tự được lên tiếng ủng hộ tối thịnh nhất, hắn
được bách quan tiến cử, là liên danh thượng bảo a (cùng nhau tiến cử),
hơn nữa sau lưng còn có ba vị a ca Cửu, Thập, Thập Tứ ủng hộ, lại thêm
chỗ dựa là tộc vợ: phủ An thân vương thuộc dòng họ hoàng thất, thanh thế của hắn cuồn cuộn như nước thủy triều, quả thật là nhân tuyển đáng được tuyển chọn nhất. Về phần Ung thân vương Dận Chân, cũng có người tiến
cử, bất quá chỉ có hiểu rõ vài phần, căn bản không khiến người để mắt
tới.
“Tứ gia không lo lắng sao?” Một đêm nọ, Điềm Nhi tựa trên lồng ngực trượng phu, sâu kín hỏi.
Dận Chân nghe vậy lại nén cười, vén mái tóc của thê tử lên, tràn đầy trào
phúng nói: “Bọn họ không khỏi cũng quá coi thường Hoàng a mã rồi.”
Giống như để ứng chiếu với lời sấm của hắn, qua ba ngày sau, sự việc đột nhiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khang Hy đế đầu tiên là lấy danh nghĩa tưởng niệm nhi tử, liên tiếp triệu
kiến Phế Thái tử Dận Nhưng, nghe đâu Phế Thái tử vừa nhìn thấy Khang Hy
đế, liền quỳ gối, nước mắt ràn rụa không thôi, lên tiếng khóc nấc. Khang Hy đế thấy vậy cũng không đành lòng, hai cha con ôm đầu khóc rống hồi
lâu, tình cảm tựa hồ có biến chuyển chầm chậm. Đám quần thần cả triều
thấy vậy, trong lòng lại bắt đầu rủa thầm, chẵng lẽ Thánh thượng còn có ý muốn phục lập Thái tử?
Trong lòng có ngờ vực, lập trường liền
bắt đầu phân vân, không còn tranh luận mạnh mẽ ngươi chết ta sống như
trước nữa, bắt đầu tiến vào trạng thái quan vọng (đứng xem). Rồi sau đó, Trực Quận vương Dận Thì liền xảy ra chuyện, hắn bị người tố cáo, nói ở
nhà lập đàn làm phép, thỉnh một vị tăng từ ngoại vực phiên bang đến yểm
bùa làm phép, lời này vừa nói ra, đám quần thần liền nhao nhao ầm cả
lên, ‘thuật yểm bùa’, đây chính là điều tối kỵ trong hoàng thất, không
cần biết ở triều đại nào, cũng sẽ trở thành chuyện ‘máu chảy thành
sông’. Trong cơn phẫn nộ, Khang Hy đế lập tức giao cho quan Đại Lý Tự
điều tra rõ việc này, kết quả thật sự lục xét trong phủ Trực Quận vương
tìm ra được một tòa pháp đàn, cùng vài con búp bê vu độc (búp bê dùng để nguyền rủa) sau lưng viết ngày sinh tháng đẻ của Phế Thái tử Dận Nhưng. Khang Hy đế bốc khí, liền té xỉu ngay tại chỗ. (về phần xỉu thật hay
giả cũng chả biết được). Khi tỉnh lại, bèn dùng giọng điệu thương tâm mà nói: Những chuyện bất nghĩa Dận Nhưng làm trước đây, xem ra là bị vu
pháp này yểm trấn a! Đồng thời lấy tốc độ nhanh không gì bì kịp, đem
Trực Quận vương vừa mới được “hết hạn tù phóng thích” liên tiếp kêu la
“Oan uổng”, lại một lần nữa nhốt lại.
Chúng đại thần cũng không phải là kẻ ngốc, việc đã đến nước này, có ai mà không nhìn ra dụng ý của Khang Hy đế chứ!!
Thế là chút tàn dư thế lực trước kia ủng hộ Thái tử liền lập tức nhảy bổ
ra, hu hu oa oa, kẻ gào khóc người dập đầu bắt đầu biện hộ cho Thái tử.
Mà đám người của đảng Bát a ca thanh thế đang nổi như cồn, liền cấp tốc
mở cuộc họp ‘nho nhỏ’, đặng thương lượng đối sách. Nhưng mà, cái gọi là
mũi tên đã rời cung thì không còn đường quay đầu lại, bọn họ nếu đã đi
đến bước này, thì nhất định phải ra sức tranh đấu đến cùng.