Xấu

Phần 8. Âm Thanh Của Thác Nước Xa: Chương Cuối Cùng

Thế là tôi đã đi tới phần kết của câu chuyện dài dòng và rắc rối này. Xin mọi người hãy chịu đựng thêm một chút nữa để tôi kết thúc nó.

Tôi đã cố gắng kể cho các bạn một cách chi tiết nhất về cái chết thê thảm của Yuriko, em gái tôi, người gây ấn tượng với tất cả những ai nhìn thấy con bé với sắc đẹp của nó; về cuộc sống thường ngày ở trường nữ sinh trung học Q, một hình ảnh thu nhỏ của xã hội phân chia giai cấp đã bắt rễ sâu ở Nhật; về những sự kiện gây náo động dư luận liên quan tới Kazue Sato, một học sinh cũ ở trường Q; sự thành công và thất bại của Mitsuru và Takashi Kijima, hai người cũng có liên quan tới trường Q, vốn là hai học sinh cách nhau một lớp; và tên rắn giả lươn Zhang, từ bên kia đại dương tới và, lạ lùng thay, để gặp gỡ cả Yuriko và Kazue. Để có được kết cục này, tôi đã cho công bố tất cả những ghi chép, nhật ký và thư từ mà tôi sở hữu. Và tôi cũng kiên trì với bản tường thuật của mình với hy vọng các bạn sẽ hiểu được phần nào đó câu chuyện dài dòng của tôi. Tuy nhiên, đó cũng chính là điều khiến tôi dằn vặt, vì tôi cũng không biết chính xác tôi muốn các bạn rút ra điều gì từ câu chuyện này? Vì ngay chính tôi cũng không dám chắc.

Sau cái chết của Yuriko và Kazue, bạn cho rằng tôi sẽ phải đối mặt với sự bẽ bàng mà tội ác và phiên tòa xử nó - vốn được đăng tải rộng rãi trên các phương tiện truyền thông đại chúng gây ra. Nhưng bạn đã lầm. Tôi chẳng có lòng tốt cũng như ý thức về sự công bằng. Tại sao lại thế? Cũng chẳng có nguyên nhân cụ thể.

Tôi chỉ có thể đưa ra một gợi ý: có lẽ Yuriko, Kazue, Mitsuru và cả Takashi và Zhang nữa, tất cả bọn họ đều là một phần của tôi, dù tôi có là ai đi nữa. Có lẽ sự tồn tại của tôi chính là phần còn lại của họ, giống như một kiểu linh hồn, phiêu bạt khắp nơi kể lại chuyện đời họ. trong trường hợp ấy hẳn ai đó trong sô các bạn sẽ nhận ra rằng đó là một linh hồn đen tối. Mà đúng thế thật. Một hồn ma thường là một bóng đen. Vì nó nhuốm màu của hận thù và cay đắng với một khuôn mặt dị dạng vì oán hờn và những lời nguyền rủa cay độc. Và đó cũng chính là lý do khiến nó còn lưu lại ở đời. Bạn cũng có thể nói sự tồn tại của tôi giống như tảng băng nhơ nhuốc chôn chặt ở một góc tối trong trái tim Yuriko, Kazue, Mitsuru và kể cả Zhang. Lải nhải mãi về chuyện này tôi mới nhận ra rằng có lẽ tôi đã so sánh hơi quá. Nhưng tôi không biết phải giãi bày nó như thế nào nữa. Tôi chỉ là một con người bằng xương bằng thịt, một người bình thường, trong lòng đầy rẫy những hiềm khích, đố kỵ và vô cùng cố chấp.

Sau khi tốt nghiệp đại học tôi đã chọn một con đường khác hẳn với người em gái từ người mẫu biến thành gái điếm của tôi. Tôi chọn một cuộc sống kín đáo. Trong trường hợp của tôi, kín đáo có nghĩa là sống suốt đời như gái đồng trinh, không có quan hệ với đàn ông.

