Lục phủ ngũ tạng của Sa Vấn Thiên đã bị thương, chỉ một mình Liễu Ngọc Phong y cũng không đánh nổi, giờ lại thêm một Mạc Thiên Thu, phần thắng của y càng quá đỗi mong manh.
Thất bại ngay trước mắt, đột nhiên Sa Vấn Thiên mỉm cười âm hiểm. Y xuất hết nội lực để chống lại luồng nội lực của Liễu Ngọc Phong và Mạc Thiên Thu, gần như là được ăn cả, ngã về không. Mạc Thiên Thu và Liễu Ngọc Phong đồng thời nhíu mày, nội lực không phải là vô hạn, Sa Vấn Thiên làm như vậy, tốc độ xói mòn nội lực sẽ bị đẩy lên cao, chẳng mấy chốc nội lực của y sẽ cạn kiệt cho mà xem. Hai người không rõ vì sao, cũng chỉ đành dồn thêm nội lực.
Lúc hai bên rơi vào thế giằng co, Sa Vấn Thiên đột ngột rút lại toàn bộ nội lực. Liễu Ngọc Phong và Mạc Thiên Thu phát hiện ra, nhưng không kịp thu tay. Thế là Sa Vấn Thiên liền nương theo luồng nội lực khổng lồ của đối thủ, bay ra hơn mười trượng liền, lộn nhào một cái giữa không trung, sau đó đáp vững vàng trên một tảng đá lớn ở xa xa.
Hóa ra Sa Vấn Thiên biết trận này không thắng nổi, nên y cố ý khiến Liễu Ngọc Phong gia tăng nội lực, rồi lợi dụng nó để tẩu thoát. Mặc dù thân thể phải gánh chịu phản phệ do đột ngột thu hồi nội lực, nhưng trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Sa Vấn Thiên thật sự không còn cách nào khác.
Trước khi rời đi, Sa Vấn Thiên còn tặng cho Liễu Ngọc Phong và Mạc Thiên Thu mỗi người một cái cười lạnh, sau đó y triển khai khinh công chạy mất, vừa chạy vừa phát hiệu lệnh cho thuộc hạ đang giao chiến với Thanh Vân giáo dưới núi rút lui.
Thấy Sa Vấn Thiên đào tẩu, Liễu Ngọc Phong lập tức định phi thân đuổi theo. Danh hiệu "Đệ nhất khinh công" của hắn không phải là thứ từ trên trời rơi xuống, chấp Sa Vấn Thiên chạy trước, hắn vẫn sẽ bắt kịp y. Không ngờ, vừa mới vận công, Liễu Ngọc Phong liền cảm thấy khí huyết chạy tán loạn như ngựa thoát cương. Hắn lảo đảo vài bước, đột nhiên nôn ra một ngụm máu. Hắn nhận ra gì đó, cúi đầu nhìn tay mình, chỉ thấy những đường vân trên đó đã biến thành màu đen, còn có xu hướng lan rộng ra. Chẳng biết từ lúc nào, Sa Vấn Thiên đã lén bôi độc lên tay hắn, lúc nãy hắn vận công để so nội lực, chất độc liền ngấm vào máu.
Mạc Thiên Thu phát hiện ra tình trạng bất thường của Liễu Ngọc Phong, vội chạy đến đỡ hắn, cầm lấy một tay hắn xem xét cẩn thận. Thấy độc tố đen sì đã từ lòng bàn tay đã lan lên cánh tay, Mạc Thiên Thu biến sắc, gấp gáp giục Liễu Ngọc Phong, "Tiểu Bảo, mau vận công bức độc ra đi!"
Liễu Ngọc Phong nghe vậy, lập tức ngồi xếp bằng ngay tại chỗ. Trước tiên hắn tự phong bế vài huyệt vị trọng yếu trên cơ thể, sau đó mới nhắm mắt vận công.
