Tận mắt chứng kiến bốn vị sĩ quan huấn luyện rơi xuống nước, các chiến sĩ trên bờ ai nấy đều tung hoa vỗ tay ăn mừng. Thế nhưng sau khi cảm xúc kích động và hưng phấn đi qua, họ lại thấy mặt sông trở nên tĩnh lặng đến lạ, sĩ quan huấn luyện và ma da đều không chút bóng dáng.
Mới đầu mọi người nhẫn nhịn chờ đợi, thế nhưng dần dần, lòng người bắt đầu dao động.
“Sao vẫn chưa ngoi lên nhỉ? Sẽ không chết đuối chứ!”
“Cậu chết đuối, bọn họ cũng không sao đâu, nếu đơn giản thế này có thể khiến họ chết chìm thì còn gọi là Kỳ Lân cái quái gì nữa?”
“Chính xác, chính xác, cậu có biết thời gian lặn trong nước của họ cơ bản là bao nhiêu không? Không biết thì đừng có nói lung tung ở đây.”
“Nhưng mà mặt sông cũng quá yên tĩnh đi, dù thực lực có lớn đến đâu thì cũng phải có chút bọt nước chứ!”
“... Nói cũng đúng, nếu không... chúng ta xuống nước xem thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả lại rơi vào im lặng. Mặc dù mới tiến vào Kỳ Lân được mấy ngày nhưng bọn họ bị ám ảnh không nhỏ bởi linh hồn hung tàn dưới lớp da thần thú của sĩ quan Kỳ Lân, thật sự không có ai dám xuống nước. Ai biết được có phải trong một ngóc ngách nào đó đang một nhân vật xuất quỷ nhập thần nằm vùng chờ tóm lấy nhược điểm của các tân binh, biến bọn họ trở thành món ăn trên bàn tiệc của mình không chứ. Tinh thần nhóm tân binh đã ngấp nghé giới hạn sụp đổ rồi, không chịu nổi một vết thương nào nữa.
Khoảng trăm người tụ tập cạnh nhau nhưng bầu không khí lại tĩnh mịch đến đáng sợ, mọi người đều lẳng lặng chờ đợi người dám ăn con cua đầu tiên.
Đáng tiếc...
Màn Thầu bình tĩnh nằm nhoài trên bờ, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt sông. Khi bờ đối diện nổ súng, nó dứt khoát lui về phía sau, ở dưới nước nó không khác gì vịt cạn, sức chiến đấu cơ bản chạm con số không, không bằng ngồi trên bờ cổ vũ cho chủ nhân.
Theo dòng chảy của thời gian, dao động về mặt cảm xúc của nhóm người ngày một mạnh mẽ. Khi tinh thần con người căng thẳng như sắp đến giới hạn, rất có thể sẽ xuất hiện việc mà ngay cả bản thân họ cũng không thể hiểu được, như...
“Tôi chịu không nổi nữa, chết thì chết, cùng lắm là bị loại, năm sau lại là một con (thần) thú tốt.”
Người có tính khí táo bạo là Trương Hiểu Bằng đột nhiên nhảy lên, một tay lột bỏ quần áo ướt đẫm của mình, chuẩn bị nhảy xuống nước một lần nữa. Anh ta vừa cử động, những nam binh đang thiếu kiên nhẫn chờ đợi lập tức hưởng ứng. Thế nhưng khi bọn họ cuối cùng cũng quyết tâm ra tay thì một giọng nói của nữ binh vang lên: “Á, mọi người mau nhìn xem!!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn thì thấy mặt nước yên ắng đột nhiên có từng đợt bọt khí nổi lên. Bọt khí không lớn nhưng phun lên không dứt, mọi người không khỏi trừng mắt nhìn, hết sức chăm chú, không hề chớp mắt nhắm thẳng vào mặt nước. Đáy nước dường như có bóng dáng hiện lên ngày một rõ ràng, sau đó...
“Ào... ào... ào...” Mặt nước đột nhiên phun tung tóe bọt nước, một bóng dáng thon dài nhảy lên khỏi mặt sông, như cá heo lướt trên không trung với một đường cong tuyệt đẹp. Sau đó hình bóng ấy lại lặn xuống và biến mất trong nước không thấy đâu nữa, sau đó cứ ào ào từng bóng hình ngoi lên khỏi mặt nước.
