Mãi đến khi lòng bàn tay chạm vào bờ ngực nóng bỏng phía sau lớp áo kia của anh, Đàm Hi mới bừng tỉnh trở lại.
Cổ tay phải bị Lục Chinh túm lấy, ép buộc đặt lên ngực của anh.
Ực ực...
Nuốt nước bọt.
Nam sắc trước mặt, cho dù là ni cô cũng không kiềm chế được, ok? Huống hồ gì cô lại là một đứa háo sắc!
Quá hấp dẫn, quá tà ác, quá xấu hổ!
“Xem không?”
“Xem.”
Lục Chinh cười, vỗ lên đầu cô như vỗ đầu chó con, “Ngoan, của anh đẹp hơn của cậu ta.”
Cậu ta? À, kỳ này quả nhiên là ghen rồi!
Nhưng, ghen cũng được! Đàm Hi cười trộm, đều là phúc lợi mà!
“Được!” Cô cười.
Lục Chinh cũng cười theo, ánh mắt thâm sâu, sự dịu dàn lan tỏa khắp nơi.
Đàm Hi cảm thấy con tim bé nhỏ của mình đều trở nên tê dại, đập rất nhanh, thình thịch thình thịch...
Anh lùi về sau một bước, xòe hai tay ra, bày ra dáng vẻ mặc người ta xử lý.
Chẹp miệng, liếm môi, cô nàng nào đó rục rịch manh động.
“Vậy cởi đồ trước đi!” Ánh nhìn như nữ vương, cằm hơi hất lên.
“Bên trên hay bên dưới?”
“Trên trước, dưới sau.”
Ý cười của anh không thay đổi, cởi giày da ra, đổi thành dép lê, sau đó cởi áo khoác trước mặt cô, chỉ chừa lại một chiếc áo polo màu đen.
Tầm nhìn lưu luyến nơi vòng eo cường tráng của anh, dần dần đi lên từ vị trí chiếc rốn, sau đó dừng lại giữa ngực. Tuy bị ngăn cách bởi một lớp vải màu đen, nhưng Đàm Hi lại có thể tưởng tượng ra bên dưới là một cảnh tượng hấp dẫn như thế nào, đơn giản là vì hằng đêm, cô đều gối đầu mình lên đó, cũng từng dùng tay phát họa tỉ mỉ từng đường cơ bắp của nơi đó, giống như một bức tranh có nét vẽ mượt mà sinh động.
Cô nói, “Tiếp tục” Giọng nói đã bắt đầu trầm khàn.
Lục Chinh nhướng mày, giơ tay lên mở cổ áo, để lộ ra vùng da màu đồng, tản ra độ bóng khỏe mạnh.
Hai tay đan chéo, nắm lấy vạt áo dưới, kéo lên, nửa người được phơi bày ra, 6 múi cơ cân đối vô cùng chói mắt.
Đàm Hi càng xem càng thấy ngứa ngáy trong lòng, không kiềm chế được bèn giơ tay ra chạm vào, xúc cảm ấm áp, sự nóng bỏng ấy dường như muốn thông qua bàn tay truyền thẳng tới ngực.
“Rắn chắc, khỏe mạnh, gợi cảm.” Cô không tiếc lời khen ngợi.
Lục Chinh nhìn hết sự si mê trên khuôn mặt của cô, trong lòng bỗng nhiên bị thứ gì đó lấp đầy.
“Thích không?” Anh khẽ cười, dường như có thêm vài phần đắc ý.
“Tất nhiên.” Đàm Hi quến luyến không rời, “Lính đặc chủng nào cũng đều giống như vậy à?”
“Em nghĩ sao?”
“Sao em biết được? Đợi hôm nào đó nhìn thấy của Thời Cảnh, rồi nói cho anh biết sau.”
“Đàm Hi!” Anh tức giận, bước lên một bước, ấn người vào trong lòng, “Nói lại một lần nữa thử xem?”
“Được thôi, đợi hôm nào đó em xem của Thời Cảnh rồi nói... ưm...”
Hai tay đang bận, Lục Chinh chỉ đành dùng miệng chặn, hiệu quả đến ngay tức khắc.
