Căn dương vật nóng bỏng vừa mới cắm vào, Diệp Huyên co rút run rẩy. Nàng nắm chặt vạt áo Cesare, nước mắt hòa cùng chỉ bạc nơi khóe miệng cùng nhau rơi xuống: “Anh trai, không cần, a... Quá sâu, đâm vào bên trong rồi...” Cesare ồ ồ thở dốc bên vành tai nàng: “Không cần? Vậy ngươi còn ʍút̼ nhanh như vậy.” Trong hoa huyệt ướt át, tựa hồ có hàng trăm cái miệng nhỏ nhắn điên cuồng ʍút̼ lấy ƈôи ȶhịȶ Cesare, khiến hắn nửa bước cũng khó đi. bàn tay hắn nắm lấy mông Diệp Huyên, một bên vuốt ve, một bên dùng sức nắm lấy đùi nàng mở rộng ra.
“Ân...” nam nhân thét lớn một tiếng, thừa dịp hoa huyệt thoáng thả lỏng một chút, không chút do dự đâm vào tận cùng, cắm vào nơi sâu nhất trong hoa huyệt. Hạ thân hai người kết hợp với nhau không chút khe hở, âʍ ɦộ trắng noãn không một sợi lông của thiếu nữ hung hăng đánh lên háng hắn, hai túi thịt sẫm màu ba một tiếng đánh lên hoa môi Diệp Huyên,ɖâʍ thủy bắn ra tung tóe khiến làn váy Diệp Huyên thấm ướt cả một mảng lớn. “A, nóng quá... quá sâu, anh trai van cầu ngươi, quá sâu...” Diệp Huyên cảm thấy cơ thể mình sắp bị xét tan thành hai mảnh, ƈôи ȶhịȶ như một bàn ủi nóng bỏng, đem nơi vô cùng non mềm giữa hai chân nàng hòa tan. Xâm nhập quá sâu khiến nàng nói không nên lời, chỉ có thể theo động tác cấp tốc trừu sáp của Cesare nhỏ giọng rên rỉ.
Trong hành lang yên tĩnh không tiếng động, ánh nến mờ mạt chiếu lên thân hình hai người tạo nên chiếc bóng không ngừng lay động trên tường. thân hình cao lớn của nam nhân đem thiếu nữ hoàn toàn che khuất, chỉ thấy một đôi chân khéo léo trắng noãn, từ trong tầng tầng lớp lớp lộ ra, cuốn lấy hông nam nhân. Đôi chân một lúc duỗi thẳng, một lúc lại vì quá mức vui vẻ mà cuộn lại. Tần suất trừu sáp cảu Cesare thực sự quá nhanh, đầu óc Diệp Huyên trống rỗng, chỉ biết thở dốc không ngừng theo từng lần va chạm mạnh mẽ của hắn. đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, chỉ bạc không khống chế được mà chảy xuống. da thịt trắng tuyết nơi cổ áo một mảng nước sáng loáng, có nước bọt của nàng cũng có mồ hôi của Cesare.
Quần áo hoa mỹ đã sớm nhăn thành một nhúm, ɖâʍ thủy theo làn váy thêu ren chảy xuống, từng giọt tí tách rơi trên mặt đất tạo thành một bãi ɖâʍ thủy nho nhỏ. Cesare cảm thấy quần áo phiền phức, vướng víu duỗi tay đến cổ Diệp Huyên, xoẹt một tiếng xé rách thân váy. Diệp Huyên vội vàng bắt lấy tay hắn: “Anh trai, đừng...” khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, “Nếu xé, ta, ta làm thế nào về tẩm cung.” “A...” Cesare khẽ cười một tiếng, ở bên tai nàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ, “Có phải anh trai làm ngươi chưa đủ mạnh, khiến ngươi còn nghĩ trở về?” vừa dứt lời, hắn liền tăng nhanh tốc độ cuồng sáp mạnh mẽ.
