Lúc Vệ Thủ ho ra máu, Tiểu Tịnh Trần đứng cách chỗ cậu không xa. Khứu giác nhạy cảm đã khiến cô bé nhận ra có gì đó không đúng ngay từ đầu, chỉ là cô bé chưa kịp phản ứng thì Vệ Thủ đã ngã xuống. Cô bé chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta ngã xuống đất như con búp bê bị vứt bỏ. Cậu đau đớn co người lại, bàn tay nắm chặt lại đè lên ngực, cơ thể run rẩy vì ho không dứt, lưu lại vệt máu lấm tấm ở trên đất làm người khác thấy mà đau lòng.
Tiểu Tịnh Trần sững sờ nhìn Vệ Thủ, đầu óc trống rỗng, âm thanh bốn phía như tách xa khỏi cô bé, thế giới lúc này chỉ có hai màu như trong phim đen trắng. Các sĩ quan huấn luyện vây xung quanh, căng thẳng kiểm tra tình trạng của cậu ta. Ánh mắt Đội trưởng trừng to, quát lên gì đó. Ngân Mạc vội vàng đỡ Vệ Thủ dậy, Câm Điếc cõng cậu chạy nhanh về hướng bệnh viện. Nhóm tân binh đều kinh ngạc nhìn sự việc bất ngờ xảy ra ngoài ý muốn này.
“Phựt!” Trong não cô bé dường như có một sợi giây đứt lìa.
“Tịnh Trần? Tịnh Trần!” Một giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại, kéo Tiểu Tịnh Trần ra khỏi trạng thái mất hồn. Ánh mắt cô bé tập trung lại, gương mặt lo lắng của Tống Siêu hiện ra trước mắt. Tống Siêu hỏi cô bé: “Cậu sao thế? Không có việc gì chứ?”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu theo bản năng, hỏi: “Vệ Thủ thì sao?”
“Đưa vào viện rồi, yên tâm đi, không sao đâu, đừng lo.” Trình độ về mặt y học của Tống Siêu là không thể nghi ngờ. Thực ra cậu đã thấy vấn đề của Vệ Thủ từ sớm nhưng Vệ Thủ không cho cậu nói. Cậu cũng hết cách, lấy lý do muốn tốt cho đối phương mà cưỡng ép hay ngăn cản đối phương chưa chắc đã là đúng. Che giấu vấn đề của cậu ta để cậu ta tiêu hao tinh lực hết lần này đến lần khác, cuối cùng ho ra máu nhập viện cũng chưa chắc đã là hại cậu ta, việc này chỉ có thể tùy theo cách nghĩ của mỗi người mà thôi.
Tống Siêu mặc dù không kỳ lạ như Tiểu Tịnh Trần nhưng lúc ở đội đặc nhiệm đã quen với việc sống chết, cậu ngược lại không đặt sinh mạng vào vị trí quan trọng. Cậu ta đã thấy nhiều thứ quý hơn cả sinh mạng, cho nên, quan niệm đúng sai của cậu không giống lắm so với người bình thường. Đối với cậu, điều quý nhất là nguyện vọng của bản thân. Chỉ cần anh em thân thiết muốn làm thì ngay cả việc đối phương đi tự sát cậu cũng có thể cười mà chúc họ lên đường mạnh khỏe.
Đúng sai không quan trọng, tuân theo trái tim mới là đúng!
Tình hình của Vệ Thủ không hề nghiêm trọng, vỡ mao mạch phổi nhưng máu bầm không vào trong lá phổi, không ảnh hưởng đến hô hấp thông thường. Tuy nhiên vì “nội thương nghiêm trọng” nên cậu ta vẫn phải nghỉ ngơi điều dưỡng, cũng có nghĩa là, cậu ta đã mất suất trong đợt tuyển chọn Kỳ Lân năm nay.
Cái chết quá oan!
