Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Vinh Phỉ giơ tay lên xé bộ đồ màu đen bó sát người của cô ta.
Bên trong cô ta chỉ mặc một cái áo ngực màu đen. Vinh Phỉ dâm tà nhìn ngực cô chằm chằm cười: “Dáng người không tệ.”
Anh cười giống như một tên biến thái, nháy mắt đã đưa bàn tay lên xoa nắn.
“Cút ngay --- Đừng đụng tôi!” Cô nghiến răng nghiến lợi, chịu đựng đau đớn trên người giơ chân đá lên đầu anh, nháy mắt Vinh Phỉ đã cầm mắt cá chân của cô ta.
Đột nhiên anh lại gần sát cô, cô rõ ràng cảm giác được sự nguy hiểm của người đàn ông này! Ánh mắt anh thâm trầm, cười nói cũng rất tùy tiện, thật giống như nhìn dáng vẻ giận dữ của cô liền thoải mái vô cùng.
Cả người của anh dính sát thân thể cô, nhất là tay còn cầm bàn chân của cô, động tác này.... thật, làm cho cô xấu hổ! Cô thật muốn giết chết người đàn ông này!
Tay trái Vinh Phỉ cầm mắt cá chân cô ta, từ đầu đến cuối vẫn không có buông ra. Tay phải của anh từ dưới người cô sờ một đường lên trên. Anh cười giống như một tên biến thái siêu cấp! Vẻ mặt vô cùng đáng ghét!
Tay phải của Vinh Phỉ mò đến bên lỗ tai của cô, cô trợn to mắt nhìn anh, đột nhiên cả người anh nghiêng về phía trước, cô đau đến hận không thể cắn chết anh, nhưng lại ngay cả nhúc nhích một chút cũng không được, “Xoạt ---” anh xé cái mặt nạ da người của cô ra.
“A... Tê ----” Mặt nạ da người trên mặt cô là có chất dính, Vinh Phỉ xé một cái, đau giống như anh thật sự xé một lớp da của cô vậy!
Vinh Phỉ ném mặt nạ da người nhìn cô chăm chú, cả khuôn mặt của cô cũng đỏ bừng, gương mặt trái xoan vừa đỏ vừa sưng, cằm bị anh đánh lệch ra, mặc dù đã được gắn trở về, nhưng mà vẫn sưng như cái bánh bao vậy.
Mặt Vinh Phỉ gần sát cô, chóp mũi hai người cơ hồ đụng vào nhau, anh nhìn cô chằm chằm ánh mắt cười nhạo: “Xấu xí giống như một con heo vậy.”
“Hứ ---” Cô hung hăng phun một ngụm nước miếng lên mặt anh, nháy mắt sắc mặt Vinh Phỉ đen thùi lùi, tay phải của anh nắm cằm cô thật chặt.
“A... Ách---” Thật là đau! Đau đến cô há miệng cắn lên lỗ mũi anh.
Anh tỏ vẻ thú vị nhìn cô chằm chằm: “Ai nha, cô cũng không tệ nha, tính tình này thật là đủ cay. Chơi, nhất định là rất đã!”
Cô xấu hổ không chịu nổi, hận đến muốn giết chết anh!
Mắt cô trợn to hung ác nhìn anh, Vinh Phỉ nhìn ánh mắt cô chằm chằm cười: “Chỉ có đôi mắt này là còn dễ nhìn.”
Toàn bộ bàn tay của Vinh Phỉ nâng cằm cô ta lên, đột nhiên dùng sức bóp một cái “A...” Cô muốn cắn răng nhịn không kêu lên, nhưng mà cái tên đàn ông biến thái chết tiệt này, biết rõ cằm của cô bị thương, còn dùng sức bóp cô hết lần này đến lần khác, anh đúng là ác độc! Chính là muốn nhìn hình dáng cô bị hành hạ thê thảm!
Từ đầu đến chân cô gái này, chính là một tên siêu cấp đại biến thái!
Cô cắn chặc hàm răng, chịu đựng đau đớn cả người, dùng sức nghiêng người, “Ách ---” Chân phải của cô cũng bị anh cầm, cô mượn sức lực này, dùng hết toàn bộ sức lực rút hai cánh tay lên!
“Bịch---” Cô nâng chân trái lên, đầu gối lại đánh về phía đầu của anh, Vinh Phỉ vừa giơ tay lên đỡ, đầu gối cô đụng vào cánh tay anh.
Vinh Phỉ xoay tay, nháy mắt cầm lấy hai cái chân của cô, để kẹp ngang hông của mình. Anh ôm lấy hai chân của cô, không để cho cô động đậy.
“A a a ---” Cô thật là tức giận đến muốn điên lên! Cô nhất định phải giết anh! Giết anh! Thân thể anh ấm áp, cách áo sơ mi trắng, quần tây đen cô cũng có thể cảm giác được dây nịt da của anh cạ vào người cô.