Từ mê man ngơ ngác lúc ban đầu, đến tiếp nhận sau khi thích ứng, Đàm Hi chỉ dùng mất 1 giây, cô đã quen với nụ hôn của anh, có thể dùng tốc độ nhanh nhất để tiếp nhận, chấp nhận và đáp lại anh.
Cánh tay dài ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, bàn tay to vuốt ve tấm lưng xinh đẹp, trên môi là thứ xúc cảm mềm mại nhất trên thế gian này, thậm chí Lục Chinh có thể cảm nhận được mỗi một lần lấy hơi, mỗi nhịp hô hấp của cô.
Nhóc con quyến rũ này, sao có thể khiến người ta yêu đến tận tâm khảm, thương vào tận xương tủy thế này?
Quấn quýt, dây dưa, không thể tách rời.
Quên đi thời gian, xóa sạch ánh sáng, mọi thứ xung quanh đều dần phai màu, chỉ còn lại đối phương trong mắt nhau.
Hôn xong, con ngươi Lục Chinh sẫm màu, biểu cảm bình tĩnh khó giấu nổi ngọn sóng ngầm trong lòng, chỉ đợi giây phút bùng nổ, sẽ trở thành khí thế long trời lở đất.
Đàm Hi không giỏi điều chỉnh như anh, hậu quả của việc ngẩng cổ hôn trong thời gian dài chính là miệng thở hổn hển, gò mà đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm linh tương thông.
Anh chín chắn, cô duyên dáng, giống một con hồ ly gian xảo bên đi theo bên cạnh một con sói lạnh lùng.
Lục Chinh nghiêng người, làm động tác bế cô.
Đàm Hi lùi về sau một bước, tay chống trên ngực anh, “Đợi đã.”
“Hử?”
“Cởi bên trên rồi, còn phía dưới nữa.”
“Em đừng hối hận.” Anh nghiến răng.
“Cơ hội hiếm có, chi bằng xem hết trong một lần?”
“Được.” Đây là em tự tìm đấy nhé.
Lạch cạch
Tiếng khóa cài thắt lưng.
Mắt Đàm Hi sáng rực như lửa, chỉ là anh, ung dung bình tĩnh.
Quần tây tuột xuống cổ chân, chân dài sải bước, thẳng tắp khỏe mạnh. Đàm Hi không khỏi cảm thán sự thần kỳ của Đấng Sáng Tạo, tuy cô chưa từng nhìn thấy của Thời Cảnh trông thế nào, nhưng cô dám khẳng định sẽ không hoàn mỹ như Lục Chinh đâu.
“Vẫn hài lòng chứ?” Anh hỏi, ánh mắt dường như đang đè nén điều gì đó.
“Rất tốt.” Đàm Hi gật đầu, “Nhưng, hình như anh còn quên thứ gì đó.” Ánh mắt dừng lại trên chiếc quần lót còn sót lại suy nhất, đây là chiếc quần lót cô tiện tay mua cho anh khi cô đi dạo phố.
“Chuyện này, vào phòng ngủ làm sẽ tốt hơn.” Vừa nói, vừa bế cô lên.
Đàm Hi la lên, hai tay ôm lấy cổ anh theo bản năng, “Anh đánh lén!”
“Nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ có phải nên đến lượt em thỏa mãn vô điều kiện yêu cầu của anh không?”
“Thỏa mãn vô điều kiện?”
“Đúng vậy.”
Đàm Hi hậm hực, cô đang đào một cái hố tự chôn mình sao?
“Em xin tạm hoãn được không?”
“Bác bỏ.”
“Có phải anh đã có âm mưu từ lâu?”
Lục Chinh đá chân mở cửa phòng ngủ, sải bước vào trong, “Em cũng có thể nói là anh sớm đã có tâm địa xấu xa.”
“... Xấu xa!”
“Cả đời này, anh chỉ làm kẻ xấu xa của một mình em thôi, nhé?”