Lúc nãy Liễu Ngọc Phong đại chiến với phe Sa Vấn Thiên, Liễu Hồi cũng ở trong đám đông hò hét cổ vũ, tận mắt chứng kiến sư phụ nhà mình oai phong lẫm liệt thế nào: Vừa ra trận đã dễ dàng chém chết tươi lão ma đầu Hoàng Hà Quái Tẩu, sau đó phong độ ngời ngời giải cứu "Mạc đại tiểu thư", cuối cùng còn đánh cho Sa Vấn Thiên phải cong đuôi chạy trốn. Sức mạnh này Mạc Thiên Thu có thúc ngựa cũng chẳng đuổi kịp. Cái mũi Liễu Hồi đã hếch lên tận trời: Bọn rác rưởi Thanh Vân giáo đã biết sự lợi hại của sư phụ ta chưa?
Nhưng chưa kịp đắc ý xong, Liễu Hồi đã thấy sư phụ mình phun ra một búng máu. Cậu nhóc hoảng hồn, vội đẩy những người vây xem ra, gọi to: "Sư phụ, sư phụ!"
Mạc Thiên Thu đang đứng bên canh chừng cho Liễu Ngọc Phong, thấy Liễu Hồi lao tới, ông liền nhanh tay kéo cậu lại, "suỵt" một tiếng: "Yên nào."
Liễu Hồi sụt sùi, lui về sau một bước, nghẹn ngào hỏi Mạc Thiên Thu: "Sư phụ... Sư phụ không sao đâu phải không?"
Mạc Thiên Thu mím môi, không trả lời.
Liễu Ngọc Phong chợt biến sắc, lại nôn thêm một ngụm máu nữa.
"Sư phụ!"
"Liễu Ngọc Phong!"
Trước khi hoàn toàn lâm vào hôn mê, Liễu Ngọc Phong loáng thoáng nghe được tiếng gào thảm thiết của Liễu Hồi, và Mạc Vô Vi.
Ba người Mạc Thiên Thu, Mạc Vô Vi, Liễu Hồi sốt sắng vây quanh giường của Liễu Ngọc Phong.
"Mạc giáo chủ, sư phụ thế nào rồi?" Thấy Mạc Thiên Thu bắt mạch xong, Liễu Hồi liền hỏi ngay.
Mạc Thiên Thu nhẹ nhàng thả tay Liễu Ngọc Phong lại vào trong chăn, đoạn hừ lạnh: "Không ngờ tên Sa Vấn Thiên này lại đê tiện như vậy. May mà Tiểu Bảo kịp thời vận công bức độc ra, nếu không tính mạng khó bảo toàn rồi."
Nghe vậy, Liễu Hồi mới tạm thời buông xuống được phân nửa nỗi lo, sắc mặt cũng tốt hơn được một chút.
"Có điều..." Mạc Thiên Thu hơi trầm ngâm.
"Còn có vấn đề gì sao?" Lòng Liễu Hồi lại lập tức căng như dây đàn.
"Trong cơ thể Tiểu Bảo vẫn còn lưu lại độc khí. Đám độc này di chuyển không có quy luật, người ngoài rất khó nắm bắt. Muốn đào thải hết đám độc này, e là phải đích thân Tiểu Bảo vận công tự mình bức độc ra mới được."
"Nhưng giờ hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh mà. Bộ không còn cách khác sao cha?" Mạc Vô Vi lo lắng hỏi. Mặc dù Liễu Ngọc Phong là đối thủ cạnh tranh ngôi vị giáo chủ với cậu, nhưng hắn đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng cậu, Mạc Vô Vi không đành lòng nhìn hắn chết trước mắt mình.
"Không sao đâu, Tiểu Bảo chỉ mất sức quá nhiều, áng chừng đến chạng vạng là sẽ tỉnh lại thôi."
"Vậy thì con yên tâm rồi." Mạc Vô Vi len lén thở phào.
