Hai mắt của Lục Tư Nguyên nhìn thẳng tắp về phía trước, tay đè xuống nút điều khiển, kính xe ô tô nhanh chóng nâng lên, chặn cơn gió lạnh bên ngoài.
Lăng Hàm nghiêng đầu trộm liếc vẻ mặt của anh, biểu cảm của Lục Tư Nguyên vẫn nhàn nhạt như cũ, như thể những hành động vừa rồi chỉ là ảo giác. Từ sau khi lên xe Lục Tư Nguyên chẳng nói một câu nào, vẻ mặt cũng không thay đổi khiến Lăng Hàm không đoán được anh đang nghĩ gì.
Nhớ đến chuyện trai bao là Lăng Hàm vừa có chút khẩn trương, lại có chút suy sụp. Người cậu tìm mãi không được cuối cùng cũng thấy, nỗi oan khuất của kiếp trước sắp được giải trừ, cậu chờ đợi giờ khắc này đã lâu rồi.
Thế nhưng tại sao Lục Tư Nguyên lại tìm được người kia.
Lúc đó cậu chỉ thuận miệng nói một câu rằng Bạch Tử Sách bị người ta hãm hại, manh mối là tên trai bao kia, không ngờ Lục Tư Nguyên lại sai người đi điều tra sao?
Nếu đúng là như vậy thì Lục Tư Nguyên cũng quá để tâm đến Bạch Tử Sách rồi!
Qua một lúc lâu, Lăng Hàm đang nghĩ nên nói cái gì để đánh vỡ sự trầm mặc này thì Lục Tư Nguyên lại lên tiếng trước.
“Tôi nghe nói cậu đã xin được nhà rồi?”
Lăng Hàm: “Đúng vậy.”
Có thể nói là chuyện cậu xin nhà đã được cả thế giới này biết không? Hơn nữa những lời này liệu có nhảm nhí quá chăng? Anh đã chờ dưới nhà tôi rồi sao có thể không biết chuyện tôi xin được nhà?
Lục Tư Nguyên khựng lại một chút, lại hỏi: “Gần đây bận rộn hay rảnh rỗi?”
Hở? Không ngờ lại hỏi mình bận hay rảnh!
Lăng Hàm đáp: “Hơi bận một chút.”
Lục Tư Nguyên không nói gì, ánh đèn đường đột nhiên chiếu lên gương mặt đẹp trai như ngọc của anh, đôi mày hơi nhíu, ánh mắt dường như có hơi ảo não.
Lăng Hàm thấy vẻ mặt này của anh, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ Lục Tư Nguyên đang vắt óc nói chuyện với cậu?
Cẩn thận nhớ lại mấy câu hỏi của Lục Tư Nguyên, cậu trả lời vô cùng ngắn gọn, nếu như để người ngoài nghe được chỉ sợ sẽ nghĩ rằng cậu không muốn trả lời.
Lăng Hàm càng nghĩ càng thấy đây là sự thật, Lục Tư Nguyên quả thật đang tìm cách nói chuyện phiếm với cậu nhưng trình độ quá cùi bắp, mà vừa rồi cậu cũng không quá tập trung cho nên cuộc trò chuyện càng chẳng đi đến đâu. Lục khổng tước kiêu ngạo như vậy mà cũng biết xuống nước nói chuyện với người khác, nhưng năng lực tiếp cận như thế này thật sự quá “gà”, ngay cả Lăng Hàm cũng cảm thấy có chút đáng thương.
“Bận rộn cũng tốt mà.” Lăng Hàm nói: “Bận rộn ít nhất cho thấy tôi có dấu hiệu nổi tiếng, rảnh rỗi thì coi như xong rồi.”
Lục Tư Nguyên gật đầu một cái: “Hoàn toàn chính xác, nếu như ‘Vô Huyền’ lên sóng, sau này cậu sẽ còn bận rộn hơn.”
“Chắc là vậy, mong là được như lời anh nói.” Lăng Hàm nói.
“Cậu đã quyết định tìm ai làm người quản lý chưa?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Lăng Hàm dừng một chút, không trả lời câu hỏi này, cậu có chút muốn làm nghệ sĩ dưới tay Tần Vĩnh nhưng như vậy đồng nghĩa với việc sẽ dây dưa không rõ với Lục Tư Nguyên, một ngày dây dưa sẽ khiến cậu miên man suy nghĩ, sợ chính mình không nhịn nổi mà nhào tới.
Nhưng cậu chắc chắn không thể tiếp tục làm nghệ sĩ dưới tay A Khôn rồi.
“Vẫn chưa.” Lăng Hàm nói sang chuyện khác: “Sắp tới nơi chưa?”
Cái này cũng không hẳn là nói sang chuyện khác, quả thực cậu rất lo lắng, chỉ hận không thể mọc cánh bay qua.
“Nhanh thôi, ở một quán bar ven đường.” Lục Tư Nguyên vừa nói vừa rẽ vào một lối nhỏ, mặt đường này rất hẹp, Lăng Hàm nhận ra con đường này, đó là một trong những con đường đi tới khách sạn.
“Quán bar ven đường?” Lăng Hàm bừng tỉnh, những trai bao như vậy chắc chắn sẽ trà trộn ở những nơi đủ mọi loại người, nếu như tên đó đi làm ở chỗ đàng hoàng nào đó mới khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới quán bar, từ bãi đỗ xe đi ra Lục Tư Nguyên đeo kính râm lên rồi đưa cho Lăng Hàm một cặp kính khác.
Lăng Hàm: “Tôi không cần...”
