Sau khi Tiểu Tịnh Trần được ba người chủ nuôi cho ăn no, cô bé full máu, full mana, full skill phục sinh tại chỗ, trông đầy sức sống không giống trạng thái nguy kịch muốn xuất hồn, thăng thiên rồi đầu thai chuyển thế như một giây trước. Cô bé bỗng ngồi dậy, mở to mắt nhìn chằm chằm Trung tá. Trung đội trưởng cong khóe miệng nở nụ cười cà lơ cà phất, bình tĩnh thong dong mặc cho em gái ngước nhìn.
Thế nhưng, dần dần nụ cười của anh không giữ được nữa!
Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần rất đẹp, đen trắng rõ ràng, trong suốt thấy đáy và sáng ngời như sao. Nhưng mà đẹp thì có đẹp thế nhưng bị đôi mắt bình tĩnh không cảm xúc giống như nhìn người chết nhìn chằm chằm lâu như vậy thì đến Phật tổ cũng không nhịn được mà nổi điên, có được không!
Đội trưởng Trung tá âm thầm co rút khóe miệng hai lần rồi hỏi: “Nữ binh, cô đang nhìn gì thế?”
Đôi mắt đờ đẫn bỗng chớp, Tiểu Tịnh Trần chun mũi, đáp: “Tôi nhận ra anh, anh là người ‘làm’ (thịt) Đoàn trưởng của chúng tôi trong buổi diễn tập.”
Mọi người: “...” Tập thể người đứng hỗn độn trong gió như bị sét đánh, vẻ ngoài cháy xém, da giòn thịt xốp kinh hoàng nhìn về phía đồng chí Trung tá, trầm mặc.
Ngân Mạc, Câm Điếc và lái xe:“...” Kỳ dị đánh giá Triển Đế bằng vẻ không thể tin, ánh mắt không hẹn mà cùng lởn vởn nhìn bộ phận nào đó giữa hai chân Triển Đế. Mặt họ cứng đơ, vạch đen chảy xuống, cơ thịt co rút, nghĩ thầm: Đội trưởng, không ngờ anh lại có loại sở thích này!
Triển Đế: “....” Cô gái à, cô có dám lược bỏ chữ “thịt” sau chữ làm đó đi không hả?
Cả thế giới đều yên tĩnh đến lạ, Tiểu Tịnh Trần lại chun mũi, nói: “Trước đó tôi đã gặp anh ở đâu đó, tôi nhận ra được mùi của anh.”
Quá trình hóa đá của cả thế giới thăng cấp, ánh mắt quần chúng lơ lửng bay qua bay lại gữa hai người, nhớ ra mùi vị cái quái gì, aiyo, quá mập mờ rồi đó!
Triển Đế không biết diễn đạt tâm trạng bản thân lúc này thế nào. Nói thực ra, việc em gái có thể nhớ lần gặp mặt sáu năm trước của họ khiến anh rất vui vẻ rất phấn khởi, thế nhưng... Này, ông đây sắp bị hai vị trúc mã của cô cắt thành lát vịt quay Bắc Kinh rồi đây, có ai quản không?
Triển Đế chầm chậm nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm không ánh sáng đối mắt với Vệ Thủ và Tống Siêu, tầm mắt hai bên chạm nhau trên không rồi lóe ra tia lửa kịch liệt như sấm vang chớp giật. Triển Đế bỗng cười xán lạn, nói: “Các tân binh, chuẩn bị tốt để nhận hình phạt chưa? Những người muốn rút lui tốt nhất sớm lui, bởi vì...” Anh hé môi để lộ răng nanh sắc nhọn, nói tiếp: “Ông đây bao giết không bao chôn!”
Không biết có phải do cùng một loài thì tâm linh thật sự tương thông hay không mà khi Triển Đế nói xong câu đó, Màn Thầu vốn đang nằm trên đất giả trang làm hoa làm cỏ đột nhiên mở to mồm trầm giọng gầm gừ đầy uy hiếp. Những tân binh vốn không hề để tâm đến lời nhắc nhở của Triển Đế bỗng không tự chủ tập thể run lẩy bẩy. Chuông báo động trong lòng không ngừng reo lên y như trận chiến sinh tử trong rừng rậm nguyên thủy ba ngày trước đó, những người sống sót trúng tuyển nào có ai không phải cửu tử nhất sinh đoạt mệnh mình từ miệng sài lang hổ báo.