Một cô gái đồng trinh vĩnh viễn. Bạn có biết điều đó có ý nghĩa gì không? Nghe thì có vẻ trong sáng, lành mạnh nhưng thực ra không phải vậy. Kazue đã định nghĩa đầy sắc sảo trong nhật ký của cô ấy rằng giữ gìn trinh tiết là bỏ lỡ cơ hội duy nhất mà phụ nữ có được để khuất phục đàn ông. Tình dục là cách duy nhất mà phụ nữ có thể sử dụng để điều khiển thế giới này. Dù sao thì đây cũng là quan niệm méo mó của Kazue. Nhưng tôi không khỏi băn khoăn tự hỏi liệu cô ấy đúng hay sai. Khi một người đàn ông đi vào trong tôi (ngay cái ý nghĩ này thôi cũng đã lố bịch ngoài sức tưởng tượng) và xuất tinh bên trong tôi mà tôi vẫn không thấy tràn trề mãn nguyện... không cảm thấy rốt cuộc mình đã liên hệ được với thế giới bên ngoài thì sao? Ít nhất thì đấy cũng là cảm giác của tôi lúc đó. Nhưng nó hoàn toàn chỉ là ảo tưởng. Ảo tưởng sinh ra từ việc tin rằng mãi dâm là cách duy nhất mà phụ nữ có thể sử dụng để điều khiển thế giới và đó là cách mà Kazue đã làm. Một khi được thực tế làm cho tỉnh ngộ, thì cô ta sẽ nhận ra rằng đây chính là một sai lầm lớn.

Tôi có nói là tôi thích một cuộc sống mờ nhạt. Nhưng không chính xác là vậy. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là không bị đem ra so sánh với Yuriko. Từ khi biết được rằng trong bất kỳ cuộc tranh tài nào tôi cũng sẽ là kẻ thua cuộc thì tôi đã quyết định rút lui hoàn toàn khỏi cuộc chơi. Tôi nhận thức rõ ràng một thực tế là tôi sinh ra chỉ để làm mặt kia của Yuriko, cái mặt tiêu cực của con bé. Một người như tôi - một kẻ tiêu cực - đặc biệt nhạy cảm với bóng tối hay mặt tiêu cực của những người sống trong ánh sáng. Những sinh vật sáng láng này đều ngấm ngầm mang trong đầu những suy nghĩ đen tối không muốn để người khác nhìn thấy. Nhưng họ không nhận được sự thông cảm nào từ phía tôi. Ngay lập tức tôi nhìn ra sự đen tối của họ, vì chính tôi đã phải sống một cách tiêu cực quá lâu. Nói thông cảm cũng không chính xác, đúng hơn phải nói là tôi sống sót dựa vào việc thu thập các mảnh vụn rơi ra từ bóng tối của những người sống giữa ánh sáng.

Ghi chép của Kazue về cuộc đời làm điếm của cô ấy buồn bã tới mức khiến tôi có thêm nghị lực để sống. Cô ấy càng đau buồn thì nỗi oán giận của tôi lại càng lớn. Tôi khoái trá trước sự thất bại của cô ấy. Bạn biết không? Nhưng cũng vì lý do ấy mà nhật ký của Yuriko lại chẳng có tác động gì đối với tôi. Vì xét cho cùng, Yuriko là một phụ nữ vô cùng mưu mô xảo quyệt. Điều này thật rõ như ban ngày. Con bé đúng là hết thuốc chữa. Và tôi không có phương thức gì để có thể đấu lại nó.

Tôi bị Yuriko cầm tù. Tôi chẳng có cách nào khác là bám theo nó suốt cuộc đời như thể tôi là cái bóng của nó. Bản cung khai của Zhang vì vậy không có gì khiến tôi ngạc nhiên. Tẻ nhạt, chán ngắt. Bởi vì một kẻ hung ác táng tận lương tâm như Zhang thì làm gì có nổi dù chỉ là một chút bóng tối. Vẫn có những kẻ hung ác, như bạn thấy đấy, sống trong ánh sáng.

Nhưng những quyển nhật ký của Kazue thì khác. Bản cáo trạng của Zhang không đọc cũng đoán ra được, không giống như nhật ký của Kazue. Nỗi cô đơn phóng đãng mà cô ấy miêu tả thật là khủng khiếp. Sau khi đọc hết những gì cô ấy viết, tôi lại thấy mình bỗng dưng thay đổi, một chuyện chưa từng diễn ra trước đây. Tôi đã ứa nước mắt vì cảm thương ngay trước khi kịp nhận ra sự biến chuyển ở mình. Chính tôi chứ không phải ai khác là kẻ đã không cầm được nước mắt khi nghĩ tới sự cô độc ghê gớm của Kazue với vẻ ngoài lố bịch xấu xí khiến tôi liên tưởng tới hình ảnh của Người Khổng lồ Màu Xanh. Nhưng âm hưởng vọng lại từ trái tim trống trải của Kazue khiến tim tôi run rẩy, cả người tôi như tê liệt không thốt nên lời. Tôi chưa hề trải qua cái gọi là cảm giác cực khoái nên không biết nó có giống như vậy không?

