“Chuyện này với sức của một mình Vương Hoành khó có thể làm được, không có nội ứng ngoại hợp sao có thể gọi là "phản quốc" được?”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thời Cảnh nghe ra chỉ cảm thấy nặng nề, sự an nguy của Lục Chinh liên quan đến ba nhà Bàng Lục Tống, có thể gọi là chạm vào một bộ phận nhỏ nhưng ảnh hưởng đến toàn thân. Trước đây, không phải không có những người mang tâm tư khó lường muốn hãm hại anh, nhưng chưa một ai thành công.
Dần dà, cũng chẳng ai dám làm thế nữa.
Có thể nói, Lục Chinh có được sự yên ổn như hôm nay, đầu tiên không thể không liên quan đến thủ đoạn đanh thép của anh, kế tiếp chính là những uy thế tích lũy trong những năm qua.
Hôm nay lại có một Vương Hoành bỗng nhiên xuất hiện, tuy cũng có chút danh tiếng trong giới, nhưng đối đầu với Lục Chinh thì chắc chắn sẽ thất bại. Vậy mà hắn ta vẫn cứ làm thế, còn giấu cả ông cụ nhà mình mà làm, việc này không thể không khiến người ta có suy nghĩ sâu xa.
“Đánh chết tôi cũng không tin Vương Hoành dám làm như thế. Hắn ta cũng đâu có ăn gan hùm mật gấu!”
Lục Chinh cười khẽ, “Xem ra, hắn ta vẫn còn nhớ một phát súng kia, không giết chết tôi thì không cam tâm.”
“Lão Lục, ý cậu là...” Thời Cảnh khựng lại, âm thầm kinh hãi, “Dịch Phong Tước làm trò quỷ sau lưng?!”
“Ngoại trừ hắn, tôi không nghĩ ra còn ai vừa có tư liệu bên phía quân đội, lại có thể khống chế thế lực xã hội đen bên ngoài một cách tùy ý.”
“Nếu đúng là Dịch Phong Tước, thì hắn có cần phải lằng nhằng thế không? Nếu muốn báo thù, có thể trực tiếp cử thợ bắn tỉa lén vào trong nước, bắn một phát không phải là xong rồi sao?”
“Cho nên, tôi đoán ngoài việc này ra, hắn ta vẫn còn mục đích khác”
“Hờ, tay của tên này vươn quá dài rồi đấy, sớm muộn cũng sẽ bị chặt đứt!” Thời Cảnh nghiến răng, “Năm đó, nếu không phải là hắn, cậu cũng sẽ không...”
“Được rồi.” Lục Chinh ngắt lời, “Chuyện quá khứ, thảo luận nữa cũng không có ý nghĩa gì.”
“Lão Lục, nói thật đấy, cậu có muốn trở về hay không?”
“Không muốn.”
Thời Cảnh ngơ ngác: “Tại... tại sao?”
“Cát Lão kêu cậu đến?”
“... Không phải.” Bỗng thấy chột dạ.
“Lời đã nói ra không thể thu về lại được. Có thể giữ lại quân hàm đã là việc vô cùng phá lệ rồi, tôi không muốn dùng đặc quyền.”
“Bộ đội đặc chủng như chúng ta vốn đã là một sự tồn tại đặc biệt. Cậu đừng dùng những cái cớ này để cho qua.”
“Ở cạnh bạn gái, lý do này đủ chưa?”
“...” Lại phát cẩu lương, ngược chết mất.
“Đúng rồi, nha đầu thối kia đâu? Cô ấy đi vệ sinh gì mà lâu thế?”
Vẻ mặt Lục Chinh bỗng trở nên lạnh lùng.
...
Đàm Hi trợn mắt n lần, sự kiên nhẫn đã bị mài mòn hết sạch, “Tôi nói này Tần Thiên Mỹ, cô lải nhải nhiều như thế, không thấy khát à?”
“Đàm Hi!” Cô ta giậm chân, vẻ mặt vặn vẹo.
“Ôi, tôi đây~” Cô nàng nào đó ngoáy lỗ tai, “Thật ra, cô có thể không gần gọi to như thế, tai tôi cũng không tệ đến thế đâu.”
