Khách điếm Thanh Vân Sơn Duyệt Lai, phòng chữ thiên số một.
Rầm! Rầm! Rầm!
Liễu Ngọc Phong đang trải giường chiếu, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu lên. Võ công càng thâm hậu, thính lực càng tốt, ở trình độ của Liễu Ngọc Phong, không cần nhìn, hắn cũng đoán được ngoài cửa là đồ đệ của mình.
"Vào đi, cửa không khóa."
Cửa mở, một thiếu niên mặc áo xám bước vào, tự nhiên ngồi xuống một cái ghế. Thiếu niên chừng mười lăm tuổi, cả gương mặt lẫn tính cách vẫn còn vương nét trẻ con. Đây là đồ đệ Liễu Ngọc Phong vừa thu nhận năm trước, tên là Liễu Hồi.
Trông hành động thì thoải mái đấy, nhưng đôi mày nhíu chặt đã bán đứng tâm trạng của cậu ta.
Liễu Hạ quan sát bóng lưng bận rộn của sư phụ, mặt ủ mày chau, "Sư phụ, người thật sự muốn kết hôn với ả ma giáo kia à?"
Liễu Ngọc Phong đã bày xong chăn nệm, hắn đi đến trước mặt thiếu niên, vươn tay xoa đầu cậu, cười dịu dàng, "Đây là ước nguyện của phụ thân ta, phận làm con, ta nào dám làm khác?"
Liễu Hồi không cam tâm, kích động bật dậy, tóm lấy cánh tay Liễu Ngọc Phong, "Hai người thật sự không xứng đâu! Thanh danh của sư phụ tốt như thế, được giang hồ xưng tụng bằng bốn chữ "Không từ việc nghĩa", nhắc đến đại danh của sư phụ, không kẻ nào là không phục sát đất cả. Nhưng nếu người rước cái ả bên Thanh Vân giáo vào nhà, thế nào người cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ cho coi!"
Liễu Ngọc Phong đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ nhàng, hắn ấn đồ đệ ngồi lại ghế, lại rót một chén trà cho cậu hạ hỏa, "Trà Long Tỉnh này là đặc sản của núi Thanh Vân đấy, ở Giang Nam không có đâu, ngươi uống thử xem."
Liễu Hạ nhận chén trà, dốc hết vào miệng như uống nước lã.
Liễu Ngọc Phong nhìn động tác thô lỗ của đồ đệ, bất đắc dĩ cười lắc đầu. Hắn cũng tự rót cho mình một chén, ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Ngón tay thon dài của hắn khẽ vuốt miệng chén, chậm rãi nói, "Sư phụ biết ngươi có ý tốt, nhưng thật lòng mà nói, thiên hạ khen chê là việc của họ, ta không để tâm."
"Sư phụ à, sao người cố chấp thế hả?"
"Hồi nhi, ngươi không hiểu rồi, sau khi hôn ước này được lập, chúng ta và nhà bên đó bị mất liên lạc. Nhưng phụ thân ta vốn là người trọng chữ tín, việc qua lâu rồi, ông vẫn canh cánh trong lòng. Năm ta trưởng thành, phụ thân liền phó thác cho ta nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của họ. Ngươi cũng biết đó, thanh niên mà, tâm cao khí ngạo, một lòng một dạ muốn xông pha giang hồ, làm gì còn tâm trí thi hành mệnh lệnh của phụ thân nữa. Thế là, đến khi phụ thân mất, ta vẫn không tìm được bọn họ. Vì sự bồng bột của ta mà phụ thân phải ra đi trong tiếc nuối, nghiêm túc suy nghĩ lại, ta thấy mình sai nhiều lắm. Vì vậy, lần này ta tuyệt đối không phụ lòng phụ thân nữa."
Liễu Hồi trề môi, cậu vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục sư phụ quay lại đường ngay nẻo chính, nhưng tạm thời cậu chưa tìm ra lý do nào coi cho được hết, đành im lặng.
Liễu Ngọc Phong tao nhã nâng chén trà, nhấp thử, nhắm mắt thưởng thức hương vị trên đầu lưỡi, "Ừm, hương thanh khiết, vị mát lạnh, đúng là trà ngon."
