Nhiễm Dao: “Em thích anh.”
Tống Tử Văn: “Nếu không chê anh già, vậy chúng ta ở bên nhau đi.”
Nhìn nhau cười.
Rốt cuộc người đàn ông cũng có thể quang minh chính đại kéo cô vào lòng, quả nhiên, eo rất nhỏ, anh ta chỉ chụm hai tay lại là có thể nắm được hết rồi.
“Anh đừng có sờ, buồn...” Nhiễm Dao né tránh.
“Ngoan, giờ không thể động đậy được đâu.”
“Tại sao chứ?”
“Vì lửa sẽ bị bùng cháy lên mất, giờ anh còn chưa muốn ăn em đâu.”
Nhiễm Dao xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, nói với vẻ oán trách, “Anh... Sao có thể nói chuyện như thế được chứ?”
“Nhưng mà em hiểu, đúng không nào?”
“...”
“Đàn ông đều nói chuyện thế này hết mà.” Đặc biệt là đàn ông có danh phận.
“Có thể nói cho em biết lý do tại sao anh và cô vợ cũ của anh ly hôn không?” Thiếu nữ nhìn anh ta bằng đôi mắt long lanh nước, giống như một viên ngọc màu đen vậy.
“Em gọi cô ta là cô vợ cũ à? Cách xưng hô này không tệ đâu.”
“Không thể nói hả?” Không cho anh lảng sang chuyện khác.
“Hai điểm. Thứ nhất, anh không phải bên sai. Thứ hai, không muốn nói không phải vì muốn bảo vệ ai, mà là vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của mình. Anh nói như thế, em có hiểu không?” Trong thiên hạ, chẳng có người đàn ông nào bị cho đội nón xanh mà còn rêu rao cả.
Đây cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
Nhiễm Dao thì nghĩ, rốt cuộc là sai lầm gì mà liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông chứ... Khoan đã! Tôn nghiêm của đàn ông ư?
Không phải như cô đang nghĩ đấy chứ?
Nếu Tống Tử Văn nói anh ấy không phải người sai, vậy chứng tỏ người sai là cô vợ cũ kia. Thế nên, cô ta đã làm ra chuyện gì đó làm tổn hại tới tôn nghiêm đàn ông của Tống Tử Văn...
Ồ, ngoại tình chăng?
Cô vợ cũ kia nhìn lạnh lùng cao ngạo thế, không ngờ cũng biết chơi đấy nhỉ?
Thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
“Có cảm thấy anh vô dụng quá không?” Tống Tử Văn hỏi một câu. Lão cán bộ lập tức hóa thành oán phụ nhỏ.
“Hả?” Nhiễm Dao bừng tỉnh, giơ tay sờ nắn mặt anh giống như đang an ủi một con chó khổng lồ, “Không liên quan gì tới anh, do mắt chị ta bị mù thôi.” Tài nguyên tốt như thế bày ra trước mặt lại không cần, bỏ gần tìm xa, Nhiễm Dao cảm thấy không thể hiểu nổi tư duy của cô vợ cũ kia.
“Anh lớn hơn em tận mười tuổi đấy.”
“Giờ đang có trào lưu trâu già gặm cỏ non mà, hơn nữa anh còn là ông chú đẹp trai nữa chứ.”
“Anh đã kết hôn một lần rồi, em thì còn trẻ như thế...” Ánh mắt người đàn ông phức tạp, dường như áy náy, lại dường như có gì đó băn khoăn.
“Ừm... Hi Hi bảo, người đàn ông đã từng kết hôn thì có... có kinh nghiệm...”
Tống Tử Văn nghe không rõ lắm: “Em nói gì cơ?”
“Có kinh nghiệm...”
“Ai bảo em thế?”
Hai má Nhiễm Dao đỏ bừng lên: “Bạn cùng phòng của em, Đàm Hi.”
“Cô ấy à...” Trên mặt người đàn ông xuất hiện vẻ nửa cười nửa không, “Sau này hai người sẽ là chị em dâu đấy.”
“Sao?”
“Anh và Lục Chinh là anh em họ.”
Nhiễm Dao trợn trừng mắt: “Trùng hợp thế sao?”
“Duyên phận tới thì có chắn cũng không chắn được. Ngoan, để bạn trai em hôn một cái đã...”