“Tao kêu mày về với tao, bây giờ! Ngay lập tức!”
“Trở về? Về đâu?”
“Biệt thự Bán Sơn.”
“Ồ, là nhà của cô, tôi đi làm gì?”
“Đừng quên, mày là vợ của anh tao!”
“Ơ? Tôi nhớ trong buổi tiệc thọ của Cố Gia, hình như cô không nói như thế.”
Tần Thiên Mỹ nghiến răng, nắm tay siết chặt thể hiện sự phẫn nộ lúc này của cô ta.
“Vợ của anh cô không phải là "Đàm Tích" sao?” Cô cố ý nhấn mạnh chữ “Tích”, sự mỉa mai và khinh thường đều xuất hiện trong đôi mắt trong suốt kia.
“Đồ đê tiện vong ân bội nghĩa, khi đó nếu không phải nhờ Tần Gia đầu tư kịp thời, Đàm Thị đã bị phá sản từ lâu rồi!”
“Nếu cô đã nhắc đến chuyện này, thì tôi lại muốn hỏi, năm đó rốt cuộc anh cô đã dùng chiêu trò gì cắt đứt chuỗi tài chính của Đàm Thị?”
Ánh mắt của Tần Thiên Mỹ khẽ lóe sáng: “Đồ thần kinh, không hiểu cô đang nói gì?”
“Không hiểu cũng không sao, trong lòng biết rõ là được.”
“Đàm Hi, chẳng lẽ mày không muốn gặp anh tao sao?”
Đàm Hi cứ như đang nghe một câu truyện cười gì khó tin lắm vậy, cánh môi càng cong lên, đầy chế nhạo và mỉa mai.
Lần đầu tiên Tần Thiên Mỹ muốn xé nát khuôn mặt của một người như thế!
“Anh cô? Tần Thiên Lâm à? Tại sao tôi phải gặp hắn ta?”
“Chẳng lẽ mày thật sự không yêu anh ấy?”
“Sặc... Thiên Mỹ à, làm phiền cô kể câu chuyện cười nào đáng tin hơn chút, ok?”
“Đàm Hi, mày là đồ đê tiện không có lương tâm! Anh tao vì mày đến bây giờ vẫn chưa chịu nhượng bộ, chống đối với ba mẹ tao, cho dù có uống say vẫn cứ luôn mồm gọi tên mày. Mày có tư cách gì để bày ra cái vẻ mặt cười nhạo mỉa mai kia? Thật sự nên để anh ấy nhìn thấy cái dáng vẻ xấu xí bây giờ của mày, sau này hoàn toàn chết tâm là vừa!”
Sau bữa tiệc mừng thọ của Cố Gia, Tần Thiên Lâm đến nay vẫn chưa nói một câu nào với Tần Tấn Huy, hậu quả của việc cha con chiến tranh lạnh đó là cả nhà đều phải chịu tội, không ai được thoải mái.
Mà tất cả những điều này đều là vì Đàm Hi!
“Tôi đã không còn có bất kỳ quan hệ gì với Tân Thiên Lâm nữa, cũng không quen thân với Tần gia các người. Sau này đừng có đến trước mặt tôi sủa bậy nữa!” Cô đã chịu đựng những người nhà này đủ lắm rồi. Tần Tấn Huy giả tạo ích kỷ, Lục Thảo già mồm hà khắc, Tần Thiên Lâm độc ác nham hiểm, Tần Thiên Mỹ ngực to bại não.
Nếu nói ai đó còn hơi ra dáng giống người, cũng chỉ có hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ, nhưng sự thật thế nào ai mà biết được?
Tục ngữ có câu, họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Sầm Vân Nhi là một phụ nữ điển hình trong xã hội cũ, chồng là trời, vì Tần Thiên Kỳ e rằng kêu cô giết người phóng hỏa cô ta cũng sẵn lòng. Vừa đáng thương, vừa đang buồn, vừa hay lại là kiểu con dâu Lục Thảo thích.
