Lăng Hàm ngồi phắt dậy, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong đầu thì đã loạn cào cào đủ thứ. Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu với Lục Tư Nguyên lại ngủ cùng một chỗ?
Cậu vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ được hôm qua cậu với Lục Tư Nguyên đi đến quán bar tìm tên trai bao kia, gặp được bạn của tên trai bao đó, sau đó hai người uống một chút rượu, hình như còn trò chuyện một lát...
Lăng Hàm có chút sợ hãi, cậu không nói cái gì không nên nói đấy chứ?!
Có lẽ do động tác của Lăng Hàm quá mạnh nên lông mi của Lục Tư Nguyên nằm bên cạnh khẽ động đậy, mi mắt từ từ nâng lên trong sự gào thét một cách câm lặng của Lăng Hàm.
“Tỉnh rồi đấy à?” Thanh âm lúc vừa mới tỉnh ngủ khàn khàn, gợi cảm.
Lăng Hàm gật đầu một cách cứng ngắc, khó khăn nói: “Tối hôm qua chúng ta...”
Lục Tư Nguyên ngồi dậy, như cười như không hỏi: “Chúng ta làm sao?”
Ý tứ ái muội trêu chọc trong lời này quá rõ khiến gương mặt của Lăng Hàm đỏ bừng, cậu tránh đi ánh mắt của Lục Tư Nguyên, nói: “Tôi uống say, cảm ơn anh đã đưa tôi về... tôi đi ngay đây.”
Sau đó cuống quýt xuống giường.
Lục Tư Nguyên không hề cản cậu, anh nghiêm chỉnh ngồi trên giường nhìn bộ dạng hoảng loạn của cậu lật đật trèo xuống giường đi giày, lại lật đà lật đật tìm quần áo khắp phòng.
Từ đầu đến cuối Lăng Hàm đều cảm nhận được tầm mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau, cậu không dám quay đầu, khẩn trương đến độ trái tim đập bình bịch. Cậu cởi đồ ngủ rồi thay lại quần áo của mình, không biết có phải là ảo giác của Lăng Hàm hay không mà cậu cảm thấy ánh mắt đằng sau mình trở nên nóng hơn không biết bao nhiêu lần.
“Tôi đi đây.” Thu dọn xong, Lăng Hàm vội vàng nói.
Mặc dù cậu biết giữa hai người chẳng có chuyện gì xảy ra cả, hơn nữa trước đây cũng từng ngủ chung rồi nhưng chẳng biết tại sao hôm nay cậu cứ có cảm giác không được tự nhiên.
Tối hôm qua cậu không nói cái gì đó chứ?!
Trong lòng vẫn có chút lo lắng nên cậu đi ra tới cửa rồi vẫn quay đầu lại, hỏi: “Tối qua tôi có nói gì không?”
Lục Tư Nguyên cười khẽ, trong nụ cười dường như có ẩn ý sâu xa nào đó: “Cậu đã nói rất nhiều.”
Lăng Hàm có chút khẩn trương, gặng hỏi: “Tôi nói cái gì??
Lục Tư Nguyên không trả lời ngay, Lăng Hàm càng thêm lo sợ bất an, qua rất lâu đến khi Lục Tư Nguyên nhấm nháp xong điệu bộ lo lắng kia của cậu thì mới nói: “Cậu nói trên đời này có thần linh.”
Lăng Hàm thở phào: “Tôi còn nói gì nữa không?”
Lục Tư Nguyên: “Không.”
Cuối cùng Lăng Hàm cũng đặt lại tim vào lồng ngực được rồi, cậu sợ nếu lộ ra quan hệ của cậu với Chu Bắc Hiền cùng với Chu Thành sẽ khiến cho Lục Tư Nguyên thất vọng. Xem vẻ mặt của Lục Tư Nguyên thì có lẽ anh không biết chuyện.
Lăng Hàm rời khỏi căn hộ của Lục Tư Nguyên liền nhận được thông báo yêu cầu cậu đến quay cho một chương trình thực tế, chương trình này có tên là “Minh Tinh đối đầu” hiện đang là chương trình ăn khách nhất, số lượng khán giả khổng lồ, tỉ lệ người xem rất cao.
“Minh Tinh đối đầu” sẽ chia các khách mời ra làm hai đội, cùng chơi một vài trò chơi, qua những cuộc chơi sẽ phô ra được phong thái nghệ sĩ của mình.
Hiện giờ đoàn làm phim “Vô Huyền” đang tuyên truyền cho bộ phim nên đã đem nguyên dàn diễn viên trong phim đến quay cho chương trình. Lần này chương trình sẽ quay ở một khu vui chơi, Lăng Hàm đến tòa nhà của đài truyền hình trước rồi đi xe chuyên dụng của chương trình “Minh Tinh đối đầu” để đến địa điểm ghi hình.
Toàn bộ những vai diễn quan trọng trong bộ phim “Vô Huyền” đều tới, diễn viên chính Tất Thâm cùng với Âu Dĩnh chắc chắn có mặt, nữ phụ Tả Nhu nam phụ Y Tự, nam phụ Lăng Hàm cũng trình diện, thành viên cố định của chương trình là năm người, vừa đủ mười người.
Mười người chia làm hai đội, quyết định bằng rút thăm.
Các thành viên cố định làm nóng bầu không khí trước, sau đó bắt đầu rút thăm chia đội, kết quả rút thăm là Lăng Hàm, Âu Dĩnh, Tả Nhu cùng với hai thành viên cố định một đội, gọi là đội Xanh, Tất Thâm, Y Tự, Hạ Đồng Tân với hai người khác vào một đội, gọi là đội Đỏ.