Nhưng Lục Tư Nguyên vẫn kiên trì đặt kính vào tay cậu, Lăng Hàm nghĩ có lẽ Lục Tư Nguyên thực sự có vài điểm khiến người ta chán ghét, bị lên án là lạnh lùng ngang ngược, kiếp trước hai người họ không hợp nhau là vì cả hai đều là những người coi mình làm trung tâm nên đương nhiên nhìn nhau không vừa mắt.
Cậu không cảm thấy với bộ dạng của mình thì cần cải trang làm gì, nhưng nghĩ đến cảnh cậu đang đi cùng Lục Tư Nguyên thì dù có thế nào cũng sẽ khiến người khác chú ý, vì vậy cậu ngoan ngoãn đeo kính lên, đi cùng Lục Tư Nguyên vào quán bar ven đường.
Lục Tư Nguyên dẫn Lăng Hàm thẳng đến một quán bar tên là “Sau nửa đêm”, phong cách của quán bar này từ cái tên đã thấy mùi không đàng hoàng. Hai người đẩy cửa bước vào, dưới ánh đèn lờ mờ, mùi rượu thoang thoảng, trong quán không có quá nhiều người nhưng đều ăn nói nhỏ nhẹ.
Hơn nữa đều là đàn ông.
Lăng Hàm nhận ra đây là một gay bar!
Mọe! Cậu với Lục Tư Nguyên cùng vào gay bar! Chuyện này mà bị cánh săn ảnh phát hiện thì không biết sẽ tạo thành sóng gió lớn cỡ nào.
Lăng Hàm bất giác đưa tay chỉnh lại kính râm, cố gắng che mặt mình lại càng nhiều càng tốt, nhưng động tác này chỉ làm tâm lý thoải mái hơn mà thôi. May mắn đèn trong quán bar quá mờ, mọi người còn đang bận tán tỉnh nhau nên rất ít người chú ý tới bên này.
Lục Tư Nguyên đi thẳng tới quầy bar, hỏi: “Tôi tìm Dật Thần.”
Tuy rằng hai người đều dùng kính râm che hơn nửa gương mặt nhưng vẫn lộ ra cằm cùng đường nét khuôn mặt quá đẹp đẽ, những người đàn ông đang uống rượu trên quầy như có như không liếc về phía hai người họ, thậm chí còn có người đứng lên, tựa hồ muốn đi qua.
Lăng Hàm vừa xấu hổ vừa khẩn trương.
“Dật Thần sao? Tôi biết cậu ta đang ở đâu.” Người đàn ông ngồi trên ghế đẩu gần nhất đứng lên, nháy mắt với Lục Tư Nguyên rồi đột nhiên quay sang phía Lăng Hàm cười một cách đầy khiêu khích: “Anh đẹp trai yên tĩnh này đi cùng hả? Có muốn cùng uống một ly không?”
Lăng Hàm vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn lung tung không nói xằng bậy, làm bộ mình không tồn tại, cậu cho rằng người đàn ông kia muốn tiếp cận Lục Tư Nguyên, không ngờ hóa ra lại là tiếp cận mình, cậu sửng sốt xua tay: “Không phải, tôi không uống rượu.”
“Giọng nói của anh đẹp trai cũng dễ nghe như trong tưởng tượng nhỉ.” Người đàn ông kia cười rộ lên, bước tới gần hơn: “Tới quán bar mà không uống rượu? Nói đùa sao? Không biết có thể may mắn nhìn gương mặt của anh một chút không?”
Lăng Hàm lúng túng tới mức muốn chui xuống lòng đất, đang không biết nên trả lời như thế nào thì đột nhiên có một cánh tay vươn ra từ bên cạnh ôm lấy cổ của cậu, chủ nhân của cánh tay đó nói một cách lạnh lùng: “Cậu ấy là người của tôi.”
Người đàn ông kia sửng sốt, nghi ngờ nhìn Lục Tư Nguyên rồi lại nhìn Lăng Hàm, cuối cùng nhún nhún vai: “OK, mạo phạm rồi.”
Lăng Hàm: “...”
Người đàn ông kia cầm ly rượu rời đi, Lục Tư Nguyên thả tay ra, Lăng Hàm còn chưa kịp thở phào một tiếng thì cánh tay ấy đã vòng lấy eo của cậu.
Cái eo của Lăng Hàm rất nhạy cảm, cậu muốn tránh đi nhưng bên tai lại truyền đến tiếng của Lục Tư Nguyên: “Cố chịu một chút đi, đuổi ruồi.”
Động tác giãy giụa của Lăng Hàm cứng ngắc, ai oán nói: “Đều do anh quá đẹp trai đấy, bọn họ toàn nhìn anh.”
Lục Tư Nguyên cười khẽ: “Bọn họ đang nhìn cậu mới đúng.”
Mặt của Lăng Hàm nóng bỏng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh chắc chắn tên đó ở đây à?”
“Ừ, tên của cậu ta là Dật Thần.”
Lục Tư Nguyên ôm eo của cậu tiếp tục hỏi nhân viên pha chế rượu, chắc là hành vi tuyến bố chủ quyền đã khiến những người xung quanh ý thức được điều gì đó, những gã đàn ông đang xúm lại nhìn Lăng Hàm đều lui về.
Mặc dù thế này có hơi lạ, thế nhưng nếu có thể giúp cậu tránh được những người khác thì tạm thời cứ để như vậy đi.
Nhân viên pha rượu vừa lau bình vừa nói: “Dật Thần thì có đấy, không biết đang ở chỗ nào thôi.”
“Gọi tới đây được không? Tôi tìm cậu ta có chút việc.”