Nhưng kinh nghiệm làm việc đối ngoại nhiều năm đã khiến cô ta có thể nhanh chóng bình phục lại cảm xúc, nở một nụ cười, đi về phía hai người, đặt chai rượu lên bàn: “Loại anh thích uống nhất.”
Người đàn ông lạnh nhạt ừ một tiếng.
Nhiễm Dao nghiêng đầu đi, ở một góc độ không ai nhìn thấy khẽ bĩu một một cái.
Cô nghĩ, nếu không có vị khách không mời mà tới này, có lẽ giờ cô đã tỏ tình thành công với Tống Tử Văn rồi cũng nên?
Trải qua mấy ngày ở cùng nhau, cô có thể cảm nhận được thái độ của Tống Tử Văn dành cho mình đã thay đổi, không còn lãnh đạm như trước. Giờ anh ấy còn nấu cơm cho cô ăn, lặng yên nhìn cô ước, còn ăn giúp cô quả lý chua đen mà cô không thích.
Nếu lúc này mà tỏ tình thì chắc anh ấy sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Tống Tử Văn cũng đang nghĩ y như thế. Nếu không phải Liêu Gia Văn tới làm ngắt quãng thì có lẽ giờ anh đã có thể ôm cô gái nhỏ này trong lòng mà trêu đùa không cần kiêng nể gì rồi.
Không khí vốn dĩ vô cùng ấm áp nhưng vì có thêm một người mà trở nên trầm mặc.
Liêu Gia Văn cũng lần chần không có ý định rời đi, thậm chí còn ngồi xuống bên cạnh Tống Tử Văn hỏi han ân cần đầy quan tâm nữa.
Nhiễm Dao mím môi, thực ra cô rất muốn nói một câu, chị à, chị diễn hơi quá rồi.
Nhưng vì ngại Tống Tử Văn ở đây nên cô vẫn tiếp tục sắm vai cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời thôi.
Liêu Gia Văn đi tới quầy rượu lấy ra hai cái ly chân dài, thậm chí còn chẳng hỏi Tống Tử Văn một câu mà cứ thế đi lấy như thể đồ của nhà mình, làm như vậy là điều đương nhiên ấy.
“Chúng ta uống một ly chứ?”
“Cô tự uống đi thôi.”
Người phụ nữ cũng không giận, lắc chai rượu sau đó bấm vào nút chai, một tiếng “bụp” nhỏ vang lên, chai rượu được mở ra thành công.
Cô ta tự rót cho mình một ly đầy rồi ngửa đầu uống cạn.
Trong mắt Tống Tử Văn đã xuất hiện cảm xúc gần như là bực bội và chán ghét. Anh không biết mục đích tới đây của Liêu Gia Văn là gì, cũng không biết tại sao trên đường đi có nhiều quán bar như thế mà cô ta cứ nhất định phải tới nhà mình để uống rượu làm gì không biết nữa?
Người đàn ông không hiểu, nhưng cùng là phụ nữ, Nhiễm Dao lại hiểu rõ trong lòng.
“Giả vờ đáng thương” mà thôi, mục đích là muốn người đàn ông phải đau lòng, áy náy, từ đó sinh ra tình cảm thôi mà.
Nói đến cùng, cô vợ cũ này rõ ràng đang muốn giành lại tình cảm của chồng trước.
Mắt thấy Liêu Gia Văn đã uống hết mấy ly, bắt đầu say khướt, Tống Tử Văn không nhịn được liền đứng lên cướp ly rượu trong tay cô ta.
“Ông xã, anh vẫn còn quan tâm tới em có đúng không?” Có lẽ vì “say” nên cô vợ cũ không còn cao ngạo và lạnh lùng như cũ nữa, ngược lại trở nên uyển chuyển dịu dàng, lại nói với giọng mũi nghẹn ngào khiến cho ngay cả Nhiễm Dao là nữ sinh mà cũng thấy tê dại, ngứa ngáy.
Cô không nhịn được nhìn sắc mặt của Tống Tử Văn, rất may là người đàn ông này có định lực mạnh mẽ, ngoại trừ vẻ mặt đang tái xanh ra thì không hề có bất kỳ phản ứng động tình nào. Nhiễm Dao cong môi cười hài lòng.