Ngân Mạc, Câm Điếc, anh chàng lái xe với Vệ Thủ, Tống Siêu, nhóm người trước đã lặn dưới nước thành thói quen, còn sắc mặt hai người Vệ Thủ xem chừng không tốt lắm. Kỹ năng bơi của hai người không được tốt như Tiểu Tịnh Trần, kỹ năng bơi lội của cô bé có thể so với người cá. Bọn họ rất ít khi lặn dưới nước, lặn dưới nước lâu như vậy đã là cực hạn mà bọn họ có thể kiên trì. Nếu đối phương cứ cuốn lấy hai người không buông, dù có thêm mười giây đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ mất sức mà chìm xuống đáy nước. May mà sĩ quan huấn luyện Câm Điếc và Lái xe không phải là kẻ địch của họ.
Nhìn mấy người ngoi lên khỏi mặt nước, các chiến sĩ trên bờ không ngừng phát ra tiếng cổ vũ đầy hứng khởi. Lúc này ngay cả nhóm sĩ quan huấn luyện trong mắt họ cũng thuận mắt hơn nhiều. Thế nhưng dần dần, có người phát hiện có gì đó là lạ.
“Lạ nhỉ, Đội trưởng Trung tá kia đâu rồi?”
“Đúng, đúng, còn Bạch Tịnh Trần - cô bé nữ binh đó nữa?”
“Người vừa nhảy khỏi mặt nước là Đội trưởng Trung tá... phải không?” Có người không chắc chắn lắm hỏi.
“Thế sao? Sao tôi lại cảm thấy là nữ binh kia nhỉ?” Người này cũng không chắc chắn được.
Tống Siêu nổi trên mặt nước, vừa thở hổn hển vừa ngó phải ngó trái, quả thật không thấy em gái nhỏ đâu. Cậu không khỏi liếc nhìn Vệ Thủ. Ánh mắt hai người lồ lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, ánh mắt của bọn họ như đạt được một nhận thức chung nào đó. Họ không hề do dự, dứt khoát xoay người nhanh chóng bơi về bờ, chỉ lưu lại bọt nước phía sau lưng.
Ngân Mạc, Câm Điếc và anh chàng lái xe không hiểu gì nhìn hai bóng dáng trốn chạy phía xa, tình huống gì đây?
“Ào ào” Ba người chưa kịp phản ứng, dòng nước phía sau đột nhiên bắn lên như bị thủy lôi oanh tạc, dội vào mặt họ. Đồng chí lái xe không cẩn thận bị sặc ho khù khụ. Ngân Mạc và Câm Điếc đều không khỏi vươn tay giữ lấy anh ta, đề phòng anh ta không cẩn thận chìm xuống nước sặc chết.
Triển Đế đột nhiên nổi lên từ phía sau bọn họ như ma vậy, mỗi tay một người lôi Ngân Mạc và Câm Điếc đẩy về phía sau, nói: “Nhanh lên bờ.”
“Gì cơ?” Ngân Mạc ngơ ngác. Thế nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Triển Đế, anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ thuận theo lực kéo của Triển Đế giúp đỡ Ngân Mạc kéo anh chàng lái xe bơi về phía bờ. Triển Đế quay đầu nhìn chăm chú vào mặt nước yên tĩnh.
Lúc này trời đã tang tảng sáng, nắng sớm từ từ xuất hiện nhưng mặt trăng chưa lặn hẳn, là thời khắc chuyển giao giữa sáng và tối.
“Ào ào” Lại là một bóng hình thon dài trồi lên khỏi mặt nước, từng giọt nước trên người vung ra một đường cong đẹp tuyệt. Dưới ánh sáng của mặt trăng mặt trời từng hạt nước long lanh lóng lánh như những viên đá quý. Thế nhưng lần này cô bé cá heo không lặn lại xuống nước, hai tay cô bé nâng xác chiếc tàu đang nổi trên mặt sông, hai chân chồng lên nhau xoay tròn trực tiếp đá vào đầu Triển Đế trên mặt nước. Triển Đế dứt khoát chìm vào trong nước, né mũi chân ra đòn nhanh như gió của Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần không kịp thu đòn, đá vào không khí rồi thuận thế xoay người, nhấc lên ván gỗ bị vỡ khác. Ván gỗ bay lên không, lúc rơi xuống. Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dùng sức đánh một cái, nhẹ nhàng bay lên. Một chân đạp vào tấm ván gỗ trôi nổi, chân còn lại đột ngột bổ xuống, đạp ván gỗ từ trên không xuống dưới, đập xuống nước. Mục tiêu là Triển Đế ở trong lòng sông.