Thế là, trong cảm xúc lo lắng bất an khó nói thành lời, binh lính dự tuyển đã bước lên con đường không lối về được trải sẵn bởi Triển Đế.
P/S: Màn Thầu thân mến, mi có dám đừng nhảy nhót gầm gừ đe dọa hay cắn ống quần người khác như những con chó thông thường không? Mi nghĩ rằng làm chậm tốc độ của người khác là chủ nhân của mi có thể giành thắng lợi sao? Quá ngây thơ rồi!
Nghe nói, căn cứ Kỳ Lân là đơn vị bộ đội duy nhất có thể chọn người mới bất kể họ ở quân khu, binh chủng nào. Nghe nói, đạn dược cấp cho việc huấn luyện ở đây không giới hạn. Nghe nói, nơi đây có đội ngũ nhân viên hậu cần chiến thuật gấp đôi, gấp ba đội ngũ chiến đấu, đây là nơi có binh lính tinh nhuệ nhất Hoa Hạ, là đỉnh cao của lục quân Hoa Hạ về đào tạo từng chiến sĩ. Thật khiến người ta ngưỡng mộ sùng bái, một lòng muốn tham gia vào!
Chỉ là, đến căn cứ Kỳ Lân rồi mới biết, khoảng cách giữa mơ tưởng và thực tế cứ như độ cao của dốc nước thác Niagara.
Một trăm mười ba người được chọn, chưa một ai được chứng kiến sự tinh nhuệ và huy hoàng của căn cứ Kỳ Lân, nhưng lại phải nếm trải sự vô lại và hung ác của sĩ quan huấn luyện trước.
Vác ba mươi cân chạy việt dã chưa hoàn thành, bơi vũ trang bất ngờ thất bại, làm hỏng thuyền của sĩ quan huấn luyện, làm sĩ quan huấn luyện rơi xuống nước, ra tay đánh nhau với sĩ quan huấn luyện… Bao nhiêu tội lỗi này thì một ngày của đám tân binh... Không, là trong cả một tháng huấn luyện đằng đẵng tiếp theo, trong tình hình nước sôi nước bỏng khiêu chiến cực hạn về thể năng, đội ngũ sĩ quan huấn luyện lại tựa hồ đều quên sạch việc sở dĩ đám tân binh thất bại chính là do các sĩ quan huấn luyện ẩn núp trong cây cối rồi tập kích đột ngột bằng súng đầy khủng bố.
Đương nhiên, cái nguyên nhân này vừa ra thì lại đổi thêm được một tội danh nữa. Đó là ý chí chiến đấu yếu đến mức không có thuốc chữa.
Vậy là, huấn luyện lại nặng thêm một bậc!
Những người có thể bị Kỳ Lân thọc gậy bánh xe đều là những chiến sĩ bốn tốt: có sức chiến đấu, có ý thức, có nhiệt huyết, có trách nhiệm. Khi đối mặt với những lý do phạt hết sức vớ vẩn này bọn họ đều cực kỳ kích động, ngọn lửa phẫn nộ như muốn thiêu đốt sĩ quan huấn luyện. Đáng tiếc không ai để ý sự phẫn nộ của bọn họ. Cách duy nhất để dẹp yên sự phẫn nộ chính là huấn luyện tàn khốc hơn, khắc nghiệt hơn. Vì vậy, vòng tuần hoàn ác tính cứ tiếp diễn.
Từ lúc Tiểu Tịnh Trần, Vệ Thủ và Tống Siêu ở dưới nước “chỉnh” bốn vị huấn luyện viên một trận, họ đã nổi như cồn khắp doanh trại huấn luyện. Thế nhưng mỗi quân nhân đều có sự kiêu ngạo của mình nên ba người đã trở thành mục tiêu để các binh lính tham gia huấn luyện vượt qua chứ không phải là điểm tựa để nhờ cậy.