Một câu nói đầy tỉnh cảm được thốt ra từ một kẻ lạnh lùng trước giờ không hiểu phong tình rốt cuộc có lực sát lương mạnh đến cỡ nào? Tóm lại, Đàm Hi hoàn toàn bị tê dại, trừ ngoài vào trong, từ cơ thể đến trái tim, không có nơi nào không mềm nhũn.
Bầu không khí quá tốt, giây phút chăn trùm lên đầu, Đàm Hi đã bị say mê đến mơ màng.
“Anh dụ dỗ em.” Cô túm lấy bàn tay đang làm loạn của anh, vẻ mặt lên án.
“Cam tâm tình nguyện mắc câu.”
“Anh...”
“Nhóc con, sau này không được nói những lời như đòi lột đồ người khác ngắm cơ thể, ngay cả nghĩ cũng không được nghĩ tới!”
“Em đâu có đòi lột đồ anh ta thật đâu...”
“Ừ, anh biết.”
“Anh biết?”
“Bởi vì cậu ta không đẹp bằng anh.”
Đàm Hi không nhịn được bật cười thành tiếng: “Anh thật sự có thể dát vàng lên mặt mình đấy!”
Lục Chinh giơ tay ra, kéo khoảng cách của ngón cái và ngón trỏ ra một đoạn, “Đây là cậu ta.” Sau đó, sau đó đổi ngón trỏ thành ngón nữa, kéo ra, “Đây là anh”
Đàm Hi ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại được, đấm một cái vào ngực anh, “Lưu manh! Anh đo rồi à?”
“Trước đây tắm tập thể ở bộ đội.”
“...”
“Bây giờ biết được hàng của anh tốt rồi?”
Đàm Hi trừng mắt nhìn anh, “Anh cũng quá...”
“Sao nào?”
“Không biết xấu hổ.”
Lục Chinh cười khẽ, bắt đầu động tay động chân. Đàm Hi níu lưng quân không cho anh đạt được ý đồ, không ngờ cái tên này lại giống như một đứa trẻ không đòi được kẹo, trong đôi mắt đen tuyền tràn đầy sự tủi thân.
“Lấy bao.”
Hai mắt anh sáng rực lên, ngồi dậy, cánh tay dài vươn đến ngăn kéo đầu giường, lục lọi lung tung, trực tiếp dùng miệng xé rách vỏ ngoài.
Đàm Hi nhìn động tác vội vàng của anh, trong lòng nghĩ, người đàn ông này chưa bao giờ nói ra, nhưng chắc là có yêu cô đúng không?
Một đêm chiến đấu, sóng vỗ không ngừng.
Ngày hôm sau, Đàm Hi thức dậy do quá nóng.
Lưng dán vào lồng ngực ấm áp của anh, tứ chi quấn vào nhau, không một chút kẻ hỡ, ngay cả nhịp thở đôi bên đều có thể nghe thấy, vô cùng rõ ràng.
Cô vừa cử động, thì giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Tỉnh rồi à?”
“Vâng. Sao anh không đi đến công ty?” Hình như hôm qua cũng không đi, lại chẳng phải cuối tuần.
Việc này không giống với phong cách của Lục đại tổng tài lắm.
“Em quên hôm nay là ngày mấy à?”
Đàm Hi suy nghĩ, “Không phải là cuối tuần mà...”
“Đồ ngốc, ba ngày nữa là đến Giao thừa, tất cả mọi người trong công ty đều bắt đầu nghỉ Tết rồi.”
“Hèn gì anh lại nhàn rỗi như thế.” Còn ba ngày nữa sao? Thời gian trôi qua thật nhanh.
Đêm Giao thừa năm ngoái như thế nào nhỉ?
Phải rồi, cô vẫn đang lẩn trốn nơi chân trời, che giấu tên tuổi trốn trong núi Đại Lương, làm bạn với cô chỉ có một căn nhà tranh rách nát và một vầng trăng thê lương lạnh lẽo.
Lúc đó, cô tên là... Viêm Hề.
Một tên tội phạm kinh tế, đồng lõa bọn rửa tiền!
“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói trầm thấp của anh kéo tư tưởng đang trôi xa của cô trở về.
“Đêm Giao thừa năm ngoái.”
“Đón Giao thừa với ai?”