"Hừ! Con ra đây với cha!" Mạc Thiên Thu sực nhớ rằng ông còn chưa tính sổ với thằng con ngỗ ngược này. Cảm thấy dạy dỗ con trước mặt Liễu Hồi thì kỳ quá, ông bèn bảo Mạc Vô Vi theo mình.
Từ lúc Liễu Ngọc Phong ngã xuống đến khi được đưa vào giường, Mạc Vô Vi vẫn lặng lẽ bám theo sau. Lúc nãy vì quá lo cho Liễu Ngọc Phong nên cậu mới không nhịn được hỏi một câu, kết quả liền làm cho Mạc Thiên Thu chú ý đến mình.
Cha đã ra lệnh, Mạc Vô Vi không dám không nghe. Cậu liếc nhìn Liễu Ngọc Phong lần cuối, sau đó tâm không cam tình không nguyện chậm rì rì theo Mạc Thiên Thu ra ngoài sân.
Khi xung quanh chỉ còn lại hai cha con, Mạc Thiên Thu mới nổi trận lôi đình: "Bảo con ở sau núi, con lại chạy ra đằng trước làm gì?! Không biết nặng nhẹ gì cả! Phạt con cấm túc nửa tháng, trở về phòng tự hối lỗi đi!"
"Hừ! Cấm túc thì cấm túc, làm như con sợ!" Mạc Vô Vi nguýt Mạc Thiên Thu một cái thật dài.
"Người đâu, áp giải thiếu chủ về phòng, nửa tháng tới tuyệt đối không được cho nó ăn thịt!"
"Cha! Người không thể đối xử với con như vậy!" Mạc Vô Vi kêu thảm thiết, thịt là cuộc đời cậu, không cho cậu ăn thịt, thà giết quách cậu cho rồi.
Sau khi Sa Vấn Thiên bỏ trốn, thuộc hạ của y cũng nhanh chóng rút lui. Tuy chỉ mới giao đấu có một lúc, nhưng thực lực của phe địch cao hơn Thanh Vân giáo, nên dù đã đuổi được Sa Vấn Thiên, bên phía Thanh Vân giáo cũng tổn thất nặng nề.
Như lời Mạc Thiên Thu dự đoán, chạng vạng ngày hôm đó, Liễu Ngọc Phong tỉnh lại. Liễu Hồi đang canh bên giường hắn là người phát hiện ra đầu tiên. Nước mắt cậu nhóc lập tức ứa ra, túm lấy ống tay áo Liễu Ngọc Phong khóc bù lu bù loa, "Sư phụ, rốt cuộc người cũng chịu tỉnh rồi."
Liễu Ngọc Phong biết Liễu Hồi quá lo cho mình, bèn gượng cười, yếu ớt nói: "Thằng bé ngốc này, ta đã chết đâu, ngươi làm gì khóc như nhà có tang vậy?"
Liễu Hồi vẫn chẳng bớt đau lòng. Cậu hạ quyết tâm, sau khi sư phụ khỏe lại, bằng bất cứ giá nào cậu cũng phải khuyên sư phụ rời xa cái chốn thị phi này.
Lúc này, một vị đệ tử được cử đến bảo vệ Liễu Ngọc Phong thấy hắn đã tỉnh, vội chạy đi bẩm báo với giáo chủ.
Tin tức Liễu Ngọc Phong vì bảo vệ giáo mà bị trọng thương đã lan ra khắp Thanh Vân giáo, nay nghe tin hắn đã tỉnh, cấp cao của Thanh Vân giáo vội lũ lượt đến thăm. Rất nhiều người đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh cao cường của Liễu Ngọc Phong, tất cả đều phục hắn sát đất, trong đó có cả Đông hộ pháp. Thế là thái độ của những người từng khinh thường Liễu Ngọc Phong liền quay ngoắc một trăm tám mươi độ, chỉ hận không thể để hắn lên đầu mà thờ.