“Anh! Sao anh có thể trở nên thế này chứ?” Cô gái nhỏ trợn trừng mắt, chưa thể thích ứng được với việc thay đổi phong cách quá nhanh của người nào đó.
Ôn tồn lễ độ đâu rồi hả?
Chẳng phải lão cán bộ thì nên hòa ái, hiền lành sao?
“Những cái đó là để đối đãi với người ngoài thôi, giờ em đã là người trong nhà rồi, tất nhiên phải khác chứ.”
Nhiễm Dao nhút nhát mở miệng, eo đang bị nắn tới nắn lui nên cả người cô sắp nhũn cả ra rồi, “Vậy... Em có thể biến trở lại làm người ngoài không?”
“Tưởng bở!”
“Đừng cười nữa,“ Nhiễm Dao duỗi tay che mắt người đàn ông lại, “Y như gã lưu manh ấy.”
“...” Đau lòng quá, bạn gái ơi!
Đêm đó, Nhiễm Dao lên tàu cao tốc trở về Tân Thị, trên đường đi cứ cười suốt, khuôn mặt hồng ửng lên.
“Ồ, còn biết về cơ đấy?” Đàm Hi đi tới trước mặt cô nàng, quan sát cô nàng từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, “Nói đi, tiến triển tới bước nào rồi?”
“A...” Tiểu Công Trúa che mặt lại.
“Ôi chao ôi, thẹn thùng kìa~”
“Hi Hi, cậu thật đáng ghét!”
Hàn Sóc đứng bên cạnh thấy thế liền hùa theo, “Hi Hi, cậu thật đáng ghét!” Còn xoắn cái eo như thể bị xoa nắn nữa.
Khiến Đàm Hi suýt chút nữa nôn hết cả thức ăn từ hôm trước ra.
An An đi tới, chắn trước mặt Nhiễm Dao: “Hai người các cậu chỉ biết bắt nạt người ta thôi.”
Tiểu Công Trúa: “An An vẫn là tốt nhất.”
“Tốt mấy cũng kém lão cán bộ của cậu chứ gì?”
“Được lắm! An An, thì ra cậu và các cậu ấy là một đám với nhau!”
Đến tận lúc này, sau kỳ nghỉ Lao động dài hạn, bốn con hàng rốt cuộc cũng tụ tập đầy đủ ở ký túc xá.
Giữa tháng 5, Hàn Sóc nhận được phần việc thuộc về nghệ sĩ đầu tiên của mình: nữ chính MV.
Đàm Hi: “Không tồi nha, lần đầu tiên quay MV mà đã là nữ chính, cậu than thở cái gì chứ hả?”
Hàn Sóc chẳng tỏ vẻ hứng thú cho lắm, “Làm ơn đi, đây là bài hát viết cho một bạn nam đó.”
Éc...
“Nhưng dù sao cũng là nữ chính cơ mà...” Đàm Hi vốn dĩ muốn an ủi cô nàng nhưng rốt cuộc lại chẳng biết phải nói gì.
“Đó là vì có hai nam chính.”
“Ờ, thế rốt cuộc là cậu có muốn quay hay không?”
“Quay chứ! Hai vạn tệ cơ đấy, có thể mua thêm trang bị game. Tớ nói cho cậu biết, tớ đang để mắt tới một skin, đẹp thần sầu luôn!”
Đàm Hi: “...” Quả nhiên là cô đã lo lắng dư thừa rồi.
Thứ bảy, Hàn Sóc đi quay, trong hai ngày này đều ăn ở tại đoàn làm phim.
Tận chiều chủ nhật cô nàng mới về, mặt mày rạng rỡ, tươi cười sáng sủa.
Đàm Hi: “Cậu nhặt được iPhone đấy à?”
“Cậu có biết hai nam chính trong MV đó là ai không?”
Lắc đầu.
“Lưu Canh và Trình Xuyên đấy!” Hai anh chàng này đều là tiểu thịt tươi đang hot, trẻ trung, đẹp trai, hình thể đẹp.
“Cô em à,“ Đàm Hi đặt tay lên vai cô nàng, “Tớ có dự cảm là chỉ một lần này thôi cậu cũng nổi luôn đấy.”
“Thật không?” Hàn Sóc không khỏi xoa tay kích động, hai mắt sáng rực.