“A!” Diệp Huyên kinh nhịn được mà kinh hô, dưới sự hung bạo của Cesare, cả người nàng cơ hồ nảy lên. Mở ra rồi kép lại, hai phiến cánh hoa non mềm bị ƈôи ȶhịȶ không ngừng lôi kéo. Nộn thịt trong tiểu huyệt gắt gao ʍút̼ lấy ƈôи ȶhịȶ, lại bị ƈôи ȶhịȶ đè ép co rúm lại. “Tiểu ɖâʍ oa.” Cesare ʍút̼ vành tai Diệp Huyên, “Tiểu huyệt cắn nhanh như vậy, có thích anh trai sáp ngươi như vậy, ân?” bàn tay hắn chạm lên cánh hoa Diệp Huyên, một bên vuốt ve, một bên tìm kiếm tiểu hoa châu sưng đỏ, tàn nhẫn nhéo lên. “A! Không cần, không cần, anh trai!” Diệp Huyên hoảng hốt bắt lấy tay Cesare, lại bị nam nhân nắm ngược lại cổ tay, chỉ có thể vô lực lụi xơ trong lòng Cesare.
Quá nhiều khoái cảm khiến nàng không thể hô hấp, Cesare lại như ác ma ở bên tai nàng thấp giọng lặp lại: “Có thích hay không? Anh trai sáp ngươi rất sướng đi.” Hắn bỗng nhiên hạ giọng, bạo ngược lạnh lùng nói, “Nói mau! Có phải hay không mỗi ngày đều muốn thịt heo bổng của anh trai, tiểu huyệt chảy nhiều nước như vậy...” ngòn tay thon dài vuốt ve nơi hoa huyệt thiếu nữ, phốc kỷ phốc kỷ, tiếng nước vang vọng khắp hành lang, “Tiểu ɖâʍ phụ, chỉ cần nhìn thấy nam nhân liền phát lãng, tiểu ɖâʍ phụ!”
“Ta muốn thịt heo bổng của anh trai... muốn anh trai làm ta, hung hăng làm ta... sáp nát tiểu huyệt của ta.” Diệp Huyên đã không còn ý thức được bản thân đang nói cái gì, nàng chỉ biết theo ý Cesare mà thốt ra ɖâʍ ngữ, toàn bộ tinh thần đều tập trung nơi căn ƈôи ȶhịȶ trừu sáp không ngừng nghỉ, muốn hắn thao nát bản thân, muốn hắn đâm mở hoa tâm bản thân, đem bản thân đưa đến cao trào vui vẻ nhất. “A! Đến, muốn tiết!” hia huyệt kịch liệt run rẩy, quy đầu cực đại đâm mở Diệp Huyên miệng tử cung, đem tinh dịch nóng rực phun lên vách thịt trong tử cung. Một trận lạ một trận liêng tục không ngừng phun vào, hoa tâm Diệp Huyên cũng tiết ra một cỗ lớn hoa dịch. Tầm mắt nàng trở nên mơ hồ, khi tinh dịch phun vào thân thể vô thức run rẩy, giống như một bãi xuân thủy, sa vào trong khoái cảm thật lâu không tự thoát ra được.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, mới phát hiện Cesare đang ôm mình đi tới phía trước. Diệp Huyên giật nảy mình: “Anh trai, ngươi muốn đi đâu?!” Cesare cười một cách ý vị thâm thường: “Ngươi không phải là nói muốn về tẩm cùng sao, Lily, anh trai đưa ngươi trở về.” Diệp Huyên xém chút ngất xỉu, nàng nói về cung, là sửa sang lại quần áo chỉnh tề rồi về tẩm cung, nhưng phải như bây giờ, trong tiểu huyệt còn ƈôи ȶhịȶ nam nhân bán nhuyễn đang cắm vào, một bước đi lại đâm vào một chút, còn có hốn hợp bạch trọc cùng hoa dịch theo giữa hai chân chảy xuống. quần áo nhăm nhúm vén lên tận hông, hai chân vô lực vắt lên bên hông nam nhân. Trên bộ ngực trắng như tuyết toàn là dấu hôn đỏ sậm, đôi môi sưng đỏ, gò má ửng hồng, vừa nhìn thấy liền biết vừa bị nam nhân hung hăng yêu thương qua. Nếu thật sự bị Cesare cứ như vậy mà ôm về tẩm cung, vậy bản thân còn có mặt mũi nào mà làm người?
Diệp Huyên hốt hoảng, kinh sợ, nhưng nàng biết tính tình của Cesare, lcus này tuyệt đối không thể nói thẳng ra bản thân không muốn bị hắn cứ như vậy ôm về. Nàng chỉ có thể đáng thương hề hề cầm lấy vạt áo Cesare, âm thanh nức nở còn mang theo dư vị sau cao trào:”Ta không cần, anh trai... Ta không muốn bị nam nhân khác nhìn thấy.” Trong nháy mắt sắc mặt Cesare trở nên ảm đạm, ngay tại lúc Diệp Huyên run sợ cho rằng hắn sắp nổi giận, hắn lại vươn tay sờ gò má Diệp Huyên: “Được rồi, anh trai sẽ che khuất ngươi.”
