Trong đó khác biệt với tất cả lại chính là giọng nói ngô nghê, đơn giản của hung thủ – Digger. Có thế chứ, rất tuyệt. Ở từng thời điểm nhất định, người đọc có thể đi từ kinh ngạc, giận dữ với hắn, cho đến sự thương cảm bất ngờ dành cho một cỗ máy giết người không tự nguyện khi tác giả hé lộ toàn bộ cảnh ngộ dẫn dắt hắn đến con đường này. Tất cả đứng im giơ tay lên. Tất cả đứng im giơ tay lên.
“Một giờ sau, văn phòng thị trưởng nhận được một lá thư tay với nội dung: thành phố phải chi ra 20 triệu, nếu không sẽ có hàng trăm người nữa phải chết trong những cuộc tấn công tiếp theo vào lúc 4 giờ, 8 giờ và nửa đêm. Đơn giản, bình thường mới là thật Không có cách nào chống lại âm mưu ấy, và ngài thị trưởng chỉ còn cách trả tiền chuộc. Thật tuyệt vì đã làm tốt mọi chuyện. Nhưng rồi một vụ tai nạn gần Tòa thị chính đã xảy ra và người ta nhận dạng nạn nhân chính là kẻ chủ mưu của vụ tấn công này, đột nhiên không ai còn biết phải làm thế nào để ngăn tay súng điên loạn khỏi giết người hết lần này đến lần khác. Thật tuyệt vì đã làm tốt mọi chuyện.. Làm gì có chuyện đó.”