Liễu Ngọc Phong đã bày xong chăn nệm, hắn đi đến trước mặt thiếu niên, vươn tay xoa đầu cậu, cười dịu dàng, "Đây là ước nguyện của phụ thân ta, phận làm con, ta nào dám làm khác?"
Liễu Hồi không cam tâm, kích động bật dậy, tóm lấy cánh tay Liễu Ngọc Phong, "Hai người thật sự không xứng đâu! Thanh danh của sư phụ tốt như thế, được giang hồ xưng tụng bằng bốn chữ "Không từ việc nghĩa", nhắc đến đại danh của sư phụ, không kẻ nào là không phục sát đất cả. Nhưng nếu người rước cái ả bên Thanh Vân giáo vào nhà, thế nào người cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ cho coi!"
Liễu Ngọc Phong đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ nhàng, hắn ấn đồ đệ ngồi lại ghế, lại rót một chén trà cho cậu hạ hỏa, "Trà Long Tỉnh này là đặc sản của núi Thanh Vân đấy, ở Giang Nam không có đâu, ngươi uống thử xem."