Đợi nước trà tươi mát trôi xuống dạ dày, Liễu Ngọc Phong mới nói tiếp, "Sư phụ đã nhiều lần dạy ngươi, sống ở đời, tuyệt đối không được vì ham mê hư danh mà bất chấp thủ đoạn. Lời thiên hạ đồn về Thanh Vân giáo chưa hẳn đã chính xác. Thuở sinh thời, phụ thân ta luôn khen ngợi với ta rằng, giáo chủ của Thanh Vân giáo, Mạc Thiên Thu là một người nhân nghĩa."
"Ông ta nhân nghĩa, nhưng chưa chắc đệ tử của ông ta cũng nhân nghĩa. Chẳng lẽ những lời đồn như ma giáo giết người không gớm tay là từ trên trời rơi xuống à? Sư phụ, không phải người cũng từng trừng trị những kẻ táng tận lương tâm như thế rồi sao?" Liễu Hồi vẫn kiên trì, chỉ hận không thể lôi hết việc xấu của Thanh Vân giáo ra gí vào mặt Liễu Ngọc Phong.
"Đúng là có chuyện như vậy, nhưng sau đó ta đã điều tra rồi, những tên đại gian đại ác đó đều đã bị Thanh Vân giáo trục xuất trước đó, danh tiếng của Thanh Vân giáo những năm gần đây xấu như vậy, đa phần là do những người đã từng là đệ tử của giáo gây ra. Nói mới nhớ, trước mặt ta thì ngươi nói thế nào cũng được, nhưng ngày mai vào Thanh Vân giáo, ngươi phải quản cái miệng mình lại,đừng hở một cái là ma giáo này ma giáo kia, nghe không?"
Liễu Hồi le lưỡi, "Biết rồi biết rồi, đồ đệ sẽ không phá hư đại nghiệp làm rể nhà người của sư phụ đâu!"
Liễu Ngọc Phong nghe thấy Liễu Hồi chọc mình, bèn giả bộ tức giận, giơ tay ra vẻ muốn đánh.
Liễu Ngọc Phong còn chưa xuống tay, Liễu Hồi đã phóng tuốt ra ngoài cửa rồi, còn to gan thò đầu vào làm mặt quỷ với sư phụ rồi mới nghênh ngang trở về phòng mình.
Thanh Vân giáo, sảnh nghị sự.
"Giáo chủ! Người vội vã triệu tập bọn thuộc hạ đến đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn ạ?"
"Các huynh đệ đều đã có mặt rồi, có chuyện gì xin giáo chủ hãy nói đi ạ!"
Trên bảo tọa đúc từ vàng đặt ở nơi cao nhất của sảnh là một người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, mắt sáng như sao, rất có khí chất không giận tự uy.
Người này chính là Thanh Vân giáo chủ đương nhiệm, Mạc Thiên Thu.
Bên tay trái Mạc Thiên Thu là Mạc Vô Vi, con trai của Mạc Thiên Thu, trông mặt thì có vẻ tầm mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan tuấn tú, đồng thời cũng toát lên vẻ cao ngạo.
Còn bên tay phải Mạc Thiên Thu là đại đệ tử Quân Thanh Cửu. Quân Thanh Cửu hơn hai mươi tuổi, mày rậm mắt sắc, khí chất trầm ổn, đã ra dáng một nam nhân trưởng thành.
Dưới sảnh, tứ đại hộ pháp và mười hai vị đường chủ chia nhau ngồi theo cấp bậc. Ban lãnh đạo tối cao của Thanh Vân giáo đã tề tựu hết về đây.
"Giáo chủ, chẳng lẽ đám võ lâm Trung Nguyên lại rủ nhau tới đây vây quét giáo ta nữa sao?"
Từ lúc bắt đầu hội nghị, Mạc Thiên Thu đã đeo một bộ mặt nghiêm túc, không nói không rằng, những người còn lại không biết chuyện gì xảy ra, đành thi nhau đoán mò.
Thanh Vân giáo nằm ở biên giới phía Bắc của Trung Nguyên, bắt đầu đặt viên gạch đầu tiên từ trăm năm trước. Khi mới thành lập, Thanh Vân giáo chỉ là một bang phái không tên không tuổi, trải qua trăm năm tích cóp, Thanh Vân giáo mới từ từ trưởng thành, cũng coi như có chút tiếng tăm trong giới võ lâm Trung Nguyên.