“Giả đấy.”
“...”
“Yên tâm đi, có hai người bọn họ, cậu sẽ được thơm lây, độ hot ấy mà, không nói là bùng cháy, nhưng nóng lên một chút thì không thành vấn đề gì.”
Không ngờ, một câu dự đoán lại thành sự thật!
Ca khúc này có tên là “Bỏ qua”, do Lưu Canh viết lời, Trình Xuyên phổ nhạc, hai người cùng hát và quay MV. Không nói những cái khác, chỉ bằng vào độ nổi của hai người này thì không sợ không có tỉ lệ nổi tiếng.
Ca khúc nói về một cặp bạn tốt là Tiểu Cảnh và Tiểu Xuyến, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ. Cho dù lên núi chặt cây hay xuống biển bắt cá, hai người luôn như hình với bóng. Đến tận lúc lên cấp ba, Tiểu Cảnh thích hoa khôi khóa trên Viện Viện, dùng mọi biện pháp để theo đuổi nhưng lần nào cũng có vấn đề xảy ra.
Ví dụ như, ngày đại hội thể dục thể thao, Tiểu Cảnh mua một bông hồng muốn tặng Viện Viện, nhưng chuẩn bị tặng rồi thì hoa biến mất.
Lại ví dụ như, Tiểu Cảnh chủ động đi lấy cơm cho Viện Viện, nhưng không hiểu sao trong cơm lại có cả gián chết.
...
Tiểu Cảnh lên kế hoạch tỏ tình mấy lần nhưng đều gặp phải những vấn đề thế nọ thế kia, hoặc là dây đàn guitar bị đứt, hoặc là nến mua lại bị chảy sáp, hoặc nhạc đệm không phát ra tiếng...
Cuối cùng cậu thấy có gì đó không ổn nên liền dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang, không ngờ người phá hoại ở sau lưng lại là người anh em tốt Tiểu Xuyến của mình!
Tiểu Cảnh hỏi cậu vì sao lại làm như thế?
Tiểu Xuyến đáp, vì tớ yêu cậu!
Sau đó, bọn họ đánh nhau, không bao giờ nói chuyện với đối phương nữa.
Sau khi Viện Viện biết Tiểu Cảnh làm nhiều chuyện cho mình như thế thì cũng động lòng, nhận lời làm bạn gái cậu. Mỗi ngày, hai người ra vào có đôi, Tiểu Xuyến chỉ có thể trốn trong góc tối lặng lẽ nhìn cậu từ xa.
Tiểu Xuyến vô cùng đau khổ quyết định chuyển trường. Ngày rời đi, cậu không chờ được người anh em tốt của mình tới đưa tiễn.
Rất nhiều năm sau, bọn họ gặp lại nhau trong một tiệc rượu của doanh nhân.
Tiểu Cảnh: Nhiều năm trôi qua rồi, cậu vẫn khỏe chứ?
Tiểu Xuyến: Khỏe.
Tiểu Cảnh: Vậy cậu còn yêu tớ không?
Tiểu Xuyến: ... Yêu.
Âm nhạc kết thúc ở đây, chuyện cũ cũng đột nhiên khép lại.
Tương lai thế nào có vô số khả năng, tất cả đều phụ thuộc vào trí tưởng tượng phong phú của khán giả.
Bởi vì là MV ca nhạc về đề tài đồng tính rất hiếm thấy, một khi đẩy ra chắc chắn sẽ nhận được chú ý rộng rãi. Người nghe qua sự phối hợp của hai người Lưu Trình đều không khỏi trầm trồ khen ngợi. Người xem MV thì đều cảm thấy tiếc hận cho thời gian bỏ phí tám năm của Tiểu Cảnh, Tiểu Xuyến.
Suốt một tuần, những người và việc có liên quan tới “Bỏ qua” đều chưa từng ra khỏi top tìm kiếm. Ngay cả “nữ chính” Hàn Sóc cũng bị cộng đồng mạng tìm kiếm lọt vào tận top 10, fan trên weibo tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Bởi vì bài hát này, càng có nhiều người đứng ra bênh vực người đồng tính, hô hào xã hội cho bọn họ những đãi ngộ bình đẳng.