Nhóm sĩ quan huấn luyện như muốn trả đũa ân oán dưới nước, nếu như nói binh lính dự tuyển đã chịu sự tàn phá 200% thì nhóm ba người hiếm lạ này nhận mức độ tàn phá là 300% và còn có thể hơn nữa. Trong lúc nhóm tân binh mệt như muốn ho ra máu thì Vệ Thủ thật sự đã ho ra máu.
Ho ra máu thực ra chỉ là việc ngoài ý muốn.
Tống Siêu trước đó là thành viên Đội đặc nhiệm, vốn dĩ đã trải qua huấn luyện và giáo dục nghiêm khắc. Cậu không có thiên phú nổi trội nhưng lại có thể phân phối thể lực một cách hoàn hảo. Vệ Thủ xuất thân từ gia đình nghèo khổ, ngoài việc hưởng chút ánh sáng từ hai người thanh mai và trúc mã ra, thì cậu ta không hề trải qua bất cứ huấn luyện chuyên nghiệp nào. Thế nhưng nhân cách phụ tàn bạo đã tăng sức chiến đấu của cậu ta lên không ít.
Tiểu Tịnh Trần giống như cái động không đáy, chuyển hóa núi thức ăn thành năng lượng, lần này qua lần khác hoàn thành thử thách giới hạn thể lực một cách hoàn mỹ. Hai vị trúc mã cắn răn nghiến lợi theo sát bước đi của cô bé. Thế là, một hiểu lầm đã phát sinh, hai vị trúc mã trong mắt người khác như hai ngọn núi vĩnh viễn không thấy đỉnh, không ngừng khiêu chiến giới hạn thể lực của họ. Thực tế không phải như vậy, vị trúc mã nào đó cũng chỉ đang gắng gượng mà thôi.
Ba người càng xuất sắc, sĩ quan huấn luyện càng vui vẻ, ra tay càng tàn nhẫn, vậy nên khi huấn luyện lên đến điểm gần cực hạn, khi mà cơ thể xương thịt còn xa mới biểu hiện được sức mạnh đó thì nó liền sụp đổ.
Vệ Thủ đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt. Khi mà từng giọt máu tung tóe ra, sĩ quan huấn luyện mới biết rắc rối to rồi, anh ta vội vã đưa cậu đến bệnh viện. Kết quả là do vận động quá sức, mao mạch phổi bị đứt...
Tình trạng thương tích không nặng, nhưng nhóm sĩ quan huấn luyện cũng không tránh khỏi bị lãnh đạo mắng một trận ngập đầu.
“Các cậu được lắm, huấn luyện chưa bắt đầu bao lâu đã chỉnh người ta đến mức nhập viện, các cậu coi bọn họ là các cậu chắc, có thể mấy ngày mấy đêm không ngừng nghỉ tập kích ngoài ngàn dặm, những năm đó sao không thấy các cậu tích cực như này. Nếu luyện tập đạn thật mà ngộ thương thì cũng thôi đi. Mợ nó, các cậu tự nhiên lại cho tôi một thứ gọi là vận động quá sức. Các cậu ngại ông đây có mặt mũi quá nên cần vứt bớt đi đúng không, hả?”
Tiết Quang Hàn luôn cười mỉm nhìn người khác, như Phật Di Lặc phiên bản trung niên. Đến mức mà phần lớn thời điểm mọi người đều tự động quên vị Đại đội trưởng này đã từng bước giẫm đạp lên thi thể kẻ địch, ôm lấy máu thịt chiến hữu leo lên vị trí này và ngồi vững như thế nào. Lúc vị này thực sự nổi giận, ngay cả Tổng tư lệnh quân khu cũng không dám ngắt lời. Rất ngang ngược thô bạo đấy!
Vậy là tất cả những sĩ quan huấn luyện trước mặt tân binh có diễu võ dương oai, có độc ác hung tàn, có gây sự kết thù bao nhiêu thì lúc này cũng cúi đầu cụp tai nghe giáo dục. Vệ Thủ gặp nạn, sự ảo não trong lòng nhóm sĩ quan cũng đến cực hạn rồi.