Còn về Tần Thiên Kỳ, người này đúng là dịu dàng vô hại, nhưng cảm giác của Đàm Hi dành cho anh ta rất kỳ lạ, không nói lên được.
“Mày mắng ai là chó hả?!” Tần Thiên Mỹ bùng nổ ngay tức thì.
“Cô đó! Chuyện rõ rành rành thế kia, hà cớ gì còn hỏi lại?”
“Đồ đê tiện! Hôm nay tao phải dạy dỗ mày mới được!” Vừa nói, vừa giơ tay lên chuẩn bị tát vào mặt Đàm Hi.
Né người, tát ngược lại một cái, bốp... âm thanh vừa vang vừa giòn!
“Tôi nói này, cô không thể dùng cách nào mới hơn à? Lần nào cũng bạt tai, nhàm chán!” Đàm Hi vẫy vẫy bàn tay phải đang tê rần, đừng nói chứ, da mặt Tần Thiên Mỹ dày thật đó, tay mình đánh mà cũng đau như bị kim châm vậy.
Cô ta nghiêng đầu, một tay che mặt, mắt rưng rưng, “Tao liều mạng với mày!”
Tần Thiên Mỹ lao về hướng cô như một con điên. Đàm Hi nhanh chóng né đi, đá văng thùng nước ở trong góc, ào...
Nước bẩn bắn tung tóe, tạt hết vào người đối phương.
Tần Thiên Mỹ không tránh kịp, nửa người dưới ướt hết, đứng ngơ ngác tại chỗ như một con gà gỗ, biểu cảm trên mặt thì dừng lại vào giây phút nước bắn vào người cô ta, kinh ngạc, lúng túng, hoảng sợ.
Đàm Hi không cho cô ta nhiều thời gian phản ứng, đá tiếp một thùng khác, ào ào, lại là một kích chí mạng.
“Thùng nước đặt cạnh cây lau nhà, có phải tôi có thể cho rằng, mớ nước bẩn này dùng để giặt...”
“A!!!” Tần Thiên Mỹ hét lên, lao ra khỏi nhà vệ sinh như một kẻ điên.
Đàm Hi phủi tay, huýt sáo ra ngoài, với chút bản lĩnh này cũng dám làm khó bà đây, chán rồi à!
Bốp bốp bốp...
Tiếng vỗ tay?
“Thật không ngờ cái kết của việc đi nhầm toilet là được xem một màn kịch hay thế này.”
Bước chân dừng lại, Đàm Hi xoay người, thì nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ tây áo sơ mi bước ra từ toilet nữ, trên mặt mang theo biểu cảm như cười như không, trong mắt không hề có sự lúng túng cũng như xin lỗi, mà chỉ toàn là hứng thú.
“Biến thái.”
“Cô nói gì?” Hắn ta đi tới, cao hơn Đàm Hi một cái đầu, cười trông rất... ngứa đòn.
“À, tôi nói anh biến thái.”
“...”
Đàm Hi xoay người muốn đi.
“Cô Đàm, xin dừng bước.”
“Anh đang gọi tôi?”
“Tất nhiên.”
“Nhưng tôi họ Trương mà.” Đàm Hi cười nói, nhưng ánh mắt đề phòng.
“Cô không cần đề phòng tôi như thế, tôi là người tốt.”
“Người xấu cũng nói mình là người tốt.”
“Ha ha...” Hắn ta cười khẽ, “Nếu như cô tò mò sao tôi biết được tên cô, thì tôi có thể trực tiếp nói cho cô biết.”
“À, vậy anh hãy trực tiếp nói cho tôi biết, sao anh biết tôi họ Trương.”
“...”
“Không có gì để nói? Được, vậy tôi đi trước đây.”
“Đàm Hi, tôi chỉ muốn làm bạn với cô.” Hắn ta không cười nữa, khóe môi bằng phẳng, thần sắc trong mắt nhìn khá là trịnh trọng, thậm chí còn có một sự chân thành trần trụi.
“Ngay cả tên của tôi anh cũng gọi sai, sao tôi có thể làm bạn với anh đây?”