Nhật ký của Kazue ghi kín đặc hai quyển sổ lớn, một quyển bọc bìa da màu nâu, một quyển màu đen. Chữ viết gọn gàng, thẳng hàng thẳng lối khiến tôi nhớ tới những quyển vở của cô ấy ngày xưa. Kazue còn cẩn thận ghi lại cả số tiền mà cô ấy nhận được từ khách hàng của mình. Cô ấy thành thật và tỉ mỉ tới mức không thể không viết về những cuộc gặp gỡ đó. Kazue, cô nữ sinh xuất sắc chỉ muốn được biểu dương về sự thông minh của mình, một cô gái ngoan khao khát được thiên hạ ngưỡng mộ vì nề nếp gia phong, một nữ viên chức có tham vọng tiến xa trong sự nghiệp. Nhưng ở bất cứ vị trí nào, Kazue vẫn luôn cảm thấy thiếu một cái gì đó và trong quyển nhật ký này, cô ấy đã vô tình tiết lộ thân phận và những suy nghĩ chân thực của mình.

Đột nhiên tôi nhớ tới những lời của Mitsuru: “Bạn và tớ rất giống nhau. Kazue cũng vậy. Tất cả chúng ta đều đánh mất lương tâm vì một ảo tưởng. Tớ không hiểu người ngoài nhìn nhận điều đó như thế nào. “Không, cô ta đã lầm. Nói thế là sai!” Tôi những muốn gào lên. Các người không thấy sao? “Hoang mang và thù hận.” Đó là những gì Yurio đã nói khi thằng bé chạm vào những quyển nhật ký của Kazue mà tôi giữ mãi trong lòng. Đúng thế! Tôi là một người phụ nữ vô cùng nhạy cảm với bóng tối của những người khác. Tôi hoang mang và thù hận ở chỗ nào? Tôi chỉ sống nhờ vào những mảnh vụn mà tôi thu thập được từ những người khác, từ sự hoang mang và thù hận của họ chứ không phải của chính mình. Tôi không giống như Kazue. Tôi không phải là một con quỷ dạ xoa.

Tôi gạt những quyển nhật ký của Kazue rơi xuống đất. Để lấy lại bình tĩnh, tôi khẽ chạm vào chiếc nhẫn đeo trên tay trái mà Mitsuru đã cười nhạo lúc trước. Đó chính là ngọn nguồn cảm xúc của tôi. Gì cơ? Đúng là tôi đang mâu thuẫn với chính mình. Tôi cười nhạo những trò phân chia đẳng cấp ngớ ngẩn ở trường nữ sinh Q nhưng tôi cũng thích cái xã hội thu nhỏ đó. Chẳng phải mỗi người trong chúng ta đều có phần nào mâu thuẫn với chính mình hay sao?

“Bác có chuyện gì ư?”

Yurio lúc này đang ngồi bên cạnh và có thể nhận thấy cả người tôi đang rung lên. Thằng bé đặt hai tay lên vai tôi an ủi. Đúng là một đứa bé nhạy cảm. Hai bàn tay to lớn của thằng bé trùm lên vai tôi. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay của nó thấm vào da thịt. Không biết quan hệ nam nữ có giống như thế không? Tôi bồn chồn áp má lên bàn tay ấy. Yurio nhận ra những giọt nước mắt ướt đẫm của tôi và hốt hoảng hỏi tôi, “Bác ơi, bác đang khóc đấy à? Điều gì trong những quyển nhật ký đó đã làm bác phiền muộn?”

Giật mình, tôi giằng tay Yurio ra.

“Chỉ vì chúng quá buồn bã. Và có một vài chuyện liên quan tới mẹ của cháu nữa. Nhưng bác không muốn nói cho cháu biết.”

“Bởi vì nó chỉ đầy hoang mang và thù hận có đúng không ạ? Nhưng cụ thể là gì? Kể cho cháu nghe với. Cháu muốn được biết. Cháu muốn biết mọi chuyện được ghi trong những quyển nhật ký đó, từ A tới Z.”

