Lớp học buổi tối chỉ cách Đại học T một con phố, hơn nữa hai sân vận động còn đối diện với nhau, thế nên học sinh, sinh viên hai bên thường hẹn nhau chơi bóng rổ.
Dần dần, bác bảo vệ cũng chẳng nghiêm khắc nữa, chỉ cần đưa thẻ học sinh lớp bổ túc ra là có thể đi qua cổng phía Tây gần sân bóng rổ nhất rồi.
Lúc Đàm Hi tới thì Hứa Nhất Sơn đang ngồi trên khán đài hút thuốc, lưng hơi còng xuống, làn da ngăm đen, toàn thân bùng nổ khí chất của người đàn ông thô kệch.
Thấy cô đi tới từ xa, người đàn ông rít mạnh hai hơi thuốc, sau đó dập tắt, móc ra một chiếc kẹo cao su nhét vội vào miệng, lúc này mới đi về phía Đàm Hi.
“Chờ lâu chưa?”
“Chưa lâu lắm.”
Hiện giờ tuy Hứa Nhất Sơn chưa bóc hết được phần đàn ông lỗ mãng đi nhưng cũng đã khá hơn nhiều so với lúc trước.
Đầu tiên, quan trọng nhất là phong cách ăn mặc, áo sơ mi kẻ sọc và quần jeans. Trang phục toàn thân có giá trị chưa tới hai trăm tệ, nhưng dáng người hắn khá tốt, cũng cao, trời sinh chẳng khác nào cây thử đồ, mặc lên hàng rẻ tiền cũng có thể tạo ra khí chất như mặc hàng hiệu.
Có điều, trước kia người này không được như thế. Lúc trước, mỗi ngày tới sòng bạc đều chỉ mặc mỗi cái áo khoác xám xịt, quần jeans có mài trắng bệch cũng chẳng biết đi mua cái mới.
Đàm Hi thấy buồn bực. Cô có trả lương thấp cho họ chút nào đâu, đừng nói là quần jeans, cho dù vào một shop đồ nam cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Chẳng có lẽ, Hứa Nhất Sơn thích phong cách rách nát hoài cổ à?
Có câu nói, “trường học chính là thẩm mỹ viện” quả nhiên không sai.
Mới đi học hơn hai tháng mà “anh chàng thô kệch” đã lắc mình biến hóa thành “chàng trai mạnh mẽ”, người trước gọi là lôi thôi lếch thếch, người sau gọi là cuồng dã.
Ngoại trừ sự thay đổi về ngoại hình ra, khí chất nay cũng hơn hẳn khi xưa. Trước kia, Hứa Nhất Sơn chẳng khác nào con dao cùn, chất phác, han gỉ, lúc nào cũng có thể đánh đấm đả thương người. Giờ hắn chẳng khác nào thanh kiếm gỗ, so với đánh đánh giết giết thì càng hợp để thi đấu thái cực quyền hơn, dưỡng sinh an giấc ngàn thu, tăng cường khí lực.
Hơn nữa, người này cũng đủ kiên định, không dã tâm như Ân Hoán, cũng không gian xảo như A Phi, quan trọng nhất là hắn trọng ân tình.
Nếu không thế, Đàm Hi cũng chẳng hơi sức đâu mà đi bồi dưỡng hắn cả.
Xã hội này còn thiếu những kẻ vong ân bội nghĩa hay sao?
Hai người đi tới khán đài và cùng ngồi xuống, Đàm Hi vẫn hỏi tình hình học tập của hắn theo thông lệ.
“... Tính toán số liệu thì còn được, nhưng mà mấy bài học quản lý thật sự không thể nào nghe nổi, cứ nghe là buồn ngủ.” Chủ yếu là cả giờ học chỉ ngồi nghe thầy giảng bài, không cần phải động bút ghi chép gì, thời gian dài thì sẽ dễ phân tâm.
“Anh cảm thấy nhàm chán hả?” Đàm Hi nhướng mày, nếu là thời cấp ba, chắc Hứa Nhất Sơn sẽ là điển hình của học sinh ban khoa học tự nhiên.
“Cũng không hẳn... Dù sao, nghe nhiều cũng không thấy thú vị cho lắm.”
“Vậy sao anh có thể qua bài thi trắc nghiệm được?”
“Tan học tự mình đọc sách thôi.”
“Ừm. Chương trình học quản lý đều chủ yếu thiên về lý thuyết, không có ý nghĩa thao tác thực tiễn nào, cũng khó trách anh cảm thấy buồn ngủ.”
“Vậy...” Hứa Nhất Sơn thử hỏi, “Giờ phải làm thế nào?”
“Nếu anh có thể tự học thì có nghe giảng hay không cũng chẳng sao. Quan trọng là trong lòng mình biết ước lượng, biết làm gì để cân bằng.”
