Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu tử này không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng thì bỗng dưng nổi tiếng!
Tiểu Bát nói xong, liền đứng lên nói: “Anh Đình, em phải trở về. Trên người em mang theo mấy chục cái thiết bị theo dõi, lần này đi ra ngoài đã là phá lệ rồi...”
Các anh em cũng đi tới ôm anh, muốn thấy tiểu Bát một lần thật là quá khó khăn, quá khó khăn.
Gần đây anh cũng không có tham gia hạng mục đặc biệt gì, mới có thể ra ngoài đi một vòng, nếu không, anh phải luôn luôn ở trong căn cứ. Bởi vì, sợ tiết lộ cơ mật.
Sau khi tiểu Bát đi, Vinh Phỉ càng không thể chối từ nữa.
Ngủ trong biệt thự của Diệp Đình một giấc, Vinh Phỉ đứng lên tắm, cạo râu. Có lúc anh thích giữ lại một chút râu, sau đó chỉnh sửa vô cùng chỉnh tề.
Anh sữa chửa râu xong, nhìn gương, quả nhiên càng lộ vẻ hào hoa phong nhã!
Anh ném dao cạo râu đi, đột nhiên nghĩ đến, hôm nay anh còn có nhiệm vụ đặc biệt!
Cái con mẹ nó....
Nhiệm vụ của anh là câu dẫn cái tên sát thủ quốc tế đó, sau đó làm bộ thích cô ta, sau đó đồng tình cảnh ngộ bi thảm của cô ta, sau đó sẽ lén lút thả cô ta đi.
Trong cơn tức giận, Vinh Phỉ lại cầm dao cạo râu lên chuẩn bị cạo sạch hết!
Nữ, trang điểm đẹp để người thương xem, anh ăn mặc đẹp trai như vậy làm gì? Để cho đám người không biết xấu hổ kia nhìn thấy, còn tưởng rằng anh rất muốn làm nhiệm vụ này vậy.
Anh đang cầm dao cạo râu chuẩn bị cạo sạch hết, đột nhiên nghe được bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cốc cốc cốc ---” Tiếng đập cửa vô cùng mạnh mẽ.
Vinh Phỉ một bụng tức giận, ném dao cạo râu đi, đi tới mở cửa.
Lôi Tuấn ở bên ngoài, dựa tường, thấy Vinh Phỉ mở cửa, nháy mắt liền nước mắt lả chả nói: “Anh tư! Hai ta có phải là anh em không?”
Vinh Phỉ trợn trắng mắng: “Đừng hòng lừa gạt lão tử! Vô dụng!”
Lôi Tuấn liền khóc lớn lên: “Oa oa, anh Tư! Anh biết ngày hôm qua cô gái xấu xa kia đã nói gì không?! Tối hôm qua lúc tra hỏi, cô ta nói muốn cắt lưỡi của em làm thức ăn nhắm rượu! Còn muốn cắt thằng nhỏ của anh để cho anh thành thái giám!!”
Vinh Phỉ lập tức xanh cả mặt, gân trán hiện rõ lên nhảy:Đột đột”
Lôi Tuấn giả vờ lau nước mắt: “Cắt lưỡi của em, em có thể nhịn! Cắt thằng nhỏ của anh Tư em, lão tử không nuốt trôi cục tức này nha!”
“Cút ---” Vinh Phỉ đá một cước tới, “Ầm ---” cánh cửa đóng lại, nhốt Lôi Tuấn bên ngoài!
Diễn xuất kém như vậy! Đứa ngốc mới tin anh!
Lôi Tuấn ở bên ngoài cười gian “hắc hắc. Anh Tư biết rõ là anh giả vờ diễn trò, nhưng mà chắc canh, anh Tư nhất định sẽ đi tìm cô ta.
Lôi Tuấn vẫy vẫy tóc trên trán... nhìn phong lưu, tự tin vô cùng...
Vinh Phỉ ở trong phòng, giận đến sắp điên rồi, con mẹ nó --- anh phải làm gì đó để phát tiết mới được!
Anh đứng lên, xuống lầu đi ra phòng khách. Đến phòng thẩm vấn ngầm dưới lòng đất.
“Bành ---” Anh đá một cước làm bay cả cửa phòng thẩm vấn vang lên “Leng keng” thật lớn.
Người bên trong sợ hết hồn, Quý Túc vội vàng đi ra, khom người hành kễ: “Tứ gia ---”
Sắc mặt Vinh Phỉ den sì quét mắt nhìn anh, hất cằm lên nhìn ra bên ngoài một chút, ý tỏ Quý Túc mang người đi ra ngoài, anh có lời muốn nói với cô ta.
Quý Túc vội vàng gọi những người khác ra ngoài.
Đợi sau khi Quý Túc đóng cửa lại, Vinh Phỉ đi tới bên cạnh cô ta, hai tay cô bị trói trên cây cột sắt, đang hung hăng trợn mắt nhìn anh.
Vinh Phỉ đứng trước mặt cô, ánh mắt tùy tiện quan sát trên dưới. Khóe miệng anh cười khinh miệt. Giơ tay lên, xé người ta... “Xoạt----”