Tuy rằng người trong đoàn làm phim đều biết rõ người nào đó không vui nhưng tất cả đều cười híp mắt, tuyệt đối không để người khác nhìn ra mối quan hệ có mâu thuẫn.
Hạ Đồng Tân hàn huyên với Tất Thâm cùng Âu Dĩnh chán chê rồi mới quay sang nói với Lăng Hàm và Y Tự: “Nghe nói hai người là kẻ thù sống còn trong phim?”
Y Tự cướp lời nói trước: “Đúng vậy, lúc đầu hai chúng tôi là bạn bè, sau thì trở mặt thành thù.”
Lăng Hàm bị cướp lời, chỉ có ngậm miệng không nói gì.
Hạ Đồng Tân đảo mắt qua hai người một vòng, sau đó cười híp mắt: “Nhưng mà hai người nhìn qua đâu giống quan hệ thù địch.”
Y Tự cười nói: “Ngoài đời, mối quan hệ giữa tôi với Lăng Hàm cũng tốt lắm.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn thoáng qua Lăng Hàm, đương nhiên Lăng Hàm sẽ không bóc mẽ lời nói dối này.
Hạ Đồng Tân nói: “Không biết có phải là ý trời hay không mà lần này hai người lại thành đối thủ.”
Lăng Hàm nói: “Vậy nên sẽ không nương tay.”
Hạ Đồng Tân lập tức nói: “Xem ra Lăng Hàm rất có lòng tin sẽ chiến thắng đấy nhỉ?”
Lăng Hàm nhướn mi cười, có chút ngạo nghễ nói: “Đương nhiên rồi.”
Y Tự không cam lòng tỏ ra yếu kém, lập tức nói: “Thắng lợi thuộc về đội tôi!”
Hai người nhìn nhau, trong bầu không khí tựa hồ có tia lửa bắn tung tóe, khán giả chỉ nghĩ hai người họ vì chương trình mà cố tình tạo ra vẻ đối nghịch với nhau, thế nhưng chỉ có hai người họ mới biết, bọn họ thật sự rất muốn đánh bại đối phương.
Giới thiệu các thành viên của phim xong xuôi là lúc chính thức bước vào trò chơi, chương trình “Minh Tinh đối đầu” lấy việc trêu đùa các nghệ sĩ ra làm điểm nhấn, để người xem có thể thấy bộ dạng chân thật nhất của các nghệ sĩ.
Trò chơi đầu tiên là ngồi thuyền hải tặc, đội Đỏ cùng với đội Xanh đều phải lên thuyền hải tặc, sau khi khởi động cả hai đội phải cố gắng trụ vững, biên độ đong đưa của thuyền sẽ ngày càng mạnh theo thời gian, đội nào hét lên trước sẽ thua.
Ở đây có ai chưa từng chơi thuyền hải tặc, Hạ Đồng Tân vốn tràn đầy lòng tin còn đùa rằng sẽ thắng chắc rồi thậm chí còn làm một động tác thể hiện mình rất trâu, kết quả vừa mới ngồi chưa nổi một phút đã kêu cha gọi mẹ, muốn sống muốn chết khiến những người khác cười đến không dừng được, vòng thứ nhất đội Đỏ của Y Tự thua.
Sắc mặt của Y Tự có chút khó coi, mặc dù nguyên nhân không hẳn là vì thua cuộc mà là vì chiếc thuyền này có biên độ lắc rất cao, người sợ độ cao chắc chắn bị hù chết.
Đội Đỏ thua rồi nên đội Xanh làm một động tác chiến thắng, đồng thanh hô khẩu hiệu, thay đổi vị trí để chơi tiếp, kết quả lần này Âu Dĩnh thét lên trước, đội Xanh thua.
Đám người Hạ Đồng Tân làm trò cười, ồn ào hô thiên hạ vô địch, vòng đầu chỉ là ngoài ý muốn thôi, đội Xanh không cam lòng tỏ ra yếu thế cũng phản kích, bầu không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lăng Hàm liếc nhìn Y Tự, thấy được sát khí mãnh liệt trong mắt đối phương.
Lăng Hàm nhíu mày, lòng hiếu thắng bị khơi lên. Đằng nào thì quan hệ của họ bây giờ cũng là kẻ địch, có dùng tất cả mọi phương pháp để đội mình chiến thắng cũng không khiến người khác cảm thấy kỳ lạ.
Tới vòng thứ ba, không ngờ đội Đỏ lại thắng, tất cả thành viên của đội Xanh đều nâng cao tinh thần, nhất quyết muốn lấy lại danh dự.
Trò chơi thứ hai là bảo vệ khoai tây. Mỗi đội đứng trên một đài cao, bốn phía bày bốn mươi củ khoai tây, đội Đỏ với đội Xanh dựa vào trò oẳn tù tì để quyết định xem ai là người bảo vệ và ai là người tấn công. Phe công kích sẽ phải nhanh chóng cướp được khoai tây từ phe bảo vệ trong một khoảng thời gian nhất định, phe nào có nhiều khoai hơn thì phe đó thắng lợi.
Kết quả oẳn tù tì là đội Đỏ làm phe bảo vệ, đội Xanh là đội tấn công. Hạ Đồng Tân cùng với đám người Y Tự đứng trên đài cao, trong tay cầm búa nhựa đang cảnh giác quan sát xung quanh, chỉ chờ người của đội Xanh xông tới là lập tức đập búa.