Diệp Huyên còn chưa hiểu rõ ý tứ Cesare, trước mặt liền tối sầm. Áo choàng rộng rãi đem cả người nàng che dấu kỹ càng, Diệp Huyên rúc vào trong lòng nam nhân, diện mạo đều bị che khuất, chỉ còn cặp chân còn lộ bên ngoài, người sáng suốt nhìn thấy liền có thể minh bạch Cesare đang làm gì, lại nhìn không thấy nữ nhân trong lòng hắn. cứ như vậy ôm Diệp Huyên, Cesare bước chân vững vàng xuyên qua hành lang, đi vào vườn hoa. Tuy rằng bây giờ đã khuya, nhưng dạ tiệc trong cung còn chưa kết thúc, trong vườn hoa thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba nhóm người qua lại.
Diệp Huyên giống con thỏ nhỏ bị kinh sợ rúc vào trong ngực Cesare, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nàng nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ, dường như có nhóm người sắp đi tới đây! Quá khẩn trương, tiểu huyệt Diệp Huyên đột nhiên co rút, khiến ƈôи ȶhịȶ Cesare trướng lớn một vòng, thẳng tắp cứng rắn đứng lên. “Tê...” Cesare vỗ lên mông Diệp Huyên, “Không muốn khiến anh trai ở đây làm ngươi, liền ngoan ngoãn thả lỏng một chút.”
“Ta, ta...” Diệp Huyên gấp đến độ nước mắt sắp trào ra, đây đâu phải chuyện mà nàng cứ muốn thả lỏng là thả lỏng được. Chưa bao giờ trước mặt người khác làm loại chuyện này, Diệp Huyên cần tự nhủ không cần khẩn trương, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới hấp càng chặt. Nàng cảm giác được rõ ràng là ƈôи ȶhịȶ Cesare dần dần trướng lớn, so với vừa rồi còn ở trong hành lang còn lớn hơn. Trong đôi mắt xanh biếc của hắn, mạnh nước ngầm đang mãnh liệt cuộn trào. Hắn vươn ngón tay ra, ở trong miệng Diệp Huyên khuấy đảo. Trong bóng đêm, nam nhân lộ ra một cỗ nguy hiểm trí mạng khẽ nói: “Lily, ƈôи ȶhịȶ anh trai trướng đau, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”
“không cần, không cần.” Diệp Huyên liều mạng lắc đầu, “Anh trai, chúng ta về tẩm cung không tốt sao? Van cầu ngươi, chỉ cần về tẩm cung, ngươi... ngươi muốn làm gì đều có thể.” “Nếu ta đây muốn làm chết ngươi?” khóe môi Cesare gợi lên. Diệp Huyên kìm lòng không được co rúm lại một chút, đón lấy ánh mắt u ám của Cesare, nàng mê muội nỉ non: “Ta, ta nguyện ý bị anh trai làm chết...”
Cesare thở mạnh một hơi, hung hăng phát một cái lên tuyết đồn Diệp Huyên: “Tiểu ɖâʍ phụ, tiểu huyệt đã ngứa không chịu nổi nữa phải không.” Diệp Huyên đột nhiên tỉnh táo lại, đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn. nàng thế nhưng nói ra loại lời nói này, trước khi xuyên không, nàng vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ đâu. Nàng vội vã đem khuôn mặt chôn sâu vào ngực Cesare, không dám nhìn tới ánh mắt tràn ngập ȶìиɦ ɖu͙ƈ của nam nhân: “Ta mới không phải là tiểu ɖâʍ phụ, đều do anh trai... đều do anh trai dụ dỗ ta.” Nói đến nửa câu sau, giọng của nàng càng ngày càng nhỏ. Nhìn thấy cô gái trong lòng bày ra bộ dạng trẻ con, trong lòng Cesare không khỏi mềm nhũn. Dục hỏa đang bốc cháy tạm thời giảm đi một chút, hắn ôm thiếu nữ càng chặt hơn, quyết định tạm thời buông tha nàng, chờ trở về tẩm cung sau đó mới thật tốt uy no cái miệng nhỏ nhắn kia. “Di, công tước đại nhân?” thanh âm quen thuộc bỗng vang lên, Diệp Huyên cả người cứng đờ, Annie?