Yurio muốn biết cái gì cơ chứ? Tôi tự hỏi. Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp đẽ của thằng bé. Hai đồng tử màu nâu với những chấm xanh dương, thứ màu tuyệt mỹ nhất mà tôi từng thấy. Giống như những hồ nước tuyệt đối tĩnh lặng không phản chiếu bất cứ điều gì. Thế nhưng Yurio cũng lại giống như tôi. Thằng bé quá nhạy cảm với bóng tối của những kẻ khác, không phải vậy sao? Nếu như thằng bé có thể ngay lập tức cảm nhận được khoảng tối của những kẻ khác và biến chúng thành một thứ công cụ để giải trí thì tôi nhất định sẽ chia sẻ nội dung những quyển nhật ký trên với nó. Tôi đã no nê thừa mứa với những thứ mà người khác để lại tới mức tim tôi bắt đầu lạc nhịp. Tôi muốn làm nhơ nhuốc Yuriko và Kazue bằng những lời độc địa và nhồi vào tai Yurio để thằng bé có thể lớn lên trong sự thật. Tôi muốn có người thừa tự. Cũng giống như việc muốn sinh con, không phải vậy sao? Vì nếu tôi có thể nhồi nhét vào đầu Yurio thực tế cay độc đó thì hẳn thằng bé đẹp đẽ kia rồi cũng sẽ trở thành một người như tôi.

“Nhật ký của Kazue mô tả một cuộc đấu tranh vô cùng cao cả, giữa một cá nhân với phần còn lại của thế giới. Cuối cùng Kazue đã bị thua và có một kết cục hoàn toàn đơn độc, và cô ấy đã chết với niềm khao khát được một ai đó đối xử nhân từ. Cháu không nghĩ rằng đó là một câu chuyện rất đau buồn sao?”

Gương mặt Yurio sửng sốt. “Mẹ cháu cũng thế à?”

“Ừ. Cháu nói đúng. Cháu được sinh ra bởi một người phụ nữ giống như vậy.”

Tôi nói dối. Yuriko còn lâu mới giống như Kazue. Ngay từ đầu Yuriko đã không có chút niềm tin nào với phần còn lại của thế giới, vào những người khác. Yurio cụp mắt xuống, rụt tay khỏi vai tôi và chụm lại như thể đang cầu nguyện.

“Mẹ cháu là một kẻ yếu đuối. Vô tích sự.”

“Thật là buồn quá đi thôi! Nếu cháu ở đó, cháu có thể đã giúp được bà ấy.”

“Giúp như thế nào cơ?”

Chẳng ai có thể làm gì được, tôi nghĩ. Với lại, cháu mới chỉ là một đứa trẻ con, có thể cháu vẫn chưa hiểu được mọi chuyện. Tôi những muốn thách thức ý định của Yurio nhưng thằng bé tiếp tục với vẻ đầy quyết tâm.

“Cháu không biết cháu sẽ phải làm gì nhưng cháu nhất định sẽ làm cái gì đó. Nếu như bà ấy cô đơn thì cháu sẽ tới sống với bà ấy. Cháu sẽ chọn nhạc cho bà ấy nghe. Cháu sẽ sáng tác cho bà ấy những thứ âm nhạc đẹp đẽ hơn thế nữa. Như thế ít nhất cháu sẽ giúp cho bà ấy cảm thấy vui hơn một tẹo.”

Gương mặt Yurio rạng rỡ như thể thằng bé vừa nghĩ ra giải pháp tuyệt vời nhất. Tôi vẫn không hết ngỡ ngàng trước vẻ đẹp và sự tốt bụng của thằng bé. Những ý tưởng của nó thật trẻ con nhưng không phải rất ngọt ngào, cảm động sao? Liệu đó có phải là hình dạng thực của một người đàn ông hay không? Trước khi kịp nhận ra điều đó, một cảm xúc mới lạ bắt đầu nảy mầm trong tôi: tình yêu. Nhưng đây là chuyện không thể. Yurio là cháu của tôi. Thì sao? Chuyện này có gì sai trái? Tôi có thể nghe thấy thiên thần và ác quỷ đang tranh đấu dữ dội trong lòng tôi.

“Cháu nói rất đúng, Yurio thân mến. Bác của cháu thật quá dễ nhụt chí. Bác không hiểu tại sao Yuriko lại không nhận cháu về. Bác thật không hình dung ra được.”