Người đàn ông như suy tư điều gì.
Đàm Hi đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Tới tìm tôi chỉ vì việc này thôi à?”
“Còn có việc khác...”
“Sao?”
Hứa Nhất Sơn dừng một chút như thể đang nghĩ xem phải nói thế nào. Đàm Hi cũng không thúc giục hắn. Cô đưa mắt ra nhìn ngoài sân bóng, thấy được một cú lên rổ cực kỳ đẹp mắt.
Kỹ thuật không tồi, đáng tiếc đồng đội quá tệ, toàn do người này kéo hết.
Một hồi này, cuối cùng Hứa Nhất Sơn cũng rối rắm xong, liền nói: “Ngày 18 tháng này là trận chung kết cuộc thi nhà giao dịch chứng khoán AC, nhưng phải có vé mới được vào, tôi...”
“Anh muốn tới AC?”
Hắn gật đầu.
Đàm Hi nhướng mày, vé thì cũng không có gì khó, chẳng qua...
“Sao tự nhiên anh lại cảm thấy có hứng thú với giao dịch chứng khoán thế?”
Người đàn ông gãi đầu, mượn cơ hội này bày tỏ sự buồn bực và xấu hổ của mình: “Thực ra, cũng không phải đột nhiên cảm thấy hứng thú, tôi... chú ý từ rất lâu rồi.”
Thì ra, lúc làm ăn ở sòng bạc, Hứa Nhất Sơn rất tò mò về cách “chọn cổ phiếu” của Đàm Hi, không những phải bảo đảm xu thế tăng giảm chính xác mà phải suy xét tới cả biên độ, nếu là mức độ tăng giảm quá lớn, một khi bị mua trúng thì sẽ phải bù một khoản tiền cực kỳ lớn.
Có điều, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, tình huống này chưa từng xuất hiện lần nào.
Suy cho cùng, vẫn là bản lĩnh chọn cổ phiếu của Đàm Hi đủ cứng, ánh mắt đủ độc.
Lúc đó, Hứa Nhất Sơn đã mua rất nhiều sách về thị trường chứng khoán để đọc. Lúc đầu có những chữ anh ta còn không biết, đành phải dùng từ điển để tra. Chờ đến khi đọc chữ lưu loát rồi, anh ta vẫn không hiểu hết được ý nghĩa trong đó. Lên mạng tra, đáp án tuôn ra quả thực muôn vàn muôn kiểu, anh ta không biết nên tin ai.
Cuối cùng, một người bạn trên mạng đề nghị rằng, loại gà mới nhập môn như hắn thì nên xem nhiều phân tích giá thị trường chứng khoán, bên dưới còn có gửi kèm cả địa chỉ video nữa.
Lúc này Hứa Nhất Sơn mới chậm rãi hiểu ra một chút vấn đề.
Đàm Hi nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, không ngờ mình vô tình lại thành cô giáo vỡ lòng cho người này rồi?
Người đàn ông xấu hổ nhìn đi chỗ khác, Hứa Nhất Sơn không quen nhìn thẳng vào người khác lắm.
Từ góc độ tâm lý mà nói, đây là một kiểu không tự tin, thậm chí là biểu hiện của tự ti.
“Được, tôi sẽ kiếm vé cho anh.” Đàm Hi vỗ tay để phủi bụi, nói đầy sảng khoái.
Người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên sự vui mừng: “Tôi còn có hai người bạn...”
“Tôi chỉ kiếm được một cái thôi, nhiều không có đâu, nhưng trong đó có thể quay video được.”
“Quay video cũng được! Có điều bên ngoài thì hơi ồn ào, để tôi về nghĩ cách xem có cách nào làm giảm tiếng ồn không.” Trước khi trở thành lưu manh, hắn từng học việc trong một tiệm sửa chữa đồ điện tử, sau đó vì đánh nhau mà bị khai trừ, nhưng trước đó cũng đã học được không ít bản lĩnh.
Đàm Hi lại nói: “Không cần, là vé vào bên trong, đến lúc đó sẽ có nhân viên công tác nhắc nhở mọi người im lặng để tránh làm ảnh hưởng tới thao tác của người dự thi.”
Bên trong ư?
Hứa Nhất Sơn trợn tròn mắt, không phải chỉ có tuyển thủ dự thi mới có được vé đó sao?
“Có một người bạn tham dự trận chung kết này, trong tay anh ta có vé.” Đàm Hi mở miệng giải thích.
“Vào tận trận chung kết! Chị à, đến lúc đó có thể giới thiệu cho bọn này làm quen được không?”