Lúc Tiểu Tịnh Trần gặp lại cậu ta, cậu ta đang nằm trên giường bệnh, gương mặt vốn tuấn tú do đau đớn mà trắng bệch, chăn gối đệm trắng càng lộ rõ vẻ đẹp yếu đuối. Đáng tiếc, con mắt thẩm mỹ của Tiểu Tịnh Trần không giống người thường. Cô bé không hề thấy Vệ Thủ lúc này đẹp chút nào hết. Cô bé không thích dáng vẻ không khỏe mạnh của cậu ta, cảm thấy... rất không thoải mái.
Vệ Thủ nằm yên trên giường bệnh, khi đối diện với Tiểu Tịnh Trần, cậu đều không thể ra vẻ lạnh lùng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên nói: “Xem ra mình không thể gia nhập Kỳ Lân cùng các cậu rồi.” Cậu thật không cam tâm, nếu sớm biết kết quả thế này, cậu cố gắng nhường đấy để làm gì?
Không! Vệ Thủ đột nhiên nghĩ đến, cho dù biết kết quả có thế này, thì có lẽ cậu ta cũng vẫn sẽ cố gắng, cậu ta không muốn bị Tịnh Trần vứt nỏ. Dù cho hao mòn sinh mệnh bản thân, thì cậu cũng muốn theo sát bước đi của đối phương.
Thế nhưng, người chưa trải qua mối tình nào như cậu ta đâu có biết được điều người con gái thực sự muốn không phải là một chàng trai luôn theo bước cô, mà họ cần một bến bờ che mưa chắn gió. Nếu như cậu ta không thể thấy rõ được sự khác biệt này, thì cậu ta sẽ mãi chỉ là một trong những trúc mã của Tiểu Tịnh Trần, chỉ thế mà thôi.
Tống Siêu ân cần an ủi Vệ Thủ một lượt. Phí Khánh cũng cố ý chạy đến viện thăm cậu. Nhưng do lưỡi đao mang tên huấn luyện đang gác lên cổ họ nên không ai dám thả lỏng. Trên đường về căn cứ không ai nói một lời, ngay cả người lắm miệng như Phí Khánh cũng trầm mặc, cúi đầu ủ rũ đi phía sau.
Tống Siêu liếc Phí Khánh, đi nhanh đến bên Tiểu Tịnh Trần, nói: “Nhiều nhất là một tuần sau Vệ Thủ sẽ xuất viện, không sao đâu. Năm nay không được còn có năm sau, cậu yên tâm, Kỳ Lân sẽ không bỏ lỡ một binh lính xuất sắc như cậu ấy đâu.”
Từ lúc đi vào viện đến giờ Tiểu Tịnh Trần không nói câu nào, bất kể Phí Khánh và Tống Siêu nói gì đi nữa thì cô bé cũng không hé răng nửa lời. Đôi mắt cô bé vẫn trong veo, sáng ngời như trước, biểu cảm vẫn ngây thơ ngơ ngác như trước, phản ứng vẫn chậm chạp như trước. Nhưng là trúc mã cùng lớn lên từ nhỏ, nếu Tống Siêu không phát hiện ra sự bất thường ở cô bé thì cho cậu ta đi sống dưới lớp vỏ của Màn Thầu đi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn cậu ta, tiếp tục im lặng, bước chân nhanh hơn một chút. Tống Siêu chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo. Sau khi về sân tập huấn, cậu ta dứt khoát vẫy tay với Phí Khánh, nói: “Cậu về trước đi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, đợi đến lúc sĩ quan huấn luyện về, có lẽ sẽ không thư thái thế này đâu.”
Phí Khánh lo lắng nhìn bóng lưng Tiểu Tịnh Trần, gật đầu nói: “Được, cậu... cậu trông coi cậu ấy một chút, mình có cảm giác cảm xúc của cậu ấy có gì đó không đúng lắm.”
Ngay cả Phí Khánh cũng có thể nhận ra thì cớ gì Tống Siêu lại không hiểu chứ?
