Người pha rượu tò mò quan sát Lục Tư Nguyên cùng với Lăng Hàm, chắc là đang nghĩ xem hai người tìm Dật Thần làm gì.
Lăng Hàm giữ im lặng.
“Để tôi xem.” Người pha rượu gọi một nhân viên phục vụ tới, người đó nghe xong cũng tò mò quan sát Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm rồi gật đầu, nói: “Mời đi theo tôi.”
Lục Tư Nguyên với Lăng Hàm đi theo nhân viên phục vụ tới chỗ sâu nhất trong quán bar.
“Xin chờ một lát.” Nhân viên phục vụ bảo hai người ngồi xuống rồi rời đi, chừng năm phút sau có một cậu trai trang điểm, cách ăn mặc lẫn cử chỉ đều cực kì diêm dúa lòe loẹt bước vào.
“Nghe nói hai người nói rõ muốn gặp tôi?” Dật Thần đặt mông ngồi xuống ghế dài phía đối diện, cười hì hì nói: “Hơn nửa đêm còn đeo kính râm làm gì, mau bỏ xuống đi.”
Lăng Hàm nhìn thấy cậu trai kia lập tức cảm thấy thất vọng, lý do là vì cậu trai trước mặt không phải tên trai bao năm đó, cậu lặng lẽ quay đầu nói với Lục Tư Nguyên: “Không phải tên này.”
Lục Tư Nguyên chẳng chút động tĩnh, trầm giọng hỏi: “Nghe nói cậu là bạn của Đổng Nam?”
Dật Thần sửng sốt, ngồi thẳng người dậy rồi nói một cách cảnh giác: “Các người tìm Đổng Nam làm gì? Các người là ai?”
Lục Tư Nguyên không nói nhiều, móc một cái phong bì ra quẳng lên bàn: “Đây là một vạn tệ tiền mặt.”
Trên mặt Dật Thần hiện lên vẻ tham lam, cậu ta nhìn chòng chọc cái phong bì, nói: “Tôi không biết...”
“Đừng nói dối, trước đây khi cậu ta làm việc ở chỗ này hai người qua lại rất thân thiết, người cuối cùng thấy cậu ta là cậu, chỉ có cậu biết cậu ta đang ở đâu.”
Lăng Hàm ngẩn ra, chẳng lẽ tên trai bao kia lên là Đổng Nam? Còn người trước mặt này là bạn bè của tên đó? Nói cách khác là người này biết được tung tích của tên trai bao kia?
Tâm tình kích động.
Dật Thần bất an ngọ nguậy người: “Tôi chỉ có chút quen biết với cậu ta thôi, không phải bạn bè gì cả, nếu như hai người muốn tính toán cái gì thì mời về đi, tôi với cậu ta đã nghỉ chơi lâu rồi.”
“Cái chúng tôi muốn không phải là tính toán.” Lăng Hàm vội nói: “Chúng tôi chỉ muốn biết cậu ta đang ở đâu.”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cậu ta cả, chỉ có vài câu hỏi muốn hỏi mà thôi.” Lục Tư Nguyên nói.
Dật Thần do dự nhìn hai người họ rồi lại nhìn phong bì trên bàn, lưỡng lự không quyết được.
“Nếu như cậu không nói thì để tôi hỏi những người khác, dù sao cũng sẽ có người biết thôi.” Lăng Hàm định lấy lại phong bì.
“Khoan đã!” Dật Thần nhanh tay chặn lại phong bì: “Tôi nói là được chứ gì.”
Lục Tư Nguyên thả tay ra.
Dật Thần nhanh chóng cất phong bì đi: “Thật ra tôi không biết địa chỉ rõ ràng, lần cuối cùng tôi với cậu ta gặp nhau là từ một năm trước, đột nhiên cậu ta muốn đi rồi để lại cho tôi một khoản tiền để đưa cho người đàn ông của cậu ta làm phí chia tay.”
“Cậu ta đi đâu?” Lăng Hàm hỏi.
“Đi Hải Nam.” Dật Thần nói: “Còn chỗ nào Hải Nam thì cậu ta không nói, sau khi đi đến đó cũng không hề liên lạc gì với tôi nữa.”
Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào mắt của Dật Thần, dựa vào biểu cảm của cậu ta để đoán xem đang nói thật hay là nói dối, không may là cậu ta không hề nói điêu.
“Cậu ta đi một năm nay hoàn toàn không liên lạc với những người khác sao?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Dật Thần nghĩ một chút, lắc đầu: “Cái này thì không rõ lắm, cậu ta bất ngờ rời đi tôi cũng rất ngạc nhiên, thời gian đó cậu ta nợ rất nhiều tiền, trước khi rời đi có biến mất một khoảng thời gian, về rồi lại vội vội vàng vàng rời đi, tôi nghĩ chắc cậu ta đi trốn nợ rồi! Với tính cách của cậu ta chắc sẽ không ở lại Hải Nam mãi đâu.”
Lục Tư Nguyên suy nghĩ một chút, nói: “Tôi biết rồi.”
Lăng Hàm thất vọng nhưng biết có hỏi thêm cũng không được gì, đành ỉu xìu nói lời cảm ơn.
Dật Thần tò mò hỏi: “Hai người tìm cậu ta làm gì đấy?”
Lục Tư Nguyên nhìn thoáng qua Lăng Hàm rồi khoát khoát tay, tỏ ý không muốn nói nữa. Người làm việc ở quán bar lâu dài vô cùng giỏi về việc quan sát đoán ý, Dật Thần lập tức nói: “Không quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước nha!”