Căn cứ Kỳ Lân mấy năm về đây số lượng thương vong tăng lên không ít. Mỗi khi có người hy sinh, đau lòng nhất tất nhiên là những chiến hữu sớm tối bên nhau với người đó. Bọn họ không thể thay đổi ý nghĩa tồn tại của căn cứ, chỉ có thể nghĩ mọi cách để chọn người xuất sắc hơn nữa. Người càng xuất sắc tỉ lệ sinh tồn càng lớn, vì vậy, khi nhìn thấy hai thanh niên với sức lực như vô hạn, bọn họ liền vui quên trời đất.
Nhưng ai biết Vệ Thủ lại tự nhiên ngã xuống như thế, trước đó không hề có triệu chứng gì, phút trước cậu ta vẫn còn mang dáng vẻ anh dũng bạo dạn mà phút sau đã ho ra máu nhập viện. Quá là hố cho nhóm sĩ quan rồi!
“Xin lỗi, Đại đội trưởng, đều là lỗi của tôi.” Triển Đế nhận lỗi với thái độ thành thật. Ngân Mạc vội vã nói: “Không liên quan đến cậu ta, là do tôi thay đổi lượng vận động bất ngờ mới xảy ra cơ sự này. “
“Tôi cũng ra tay quá nặng.” Mãi một lúc, người không giỏi nói - Câm Điếc mới thốt ra một câu, nhưng ý muốn biểu đạt đã đầy đủ.
Tiết Quang Hàn bất đắc dĩ thở dài, buồn bực vẫy tay, nói: “Thôi bỏ đi, người không sao là được. Cậu ta... trạng thái có chút đặc biệt, cũng không trách các cậu được, nhưng các cậu phải thắt chặt kiểm soát, nếu lại xảy ra việc ngoài ý muốn, các cậu vào ở phòng tối hết cho tôi, một tháng không được ra ngoài. “
“Rõ.” Ba người đồng loạt đứng nghiêm, chào theo điều lệnh, quay người rời đi.
Sau khi người giải tán hết, Tiết Quang Hàn mới mở tập tài liệu vừa được cập nhật gần đây. Văn kiện rõ ràng là hồ sơ bệnh án của Vệ Thủ từ khi sinh ra đến vừa vào viện do huấn luyện lúc nãy. Trong hồ sơ một hàng chữ màu đỏ to đùng đập vào mắt ghi rõ: Người hai nhân cách.
Do hoàn cảnh gia đình mà Vệ Thủ từ nhỏ trổ mã không tốt, nền tảng cơ thể không vững, cho nên nghiêm chỉnh mà nói, thể chất của cậu kém xa Tống Siêu, càng không nói đến người từ nhỏ được Bạch Hi Cảnh chăm nuôi là Tiểu Tịnh Trần. Thực ra cường độ huấn luyện của trại huấn luyện đã sớm vượt qua cực hạn thể năng mà cậu ta có thể chịu được. Thế nhưng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu ta làm sao có thể chịu tụt lại phía sau, vì lẽ đó, mỗi lần không kiên trì được cậu sẽ gọi nhân cách thứ hai của mình ra. Nhân cách phụ của cậu là vua phá hoại đầy hung tàn bạo lực, nó có thể ép cho tiềm năng của cậu ta lộ ra bất kể đau đớn khổ sở thế nào. Nếu không một thiếu niên mười hai tuổi suy nhược làm sao có thể tay không xé xác một gã đàn ông trưởng thành cơ bắp rắn chắc do được huấn luyện trong một thời gian dài được?
Cũng vì thế, những sĩ quan huấn luyện chỉ căn cứ vào giới hạn thể năng của tân binh để điều chỉnh cường độ huấn luyện mới không thể phát hiện sự khác thường của cậu.
Vậy là, Vệ Thủ - người áp chế ý muốn phá hoại của nhân cách thứ hai, người nhìn bên ngoài như có thể chất nổi trội như Tống Siêu, thực tế hết lần này đến lần khác tiêu hao năng lực tiềm ẩn, điều này khiến tổn thương bên trong càng ngày càng nghiêm trọng, phải đến phút cuối mới bộc phát ra ngoài.
Sau đó, bi kịch của sĩ quan huấn luyện đến rồi!