Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 357: Gọi anh là anh trai đấy, sau này phải bảo kê cho em

“Mẹ nó cô bị bệnh à?” Cậu Vương chưa bao giờ bị tủi nhục như thế này.

Tuy Vương Gia không nắm nhiều quyền hành như Tống Gia, nhưng trong đám con cháu có rất nhiều người nắm giữ quyền chức, nếu đặt vào thời xưa cũng được xem như một danh gia vọng tộc cao sang phú quý. Vương Hoành là người có năng lực nhất trong lứa trẻ, lại là con cả, trình độ được cưng chiều không cần nói cũng biết.

Đàm Hi không thèm để ý nhiều như thế, lúc nào nên ra tay thì ra tay, dù sao xảy ra việc thì vẫn có Lão Lục chống lưng, cô sợ cái khỉ gì chứ!

“Sao, thấy mùi vị nắm đấm của bà đây thế nào?”

Vương Hoành đứng thẳng người, dùng tay che nửa khuôn mặt, trong con mắt còn lại toàn là ấm ức và phẫn nộ, mẹ nó, bầm tím chắc luôn.

“Ra tay nặng như thế, mẹ nó, cô có phải là phụ nữ không hả?!”

“Người anh em, logic của anh có vấn đề rồi, ra tay nặng nhẹ có liên quan tất yếu gì với giới tính à?” Ánh mắt vô tội, ra sức chớp chớp.

Vương Hoành tức đến nội thương: “Xem như cô may mắn, ông đây chưa bao giờ đánh phụ nữ.”

“Ối chà, nghe giọng điệu của anh, còn muốn đánh trả nữa cơ à?”

“Đàm Hi, đừng ép tôi phải ra tay.” Giọng điệu trở nên âm trầm.

“Chỉ dựa vào anh? Có thể bị một quyền của tôi biến thành gấu trúc, chắc tài cán cũng chẳng ra gì~”

Cậu Cả Vương Gia vậy mà lại bị một người phụ nữ khinh thường?

Chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được nữa! Trong lòng giận dữ, lộ ra sự độc ác, “Đồ phụ nữ không biết tốt xấu, cô muốn chết, đừng trách tôi ra tay độc ác.”

“Sặc... anh đang đóng phim cổ trang à? Lại còn ra tay độc ác nữa... làm màu quá!” Đàm Hi cười hả hê, “Người anh em à, tôi cho anh một lời đề nghị, đóng phim đi, đi theo dòng phim hài, đảm bảo anh sẽ hot dữ dội cho coi, nói không chừng còn có thể lên sân khấu của Gala Tết, biểu diễn cho khán giả toàn quốc xem, ngầu hết biết?”

“Cô!”

Đàm Hi thè lưỡi, “Lêu lêu lêu... Không có việc gì tự nhiên tới xum xoe, không phải cướp thì là trộm! Tài năng không bằng người khác, còn muốn lật lọng, nói năng quá hùng hồn, thực tế là như một con chó cụp đuôi, đánh không lại, cãi mồm không xong. Mẹ nó anh có phải là một thằng đàn ông không hả? Không bằng một góc của người đàn ông nhà tôi.” Đàm Hi giơ ngón giữa, đang lúc sỉ nhục người khác cũng không quên tâng bốc người đàn ông của mình lên.

“Câm mồm!” Vương Hoành thẹn quá hóa giận, trong lúc giơ tay, ánh mắt cũng trở nên hung dữ.

Nhưng vào giây tiếp theo, tay hắn bị một bàn tay mạnh mẽ, khớp ngón tay rõ nét chặn lại giữa chừng. Vương Hoành thuận thế nhìn lên, ống tay áo màu đen ôm lấy cánh tay dài khỏe mạnh, Lục Chinh chắn trước mặt Đàm Hi, giống như một ngọn núi cao sừng sững.

“Cậu Vương, cậu có vẻ quá hống hách rồi đấy.” Không tức giận, nhưng lạnh lẽo kinh người.