“Đi ra ngoài!”
Vẻ mặt Liêu Gia Văn sững sờ: “Anh... bảo em... ra ngoài ư?”
Tống Tử Văn không nói nhiều lời, lập tức túm lấy cô ta kéo ra ngoài cửa.
“Chỗ này là nhà em, tại sao anh lại bắt em ra ngoài chứ? Cô ta...” Liêu Gia Văn giãy ra khỏi tay người đàn ông, chỉ về phía Nhiễm Dao đang ngồi trên ghế sofa, “Cô ta là người ngoài, người nên ra ngoài là cô ta!”
Tại sao mấy mụ đàn bà chua ngoa đanh đá cứ thích dùng tay chỉ thẳng vào mặt người khác thế nhỉ?
Không biết nhớ ra cái gì, Nhiễm Dao như bừng tỉnh, chẳng phải Liêu Gia Gia kia là em gái của cô vợ cũ này sao? Thảo nào cũng thích dùng ngón tay chỉ vào người khác, thì ra là có được sự giáo dục giống nhau.
Nhiễm Dao chẳng bao giờ cãi nhau với người khác, bởi vì cho dù thắng hay thua, đúng hay sai thì một khi bạn mở miệng ra thì đã hạ thấp tư thái của mình rồi.
Thế nên, chẳng thèm quan tâm đối phương kêu gào thế nào, cô cứ ung dung ngồi ăn bánh kem, thái độ hòa nhã. So với tự mình ra tay, cô càng tò mò muốn xem Tống Tử Văn sẽ xử lý ra sao.
Còn vương tình cũ không?
Hay sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt?
Hai lựa chọn này đều rất cực đoan.
“Đủ rồi!” Tống Tử Văn lạnh lùng quát lên, “Tôi biết cô không hề say.”
Thân mình người phụ nữ khựng lại, bước chân lảo đảo như có như không, miệng vẫn cứ lẩm bẩm: “Cút đi... Cút...”
“Chuyện trước đó mà cô nói trong điện thoại, xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
“...” Liêu Gia Văn đã say tới mức đỏ cả mặt, giả vờ như không nghe thấy.
“Gia Văn, cô phải hiểu rõ chuyện này, chúng ta đã ly hôn từ nửa năm trước rồi, sau này đường ai nấy đi. Nếu không thể chúc phúc cho nhau thì cũng làm ơn đừng quấy rầy nhau nữa.”
Liêu Gia Văn rời đi.
Dưới thái độ rõ ràng như thế của Tống Tử Văn, cô ta không thể tiếp tục giả vờ nữa, cầm theo chai rượu mà mình mang tới chạy trối chết.
Trong chung cư, không khí tĩnh lặng dần khôi phục lại.
Nhiễm Dao: “Này, ăn chút bánh kem đi, hôm nay là sinh nhật của anh đấy.”
“Xin lỗi!”
“Anh đang xin lỗi giúp vợ cũ của anh à?”
“Không phải. Cái anh xin lỗi là phải để em nhìn thấy trò cười này.”
“Cũng may là anh đã giải quyết xong cả rồi mà đúng không?”
Tống Tử Văn đặt tay lên thành ghế ở sau lưng Nhiễm Dao, nhìn từ xa giống như đang ôm cả người cô vào trong lòng mình, “Vừa rồi bị mắng thế mà không tức giận à?”
“Có tức chứ.”
“Thế sao em không có phản ứng gì vậy?”
“Thế em phải phản ứng như thế nào? Mắng lại à?”
“Ừ.”
“Không được, thế thì quá mất phong cách.”
“Em cứ như thế, lỡ như sau này bị người ta bắt nạt thì phải làm sao chứ?” Tống Tử Văn lắc đầu, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.
“Chẳng phải còn có anh sao?”
Bốn mắt nhìn nhau, từng người đều hiểu, màng giấy ngăn cách giữa hai người dường như đang dần bong ra.
Nhiễm Dao: “Vừa rồi anh định nói gì với em thế?”
Tống Tử Văn: “Quên rồi. Em thì sao, muốn nói gì với anh?”
Nhiễm Dao: “Làm sao đây, em cũng quên rồi.”
Tống Tử Văn: “Vậy chúng ta cùng nói nhé?”
“Được.”
“Một hai ba...”