Trong thời gian ngắn ngủi, “Bỏ qua” hot đến cực điểm, nổi lên còn có hai người Lưu - Trình và cả Hàn Sóc nữa.
Người đại diện Triệu Thu hoàn toàn không ngờ đến thu hoạch ngoài ý muốn này.
Vốn dĩ cô còn đang băn khoăn đề tài giới tính này sẽ dễ dàng bị ngăn chặn, căn bản không định để Hàn Sóc nhận. Là Hàn Sóc khăng khăng muốn đi thử vai, không ngờ cuối cùng lại nhận được thật! Càng không ngờ một lần này lại khiến cô nổi tiếng như thế.
“Đệch! Có người mắng anh ở khu bình luận này?” Hàn Sóc buông điện thoại ra, đi tới đi lui trong phòng ký túc xá.
Đàm Hi bị cô nàng làm cho đau cả đầu: “Đừng có vòng nữa, tớ chóng mặt quá.”
“Cục cưng.” Hàn Sóc nhệch môi đầy ấm ức: “Mấy đứa anh hùng bàn phím lại bảo anh là bạch liên hoa kìa? Anh giống hoa sen chỗ nào chứ?”
“Không phải bọn họ đang nói cậu, là đang nói cái vai Viện Viện mà cậu diễn thôi.”
“Viện Viện làm sao chứ? Ăn trộm, ăn cướp hay giết người phóng hỏa sao? Hơn nữa, cô ấy cũng có biết Tiểu Cảnh là gay đâu, tại sao lại đổ mọi sai lầm lên đầu cô ấy?”
“Người công kích cậu chắc là fan của CP Lưu - Trình, cho dù đúng hay sai thì bọn họ chỉ quan tâm ai là người hại Tiểu Cảnh và Tiểu Xuyến bỏ qua nhau tám năm. Vậy nên, là do cậu xui xẻo thôi.”
“Nhưng tớ có phải Viện Viện đâu! Bà đây cũng không thích một tên gay nhé!”
“Tớ đề nghị tốt nhất cậu đừng có đọc bình luận nữa, nhắm mắt làm ngơ đi.”
“Nhưng... Tớ không nhịn được muốn đọc thì phải làm sao đây?”
“Đơn giản, đưa điện thoại tớ cầm, cậu chơi game của cậu đi.”
Đúng thế! Sao Hàn Sóc không nghĩ tới nhỉ? Không có điện thoại thì tất nhiên cũng không thể lướt weibo được rồi.
“Được, thế giao cho cậu, bảo quản giúp tớ, anh đây bắt đầu bế quan luyện công mới được.”
“Đi thôi, đi thôi... Không qua cửa 4 thì đừng có mà xuất quan đấy.”
...
Nhờ vào việc ké MV “Bỏ qua” này mà gần đây Hàn Sóc không ngừng nhận được các lời mời.
Triệu Thu nhận cho cô mấy hợp đồng, còn lại đều từ chối hết, bởi vì...
“Từ ngày kia bắt đầu vào phòng thu âm. Mấy ngày này em tranh thủ nghỉ ngơi cho tốt để tiến vào trạng thái tốt nhất, biết chưa?”
“Vâng!”
Ra album riêng đó, trước kia có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ chuyện này, vậy mà nó lại sắp thành sự thật rồi!
Hàn Sóc quyết định trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.
Không biết là do tâm lý ám chỉ có tác dụng hay vì nguyên nhân gì khác mà việc thu âm diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tiếp theo là chụp ảnh tuyên truyền, poster các kiểu.
Dù sao Hàn Sóc cũng bận như con thoi, vận chuyển không biết mệt mỏi là gì.
An An thì hai phần ba ngày trong tuần đều không ở trong ký túc xá, hỏi cô bận gì mà lần nào về phòng cũng mang theo mùi thuốc đông y nhàn nhạt trên người.
An An chỉ nói là đi chăm sóc cho em trai của một người bạn.
“Bị bệnh à?”
“Ừ.”
“Có nặng lắm không?”
“Hơi hơi.”
“Không ngờ cậu còn thành thạo đông y đấy.” Đàm Hi tặc lưỡi, trên đời này liệu còn có gì mà An Đại Mỹ Nhân không biết nữa hay không?