“Hóa ra là Nhị gia, ngưỡng mộ đã lâu.” Vương Hoành thử rút tay về, cố gần hết sức nhưng vẫn không thể nhúc nhích.

Đàm Hi hưng phấn khoác lấy cánh tay còn lại của Lục Chinh, “Anh đến rồi à!”

“Ngoan, né sang một bên.”

“Tại sao?”

“Để tránh máu bắn lên người.”

Sắc mặt Vương Hoành thay đổi, ánh mắt lạnh lùng của Lục Chính khiến hắn khiếp sợ, “Nhị gia, có gì từ từ nói.”

“Cậu muốn ra tay với người phụ nữ của tôi?” Dùng thêm sức, Vương Hoành cảm thấy nguyên một cánh tay không còn là của hắn nữa.

“Hiểu lầm... đều là hiểu lầm...”

Mắt Đàm Hi sáng rực, người đàn ông nhà cô phong độ quá, phải không nào?

“Giờ là lúc nào rồi mà còn tái bệnh mê trai hả?” Thời Cảnh bước lên, đẩy cô một cái, biểu cảm... rất nội thương.

“Em nhìn người đàn ông của em, liên quan khỉ gì đến anh?”

“...”

“Anh đứng ngây ra đó làm gì?” Đàm Hi xoay qua nhìn Thời Cảnh, “Đi lên giúp đỡ đi chứ! Tốt nhất là đánh tên biến thái kia thành đầu heo, hề hề hề...”

Khóe miệng Thời Cảnh co giật, “Chẳng qua chỉ là một tên vô dụng, Lão Lục chỉ cần dùng một ngón tay là đã có thể đè nát hắn rồi, anh còn tham gia góp vui làm gì nữa chứ?” Hơn nữa, anh đang mặc quân trang, tuyệt đối không thể tham gia vào việc đánh nhau ở nơi công cộng như thế này.

“Nếu đã là hiểu lầm, Nhị gia có thể nới lỏng tay trước được không?” Vương Hoành nở một nụ cười miễn cưỡng, cánh tay bị túm chặt đã run lên mất kiểm soát.

Lục Chinh vờ như không nghe thấy gì.

Vương Hoành hối hận, sớm biết Lục Chinh cũng ở đây, hắn ta sẽ không đi trêu chọc Đàm Hi. Vốn dĩ, hắn và vài người bạn hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, uống vài chai bia thì bắt đầu buồn tiểu, cắm đầu lao vào toilet nữ. Khi đang muốn đi ra thì nghe thấy tiếng bước chân, hết cách, hắn chỉ đành trốn vào gian kế bên thì lại được xem miễn phí cảnh cung đấu của hai người phụ nữ.

Sức chiến đấu mạnh mẽ của Đàm Hi đã thành công khơi dậy sự hứng thú của cậu Vương, cho nên mới có cảnh tiếp theo.

Hắn biết Đàm Hi không dễ chọc, nhưng không ngờ lại không dễ đến như thế, không những dùng lời chọc tức hắn, còn ra tay đánh người. Vương Hoành cũng do tức giận quá nên mới không kiềm chế được, chứ lúc bình thường hắn thật sự không đánh phụ nữ.

“Chậc châc, không phải lúc nãy giỏi lắm sao? Muốn tát tôi?” Đàm Hi hừ lạnh với hắn, trong mắt chứa đựng sự xem thường và mỉa mai, giống như ánh mắt nhìn cô lúc trước của Vương Hoành, bây giờ cô trả lại cả vốn lẫn lời.

Lục Chinh nghe thấy thế, khí thế càng lạnh thêm vài phần.

Trong lòng Vương Hoành hận Đàm Hi muốn chết, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình thường: “Cô Đàm, chắc cô biết, tôi không hề có ác ý gì với cô.”

“Tôi biết? Biết gì? À, anh nói không có ác ý là không có ác ý à?” Bật cười khinh thường.