Đến đời của Mạc Thiên Thu, nhờ ông ta thủ đoạn tàn nhẫn, phân rõ trắng đen, nghiêm trị những giáo chúng dám gieo họa làm ác, Thanh Vân giáo trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Mấy năm trước, Mạc Thiên Thu đã trắng trợn thanh lý một nhóm giáo chúng dám cả gan làm loạn, sau đó trục xuất bọn chúng khỏi giáo.
Nhưng đây là một quyết định sai lầm.
Dù đã nếm qua xử phạt nghiêm khắc, nhóm người kia vẫn không biết hối cải, mà còn lẫn vào giang hồ tiếp tục làm ác.
Nhóm này xuất quỷ nhập thần, lén lút đánh gãy cờ hiệu của Thanh Vân giáo, giết người cướp của, không việc ác nào không làm, thậm chí thế lực của bọn chúng càng ngày càng có xu hướng bành trướng. Người ngoài không rõ nội tình, chỉ biết bọn chúng là giáo chúng của Thanh Vân giáo, vì vậy mọi tội lỗi đều quy hết cho Thanh Vân giáo, thanh danh của Thanh Vân giáo cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chẳng biết từ lúc nào, giang hồ đã gán cho Thanh Vân giáo một biệt danh, ấy là "Võ lâm đệ nhất ma giáo".
Bọn giáo chúng bị trục xuất kia tung hoành khắp nơi, gây thù chuốc oán với vô số võ lâm bạch đạo. Thù mới hận cũ, bạch đạo quyết định thành lập một đội quân thanh trừ Thanh Vân giáo.
Nhưng mà, không thể không nói, đám nhân sĩ bạch đạo đúng là ngu xuẩn, kế ly gián rành rành ra đó mà cũng không thấy, bị người ta dắt mũi đi vòng vòng mà còn tưởng là mình đang thay trời hành đạo.
Đội quân tập kết xong thì rồng rắn kéo nhau lên núi Thanh Vân hỏi tội "Võ lâm đệ nhất ma giáo". Núi Thanh Vân hiểm trở, dễ thủ khó công, tuy phe bạch đạo đông thật đấy, nhưng họ lại không có rành địa thế nơi này, đánh tới đánh lui cũng không đánh nổi tới cửa Thanh Vân giáo, cuối cùng hai bên đều bị tổn thất, tạm thời đình chiến.
Chiến sự khốc liệt, vì bảo vệ giáo mà đã có mấy trăm tinh anh hi sinh, trong đó tứ đại hộ pháp đều bị thương, mười hai vị đường chủ thì hết sáu người mang trọng thương, đã một tháng trôi qua rồi mà vẫn còn nằm liệt giường.
"Nam hộ pháp vừa cấp báo, lại có người lẻn vào địa phận của Thanh Vân giáo, không rõ mục đích đối phương là gì. Ta sợ đó là mật thám của bạch đạo, nếu vậy thì nguy to, chúng ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể tiếp tục sống mái một trận nữa." Dứt lời, Mạc Thanh Thu quét mắt quan sát những người phía dưới, đôi mày cau chặt.
"Trận chiến tháng trước, tuy chúng ta tổn thất nặng nề, nhưng phe địch cũng chẳng khá hơn. Thuộc hạ cho rằng, nếu bọn chúng dám vác mặt trở lại, thì chúng ta chỉ cần dốc toàn lực nghênh chiến, đánh cho chúng tan đàn xẻ nghé luôn. Thanh Vân giáo chúng ta mà lại sợ mấy tên ỷ đông hiếp ít đó sao?"
"Đúng đó, giáo còn thì người còn, giáo mất thì người mất, Thanh Vân giáo chúng ta không phải là hạng tham sống sợ chết!"
Những người còn lại cũng nhất loạt hưởng ứng, ai cũng đều mang tâm lý thấy chết không sờn.
Mạc Thiên Thu giơ tay, sảnh hội nghị yên tĩnh trở lại.
"Ta có lời khen cho tinh thần của mọi người, bất quá chúng ta cũng nên tìm hiểu tình hình quân địch. Binh pháp có dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng."
"Giáo chủ nói như vậy, chẳng lẽ Nam hộ pháp còn nghe ngóng được tin tức gì khác sao?"
Nam hộ pháp tiến lên một bước, chắp tay cúi đầu, "Khởi bẩm giáo chủ, hiện nay chỉ dò la được, kẻ xông vào địa phận của Thanh Vân giáo gồm hai người. Bọn chúng trắng trợn cưỡi ngựa đi từ chân núi lên. Thuộc hạ cố ý nấp ở chân núi, nhưng không phát hiện được đồng đảng của bọn chúng."