“Lúc nhỏ tớ từng học với cậu, lúc đó chỉ nghĩ biết đâu sau này sẽ có ngày phát huy tác dụng?” Không ngờ lần này thật sự phải dùng tới.
Một tháng trước Dịch Phong Tước đã về tới thủ đô, tạm thời ở tại sơn trang tư nhân ở ngoài ngoại thành của mẹ cô, nơi đó có thiết bị và ekip chữa bệnh tiên tiến nhất, hoàn toàn có lợi đối với bệnh tình của Cố Miên.
Lúc An An về nghỉ lễ mùng 1 tháng 5, đúng lúc cậu Thập Nhất của cô bận ra ngoài có việc, thế nên việc châm cứu cho Cố Miên đành phải rơi xuống tay cô.
Sau năm lần bảy lượt xác nhận việc để cho cô châm cứu, An An mới chậm rãi khử trùng tay, lau khô, sau đó lấy ra châm bạc mà mình vẫn dùng để luyện tập hằng ngày.
Người đàn ông bên cạnh vẫn luôn quan sát cô bằng ánh mắt lạnh lùng, hà khắc, dường như cũng không tin vào y thuật của cô lắm.
“Anh Dịch, nếu anh không tin tôi thì cứ chờ cậu Thập Nhất trở về rồi nói tiếp.”
“Không phải tôi không tin.”
“Vậy mời anh hãy lùi về sau ba bước đi.”
“Tại sao?” Mọi lần khi Tịch Cẩn châm cứu, hắn đều đứng bên cạnh nhìn, sao giờ tới lượt cô ấy lại không được chứ?
“Bởi vì khí thế của anh mạnh quá, tôi sẽ bị phân tâm.”
“...”
Cứ thế, vốn dĩ kỳ nghỉ chỉ có ba ngày lại kéo dài thành bảy ngày. Sau khi Tịch Cẩn quay về, An An báo cáo xong mọi việc, hôm sau mới trở lại Tân Thị.
Còn về Nhiễm Dao, từ sau khi có bạn trai, cô nàng quả thực như ở trên mây vậy.
Cả ngày phải chú Tống, trái lão cán bộ, làm nũng, ra vẻ dễ thương cầu thương tiếc, quả thực là vô cùng lành nghề!
Ngày nào cũng thế, ngoại trừ ăn cơm, đi học, vẽ tranh, thời gian còn lại toàn là đi rắc cẩu lương, cực kỳ nhiều cẩu lương...
Tiểu Công Trúa, người ta sắp muốn chết vì cô rồi đó, cô có biết không hả?
Còn về Đàm Hi, ngoại trừ đi học, vẽ tranh ra thì chuyện công ty chiếm đại đa số thời gian rảnh của cô.
Thế nên, gần đây Hàn Sóc cực kỳ oán giận...
“Cục cưng, lâu lắm rồi em không chơi cùng anh đấy.”
“Cục cưng, lâu lắm rồi chúng ta không cùng nhau ra ngoài ăn cơm đấy.”
...
“Cục cưng, cứ tiếp tục thế này, kiểu gì em cũng mất anh thôi.”
Đàm Hi: “Đừng ồn nữa, bận xong rồi nói.”
Hàn Sóc: “...” Tạm biệt!
Lại một thứ bảy nữa tới.
Đàm Hi ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, vặn người mấy cái rồi ngồi dậy, điện thoại đổ chuông.
Nhìn xem tên hiển thị rồi mới tiếp máy: “Nhất Sơn?”
“Chào buổi sáng, chị Đàm.”
“Chào buổi sáng.”
“Gần đây học hành ổn cả chứ?” Hứa Nhất Sơn đã tới lớp học bổ túc buổi tối theo gợi ý của cô, bình thường gọi điện thoại nói chuyện cũng đều có liên quan tới việc học cả.
Đánh giá từ một trình độ nào đó, hắn có thể được coi như là “học sinh tốt“. Quả nhiên...
“Kỳ thi vừa rồi có năm môn xếp loại giỏi, ba môn xếp loại khá.”
“Không tồi, tiếp tục phát huy.”
“Em sẽ cố.”
Đàm Hi: “Tìm tôi có việc gì à?”
“Có thể gặp mặt rồi nói không?”
“... Được, hẹn ở đâu?”
“Ở sân bóng rổ Đại học T đi.”