Triển Đế lắc mình một cái, ván gỗ bén nhọn hung hiểm lướt qua trước người anh, cắm vào đáy sông. Anh ta lật người, đầu hướng xuống chân hướng lên, mũi chân trực tiếp đạp lên ván gỗ phía mặt sông. Khi ván gỗ dao dộng, Tiểu Tịnh Trần lộn nhào về phía sau, vững vàng chìm xuống, lưu lại sóng nước dập dờn rồi chìm vào lòng sông.
Hai người tiếp tục cuộc chiến dưới nước.
Mặc dù giao tranh trên mặt nước chỉ có mấy hồi qua lại thế nhưng người trên bờ đã được mở rộng tầm mắt. Đây đúng thật là còn đặc sắc hơn cả diễn phim điện ảnh đó! Không ngờ trong hiện thực lại có PK võ thuật với trình độ cao như vậy, thật con mẹ nó kích thích quá, lợi hại quá!
Trong chớp mắt, Đội trưởng Trung Tá trở thành vị thần trong lòng mọi người. Mà cô bé - người có thể đấu ngang tay với vị thần đó không nghi ngờ gì chính là nữ thần!
Không chỉ nhóm tân binh, Ngân Mạc, Câm Điếc, anh chàng lái xe mà đến cả những chiến sĩ Kỳ Lân đang mai phục ngụy trang xung quanh đều nhìn Tiểu Tịnh Trần bằng con mắt khác. Bọn họ nhớ kỹ cô em gái dịu dàng ngây thơ đáng yêu vô hại này chính là một loài hiếm có lưu manh hơn cả lưu manh, cầm thú hơn cả cầm thú, biến thái hơn cả biến thái.
Khi mà sự kính ngưỡng dành cho hai người đã như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, tràn lan như nước sông Hoàng Hà thì đột nhiên, mặt nước xảy ra chấn động mãnh liệt. Mọi người hồi hộp, ánh mắt mở to nhất có thể, vừa mong ngóng vừa hiếu kỳ, vừa lo lắng chờ đợi kết quả, sau đó...
Cô bé cá heo im hơi lặng tiếng nổi lên mặt nước, hai tay hai chân mở ra, mặt úp xuống nước không động đậy, nhìn cứ như... xác chết!
Mọi người không thể tin trợn tròn mắt, đây là... chết rồi sao???
Một vài nữ binh mềm yếu và nam binh cảm tính không khỏi bụm miệng, ánh mặt đỏ lên hàm chứa nước mắt.
Sao lại như thế được?? Chỉ là một trận huấn luyện thôi mà, có cần phải bồi thường bằng cả mạng sống không!
Bất giác một cảm giác phẫn nộ căm hận lan tràn trong lòng mọi người.
Đừng nói đến nhóm tân binh, ngay cả những người như Ngân Mạc cũng không khỏi hụt hẫng trong lòng. Mặc dù số lượng tử thương trong huấn luyện Kỳ Lân đều có tiêu chuẩn, thế nhưng tử thương chỉ được hạn chế khi luyện tập với đạn thật. Những người trải qua sinh tử không có ai là không coi trọng sinh mệnh. Trong huấn luyện bằng đạn thật đôi khi không khỏi xảy ra sự việc ngoài ý muốn, thế nhưng đánh tay không dưới nước thì...
Ngân Mạc bất giác cắn môi, tim nhảy tới cổ, lo lắng nhìn về người đang từ từ nổi trên mặt nước là Triển Đế. Không một ai có thể hiểu được vị đội trưởng này coi trọng sinh mệnh đến thế nào, không một ai... có thể hiểu được sự thương tiếc dành cho sinh mệnh đến mức thành kính của Triển Đế như anh.
Thế mà giờ đây, một nữ binh lại chết trên tay Triển Đế!
Khụ...??? Nhìn biểu cảm của Triển Đế, Ngân Mạc muốn khóc rồi!