Đàm Hi thấy trên gương mặt rắn rỏi của Hứa Nhất Sơn xuất hiện sự sùng bái mê muội thì không khỏi thấy buồn cười: “Được thôi, anh ta khá am hiểu về thị trường chứng khoán, anh có thể học hỏi kinh nghiệm.”
“Được rồi! Thực ra, còn có chuyện muốn phiền toái chị nữa.” Hứa Nhất Sơn cười ngây ngô hai tiếng, ánh mắt hơi có vẻ lúng túng: “Chuyện là... em không có quần áo chỉnh tề, chị có thể đi chọn giúp em hai bộ được không?”
Càng nói tới cuối thì giọng người đàn ông càng nhỏ, hic... thật sự là rất ngượng ngùng.
Da hắn vốn đen nên dù có đỏ mặt cũng khó mà nhìn ra được.
Nhưng tự nhiên Đàm Hi lại thấy vui vẻ như thể “nhà tôi có cô con gái mới lớn” là sao chứ?
Phải biết rằng, trước kia Hứa Nhất Sơn còn từng ngầm trào phúng A Phi, nói hắn cả ngày mặc comple, đeo cà vạt, tóc xịt keo bóng loáng như bôi mỡ, con mẹ nó còn bôi son, nhìn chẳng khác nào mấy tên đĩ đực trong nhà thổ cả.
Hiện giờ, không ngờ chính hắn lại đưa ra lời đề nghị muốn được mua comple?
Sự thay đổi này... cũng không phải nhỏ vừa đâu.
Đàm Hi cười như không cười nhìn hắn, người đàn ông càng thêm khom lưng, đầu cũng cúi gằm xuống, chỉ hận không thể vùi người xuống mặt đất.
Trải qua thời gian học tập gần đây, Hứa Nhất Sơn mới biết trước kia mình lạc hậu tới cỡ nào. Dùng câu nói của một người anh em thì: “Anh Sơn, nếu nói tới quyền cước thì anh là nhất, nhưng nếu nói về tư tưởng... em nói một câu không dễ nghe cho lắm, anh chẳng khác nào thôn Pháo Nhi (ý là nghèo nàn)!”
Khái quát trong một từ... nhà quê!
Cuộc đời của hắn đã phân chia thành hai giai đoạn hoàn toàn khác nhau từ sau khi tham gia lớp học buổi tối này. Nửa đầu toàn là đánh đánh giết giết, được chăng hay chớ; nửa sau chẳng khác nào mở ra một cánh cửa thế giới mới cả.
Thì ra, đàn ông dùng sữa rửa mặt, kem chống nắng là điều hết sức bình thường; mà những bộ comple hắn luôn khịt mũi coi thường lại chính là chiến bào của những người đàn ông thành công trong xã hội.
Học càng nhiều thì tầm mắt càng rộng mở, hắn càng chắc chắn với lựa chọn trước đó của mình!
Nếu đi cùng anh Hoán, có thể tương lai sẽ trở thành một danh tướng kiêu hùng, quản vô số đàn em, mỗi ngày đều có người gọi hắn hai tiếng “anh Sơn” bằng giọng đầy kính sợ. Nhưng những đãi ngộ đó không phải tự nhiên mà có, từng giờ từng phút tính mạng đều treo trên lưng quần, có lẽ giây tiếp theo sẽ lập tức mất mạng.
Nếu đi cùng Đàm Hi, có lẽ cả đời này của hắn sẽ trà trộn trong đại quân trí thức, làm một kẻ vô danh tiểu tốt, mỗi ngày mặc comple đi làm, cuối tháng cầm tiền lương cố định, có khi thỉnh thoảng còn phải làm việc tăng ca nữa. Nhưng mà sẽ không cần phải đề phòng đột nhiên có người cầm dao xông tới chém mình, cũng không cần phải lo lắng giây tiếp theo mình sẽ mất mạng.
Hắn có thể lấy vợ, sinh con, làm một người chồng tốt, một người cha hiền. Không có đàn em nào gọi hắn là “anh Sơn”, nhưng mọi người sẽ gọi hắn là “ngài Sơn“. An an ổn ổn, sống thọ rồi mới mất, chẳng phải như thế là đủ rồi sao?
Đàm Hi dẫn Hứa Nhất Sơn đi vào một trung tâm mua sắm có uy tín trong trung tâm thành phố, đồ bên trong tuy không phải thương hiệu lớn gì nhưng giá cả vẫn cao hơn rất nhiều so với bình thường.
Hứa Nhất Sơn có khoản tiền chia chác cuối cùng ở sòng bạc nên hắn cũng chẳng thiếu tiền, có điều sử dụng quá lộ liễu lại không phải hành động sáng suốt, đặc biệt là ở nơi ngư long hỗn tạp như lớp học buổi tối.