Tống Siêu bước vài bước đuổi theo Tiểu Tịnh Trần, theo cô bé suốt quãng đường về ký túc xá của nữ binh... Hả? Ký túc xá nữ?
Tống Siêu trợn mắt há mồm nhìn cánh cổng rộng mở của ký túc xá nữ, Tiểu Tịnh Trần đi đến cửa ký túc bỗng dừng lại, quay đầu, nghi ngờ hỏi: “Cậu còn theo mình hả?”
Tống Siêu: “…” Chỉ biết há hốc mồm, một từ cũng không phun ra được.
Cậu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tiểu Tịnh Trần, nhìn ánh mắt bình thản không gợn sóng của cô bé, trong lòng bỗng thấy có chút bi thương.
Các cậu và Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ lớn lên bên nhau, mặc dù biết cô nhóc này là người lạnh nhạt, nhưng làm bạn mười ba năm, dù cho có là cọng cỏ thì cũng phải có chút tình cảm chứ, thế nhưng cô bé thì sao? Vệ Thủ ngã xuống ngay trước mặt, cô bé vẫn thờ ơ. Vệ Thủ nằm trên giường bệnh, ngay cả một câu an ủi cô bé cũng không chịu nói. Lúc trước thấy cô bé trầm mặc cứ cho là cô bé thấy khó chịu khi nhìn Vệ Thủ bị thương, bướng bỉnh hờn dỗi như đứa trẻ, âm thầm muốn báo thù, kết quả thì... Cô bé chỉ muốn về ký túc nghỉ ngơi mà thôi!
Rốt cuộc là do cậu hiểu nhầm hay là từ trước đến nay các cậu đều không hiểu rõ Tiểu Tịnh Trần?
Tống Siêu ngơ ngác nhìn Tiểu Tịnh Trần, chua chát hỏi: “Cậu... cậu chuẩn bị làm gì?”
Tiểu Tịnh Trần chỉ vào căn phòng, đáp: “Về ký túc.”
Tống Siêu không nói mà im lặng gật đầu, chầm chậm xoay người rời đi. Không biết vì sao dưới ánh nắng chiếu rọi bóng lưng của cậu có vẻ cô đơn, một sự cô đơn không tên khiến người ta không đành lòng.
Tiểu Tịnh Trần mím chặt môi, không hề chần chừ xoay người về ký túc. Căn phòng chỉ mình cô bé ở, nhưng cô bé chưa bao giờ đóng cửa, bởi vì cô bé có người bạn cùng phòng là Màn Thầu. Đồng chí Màn Thầu không biết mở cửa, nếu khóa cửa thì nó không vào được.
Vừa bước vào phòng Tiểu Tịnh Trần liền thấy Màn Thầu đang nằm nhoài trên nền nhà giữa phòng, lặng lẽ nhìn cô bé.
Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng đi đến tủ quần áo, bỏ mũ xuống nhét vào tủ, sau đó cởi trang phục huấn luyện ra, trên người chỉ còn lại áo sơ mi cộc tay không có quân hàm không có dấu hiệu gì. Cô bé đóng cửa tủ rồi quay người đi, nói: “Màn Thầu, chúng ta đi.”
“Hú!”
Màn Thầu gầm nhẹ đáp lời, bước chậm đến cạnh cô bé.
Tiểu Tịnh Trần ra khỏi ký túc, khóa kỹ cửa. Sau đó, ngẩng mặt đón ánh nắng đi về hướng tòa nhà văn phòng.
Sự cố của Vệ Thủ mặc dù giúp những binh lính trong trại huấn luyện có được nửa ngày nghỉ ngơi quý báu, nhưng không ảnh hưởng gì đến các chiến sĩ Kỳ Lân. Có những lúc nhận nhiệm vụ ở ngoài biên giới, dù nội tạng bọn họ có bị thương, axit ăn mòn bên trong, bọn họ cũng không thể đến bệnh viện mà chỉ có thể gắng gượng quay trở lại trong ranh giới của chính mình, tụ tập với đồng đội thì họ mới có thể được cứu chữa. Vì vậy thật ra vỡ mao mạch cái quái gì đó với họ không được coi là thương tích, chẳng qua nằm ở phổi nên mới được coi trọng đặc biệt.