“Cháu đủ khỏe để có thể tự lo cho mình mà không cần tới mẹ cháu.”

“Cháu đang định nói bác là kẻ yếu đuối phải không?”

Yurio đặt tay lên vai và lưng tôi như thể đang muốn tìm hiểu tôi được làm bằng chất liệu gì. tôi run rẩy dưới sự động chạm của thằng bé. Một cảm giác hoàn toàn mới lại. tôi đang được một người khác đánh giá. Không, không phải đánh giá mà là trải nghiệm.

“Bác ơi, cháu không nghĩ là bác yếu đuối đâu. Mà là đáng thương.”

“Đáng thương ư? Khốn khổ thì đúng hơn. Cái này thì không có gì phải nghi ngờ, bác đúng là một người khốn khổ.”

“Không. Ý cháu là trái tim của bác ngày càng mỏng dần. Thật đáng hổ thẹn. Y như cái cô lúc nãy nói. Nhưng vẫn còn chưa muộn để thay đổi. Cháu đồng ý với cô ấy về điểm đó.”

Tôi tưởng lúc nãy thằng bé ngồi nghe nhạc bằng tai nghe. Nhưng với thính giác nhạy bén của mình, Yurio đã nghe thấy hết những gì Mitsuru nói. Tôi chợt có cảm giác như Mitsuru và Yurio đã thông đồng với nhau, cảm giác ấy khiến tôi nghẹn ngào vì cay đắng và phẫn uất.

“Cháu khỏe thật không Yurio?”

“Thật ạ. Cháu luôn sống một mình mà.”

“Thì bác cũng vậy. Bác cũng luôn sống một mình.”

“Thật ư?” Yurio quay đầu sang một bên. “Cháu có cảm giác là bác sống phụ thuộc vào mẹ cháu.”

Sống trong cái bóng của Yuriko: đó cũng là một sự phụ thuộc ư? Một dạng yếu đuối nhu nhược thì đúng rồi. Phát hiện này khiến tôi đau nhói. Tôi nhìn vào đôi môi đầy đặn của Yurio. Hãy nói về bác nữa đi! Hãy mở mắt cho bác nhìn nhận bản thân mình một cách đúng đắn! Hãy dẫn dắt bác theo con đường chính đạo!

“Tiện thể, bác ơi, về chuyện máy tính. Khi nào thì cháu có thể có nó? Nếu cháu có một chiếc máy tính thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Nhưng bác không có tiền.”

Mặt Yurio thất sắc. Ngắm thằng bé nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định, một không gian mà nó không tài nào thấy được và chìm đắm trong suy nghĩ thật là đáng yêu.

“Bác không có chút tiền để dành nào ư?”

“Bác có khoảng 300.000 yen. Mỗi thế thôi. Và phải giữ nó lại phòng khi nguy cấp.”

Yurio đột ngột quay lại. “Có điện thoại.”

Tôi chả nghe thấy gì nhưng quả thật điện thoại bắt đầu đổ chuông. Tôi vẫn biết linh tính của Yurio rất chính xác nhưng chuyện này thật là quá sức tưởng tượng. Tôi kinh sợ cầm ống nghe lên.

Có điện thoại từ viện dưỡng lão của quận. Là ông ngoại. Ông vừa qua đời vài phút trước ở tuổi chín mươi mốt. Tôi có cần thiết phải biết về những giây phút cuối cùng trong đời của ông không? Trong cơn lú lẫn của mình, ông đã quay trở lại với giai đoạn cách đây năm mươi, sáu mươi năm khi còn là một chàng trai trẻ. Người ông ngoại nghệ sĩ thích sưu tầm bonsai, lập dị và từng có tiền án tiền sự của tôi đã hoàn toàn quên tiệt về vụ tự tử của con gái mình và chả bao giờ biết chuyện cháu gái của ông bị giết hại. Ông đã nhẹ nhàng trôi vào cõi chết trong cơn hưng phấn mà sự lú lẫn của tuổi già mang lại. Nhưng nhắc tới thời khó khăn tài chính. Tôi đoán là tôi sẽ phải dành hết số tiền tiết kiệm nhỏ nhoi của mình vào chi phí tang lễ của ông ngoại. Nhưng đó vẫn không phải là điều tệ nhất. Ông ngoại mất thì tôi sẽ phải dọn ra khỏi căn hộ vì nó được thuê dưới tên ông. Lại thêm chi phí dọn nhà. Và giờ lại còn phải mua thêm một cái máy tính nữa.