“Quên rồi.”
Lục Chinh ôm cô vào lòng, hai người dính vào nhau chặt hơn, “Chuyện quá khứ, không quan trọng.”
Cô cười khẽ, “Vâng.” Đều không còn quan trọng nữa, bởi vì bây giờ cô đang là Đàm Hi.
Một sinh mạng mới, sẽ có một tương lai mới.
“Về Lục Gia với anh.”
“...” Đàm Hi sửng sốt, bởi vì nằm nghiêng, lưng dán vào ngực của anh, nên cô không nhìn thấy được biểu cảm lúc này của Lục Chinh.
“Về Lục Gia với anh.”
“Em có thể từ chối không?”
“Không thể.”
Đàm Hi có thể cảm nhận rõ ràng eo cô bị siết chặt lại, xen lẫn chút tức giận, nhưng trong chốc lát lại lỏng ra.
“Tại sao lại từ chối?” Anh cho cô quyền lợi biện bạch.
“Ông cụ không thích em.” Về việc này, cô có thể tìm được dấu vết từ trong lời nói của Lục Chinh và bà cụ.
“Bà cụ thích em.”
“Lỡ em bị đuổi ra khỏi nhà thì phải làm sao?”
“Sẽ không đâu.”
“Em nói là lỡ như.”
“Vậy thì anh đi cùng với em.”
“Không đón Tết cùng với người nhà à?”
“Lúc nào cũng có thể trở về, không quan tâm đến ngày 30.”
“Vậy thì anh lúc nào cũng có thể gặp được em mà, không cần cứ bắt buộc phải ngày này.”
Lục Chinh nhìn lỗi tai nhỏ đầu lông nhung, dùng ngón tay đè nhẹ, cả người Đàm Hi cứng đờ.
“Không muốn?”
Hơi thở nóng bỏng của anh phả lên vành tai, Đàm Hi không kiềm chế được bèn rụt cổ lại, “Ngứa...”
“Tóm lại phải cho anh một lý do.”
Ánh mắt khẽ lóe sáng, “Việc này tương đương với... ra mắt người lớn?”
Lục Chinh không nói gì, nhưng Đàm Hi biết im lặng đồng nghĩa với thừa nhận.
“Em căng thẳng.”
“Trong buổi tiệc mừng thọ của Cố Gia, em biểu hiện rất tự nhiên.”
“Cái đó khác.”
“Sao lại khác?”
“Người trong tiệc thọ đều là người ngoài, ông cụ thì lại khác.” Ông là ông nội của Lục Chinh, Đàm Hi không thể đối phó với ông cụ giống như với người ngoài được. Nói trắng ra, nếu ông cụ không thích cô, mà cô lại có cái tính không chịu được uất ức, người khác chọc giận cô, cô phải trả đũa trở lại mới cam lòng, thế chẳng phải là lộn xộn hết cả lên sao?
Không phải vì ông cụ lớn tuổi, Đàm Hi không xuống tay được, mà là vì ông cụ là ông nội của Lục Chinh, Đàm Hi không thể không cho ông sự tôn trọng tương ứng. Yêu chim yêu cả lồng cũng được, giữ gìn truyền thống cũng được, tóm lại cô không thể thích làm gì là làm như đối với người khác được.
“Em không muốn chịu tủi thân.” Nếu đã biết tìm đến cửa sẽ phải chịu cơn tức, cô thà rằng ở trong chung cư nhỏ còn hơn, tuy một mình đón Giao thừa sẽ hơi cô đơn, nhưng ít ra tâm trạng lại được thoải mái.
Cô lại chẳng phải là cái bánh bao, dựa vào gì phải tìm đến tận cửa để người ta thấy tức giận chứ?
“Tóm lại em không đi đâu!”
“Nhóc con không có lương tâm!” Vì để bản thân không bị chọc tức, nên xoay qua vứt anh đi? Việc này khiến trong lòng Lục Chinh cực kỳ không vui, còn loáng thoáng xuất hiện cảm giác nguy cơ.
Hóa ra, cô vẫn luôn lý trí và tỉnh táo, sẽ không nhường bước vì anh.