Đó là Yuriko – cô em gái của nhân vật “Tôi” – được trời phú cho vẻ đẹp tuyệt trần, một vẻ đẹp ma mị, hư ảo. Vẻ đẹp ấy là nguồn cơn của sự đố kị từ chị cô, là điểm khởi đầu cho cuộc sống nhơ nhớp của cô sau này. Sinh ra với sắc đẹp vượt trội, ai cũng nghĩ cuộc sống của cô là những mảng màu lấp lánh nhưng chính cô đã tự hủy hoại nó, khiến nó càng lúc càng xấu xí, nhăn nheo. Cô luôn nghĩ rằng số phận đã định đoạt như thế, với một kẻ có nhan sắc nhưng đầu óc rỗng tuếch thì nó là dành cho cô. Cô sinh ra để làm điếm.
Yuriko giống như một lăng kính soi chiếu vào bộ mặt đen tối của thế giới này. Những góc khuất không ai nhìn thấy, những vết trầy xước chằng chịt, những con người mang đầy tội lỗi khoát trên mình màu áo tinh tươm, một xã hội nhơ nhuốc, xấu xa núp sau vẻ đẹp hoàn hảo, thật không còn gì đáng sợ hơn. “Natsuo Kirino” thật quá tài tình trong việc tạo nên sự đối lập gay gắt cùng song song tồn tại trong một con người: một Yuriko bề ngoài xinh đẹp nhưng mang tâm hồn mục ruỗng, xấu xí và đầu óc lệch lạc. Yuriko là biểu trưng cho hiện thực tàn khốc của xã hội: đầy u ám bên trong nhưng bị che đậy nhờ sự hào nhoáng bên ngoài.