“Có vòng vo nữa cũng chả ích gì đâu.”
Đàm Hi tỏ vẻ không biết gì, tôi không hiểu, không hiểu, không hiểu...
“Được, không dây dưa phần tên nữa. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, rất đặc sắc.”
“Sao? Anh cũng muốn trải nghiệm thử?”
“Cô không cần dùng lời nói khiêu khích tôi. Vương Hoành, tên của tôi.”
Đàm Hi không thèm nhìn bàn tay đưa tới của hắn ta, suy nghĩ một lúc, “Không ấn tượng, không quen biết”
“Đều nói kiếp trước quay đầu 500 lần mới có thể đổi được một lần đi lướt qua vai nhau trong kiếp này, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên phải không?”
“Chậc chậc, nếu theo như anh nói, số người có duyên với tôi đầy cả ra, nhân viên phục vụ gì đó cũng khá có duyên với tôi, đi lướt qua vai nhau vô số lần.”
“Tôi thật lòng thật ý muốn kết bạn với cô, khó khăn lắm sao?” Vương Hoành bình tĩnh thu tay về, trong mắt không hề lúng túng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ chân thành.
Đàm Hi khoanh tay trước ngực, sau đó gật đầu, bộ dạng nghiêm túc: “Đúng là rất khó.”
“...”
“Người anh em, tôi thật sự rất muốn nói cách này của anh rất tệ.”
“Cái gì?”
“Một người đàn ông đến toilet nữ nói với một cô gái rằng muốn làm bạn với cô ta?” Đàm Hi cười ôm bụng, “Tôi chưa xem anh là đồ thần kinh là đã nể mặt anh lắm rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Lần đầu tiên Vương Hoành nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân mình. Hắn ta... giống đồ thần kinh?
“Tôi từng gặp qua cô.” Hắn ta nói.
Đàm Hi nhướng mày, vị trí cô đứng hiện tại cách thang máy và thang bộ không xa, có thể bỏ chạy bất kỳ lúc nào, nếu đã có đường lui, cũng không ngại nghe người này nói thêm vài câu. Cô cũng khá tò mò tại sao người này lại biết cô, và có mục đích gì.
“Vài hôm trước, tiệc mừng họ của Cố Gia, tôi cũng tham dự.”
“Ừ hử.”
“Cô và Nhị gia xứng lứa vừa đôi, nhìn sơ khó quên.”
“Chà, chắc không phải anh muốn thông qua tôi tiếp cận Lục Chinh đấy chứ? Vỡi, anh đúng là đồ lương tâm bất chính. Tôi nói cho anh biết, người đàn ông của tôi là trai thẳng! Trai thẳng! Trai thẳng đó nhé!”
Vương Hoành đen mặt, người này rốt cuộc là sinh vật gì vậy?
Cà lơ phất phơ, cố chấp cứng đầu, còn điêu ngoa đanh đá. Hắn ta nghi ngờ hai mắt của Lục Chinh có phải bị gỉ mắt làm mờ rồi không, nếu không sao lại nhìn trúng loại phụ nữ này?
Cô Cả nhà họ Đàm? Không hề có chút phong cách của danh gia thục nữ.
“Người anh em à, thương lượng một chuyện nhé!”
Vương Hoành tỏ vẻ đề phòng: “Cô nói đi.”
“Phiền anh lần sau khi đánh giá người khác, nhớ thu lại cái sự thăm dò và khinh miệt trong mắt anh, nếu không...”
“Thế nào?” Hắn ta cười, sự khinh miệt không hề thuyên giảm.
“Rất ngứa đòn.”
“Vậy à?”
“Tất nhiên.” Cô cười rất xinh, đôi mắt to cong lại như vầng trăng khuyết, nhưng giây tiếp theo...
“Đệch!” Vương Hoành che mắt trái, đau đến mức gập người lại.
Đàm Hi cử động cổ tay, nắm tay nhỏ bé vẫn còn đang siết chặt, “Đã nói rồi, anh rất đáng đòn!”
Sau đó, là một tràng cười, à... cười nhạo lanh lảnh như tiếng chuông bạc.