Triển Đế không hề cho thấy sự gục ngã về mặt tinh thần hay đau đớn giằng co khi lỡ tay ngộ sát chiến hữu. Anh ta bình tĩnh vuốt nước ở trên mặt, sau đó chầm chậm tự đắc kéo thi thể nằm thẳng băng của cô bé nữ binh bơi vào bờ. Không biết có phải ảo giác hay không mà mọi người như thấy một luồng u hồn màu trắng trôi nổi trên người cô bé nữ binh, từ từ thôn tính không gian, oán niệm lan tràn... Đói quá~~
Đúng vậy, cô em gái thường làm người ta thất thố vào phút chót lần này cũng không phụ lòng mọi người. Đang chiến đấu hết sức hăng say, dạ dày bỗng bãi công, sức lực cạn kiệt, cô bé ngắt nguồn nằm ngay đơ, ngay cả sức lực để quay người hít thở không khí trong lành cũng không có.
Triển Đế kéo Tiểu Tịnh Trần lên bờ, giúp cô bé lật người cho mặt hướng lên trời. Sau đó ngoắc tay gọi Ngân Mạc. Ngân Mạc lập tức lấy lương khô trong túi ra. Túi hút chân không trong nước xoay một vòng cũng không bị ảnh hưởng gì. Triển Đế xé vỏ, bẻ một miếng bánh nhét vào miệng Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nhai một chút rồi nuốt lương khô cứng nhắc vào dạ dày, sau đó dứt khoát há miệng, ánh mắt đẫm lệ nhìn Triển Đế, cầu bón tiếp!
Triển Đế co rút khóe miệng, lại bẻ một miếng bánh ném vào miệng cô bé. Cô bé nhai rồi thoải mái hưởng thụ phục vụ chu đáo của Triển Đế.
Mọi người mặt đen sì, vì cớ gì bọn họ lại có một loại ảo giác lạ lùng như đang xem “chủ nhân cho thú cưng ăn” vậy!
Khi bón hết túi lương khô, dạ dày không đáy của Tiểu Tịnh Trần không có cảm giác gì hết. Cô bé vừa tủi thân vừa mọng đợi nhìn Triển Đế bằng ánh mắt đẫm nước mắt. Triển Đế trầm tư một lát rồi quay đầu nhìn Ngân Mạc. Ngân Mạc cười khổ móc túi áo bản thân nhưng không còn gì nữa rồi.
Tầm mắt Triển Đế chuyển sang nhìn Câm Điếc. Câm Điếc cứng người một chút rồi hiến tặng túi lương khô của mình. Triển Đế nhận lấy xé vỏ, tiếp tục hành trình đút ăn cho Tiểu Tịnh Trần.
Đút được một nửa, khi miệng của Tiểu Tịnh Trần đã nhai nuốt sạch và đòi ăn tiếp, hành động của Triển Đế bỗng ngừng lại. Anh nghiêng đầu nhìn một bàn tay đang cầm cọng cỏ xanh mởn đã rửa sạch nhét vào miệng Tiểu Tịnh Trần. Con người đã đói đến sắp xuất hồn, thăng thiên, chuyển thế đầu thai là Tiểu Tịnh Trần không hề có thứ cảm giác gọi là xoi mói, nhai cỏ như nhai lương khô rồi nuốt xuống. Sau đó lại mở miệng ra xin bón tiếp.
Sau cỏ là một nắm lá cũng được rửa sạch tiến vào, cô bé tiếp tục nhai và nuốt.
Triển Đế: “...” Nghĩ thầm: tôi nói này các cậu, rõ ràng có lương khô sao lại bắt người ta ăn cỏ nhai lá cây, cô bé cũng không phải con thỏ.
Vệ Thủ và Tống Siêu: “...” Một người nhét cỏ, một người nhét lá cây trầm mặc đấu mắt với Triển Đế. Sáu con mắt, tỉ lệ đấu là 4:2. Bọn họ muốn miệt thị kẻ địch về mặt chiến lược và coi trọng kẻ địch về mặt chiến thuật, tuyệt đối không để người thứ tư xuất hiện.
Tất cả mọi người trầm mặc, tất cả ánh mắt đều dõi theo ba người đàn ông đang bắn tia lửa điện bốn phía đằng kia.
Người duy nhất đặt mình bên ngoài bầu không khí trên có lẽ chỉ có mỗi người đang nằm giữa trung tâm gió lốc - Tiểu Tịnh Trần. Cô bé ôm hai mắt đẫm lệ, ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt ngơ ngác, khóe miệng run run, vành mắt rưng rưng: Đói quá… à!