Trên đường đi Tiểu Tịnh Trần nhận được khá nhiều ánh mắt dõi theo do chú sói xám quá nổi bật. Thế nhưng cũng chỉ là một ánh mắt lướt qua mà thôi, không có ai tiến đến bắt chuyện, cũng không ai quá chú ý đến cô bé.
Tiểu Tịnh Trần thuận lợi đi thẳng một mạch đến tòa văn phòng... Có thể sao? Mọi người ngây thơ quá rồi đó!
Em gái sẽ không bao giờ nói cho bạn biết cô bé đã phải hỏi bao nhiêu người để đến được tòa văn phòng quỷ quái này. Tòa nhà chỉ có ba tầng, diện tích cũng lớn như bao công trình khác, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy cả một bức tường đều là một kiểu cửa sổ to to nhỏ nhỏ phân bố đồng đều.
Tiểu Tịnh Trần bất động đứng trước cửa, ngước nhìn cửa sổ ở từng tầng của tòa nhà, không di chuyển thêm bước nào. Cô bé không biết người mình muốn tìm ở phòng nào, cho nên... cứ đợi vậy!
Thế là chỉ cần là người đi qua thì đều nhìn thấy một cô bé nữ binh mặc sơ mi luyện tập cộc tay màu trắng, đứng thẳng tắp bất động trước tòa văn phòng. Bên cạnh cô bé là chú sói xám ngồi nghiêm chỉnh với cái đuôi to không nhúc nhích trên mặt đất. Nó không linh hoạt đáng yêu như loài chó mà có chút sát khí lắng đọng bình thản. Mỗi binh lính vô tình bị sói xám lướt qua đều bất giác dựng tóc gáy. Đồng chí Màn Thầu, cậu có dám không nhìn chằm chằm vào động mạch cổ người khác như thế không hả?
Cũng không biết sau bao lâu, từ cánh cổng tòa nhà văn phòng hiện đang chỉ có vài lính gác đứng, có vài người đi ra. Đó rõ ràng là ba vị sĩ quan huấn luyện Triển Đế, Ngân Mạc và Câm Điếc.
Ba người vừa bị Tiết Quang Hàn răn đe một trận, không ngờ vừa ra ngoài đã gặp Tiểu Tịnh Trần. Ba người sững sờ, tự động đi về phía cô bé. Ngân Mạc luôn mang nụ cười trên môi hỏi: “Bạch Tịnh Trần? Đồng chí đứng ở đây làm gì?”
“Chờ người.”
“Chờ ai?” Ngân Mạc vô thức hỏi.
Cô bé ngẩng đầu, tay duỗi thẳng chỉ về một phía, nói: “Chờ anh ta.”
Triển Đế nhìn ngón tay gần như chỉ vào sống mũi mình, nhướng mày nhìn Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến chân, hỏi: “Chờ tôi? Có việc gì?”
“Hỏi anh vài câu.” Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng vào mắt anh ta, biểu cảm nghiêm túc, mặt bánh bao nghiêm lại.
“Cô nói đi.”
“Lượng vận động của Vệ Thủ là do ai định ra?”
“Tôi.”
“Vì sao?”
“Vì cậu ta xuất sắc, tôi hy vọng cậu ta càng xuất sắc hơn.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Cô bé không thể hiểu cái lý lẽ đại loại như “Vì anh xuất sắc nên tôi mới cần mạnh tay giày vò anh” như này nên trực tiếp bỏ qua.
“Vì sao Vệ Thủ lại bị thương vào viện?” Tiểu Tịnh Trần nhìn thẳng vào mắt Triển Đế hỏi tiếp.