Vương Hoành không muốn dây dưa nói nhiều với cô, trực tiếp nhìn Lục Chinh: “Nhị gia, đầu đội cùng một bầu trời, chân đạp chung mảnh đất, có vài chuyện không nên làm quá dứt khoát. Bàng Gia thế lớn, Lục Gia tiền nhiều, nhưng Vương Gia cũng không phải là trái hồng mềm mà bất cứ ai cũng có thể bóp nặn được.”

Lục Chinh nghe thấy thế, im lặng một lúc, khóe môi dần hiện lên một nụ cười lạnh. Vương Hoành thầm cảm thấy kinh hoảng, vốn chưa kịp phản ứng được gì, đã bị quật ngã xuống đất, không hề có chút phòng bị nào.

Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, là tiếng khớp xương đập vào mặt đất. Đàm Hi chỉ nghe thôi là đã thấy đau.

Cú đập lần này, Vương Hoành nằm sõng soài dưới đất, cả người như say rượu, ngơ ngác, ánh mắt mơ màng.

“Uy hiếp tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách đâu.” Lục Chinh xoay người, đột nhiên ngừng bước, “Trở về nói với người sau lưng cậu, muốn tuyên chiến, tôi cho hắn được toại nguyện. Năm đó, tôi thắng được hắn một lần, bây giờ, cũng có thể thắng hắn lần thứ hai.”

Nói xong, dắt tay Đàm Hi sải bước đi.

Thời Cảnh giơ tay ra làm động tác kéo hắn: “Cậu Vương, đừng nằm đơ ra đó nữa, đứng dật đi!”

Vương Hoành không nhúc nhích.

“Ối, chắc không phải bị ngã thành ngốc rồi chứ?” Thời Cảnh đi đến bên cạnh, đánh giá hắn từ trên cao, chẳng lẽ ngủ dưới đất lại thoải mái hơn?

Vương Hoành không thèm nhìn bàn tay giơ ra của anh, chống tay ngồi dậy.

Thời Cảnh “chậc” một tiếng với ý nghĩa sâu xa, “Có kiểu tính cách này, sao lúc nãy cậu không đánh trả?”

“Không cần anh lo.”

“Xời, dĩ nhiên ai thèm lo cho cậu chứ?” Nói xong, giơ chân đạp.

Vương Hoành lại ngã xuống đất một lần nữa, vẻ mặt ngơ ngác, “Mẹ nó, anh bị bệnh à?”

Mặt Thời Cảnh trầm xuống, “Cậu có biết người cậu muốn tát là ai không? Em gái tôi đấy!”

“Vãi!” Vương Hoành như một con châu chấu, bật dậy ngay tức khắc, không màng đến cơn đau sau lưng, đứng trước mặt Thời Cảnh, bốn mắt nhìn nhau, lửa tóe lộp bộp.

Sống mấy chục năm trên đời, Vương Hoành từ bé đã là một đứa con cưng, chưa bao giờ phải chịu tủi nhục như hôm nay. Đối đầu với Lục Chinh, hắn ta tự nhận mình xui xẻo, cơn tức này hắn nhịn, ai kêu Vương Gia không bằng hai nhà Bàng Lục. Nhưng điều này không có nghĩa Vương Hoành hắn là người dễ bắt nạt!

“Đại Đội trưởng Thời, phiền anh làm rõ thân phận của mình đã!”

Thời Cảnh cười lạnh.

“Chỉ dựa vào bộ đồ này, tôi đã có thể khiến anh bị xử phạt.”

“Chà, báo cáo tôi?”

“Có gì mà không thế?” Vương Hoành dựa tường đứng thẳng người, cú đạp lúc nãy của Lục Chinh không hề nhẹ, nguyên cái lưng của hắn sắp gãy rồi, không đòi lại chút gì ở chỗ Thời Cảnh, hắn không cam tâm.

Huống hồ, tên này còn đạp một cước vào ngực hắn! Khốn kiếp!

