Những chàng trai của lớp học năm ấy, vì cái gọi là “chủ nghĩa quốc gia”, đã bước chân vào quân ngũ. Nhưng cách những chàng trai trẻ ấy bước vào cuộc chiến cũng rất khác. Họ, mang trong mình lí tưởng bảo vệ cho đất mẹ, cho đến lúc bước vào cuộc chiến, nằm ở chiến hào, cảm nhận về chiến tranh đã không còn nguyên vẹn như ngày đăng kí vào quân ngũ.
Trong họ là những khát khao dục vọng, cái đớn hèn khi đối diện với cái chết. Cái tuổi 20 ấy sau rốt thì cũng bị cái khốc liệt của cuộc chiến tranh tước đoạt vĩnh viễn. Có lần, những người lính đã hỏi nhau “mày sẽ làm gì khi hoà bình”. Và rồi, họ không trả lời được. Những người lính ở tuổi 30, họ có ruộng vườn, có một gia đình, có nghề nghiệp. Chiến tranh chỉ làm cho cuộc sống bị gián đoạn. Nhưng những chàng trai ở tuổi 20, nào họ đã có gì để níu giữ họ khi cuộc chiến này sẽ qua đi?
Lòng chợt mềm đi khi Paul được về thăm nhà. Không có những lời hoa mĩ, không nhiều nước mắt. Vậy mà, lòng biết bao xốn xang trước những câu thoại giữa Paul và mẹ.