Sau đó cậu ta đứng lên, lắc lư rời đi.
Chờ Dật Thần đi rồi, Lục Tư Nguyên hỏi Lăng Hàm: “Cậu làm sao vậy?
Lăng Hàm xốc lại tinh thần: “Không có gì.”
Nếu như phản ứng quá mức thì Lục Tư Nguyên sẽ càm thấy kỳ lạ!
Lục Tư Nguyên không tiếp tục truy hỏi, lúc này nhân viên phục vụ bưng một chai rượu qua rồi đặt lên bàn: “Dật Thần nói hai người muốn uống rượu.”
Lục Tư Nguyên ngẩn ra, không từ chối chỉ gật đầu, nói: “Để xuống đi.”
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, anh cười: “Tên Dật Thần này đúng là tham lam thật.”
Lấy của anh một vạn tệ lại còn gọi một chai rượu đắt tiền, Lăng Hàm hiểu rõ ẩn ý trong đó, Dật Thần này hẳn là dựa vào việc bán rượu mà sống, có vẻ trích phần trăm khá cao.
“Nếu đã đem ra rồi thì uống đi.” Lục Tư Nguyên rót hai ly rượu, đẩy một ly đến trước mặt Lăng Hàm: “Không vui thì uống chút đi, có thể giúp tâm trạng khá hơn.”
Lăng Hàm nghĩ cũng đúng liền cầm ly rượu kia lên uống một ngụm.
“Không cần phải buồn bã như vậy, nhất định có thể tìm được Đổng Nam.”
Thanh âm của Lục Tư Nguyên trầm thấp khiến tâm trạng thất vọng của Lăng Hàm được an ủi, cậu thở ra một hơi: “Đúng vậy, không thể quá vội vàng.”
Có một số việc không thể ép buộc được, nhưng mất công mất sức một hồi lại chẳng thu được cái gì vẫn khiến người ta cảm thấy phiền muộn, vừa hay bên cạnh có rượu, mượn rượu giải sầu.
Uống thêm hai ngụm cả người Lăng Hàm cảm thấy nóng rực, đầu cũng hơi choáng. Trực giác của Lăng Hàm cảm thấy thôi xong rồi, trước đây tửu lượng của cậu không tệ nhưng xem ra tửu lượng của cái xác này quá kém.
“Vì sao cậu lại quan tâm đến chuyện của Bạch Tử Sách như vậy?” Chắc là uống rượu vào nên thanh âm của Lục Tư Nguyên có thêm sự quyến rũ không nói thành lời, khiến cậu muốn thẳng thắn tất cả mọi chuyện.
Lăng Hàm chóng mặt nghĩ, người này thật sự rất đẹp trai.
Cậu lảo đảo đưa tay kéo cái kính râm trên mặt anh xuống, Lục Tư Nguyên không phản kháng, tùy cậu tháo kính xuống để lộ đôi mắt đen kịt sâu thẳm. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào Lăng Hàm, khiến trái tim của Lăng Hàm đập thình thịch.
“Đừng... đừng... nhìn tôi như vậy, tôi...” Lăng Hàm say xỉn nói lè nhè.
Lục Tư Nguyên giơ cái ly của mình lên cụng ly với cậu: “Cụng ly.”
Sắc đẹp trước mặt, Lăng Hàm chẳng chút do dự uống một hơi cạn sạch, cảm giác nóng cháy bắt đầu từ dạ dày vọt thẳng lên đỉnh đầu, Lăng Hàm có cảm giác mình sắp hôn mê.
“Quan hệ của cậu với Bạch Tử Sách là như thế nào?” Lục Tư Nguyên dụ dỗ hỏi.
Lăng Hàm đã không còn biết mình nói cái gì, cười hì hì: “Quan hệ thế nào... quan hệ của tôi với anh ta... có nói anh cũng không tin...”
Lục Tư Nguyên tiến sát gần cậu hơn nữa, thanh âm dụ hoặc mang theo khả năng dụ dỗ người khác: “Sao cậu lại biết tôi không tin chứ?”
“Anh... anh... có tin rằng trên thế giới này... có... có thần linh không?” Lăng Hàm nói nhảm.
Lục Tư Nguyên trầm mặc một hồi: “Tôi tin.”
“Hì hì... anh mà lại tin... anh mà lại tin á...” Lăng Hàm cười phá lên: “Nếu như... nếu như tôi nói cho anh biết rằng... anh... tôi chính là... chính là...”
“Chính là cái gì?” Đôi mắt của Lục Tư Nguyên đột ngột trở nên sâu thẳm, đáy mắt hiện ra ngọn lửa càng ngày càng sáng rực.
“Chính là...” Lăng Hàm đang nói đột nhiên lệch đầu sang một bên rồi ngã lên bàn.
Lúc Lăng Hàm tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường rất lớn lại còn cực kì mềm mại, đèn chùm hình tròn trên trần nhà nhìn rất quen mắt, đây là đâu?
Cậu trừng mắt nhìn một lúc lâu mới phản ứng được rằng mình đang ở trong phòng ngủ của Lục Tư Nguyên!
Sau khi nhận ra điều này, cả người Lăng Hàm cứng đờ, cậu chậm rãi nghiêng đầu, quả nhiên phát hiện bên trái mình có một gương mặt quen thuộc đang ngủ say.
Lục Tư Nguyên!