“Yurio. Ông ngoại của bác vừa mất. Bác không thể tiêu tiền tiết kiệm cho cháu được nữa. Thêm nữa, chúng ta sẽ phải rời khỏi căn hộ này. Sao cháu không hỏi Johnson mua cho cháu một cái máy tính?”

“Sao bác không ra ngoài và đi kiếm tiền?”

“Kiếm tiền á?”

“Ngoài đường. Giống như mẹ cháu ấy.”

Thằng bé nghĩ vớ vẩn gì vậy? Tôi tát vào mặt nó. Tất nhiên là không mạnh tay. Nhưng khi tay tôi chạm vào má thằng bé, tôi có thể cảm nhận thấy cả xương quai hàm của nó. Sự trẻ trung của thằng bé làm tôi rùng mình. Yurio không nói gì nhưng lấy hai tay ôm má và nhìn xuống. Một nhan sắc lạnh lùng. Giống hệt Yuriko. Tôi thấy lồng ngực căng đầy thương yêu, và sâu thẳm trong trái tim mình tôi biết rằng tôi cần phải có tiền. Không, không phải là tiền, cũng không phải là cái máy tính. Mà là thằng bé muốn có được một cái máy tính. Còn tôi thì cần có Yurio. Tôi muốn được sống cùng với thằng bé. Bởi ở đâu có Yurio, ở đó tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc.

Trong nhật ký của mình, Yuriko có đưa ra vài nhận xét rất thú vị về nghề làm điếm. Nếu bạn dung túng, tôi sẽ ghi chúng ra đây:

Tôi ngờ rằng có rất nhiều phụ nữ muốn trở thành gái điếm. Một số coi mình như những thứ hàng hóa có giá trị cần được đem bán khi còn có giá. Một số khác thì cho rằng tình dục chả có ý nghĩa sâu xa gì ngoài việc giúp người ta thực sự cảm nhận được sự tồn tại của thể xác. Lại cũng có một vài phụ nữ vốn khinh miệt chính bản thân mình cũng như sự vô nghĩa và tầm thường của cuộc sống nên muốn khẳng định mình bằng cách sử dụng tình dục như một thứ vũ khí, điều khiển nó như đám đàn ông. Rồi cả những người phụ nữ có xu hướng bạo lực hay muốn tự hủy hoại mình. Cuối cùng mới là những người muốn đem lại khoái lạc. Tôi cho rằng có rất nhiều phụ nữ đã tìm được ý nghĩa của đời mình theo những cách kể trên. Nhưng tôi thì khác.

Nhưng Yuriko thì khác. Và con bé giải thích rằng việc nó trở thành gái điếm là do tính chất dâm đãng.

Giờ nếu tôi có làm nghề đó thì cũng lại là vì một lý do khác, không giống với tất thảy bọn họ. Không như Yuriko, tôi không phải là người ham mê nhục dục. Tôi thậm chí còn chẳng thích đàn ông. Tất cả bọn họ đều là những kẻ lươn lẹo, mặt mũi họ, cơ thể họ cho tới cái cách suy nghĩ của họ đều quê mùa, thiển cận. Họ là những kẻ ích kỷ và sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích của mình, ngay cả khi phải làm tổn hại tới những người thân. Bên cạnh đó, họ nhất nhất chỉ chú ý tới vẻ bề ngoài mà hoàn toàn dửng dưng tới nội tâm của sự vật. Bạn cho là tôi đang phóng đại lên ư? Tôi không đồng ý. Tất cả những người đàn ông mà tôi gặp trong suốt bốn mươi năm của đời mình đều như vậy cả. Ông ngoại tôi là một người khá dễ chịu nhưng lại không được hấp dẫn cho lắm. Takashi Kijima, ngược lại, là một người hấp dẫn nhưng tính tình quái dị.

Nhưng giờ tôi đã tìm thấy một trường hợp ngoại lệ, đó là Yurio. Trên đời này không thể tìm thấy người đàn ông nào khác mà vừa quyến rũ lại vừa có tấm lòng hiền thảo như Yurio. Nghĩ tới tương lại thằng bé sau này sẽ trở thành một trong những người đàn ông gớm ghiếc nói trên tôi thấy vô cùng đau khổ. Nếu hành nghề mãi dâm, tôi sẽ có tiền lo cho tương lai của Yurio, đảm bảo thằng bé sẽ không bao giờ trở thành một người đàn ông đáng sợ như vậy và hai chúng tôi có thể sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. lý do đó thì sao? Một lý do cũ rích, phải không? Tôi tự hỏi tôi mà làm điếm thì sẽ như thế nào?