“Được thôi, cậu cứ việc đi, cùng lắm thì khi huấn luyện bị chạy thêm vài kilomet thôi, nhưng nếu như thế thì chuyện cậu cả Vương bị đạp sẽ bị mọi người biết hết...”

“Anh...”

“Được rồi, hôm nay chỉ là cảnh cáo, sau này đừng có giở trò với cô ấy nữa.”

Vương Hoành bật cười, “Tôi nói này đội trưởng Thời, rốt cuộc anh có quan hệ gì với Đàm Hi? Thường có câu, vợ của bạn không được để ý...”

“Câm cái mồm thối của cậu lại!” Thời Cảnh giơ nắm đấm, tỏ vẻ cảnh cáo, “Mẹ nó nếu cậu còn lên cơn nữa, ông đây gặp một lần sẽ đánh một lần!” Nói xong, nghênh ngang bỏ đi.

Vương Hoành tức điên người.

Bên này, ba người một trước một sau vào phòng bao có tâm trạng không tồi, nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống.

Không lâu sau, bia cũng được mang lên.

Đàm Hi với lấy một lon, mắt liếc nhìn Lục Chinh, thấy anh không có thái độ gì, tạm thời thở phào, lâu rồi không đụng vào thứ này, trong lòng thấy thiếu thiếu.

Bật nắp, suýt chút là uống được rồi, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của ai đó: “Em dám.”

Hai chữ, nhẹ nhàng, Đàm Hi nhất thời thấy nhụt chí, chỉ đành chuyển sang nhét cho Thời Cảnh, “Này, mở giúp anh, khỏi cần cảm ơn.”

“Chậc, mặt trời mọc từ đằng Tây à?”

Đàm Hi hừ hừ, trợn mắt với anh, nể tình người này ra mặt vì cô, nên không tính toán nhiều làm gì.

Lúc nãy, Lục Chinh dắt cô rời đi, thật ra đi cũng không xa, những lời Thời Cảnh nói kia, hai người đều nghe thấy hết. Nhất là câu “Anh có biết người anh muốn tát là ai không? Em gái tôi!” Suýt chút nữa đã làm Đàm Hi bật khóc.

Dù có đổi cơ thể, nhưng cũng không thể cắt đứt mối ràng buộc của những người thân với nhau, là như thế phải không?

“Lúc nãy... em nghe thấy cả rồi.”

“Cái gì?” Giọng Đàm Hi không lớn, Thời Cảnh không nghe rõ, lại gần hỏi.

“Em nói... cảm ơn anh, anh trai!”

Thời Cảnh ngơ ngác, “Em... gọi anh là gì?”

Đàm Hi kiềm chế nhịp tim đập nhanh, cong chân mày: “Anh trai đó, không phải lúc nãy anh gọi em là em gái sao?”

“Hề hề hề...” Gãi đầu, cười ngốc, làm gì còn cái dáng vẻ hung dữ lúc nãy nữa? Như một anh lính ngốc nghếch.

“Gọi anh một tiếng anh trai, sau này xảy ra chuyện gì thì phải bảo kê cho em đó nha?” Đàm Hi cười gian xảo.

“Tất nhiên!” Thời Cảnh vỗ ngực, đột nhiên ngừng lại, “Nhưng, em gây họa cũng phải canh mức độ, nhỡ đâu không bảo kê được thì làm sao?”

“Không phải sợ, còn có Lục Chinh nữa cơ mà!” Đàm Hi xoay đầu, cười tươi rói, “Anh nói đúng không, Tiểu Chinh Chinh~”

“...”

Phì... Thời Cảnh cười sặc sụa.

Ánh mắt như dao của Lục Chinh phóng tới. Đàm Hi vui sướng hả hê.

Tóm lại, bữa cơm này ăn rất vui vẻ. Lúc thanh toán lại gặp Vương Hoành, sau mông còn có mấy tên bạn chó má của hắn. Trái một tiếng “Cậu Vương”, phải một tiếng “Công tử”, Đàm Hi nghe thấy ê hết cả răng.

