Luật sư Perry Mason đi đi lại lại trong văn phòng, hai ngón tay cái móc vào nách áo ghi-lê, vầng trán nhăn lại. Ông hỏi người phụ tá của mình:
- Jackson, anh bảo hai giờ phải không?
- Thưa vâng, tôi có dặn cô ta phải đúng giờ.
Mason xem đồng hồ và cằn nhằn:
- Trễ mười lăm phút rồi.
Cô thư ký Della Street rời mắt khỏi cuốn sổ lớn, ngước nhìn lên hỏi:
- Sao ông không từ chối cho xong?
Mason đáp:
- Vì tôi muốn gặp cô ta. Nghề luật sư thường trải qua nhiều vụ giết người nhàm chán mới mong gặp được điều thú vị. Vụ án này rất bình thường. Tôi thấy cần quan tâm đến nó.
- Có thể có vụ giết người nhàm chán sao? - Jackson hỏi.
- Ấy là sau khi ta đã gặp quá nhiều vụ rồi. Những người chết luôn luôn là điều nhàm chán. Chính kẻ còn sống mới quan trọng.
Della Street nhìn Mason bằng đôi mắt náo nức và nhận xét:
- Nhưng đây không phải là một vụ giết người.
- Thế mà vẫn không kém phần lôi cuốn - Mason nói - Tôi không thích được gọi đến sau khi mọi dữ kiện đã được phơi bày trong suốt như pha lê. Tôi muốn đụng độ với những động cơ thúc đẩy lòng người và những mối hận thù. Giết người là đỉnh cao của hận thù cũng như hôn nhân là tột đỉnh của tình yêu. Dẫu sao hận thù vẫn mạnh hơn tình yêu.