"Ngươi nói, đối phương chỉ có hai người?" Mạc Thiên Thu nhướng mày.
"Lá gan hai tên này cũng lớn thật, nếu không phải võ công thâm hậu, thì ắt là có quỷ kế, bằng không sao dám xâm nhập địa bàn của Thanh Vân giáo chứ?"
"Chúng ta lấy tĩnh chế động, cứ xem bọn chúng định giở trò gì."
Những người ở dưới xôn xao bàn tán.
Mạc Thiên Thu lại ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi tiếp tục hỏi Nam hộ pháp, "Hai người kia có đặc điểm gì không?"
"Cả hai đều rất trẻ, người lớn hơn thì tầm hai mươi tuổi, mặc đồ trắng, dung mạo rất ưa nhìn. Người còn lại cũng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mặc áo xám, cả hai đều đeo bội kiếm, trông phục sức thì có vẻ là người Giang Nam."
Dưới chân núi Thanh Vân chỉ có một tòa thành, tên là Nghĩa Thành, cư dân ở đó đều là dân tộc thiểu số, cách ăn mặc rất đặc biệt, do vậy rất dễ phân biệt giữa khách qua đường và người dân bản địa.
Nam hộ pháp thoáng nhíu mày, cẩn thận nhớ lại từng chi tiếp, nói, "Công phu của người lớn tuổi hơn vô cùng tuyệt diệu. Hôm nay một trà lâu ở Nghĩa Thành khai trương, thuộc hạ cũng được mời tham dự. Lúc nghi thức treo biển hoàn thành, đột nhiên có một cơn lốc kì lạ thổi qua, tấm biển bị cuốn bay về phía đám đông đang vây xem. Tấm biển kia nặng tới trăm cân, nếu bị nó đập trúng, không tàn phế thì cũng gãy vài chiếc xương sườn. Trùng hợp sao, người áo trắng kia đang ở ngay gần đấy. Hắn phóng lên từ trên mình ngựa, thoắt cái đã chui vào trong cơn lốc, đánh tấm biển bay về chỗ cũ. Công phu của hắn áng chừng còn cao hơn cả thuộc hạ đấy ạ. Cơn lốc kia rất mạnh, đủ sức cuốn phăng trăm cân trâu bò trong giây lát, ấy thế mà người kia lại có thể chống được sức gió, động tác nước chảy mây trôi, e là kỳ tài trăm năm có một."
Nghe tới chỗ này, mọi người trong sảnh hội nghị đều hít một ngụm khí lạnh.
Nếu Nam hộ pháp nói đúng sự thật, thì khắp Thanh Vân giáo này, người có thể đánh ngang tay với người kia chỉ có mình giáo chủ thôi.
Sau khi đồ đệ đi rồi, Liễu Ngọc Phong liền chuẩn bị tắm rửa. Tiểu nhị nhanh chóng khiêng thùng nước nóng lên, Liễu Ngọc Phong nói cảm ơn rồi khóa kỹ cửa phòng, cởi xuống từng lớp áo, lộ ra da thịt trắng nõn như ngọc. Liễu Ngọc Phong không cao lắm, nhưng cơ thể thon dài cân xứng, vẫn có cơ bắp nhưng không quá phô trương, ánh nến lúc mờ lúc tỏ càng tôn thêm khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Liễu Ngọc Phong bước vào trong thùng, nhẹ nhàng đến mức không có lấy một giọt nước nào bắn lên. Hắn híp mắt cảm nhận nước ấm chảy trên da, đoạn hít sâu một hơi, trầm mình vào nước, mái tóc đen dài xõa tung trên mặt nước, khẽ lay động theo từng gợn nước lăn tăn.
Tắm xong khỏe hẳn ra, Liễu Ngọc Phong lau người, chỉ mặc nội y màu trắng. Hắn ngồi ngay ngắn trước bàn, trước mặt là một hộp gỗ xếp đầy thức ăn, điềm tĩnh tưởng tượng ra dáng vẻ của vị hôn thê chưa rõ mặt.
Lúc này hắn còn chưa biết, Thanh Vân giáo đã sôi sục thế nào vì sự xuất hiện bất ngờ của hắn.