Đã là thời nào rồi, còn chơi cái trò cấp bậc tôn ti, vừa kinh tởm vừa khác người.

Vương Hoành cũng chú ý đến họ, lưng ưỡn thẳng theo bản năng, dường như đang nói, các người chẳng làm được gì ông, ông đây rất khỏe.

Đàm Hi cười nhạo, trong lòng âm thầm chửi rủa: Đồ ngu!

Lục Chinh thanh toán xong, đi đưa Thời Cảnh về trước. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, xe dừng lại trước cổng một tiểu khu cao cấp.

“Đi đây, ngày mai còn phải đến quân khu họp.”

Đàm Hi dựa người trên cửa sổ, vẫy tay với anh: “Bye bye Kẹo Thập Cẩm~”

“Nha đầu thối, đừng kêu bậy!”

Lục Chinh khởi động xe rời đi. Đàm Hi đóng cửa sổ lại, khá là lạnh.

“Người nhà họ Thời ở đây à?” Không đúng, tòa nhà này là chung cư dành cho người độc thân và tổ ấm vợ chồng, đi theo phong cách hơi trang trọng, không hề thích hợp cho cả một gia đình lớn cùng sinh sống.

“Cậu ấy ở một mình.”

“Sắp Tết rồi, sao không về nhà?”

“Bà cụ hối thúc kết hôn.”

“Sặc...” Đàm Hi cười gian, rất khó tưởng tượng cảnh một lão nghệ thuật gia tri thư đạt lý như bà ngoại khi hối cháu ngoại kết hôn sẽ ra sao.

“Hình như em rất hứng thú với cậu ta?”

Mắt Đàm Hi khẽ lóe sáng, bỗng nhiên mỉm cười: “Sao nào, ghen à?”

Lục Chinh nhìn thẳng về phía trước, cứ như không nghe thấy.

“Giả ngu.” Đàm Hi nhỏ giọng lẩm bẩm, tròng mắt đảo đều, sau đó lên tiếng: “Đúng là em rất có hứng thú với anh ta. Anh nói xem, lính đặc chủng như Kẹo Thập Cẩm, có phải chỗ nào trên người cũng đều có cơ bắp không?”

“Muốn biết?”

“Đúng vậy!” Cô nàng nào đó gật đầu, các anh lính gì đó là gợi cảm nhất.

Lục Chinh không trả lời, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng trong mắt lại dâng trào một loại cảm xúc không rõ.

Một đường chạy như bay, không lâu sau, hai người về đến Bồng Lai.

Lục Chinh đóng sầm cửa xe, kéo Đàm Hi đi về hướng thang máy, động tác quá vội vàng, hại cô suýt chút nữa bị ngã nhào.

May là, phần eo được ôm lấy kịp thời mới tránh khỏi việc phải tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Thang máy đi lên.

“Em đứng vững rồi.” Ý ở đây là, anh có thể buông tay rồi.

Lục Chinh vờ như không nghe thấy gì, quan trọng là ánh mắt vẫn vô cùng bình tĩnh. Nhìn anh một cái đầy nghi ngờ, Đàm Hi không phát hiện ra có gì bất thường, người yêu mà, ôm ấp, sánh vai là chuyện rất bình thường, chỉ có điều hơi mạnh tay một chút, đau eo...

Ding!

Thang máy đến nơi, Lục Chinh lấy chìa khóa ra mở cửa. Giây tiếp theo, Đàm Hi bị kéo vào mà không hiểu gì hết, đúng vậy, đúng vậy là kéo vào.

Rầm! Lưng dựa vào cửa, cô nàng nào đó ngơ ngác: “Anh làm gì vậy?”

“Muốn biết trên người lính đặc chủng có phải chỗ nào cũng có cơ bắp phải không?”

“...” Ngơ ngác tiếp.

“Bây giờ, anh cho phép em đích thân kiểm nghiệm”

“...”