Tôi thấy mình lang thang trong khu Maruyama, đầu đội một mớ tóc giả màu đen dài tới hông, viền mắt màu xanh, son môi đỏ tươi. Tôi lướt qua những con phố, những ngõ hẹp và thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trước một khách sạn như đang chờ đợi điều gì. Người ông ta rất rậm lông nhưng đầu ông ta lại thưa tóc. Tôi liền gọi ông ta.

“Tôi vẫn còn trinh, ông biết không? Thật đấy. Trinh nữ ở tuổi bốn mươi. Sao ông không cho tôi một cơ hội?”

Người đàn ông nhìn tôi hơi khó chịu nhưng không giấu nổi vẻ hiếu kỳ. Hay là ông ta bắt gặp sự quyết đoán trong ánh mắt của tôi? Đột nhiên ông ta đi tới một quyết định nghiêm túc và tôi thấy mình lần đầu tiên trong đời, bước qua ngưỡng cửa một khách sạn tình nhân.

Không cần phải nói, chỉ cần hình dung ra những gì diễn ra sau đó cũng đủ khiến tim tôi đập thình thịch. Nhưng lòng quyết tâm đã chiến thắng. Tôi đang khao khát được thay đổi và sự thù ghét bấy lâu đối với Yuriko bắt đầu khiến tôi trở nên khinh bỉ chính mình. Tôi xoay xở để có thể hít thở dưới sức nặng của người đàn ông và chấp nhận sự sờ mó đụng chạm không chút dịu dàng nào của ông ta; bạn có thể chắc rằng đó chính là những gì đang diễn ra trong đầu tôi. Kazue trở nên gớm ghiếc và phơi bày cơ thể xấu xí của mình trước người khác. Cô ấy làm vậy là để trả thù chính mình và cả thế giới bằng cách bắt đàn ông phải bỏ tiền ra để mua thân xác đàn bà. Và tôi giờ đây cũng đang bán mình với một lý do tương tự. Yuriko đã lầm. Phụ nữ chỉ có một lý do duy nhất để hành nghề mãi dâm. Đó là sự thù ghét người khác, thù ghét phần còn lại của thế giới. Đây hẳn là một chuyện rất đáng buồn nhưng đàn ông lại rất biết cách đối phó với thứ tình cảm đó ở phụ nữ. Nếu tình dục vẫn được xem là cách duy nhất để giải quyết những tình cảm, mâu thuẫn nói trên thì thật ra cả đàn ông và đàn bà đều rất đáng thương. Tôi sẽ đưa con thuyền của mình ra đại dương của thù hận, phóng tầm mắt ra khơi xa và tự hỏi khi nào mình cập bến. Tôi nghe tiếng nước róc rách ở phía trước. Phải chăng con thuyền của tôi đang hướng về một thác nước? Có lẽ tôi nên quăng mình vào những dòng thác đổ trước khi dong buồm trên đại dương thù hận. Thác Niagara, Yguazu hay Victoria? Cả người tôi run lên. Nhưng nếu có đủ can đảm để lao xuống dòng thác, phải chăng tôi sẽ tìm thấy một con đường khác mở ra trước mắt với nhiều thú vị bất ngờ? Đó chính là những gì Kazue bộc lộ trong nhật ký của mình. Vậy hãy để tôi chất lên vai đám hành lý của sự hoang mang và thù hận rồi can đảm dong buồm ra khơi. Để biểu dương sự can đảm của tôi, từ phía bờ bên kia, Yuriko và Kazue đứng vẫy tay như muốn cổ vũ cho quyết tâm sắt đá đó. Nhanh lên! Có vẻ như họ đang nói. Tôi nhớ lại những gì ghi trong nhật ký của Kazue và cũng muốn mình được bao bọc trong vòng tay của một người đàn ông.

“Xin hãy đối xử tốt với tôi.”

“Tôi sẽ đối xử tốt với cô. Đổi lại, cô hãy tốt với tôi nhé!”

Có phải là tôi đang nói với Zhang không vậy? Tôi căng mắt ra để nhìn cho rõ.